Chương 1: Sinh Vật Mang Tên Nhân Loại
Sinh ra trong một gia đình bình thường, mẹ thì mất ngay lúc tôi được sinh ra, cha thì sa đoạ, đổ đốn, không quan tâm đến gia đình.
Là con trai út trong một gia đình thiếu thốn tình yêu thương, tôi hầu như bị bỏ mặc từ bé đến lớn.
Người anh trai lẫn chị gái cũng chả đả động gì đến tôi là mấy, nên trong tôi luôn luôn tồn tại một cảm giác cô đơn đến lạ thường…
Tôi khá gầy yếu và cũng chả thông minh gì cho kham.
Bộ mặt tôi trông cũng không đến nỗi nào nhưng chắc là vì cái tính cách tỏ vẻ khó gần và ít nói của mình nên tôi không có bạn, tôi cũng chả giỏi biểu lộ xúc cảm của mình cho lắm.
Kể từ khi lên bậc trung học, nhiều người cảm thấy khó chịu với cái thái độ lầm lì đó nên tôi thường xuyên b·ị b·ắt nạt.
Mặc dù chỉ ngồi yên trong góc lớp nhưng cứ vài ngày lại có một nhóm người chơi chung với nhau trong lớp tới khích tướng tôi, chọc tôi điên tiết đến mức không chịu được nữa và bật lại.
Nhưng một mình tôi thì làm được gì chứ…
Với cái cơ thể yếu ớt này, tôi thậm chí còn chẳng thể phản kháng chứ nói gì đến việc chống trả.
Bọn chúng cứ thế mà ức h·iếp tôi.
Tuy phần lớn là những trò ức h·iếp không mấy nguy hại nhưng đôi khi chúng lại đi quá giới hạn, cứ liên tục b·ị b·ắt nạt như thế này khiến cả linh hồn lẫn thể xác của tôi suy sụp đến tột cùng.
Có lúc tôi bị đ·ánh đ·ập khá nặng sau đó báo với giáo viên nhưng bên phía nhà trường chẳng có vẻ gì là quan tâm cả, chỉ đưa ra vài lời cảnh cáo sau đó cho qua chuyện.
Phụ huynh tôi thì lại càng không, bọn họ hoàn toàn vô cảm.
Những tháng ngày bị ức h·iếp cứ thế tiếp diễn…
Từ đó hình thành trong tôi một sự căm phẫn cực độ, những con ng- bọn súc vật đó… Tuyệt đối không thể nào tha thứ.
Nhưng một mình tôi thì chẳng thể làm gì được…
Hai năm liền, b·ị b·ắt nạt suốt hai năm liền…
Nó khiến tôi dần mất đi những xúc cảm vốn đã ít ỏi của mình.
Đến giữa năm ba trung học thì có vẻ như là tôi không còn bị nhắm đến nữa.
Liên tục b·ị b·ắt nạt khiến tôi chả còn muốn phản kháng, nhìn tôi giờ đây nhợt nhạt trông thấy.
Có lẽ là do bọn chúng cảm thấy bắt nạt một cái xác vô hồn chẳng có gì thú vị nữa nên đã dừng hẳn việc này.
Không biết nên vui hay buồn đây nhỉ?
Haha, nực cười thật đấy.
Có lẽ nhìn tôi thê thảm như vậy nên chẳng có ai thèm bắt chuyện với tôi cả.
Lúc đi học tôi cũng chả mở mồm trừ khi bị cô gọi, nhưng trường hợp đó cũng ít khi xảy ra.
Không một người bạn, không một tri kỷ, không một ai có cùng sở thích.
Những xúc cảm vui vẻ không thể sẻ chia, những ấm ức trong lòng không thể nói.
Tôi… Không biết mình đang sống để làm gì nữa.
Có lẽ lý do duy nhất khiến cho tôi vẫn còn ý chí để tiếp tục cuộc sống này chính là những bộ truyện hảo huyền.
Tiểu thuyết.
Đối với tôi mà nói thì chúng là một sự tồn tại thiêng liêng, không chỉ đơn thuần là một cuốn sách.
Nó mang đến cho tôi những xúc cảm không thể diễn tả bằng lời.
Từ những cuộc sống hạnh phúc cho đến những câu chuyện bi thảm, những cuộc đời giản đơn cho đến những cuộc phiêu lưu thú vị.
Chúng khiến tôi phát cuồng vì sự kịch tính, hấp dẫn lẫn lôi cuốn bên trong đó.
Nó thôi thúc tôi đọc một cách điên cuồng, tạo ra một niềm vui to lớn cho cuộc sống tẻ nhạt này và thôi thúc tôi sống tiếp.
Phải sống, tôi nhất định phải sống tiếp để thưởng thức những tác phẩm quý giá này.
Vì một lý do nào đó mà tôi lại rất thích những chủ đề vĩ mô như Vũ Trụ, Thiên Văn Học, Bom Nhiệt Hạch hay các sự kiện lớn trong lịch sử làm thay đổi cả Trái Đất.
Tôi thường dùng thời gian rảnh của mình để tìm hiểu về những dữ kiện đó, song với nó là đọc tiểu thuyết nữa. Tôi đã đọc rất nhiều.
Do không có chung sở thích với những người cùng trang lứa nên tôi không biết chia sẻ gì với họ cả, họ cũng chả mảy may quan tâm đến một đứa lầm lì như tôi.
Cuộc sống học đường không một người bạn.
Hah, thảm hại thật đấy.
Về học lực thì tôi cũng khá kém, ngoại trừ các môn tôi thích như Lịch Sử và Vật Lý ra thì các môn còn lại chẳng nên cơm cháo gì. Có lẽ do tôi cảm thấy chán việc học nên không có đủ động lực để cố gắng trong vấn đề học tập cũng như thể thao.
Nói thẳng ra là tôi lười.
Tôi chẳng tìm thấy gì thú vị trong việc học cả.
Tôi định sẽ thôi học sau khi hoàn thành bậc trung học, hoặc là tôi đã nghĩ thế…
Trong những ngày cuối cùng của năm học, khi mà đã hoàn thành xong toàn bộ chương trình rồi thì học sinh chả còn gì để làm cả, được tự do ra vào lớp học nên tôi quyết định ra ngoài sân thượng lầu 3 để hóng gió một tí.
Trên này thoải mái thật đấy, vừa mát mẻ vừa dễ chịu.
Tôi thường lên đây trong giờ giải lao.
Bậc lan can ở đây khá thấp, chúng chỉ cao vừa đến hông tôi, có lẽ do không nhiều học sinh hay lui tới nên trên này khá hoang sơ.
“Mấy năm học ở đây chán thật đấy, chả có kỉ niệm tốt đẹp gì. Không biết sau khi tốt nghiệp ở đây thì mình nên làm gì nữa…”
Tôi tự lẩm bẩm trong khi đang suy nghĩ vẩn vơ thì một nhóm người từ phía sau bước tới.
Là bọn chúng… Những người từng bắt nạt tôi lúc trước.
“Oi oi, chả phải Sosuke đây sao? Một mình trên đây định làm gì đấy?”
“Nhìn mày thảm hại thật đấy, có khác gì một cái xác c·hết không? Hahaha.”
“…”
Tôi im lặng không đáp trả rồi tránh sang một góc khác.
“Này, mày coi khinh bọn này đấy à?”
Tôi chả thèm ngoảnh mặt lại mà cứ thế bước tiếp đến đầu bên kia.
“Mày làm bọn tao điên lên rồi đấy, định sang kia để nhảy lầu sao? Hay để bọn tao giúp mày nhảy xuống nhé?”
Bọn chúng cứ thế tiến lại gần tôi.
Một tên to con trong số chúng nắm lấy cổ áo và nhấc bổng tôi lên trên lan can.
“Cái!”
Này này này, không đùa đấy chứ? Rơi thật đấy!
Bọn c·hết dẫm này.
“Thả tao ra!”
Từng tế bào trong tôi đều muốn phản kháng, tôi cố vùng vẫy hết sức có thể nhưng không có vẻ gì là ngăn được tên đó.
Tôi đạp chân vào lan can, dùng tay của mình để bám vào tay hắn và quay người lại.
Nhắm thẳng vào cánh tay đó, tôi dùng hết sức mình để nghiến răng và cắn hắn một cái mạnh nhất có thể.
“Gahh? Thằng chó!”
Hắn dùng tay còn lại đấm tôi một cái thẳng vào thái dương và tôi đã rơi ra giữa không trung...
C·hết dở…
Không có bất cứ thứ gì để bám víu, có vẻ như vô vọng rồi…
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ?
Cuộc đời chẳng phải quá bất công rồi hay sao?
Lại nữa, tôi lại b·ị b·ắt nạt một lần nữa.
Nhưng lần này có vẻ là hết rồi…
Tôi đang rơi…
Vậy là kết thúc rồi ư?
Cuộc đời nhạt nhẽo của mình chỉ đến đây thôi sao?
C·hết tiệt, tại sao lại là tôi cơ chứ?
Tôi vẫn còn nhiều khát vọng chưa làm được…
Vẫn còn những thứ thú vị tôi chưa được nếm trải…
Argh… Khốn kiếp.
LẠI LÀ CHÚNG NÓ, BỌN CHÓ CHẾT KHỐN KIẾPPPP––––
…
Ý thức tôi dần dần tan biến, tầm nhìn trở nên tối sầm lại…
Bọn chúng… Lũ người đó đáng ra không nên được ban cho sự sống, bọn súc vật trêu đùa cảm xúc của người khác lẫn những con người vô cảm… Cả gia đình tôi lẫn xã hội này.
Bị bỏ mặc, bị trêu đùa, bị ức h·iếp, bị đ·ánh đ·ập, bị phân biệt đối xử…
Và rồi c·hết đi một cách tẻ nhạt như thế này.
Tôi… Chán ghét cuộc sống này.
Nhưng tôi vẫn muốn sống…
Argh… C·hết tiệt.
Tôi ghét con người.
Những sinh vật này.
Tôi ghét chúng…
Tôi ghét nhân loại.
—----.—----.—----