Ma Giáo Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 13: Sợ rằng không phải điếc tập thể




Lão Lục dạo bước đến phía sau thân cây, khi không diễn kịch, không nói đùa cùng người khác, vẻ mặt của hắn vừa hung ác vừa nham hiểm, hai đầu lông mày nhíu lại, khóe miệng không vui mà cong xuống thành một đường, ngay cả cái đầu to trụi lủi có thể phát sáng kia cũng không muốn diễn hài kịch nữa, ngược lại còn có vẻ lạnh lẽo đến đáng sợ: “Tiêu đại trưởng lão, hai ngày trước Vạn Hác Cung ta phát cáo thị dọc theo bên đường, rõ ràng đã báo cho chư vị rằng giáo chủ nhà ta và phu nhân muốn xuống núi du ngoạn, còn muốn làm một chút việc riêng, kính mong các vị đừng đến quấy rầy. Thế nào? Tiêu đại trưởng lão không biết chữ à?”

Nam nhân trung niên được gọi là Tiêu đại trưởng lão đang thở thở hồng hộc, nghẹn đến mức mặt tím ngắt, lại không dám mạnh mẽ tránh thoát, quơ tay ý bảo lão Lục buông mình ra trước.

Lão Lục hừ lạnh một tiếng, hướng về phía ám vệ phất tay, Tiêu đại trưởng lão vừa được thả ra liền lập tức lui vài bước, chống tay lên thân cây hít lấy hít để, lát sau mới khàn khàn nói: “Ta, ta đương nhiên biết việc này! Nếu không phải việc còn có nguyên nhân, ngươi cho rằng ta muốn……”

Hắn muốn nói: Toàn bộ giang hồ, ngươi cho rằng ai hiếm lạ tới tìm giáo chủ nhà ngươi cơ chứ? Ai ăn no không có việc gì làm tự đi rước ấm ức vào người à?

Nhưng xem danh tiếng của Vạn Hác Cung —— cũng có thể là nơi tàn nhẫn độc ác không chừa đường lui, Tiêu đại trưởng lão sáng suốt mà không nói hết phần còn lại, ho khan vài tiếng che lại yết hầu nhỏ giọng nói: “Minh chủ biết được Tần giáo chủ mấy ngày tới sẽ xuống núi, đặc biệt cử ta chờ đến nghênh đón. Lục gia, các ngươi hẳn là cũng nghe nói việc của Hoài Sơn Môn nhỉ? Minh chủ mấy ngày gần đây đang bị việc này phiền đến sứt đầu mẻ trán, lại có không nhận rõ được người tốt xấu ở trong đó châm ngòi ly gián, nói việc này là Vạn Hác Cung Độc Nhất Giới làm ra……”

“Ta phi!” Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy trên ngọn cây truyền đến một tiếng cười nhạo, bản mặt hung dữ bỉ ổi của Độc Nhất Giới từ trong chạc cây thò ra, vẻ mặt còn chưa ngủ tỉnh, mắng, “ Bản tính của đám bạch đạo các ngươi đúng thật là trước nay chưa từng thay đổi, cứ xảy ra chuyện là tìm chúng ta gánh tội thay. Con mẹ nó cũng không rải một bãi nước tiểu ra tự mình soi xem, ta hạ độc Hoài Sơn Môn? Bọn họ xứng sao?”

Tiêu đại trưởng lão: “……”

Lão Lục cũng vô cùng không có hứng thú: “Ngươi nghe thấy rồi đấy, việc này cùng chúng ta không liên quan. Trở về bẩm báo minh chủ, giáo chủ chúng ta muốn ở cùng phu nhân, không muốn tốn công lãng phí thời gian với các ngươi. Nếu có lần sau, đừng trách chúng ta không khách khí……”

Hắn nhẹ nhàng nói lại bẻ khớp ngón tay, phát ra tiếng cộp cộp thanh túy không dứt bên tai, làm Tiêu đại trưởng lão nhịn không được nuốt vài ngụm nước bọt.

“Ta cũng chưa nói việc này liên quan đến Độc Nhất Giới.” Tiêu đại trưởng lão không hoàn thành được việc, khó xử nói, “Nhưng đây là mệnh lệnh của minh chủ, hắn có việc muốn cùng Tần giáo chủ thương lượng……”

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt……” Lão Lục nghiêng mặt lệch về một bên, mặt vô cảm nói, “Đánh cho một trận lập tức cho bọn họ tự mình đi về”

Vài tên ám vệ lập tức giữ chặt bả vai Tiêu đại trưởng lão, ấn đầu khoá tay: “ Vâng! ”

“ Từ từ ——!” Tiêu đại trưởng lão trừng lớn mắt không dám tin, giãy giụa lên, “Ta là đại trưởng lão của liên minh võ lâm! Các ngươi không thể ——!”

Xuỵt ——

Tần Lân phát ra tiếng phì phì trong mũi, vung cái đuôi ngựa dài, cọ vào thân cây kêu đùng một tiếng, lá cây rào rạt rơi, hắc mã cao lớn kiêu căng ngạo mạn lui về phía sau một bước, lộ ra chủ nhân đằng sau.

Đám người lập tức an tĩnh như gà.

Tần Lam Chi thừa dịp phu nhân nhà mình đi vệ sinh mới đi qua đây. Y một tay vỗ vỗ cổ hắc mã, không vừa ý nói:  “Đại trưởng lão, ngươi là đại trưởng lão của võ lâm minh, không phải đại trưởng lão của Vạn Hác Cung ta.”

Lời này vừa nói ra làm sắc mặt Tiêu đại trưởng lão trắng bệch một mảnh, giống như con gà trống bị người ta xách cổ, hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói:“ Tần, Tần giáo chủ, ta làm theo lệnh của minh chủ, phải đến mời ngài đi một chuyến đến Hoài Sơn Môn”

“Độc Nhất Giới đã nói, chuyện này không liên quan đến hắn”.

“ Việc không có chứng cứ đương nhiên cũng không thể vô duyên vô cớ đổ lên đầu Vạn Hác Cung. Những chuyện bất công bất nghĩa này, võ lâm minh một cái cũng không đồng ý” Tiêu đại trưởng lão căng da đầu, ánh mắt kính sợ rũ xuống nói, “Nhưng hiện giờ trên giang hồ lại nổi lên không ít những lời đồn bất lợi với Vạn Hác Cung, minh chủ cũng chỉ lo lắng ngài cùng……”

Tiêu đại trưởng lão mắt nhìn quán trà cách đó không xa, đem ba chữ “tôn phu nhân” nuốt trở lại trong cổ họng, khó chịu nói: “Ngài cũng biết, nói như thế nào minh chủ cũng có quan hệ huyết thống với Tạ tam công tử……”

“ Hay cho câu có cùng quan hệ huyết thống” Tần Lam Chi bỗng chốc giương mắt, tầm mắt sắc bén như mắt ưng trừng người trước mặt, “Tưởng Lôi Trạch cũng không dám ở trước mặt ta nói mấy chữ này, ngươi ngược lại có chút can đảm.”

Tưởng Lôi Trạch hiện giờ đúng là võ lâm minh chủ, tính ra trừ bỏ Tần Lam Chi, cũng không có người thứ hai dám gọi thẳng tên.

Tiêu đại trưởng lão nháy mắt mồ hôi như mưa hạ, phía sau lưng lập tức ướt đẫm, đầu gối mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt người ta: “Tần giáo chủ bớt giận! Ta chỉ là, chỉ là…… Giáo chủ bớt giận!”

“Đem người trói ném vách núi đi xuống.” Tần Lam Chi lạnh mặt, xoay người đi, “Có thể sống hay không, xem mệnh của chính các ngươi đi.”

“Tần giáo chủ ——!”

Rõ ràng trời trong nắng ấm, ánh mặt trời rất tốt,  dưới bóng râm của thân cây nho nhỏ lại như gặp cơn giận lôi đình, mây đen che đỉnh, từng trận gió lạnh.

Tiêu đại trưởng lão biết Tần Lam Chi từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, nhất thời hối hận không ngừng chính mình lanh mồm lanh miệng dẫm phải lôi, muốn xin khoan dung nhưng đã muộn. Lão Lục một tay cầm đao đập vào cổ hắn, Tiêu đại trưởng lão còn chẳng kịp kêu một tiếng đã hôn mê bất tỉnh, mấy tên ám vệ khiêng người đi hướng vào trong rừng.

Đoàn người cách đó không xa thấy vậy đều sôi nổi muốn tiến lên ngăn cản, lại e ngại với sự uy hiếp của Vạn Hác Cung nên ai cũng như bị mũi kiếp ghim tại chỗ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chính vào thời khắc căng thẳng nhất, Tạ Dụ Lan ngây thơ hồn nhiên, gương mặt tươi cười xán lạn từ quán trà ra đây.

“Các ngươi đang làm cái gì vậy?” Hắn nhiệt tình bắt chuyện, “Tần công tử, huynh phải đi tắm ngựa à? Ta cũng muốn đi......”

Hắc mã Tần Lân phảng phất như có nhân tính, lộc cộc chạy đến trước mặt Tạ Dụ Lan, cúi đầu thân mật mà cọ trán hắn, muốn dời đi sự chú ý của hắn.

Đáng tiếc ám vệ khiêng người gây ra động tĩnh quá lớn, cuối cùng vẫn bị Tạ Dụ Lan phát hiện.

“ Ấy?” Tạ Dụ Lan chớp mắt, ôm cổ hắc mã nghi hoặc nói, “Kia không phải người vừa mất tích sao? Hắn làm sao vậy?”

Mọi người: “……”

Thời khắc này khung cảnh trở nên thật buồn cười.

Vài tên ám vệ đang chuẩn bị “hủy thi diệt tích”, nhóm thủ hạ của Tiêu đại trưởng lão muốn cầu cứu lại không dám hé răng, tròng mắt đảo qua đảo lại, đôi mắt chớp chớp nhanh như phát bệnh nặng.

Có người lặng lẽ ra ám hiệu với Tạ Dụ Lan bị lão Lục dùng viên đá đánh vào kinh mạnh, cả người lập tức cứng đờ, không thể động đậy.

Độc Nhất Giới từ trên cây nhảy xuống, cười ha ha: “Hắn hình như là bị cảm nắng, ta dẫn hắn đi chỗ mát mẻ.”

Lại là bị cảm nắng?

Í? Vì sao lại là “lại” nhỉ?

Trong lòng Tạ Dụ Lan xẹt qua nghi hoặc, nhưng rất nhanh lại quẳng ra sau đầu, nhíu mày nói: “ Cần gì phải lằng nhằng thế, tiểu Nguyệt Nhi cô nương có chuẩn bị cho ta khối băng, ta mượn một chút đem ra cứu người nhé?”

Hắn xoay người dò hỏi Tần Lam Chi: “Có thể mượn khối băng một chút không? Tần công tử?”

Tần Lam Chi còn có thể nói gì đây? Chẳng lẽ còn có thể không cho sao? Vì thế đành phải đen mặt gật đầu: “Tiên sinh tùy ý.”

“Ta biết mà.” Tạ Dụ Lan cười lên đôi mắt cong thành trăng non, đuôi mắt có chút đỏ kia ở dưới ánh mặt trời càng làm mê hoặc lòng người, “Tần công tử là người trượng nghĩa, tác phong hào kiệt, làm người kính nể!”

Những người còn lại: “……” Chúng ta sợ rằng không phải tập thể rồi.

Tạ Dụ Lan nhìn ám vệ mang người khiêng vào xe ngựa, lão Lục còn cầm theo cây quạt làm bộ làm tịch mà quạt gió cho Tiêu đại trưởng lão.

Tần Lam Chi vi diệu mà liếc thủ hạ nhà mình một cái, ánh mắt kia âm hàn ý vị không rõ, doạ lão Lục hãi hùng khiếp vía, biết vậy chẳng làm —— sớm biết đã không vội đập người hôn mê! Đây đúng là bê đá đập vào chân mình mà!

Xe ngựa này rõ ràng là chuẩn bị cho phu nhân, bây giờ lại bị cái lão già này chiếm mất, giáo chủ nhất định là có suy nghĩ mốn giết người rồi!

Lỡ đâu đến đêm khuya vắng lặng, giáo chủ lấy mình ra trút cơn giận thì sao đây?!

Tối nay sợ là đầu người khó giữ rồi!

Tạ Dụ Lan để tiểu Nguyệt Nhi trợ thủ, rất nhanh tạc ra một ít băng mang tới, lại mượn bếp của quán trà nấu một chén nước ô mai. Độc Nhất Giới lén lút thả vào trong không ít mơ chua, một ngụm này nuốt xuống làm Tiêu đại trưởng lão đáng thương đang sống sờ sờ bị chua đến tỉnh.

Tiêu đại trưởng lão còn chưa kịp hoàn hồn đã bị chua đến mặt mũi vặn vẹo, pha lẫn bộ dáng không giống người, mắt mũi chả thấy đâu, trên mặt toàn là nếp nhăn cứ như có người vo loạn ngũ quan của hắn dúm vào một chỗ.

Vài giây sau, cuối cùng hắn mới “A” hét thảm ra một tiếng, ngồi ở trong xe duỗi tay ra chụp thẳng lên cái trán.

Dùng sức đến nỗi in ra dấu tay năm ngón đỏ bừng.

Tạ Dụ Lan ngồi ở một bên, lo lắng nói: “ Đây chẳng lẽ là bị quỷ nhập rồi à?”

Tiểu Nguyệt Nhi: “……”

Độc Nhất Giới coi như không có việc gì xảy ra, ôm cánh tay trốn đi bên ngoài.

Tạ Dụ Lan lấy ra một cái kính bát quái chiếu vào đại trưởng lão, đại trưởng lão lấy lại tinh thần, vơ một cái đã nắm được cổ tay Tạ Dụ Lan “Tạ, Tạ……”

Hắn đến nửa ngụm khí cũng chưa hít xong, Tạ Dụ Lan vẻ mặt hiểu rõ, vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, ôn nhu cười: “Không cần khách khí.”

Tiêu đại trưởng lão: “……”

Tiêu đại trưởng lão rốt cuộc đem nửa đoạn sau nói ra miệng: “Tạ…… Tam công tử.”

Tạ Dụ Lan: “?”

Ngón tay tiểu Nguyệt Nhi dưới ống tay áo véo một phát vào cẳng chân đại trưởng lão.

“!!!!”

Tiểu Nguyệt Nhi hiền từ nói: “Đại trưởng lão, đây là cao nhân nhà ta vất vả mời xuống núi, đoán đâu trúng đó Tạ bán tiên, Tạ Dụ Lan.”

Lúc trước từ chỗ minh chủ nghe nói qua Tạ Dụ Lan bị bệnh, nhưng không nghĩ tới bệnh lại nghiêm trọng như vậy.

Tiêu đại trưởng lão cũng không phải ngu dốt, lập tức phản ứng lại, chân run run mà sửa lời nói: “ Thì, thì ra là Tạ bán tiên…… Thất kính thất kính.”

Tạ Dụ Lan nhìn qua bên này, lại nhìn qua kia, mờ mịt nói: “Tạ Tam công tử là ai?”

Tiêu đại trưởng lão vội nói: “Tại hạ già cả mắt mờ, ha ha ha ha, nhận sai người. Không thể coi là thật không thể coi là thật.”

Nhưng Tạ Dụ Lan lại cảm thấy không phải như thế, hắn đối với mấy chữ “Tạ Tam công tử” có nhạy cảm tự nhiên, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi thấp thỏm bất an, theo bản năng liền quay đầu đi tìm người.

Ngay cả chính hắn cũng không biết muốn tìm ai, Tần Lam Chi lại tựa như tương linh tương thông cùng hắn, một tay chống cửa xe ngựa thò đầu đến: “Lão nhân đã tỉnh? Chúng ta còn phải lên đường, tỉnh rồi thì cho hắn xuống xe đi.”

Đáng thương Tiêu đại trưởng lão mới đến trung niên đã bị kêu là “Lão nhân”, giận mà không dám nói gì.

Tần Lam Chi đang nói chợt ngừng, đối diện với ánh mắt ngơ ngác của Tạ Dụ Lan, ngữ khí hòa hoãn lại: “Tạ tiên sinh? Làm sao vậy?”

Tạ Dụ Lan cũng không biết vì cái gì, lúc trong lòng bất an khó chịu nhìn đến mặt Tần Lam Chi nháy mắt liền yên ổn lại. Cái loại cảm giác nôn nóng hoảng hốt kỳ quái này cũng dịu đi rất nhiều, vừa nhắc đến trái tim vọt lên cổ họng lại chậm rãi quay trở về.

Hắn lau mặt, sờ lên cái trán đầy mồ hôi lạnh của mình, tự giễu mà cười một chút: “Không có việc gì……”

Tần Lam Chi chẳng nói một lời, duỗi tay kéo hắn xuống xe, lại một phát bế hắn lên lưng ngựa.

“Không phải muốn đi tắm ngựa sao? Đi thôi.” Hắn nhẹ nhàng thúc giục, Tần Lân lập tức chạy hướng vào phía trong rừng.

Tạ Dụ Lan: “……” Không phải muốn lên đường sao?

Rời xa đường lớn, vào đường nhỏ hẹp, bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại.

Đỉnh đầu cành lá rậm rạp, che trời giấu ngày, bên dưới rễ cây thô to rắc rối khó gỡ bò đầy đất, giống như nhắm hai mắt lại cũng có thể tìm được đường đi.

Tim Tạ Dụ Lan còn đang đập bang bang trong lòng, vẻ mặt có chút căng thẳng, nhưng khi tựa vào lòng ngực của nam nhân lại mơ hồ cảm thấy cho dù trời có sập cũng chằng có gì đáng sợ.

Hắn không tự chủ được nhích ra sau một chút, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của Tần Lam Chi.

“Làm sao vậy?” sau một khắc an tĩnh, Tần Lam Chi chậm rãi hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái à?”

“…… Không có.” Tạ Dụ Lan liếm khoé môi dưới, nói, “Chỉ là vừa rồi nghe nói một cái tên, đột nhiên trong lòng…… Rất kỳ quái.”

“Tên là gì?”

“…… Tạ Tam công tử.” Tạ Dụ Lan nói, lại cảm thấy mí mắt nhảy một chút, bất an nói, “Không biết vì sao, ta cảm thấy ta biết người này.”

Biết người này, nhưng lại cứ nghĩ mãi không ra. Chỉ cảm thấy có chi tiết gì đó không thể nghĩ sâu thêm, nếu không sẽ xảy ra chuyện đáng sợ.

Tần Lam Chi lúc này trầm mặc hồi lâu, cho đến khi Tần Lân tìm được một cái khe nước mới ôm Tạ Dụ Lan xuống ngựa, nói: “Chỉ là cái tên mà thôi, có lẽ là cố chủ ngươi từng gặp được khi đoán mệnh.”

“…… Ồ.”

“ Đến đây, không phải muốn tắm ngựa sao?” Tần Lam Chi lấy ra cái hộp nhỏ, bên trong đựng khăn lông cùng với dụng cụ chải lông ngựa, đặt ở trên bờ vụn than đá, “Tần Lân rất thích tắm rửa, nó sẽ biết ơn ngươi đó.”

Tần Lân nhảy vào khe nước, bốn vó thon dài đạp ra bọt nước, đôi mắt như hạt đậu đen bình tĩnh nhìn về phía người trên bờ, giống như gấp gáp chờ không nổi không tiếng động thúc giục.

Tạ Dụ Lan tức khắc vứt chuyện trước đó ra sau đầu, chỉ cảm thấy Tần Lân vô cùng đáng yêu, làm lòng người sinh ra vui vẻ.

Hắn cầm bàn chải, xắn ống quần lên đi xuống khe nước, làn nước mát lạnh cuốn trôi đi nôn nóng trong lòng hắn. Hắn cẩn thận chải lưng ngựa, lông bờm dính giọt nước, Tần Lân vung đầu, giọt nước vẩy đến mặt, trên người Tạ Dụ Lan làm hắn vui vẻ cười khúc khích.

Trong khu rừng yên tĩnh, nhất thời chỉ còn dư lại bầu không khí vui thích của hai người một ngựa.

Tần Lam Chi cũng cởi áo ngoài, kéo tay áo cùng ống quần, đứng ở cạnh Tạ Dụ Lan cùng hắn tắm ngựa. Thân hình y khoẻ mạnh cao lớn, khi buộc hết tóc đen lên càng hiện rõ khuôn mặt góc cạnh cành thêm uy vũ, rõ ràng là người thoạt nhìn có vẻ hung dữ, giờ khắc này lại trở nên ôn nhu mềm mại. Tạ Dụ Lan nhịn không được nhìn lén hắn, lại bị Tần Lân cắn tóc, “ ây da” một tiếng thiếu chút nữa trượt chân, được Tần Lam Chi chặt chẽ ôm lấy eo.

Hai người nhất thời dán đến cực gần, bởi vì cởi áo ngoài, nhiệt độ da thịt dưới quần áo càng thêm rõ ràng, thâm chí có thể mơ hồ cảm nhận được đường cong cơ bắp rắn chắc kia.

Trên người nam nhân mang theo hơi thở quen thuộc vờn đến quanh chóp mũi Tạ Dụ Lan, làm tim hắn đập nhanh dần, vành tai ửng đỏ lên.

Hắn cũng không biết vì sao mình lại có phản ứng này, như là ngọn lửa tình đầu chớm bùng lên, tay chân nhất thời không biết đặt chỗ nào cho phải. Chẳng dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Trong tiềm thức, hắn giường như biết giây tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.

“Dụ Lan……” Tần Lam Chi kéo dài thanh âm phất qua bên tai. Cả người Tạ Dụ Lan run lên, da gà ứa ra.

Nhưng ngoài dự đoán chính là, Tần Lam Chi chỉ đỡ hắn đứng vững.

“Không sao chứ?” Tần Lam Chi lui ra phía sau hai bước, giữ khoảng cách với hắn, lại cầm khăn lông cọ lưng ngựa, nói, “ Có lẽ đến lúc rồi, chúng ta trở về đi?”

Tạ Dụ Lan: “……”

Cảm giác ái muội đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, tựa như một tia rung động kia chỉ là một hồi gió xuân trêu đùa.

“ À…… Được.” Tạ Dụ Lan không nói ra được trong lòng mất mát cái gì, hắn theo bản năng hơi cong eo, nửa che nửa lộ vành tai đỏ, vô cùng cảm thấy xấu hổ nói, “ Trở, trở về đi.”

Tác giả có chuyện nói:

Vui vui vẻ vẻ nói chuyện yêu đương