Ma Giáo Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 11: Gặp ác mộng?




Đêm hôm đó, do Tạ Dụ Lan cật lực giữ lại, “Thượng tiên” Tần Lam Chi “ miễn cưỡng ” mà ở lại trong nhà trúc. Bởi vì chỉ có một chiếc giường nhỏ, Tạ Dụ Lan thỉnh thượng tiên ngủ ở bên trong, chính mình ngủ ở nên ngoài, hứng thú bừng bừng nói là muốn cùng thượng tiên ngủ chung một giường.

Tần Lam Chi trầm mặc nhìn Tạ Dụ Lan nấu nước cho mình, mời mình tắm gội, lại ở ngoài bình phong cởi áo tháo thắt lưng, buộc tóc lại vén ống tay áo muốn đích thân hầu hạ thượng tiên tắm gội.

Tần Lam Chi: “……”

Tần Lam Chi cảm thấy đây chính là cuộc khảo nghiệm lớn đối với bản thân mình, nếu thế gian này thực sự có chuyện tu tiên, phỏng chừng lúc này chính mình hẳn là đã rơi vào lưới tình, tẩu hỏa nhập ma.

Y nhìn người từ sau bình phong đi ra, chỉ mặc áo trong, kéo ống tay áo, người trong lòng lộ ra một đoạn khuỷu tay trắng muốt ý cười tràn lan, tim đập như nổi trống. Đối phương không biết gì, trong mắt chỉ có sùng bái mù quáng cùng tôn kính, dọn băng ghế nhỏ ra ngồi ở trước thùng tắm, cầm khăn lông mềm mại để lau người cho y.

Dường như đã hoàn toàn quên mất còn có “ pháp thuật giữ mình trong sạch ” —— tốt xấu gì cũng là giả thiết tu tiên mà.

Tạ Dụ Lan hơi hơi khom lưng, nhìn qua tay cánh tay, áo trong đơn bạc hiện ra thân thể rõ ràng, một điểm trước ngực xuyên thấu qua tấm áo mỏng manh hiển lộ không thể nghi ngờ.

Tần Lam Chi yết hầu trên dưới vừa động, bỗng nhiên chuyển tầm mắt, cả người cơ bắp căng thẳng, tùy ý để Tạ Dụ Lan lau người.

Trong lòng Tạ Dụ Lan còn cảm thấy kỳ quái: Sao cứ luôn cảm thấy việc này hình như vừa mới làm trước đó không lâu nhỉ?

Nhất định là trước đó đã trúng ảo thuật của cóc tinh để lại di chứng rồi.

Hắn nhìn thân hình rắn chắc của thượng tiên, trên người còn có các vết thương cũ hình dáng nông sâu khác nhau, kinh ngạc nói: “ Thượng tiên đã trải qua ác đấu cùng loại yêu ma gì vậy? Sao lại bị thương nghiêm trọng như thế?”. Truyện Kiếm Hiệp

Tần Lam Chi: “……”

Tần Lam Chi nhớ tới đám võ lâm bạch đạo kia, ý nghĩa không rõ nói: “ Yêu ma hung ác cỡ nào, sợ là cũng không so được với lòng người”

Tạ Dụ Lan trừng lớn mắt, vỗ mạnh tay một cái: “Nghe thượng tiên nói chuyện cả buổi, như thể được xối tinh hoa lên đầu vậy!”

Tần Lam Chi: “……”

Tạ Dụ Lan lại thần lải nhải mà rung đùi đắc ý, mặc niệm: “ sáng nghe đạo…… tối chết cũng đáng……”

Tần Lam Chi không muốn nghe phu nhân nhà mình nhắc đến chữ “ chết ”, lập tức nhăn mày rậm đổi đề tài: “Ngươi…… Đạo hữu ăn mặc mỏng manh như thế, coi chừng cảm lạnh, hay là khoác thêm áo ngoài……”

Tạ Dụ Lan khoát tay: “ Ầy, người tu tiên, kẻ hèn việc nhỏ có gì phải sợ?”

Tần Lam Chi khuyên không được phu nhân, chỉ đành nhanh nhảu tắm gội xong, đem Tạ Dụ Lan bế lên, bỏ vào thau tắm làm ấm thân cho hắn.

Y giúp Tạ Dụ Lan cởi áo trong quen đường đi tới góc tủ quần áo mang cái khác ra thay. Y trần trụi nửa người, tóc ướt rối tung mà xoã xuống, vai rộng eo thon, cơ bắp bên eo, tuyến nhân ngư làm người nhìn nhịn không được muốn cắn lên một miếng.

Tạ Dụ Lan yên lặng nhìn một lúc, không biết vì sao có chút miệng đắng lưỡi khô, lợi ngứa, nhìn người cầm quần áo qua đây, vội dời đi tầm mắt, cũng không suy nghĩ đối phương vì sao lại biết quần áo của mình đặt ở nơi nào.

Chờ tắm gội xong, Tiểu Nguyệt Nhi gọi người tiến vào đổ nước. Tạ Dụ Lan cũng chẳng nghĩ tại sao nhà mình lại xuất hiện nhiều nha hoàn như vậy—— hắn đem tất cả những người, những việc không phù hợp với nhận định logic của mình nhiễm nhiên bỏ qua, coi như không nhìn thấy đám tiểu nha đầu từ đâu chui ra này, lập tức cầm khăn ngồi ở trước gương lau tóc.

Tần Lam Chi dựa vào cạnh giường, vạt áo buông lơi lộ ra cơ bắp rắn chắc, cứ như vậy không chớp mắt mà nhìn hắn. Hết thảy giống như những đêm bình thường trong dĩ vãng: Y chờ người trong lòng lên giường, đầu dựa vào ngực mình ôm ấp, hai người tóc mai kề bên, nhỏ giọng mà nói chuyện vụn vặt thường ngày. Y sẽ hôn lên cái trán của đối phương, theo chóp mũi hôn đến khóe miệng, trong lòng đều là thỏa mãn, mà đối phương cũng sẽ vòng qua cổ của y, tiếng cười như hoa ngọc lan sạch sẽ trong suốt, mùi hương thơm dịu thấm vào đêm tối.

Bọn họ sẽ ôm nhau mà ngủ, một đêm mộng đẹp, hôm sau dậy sớm, y sẽ vì phu nhân chải đầu chỉnh áo, đối phương sẽ cùng mình đi luyện thần công.

Bên tai vang đến một tiếng cười “A Chi” phảng phất như vừa mới tan đi, mang theo ba phần dung túng, bảy phần vui mừng, tiếng ‘ a ’ như hoa lan làm lòng người hướng về ‘ Chi ’. Nhưng chớp mắt, hiện thực liền đánh thẳng vào mặt.

Lau khô tóc xong Tạ Dụ Lan quay đầu, thân hình đẹp đẽ ấy khẽ mở môi mỏng nói: “Thượng tiên, còn chưa ngủ sao?”

Tần Lam Chi: “……”

Tần Lam Chi thở dài một hơi, xốc lên chăn vỗ vỗ: “Chờ ngươi cùng ngủ.”

Tạ Dụ Lan vội đi qua, lễ phép cách Tần Lam Chi một khoảng mà nằm xuống, tóc đen xoã bung ra ở trên đầu gối, giống một bức tranh cổ được tỉ mỉ miêu tả kĩ lưỡng.

“Sao dám để thượng tiên đợi lâu chứ.” Hắn thổi tắt ngọn đèn dầu, ở trong bóng tối cười khẽ, “Ngủ đi.”

Tần Lam Chi không trả lời, lẳng lặng nghe hô hấp của phu nhân trở nên đều đều, không biết qua bao lâu, hắn mới thật cẩn thận vươn tay, đem người ôm vào trong lòng ngực, nhẹ cẩn thận mà ôm, một lát sau lại vùi mặt vào cổ đổi phương, in xuống một nụ hôn vừa nóng bỏng lại vừa ôn nhu.

Một đêm này, Tạ Dụ Lan mơ thấy một giấc mộng.

Có vẻ như là trước khi ngủ đã nói với thượng tiên quá nhiều “ chuyện cũ ”, ở trong mơ liền trở về đêm động phòng hoa chúc trước đây.

Tứ phía là nến đỏ, lụa đỏ, hồng sa, trên cửa sổ dán chữ hỉ, nến đỏ rực cháy, vầng sáng chiếu vào đáy mắt mang theo nhiệt độ. Chén rượu có dán chữ hỉ bị nhét vào trong tay, hắn cùng hổ yêu uống rượu hợp cẩn, cho rằng từ đây đã là một đôi đạo lữ ân ái tiêu sái, nhưng nào biết rằng, quay đầu hổ yêu liền lộ ra bộ mặt dữ tợn.

Sự ôn nhu ấy, dáng vẻ trầm ổn dường như trước nay chỉ là giả vờ, ánh mắt đối phương mang theo tình dục nóng bỏng, mang hắn lôi kéo tiến vào chăn đệm, vải đỏ bị giật xuống, bay lả tả bao trùm lên hai người.

Hắn có chút sợ hãi, muốn làm cho đối phương từ từ, hắn còn chưa biết cái tu pháp ‘ song tu ’ rốt cuộc là như thế nào. Nhưng đối phương hiển nhiên đã chờ không kịp, mùi rượu dày đặc trộn lẫn tiếng thở dốc của đối phương, nụ hôn nóng bỏng lại như gặm cắn dừng ở khoé miệng, sường mặt, trên xương quai xanh của hắn, hắn cảm giác chính mình sắp bị ăn mất, theo bản năng giơ tay chống đẩy.

Thế mà lại không đẩy được.

Đối phương đem hắn chặt chẽ áp chế, mở lớn hai chân của hắn, cúi người xuống “Cắn”.

Hắn lúc này mới kinh giác, không biết từ khi nào bản thân mình đã trần trụi nửa người dưới, mà quần áo trên người đối phương vẫn còn gọn gàng chỉnh tề.

Hắn cảm thấy cảm thấy vừa thẹn lại vừa sợ hãi, muốn khép hai chân lại giãy giụa không được. Bộ phận quan trọng bị hổ yêu ngậm lấy, chưa lúc nào có khoái cảm theo sống lưng vọt thẳng tới đỉnh đầu như bây giờ, tựa như có một tia chớp hung hăng bổ vào đầu dây thần kinh, làm hắn nhịn không được run rẩy lên.

Sắp bị ăn rồi.

Hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ này, ngay sau đó cảm giác ướt dầm dề từ dưới thân chạy dài mà đến, lúc sau hết thảy đều trở nên mơ hồ không rõ.

Tạ Dụ Lan phảng phất như ở trong mười dặm hồng trần quay cuồng không thôi, cả người tắm trong biển lửa, không có được một chút yên bình.

Hắn hoảng hốt tỉnh lại, toàn thân dường như còn đang đắm chìm trong cảm giác cào trào không cách nào hình dung đó, khoảnh khắc hồn phách trở về thân thể, cả người suýt lăn xuống đất, hắn giật mình quơ tay nắm lấy chăn đệm.

“Làm sao vậy?” Bên cạnh truyền đến giọng nói khàn khàn, Tần Lam Chi nháy mắt tỉnh lại, đôi mắt đã không còn chút buồn ngủ nào. Hắn giơ tay nắm lấy tay Tạ Dụ Lan, theo thói quen đan mười ngón tay vào nhau, “ gặp ác mộng sao?”

Tạ Dụ Lan sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó sắc mặt đỏ lên.

Toàn bộ cảnh trong mơ đều nhanh chóng rút đi, chỉ còn mùi vị không cách nào nói thành lời vương trên trên thân thể.

Hắn xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, tránh đi tay của nam nhân nói: “Ta không có việc gì, ta chỉ là……”

Trong tiềm thức hắn muốn gọi một tiếng “A Chi”, nhưng lời đến bên miệng lại tiêu tan hầu như không còn, tựa như từ trong không trung duỗi ra một bàn tay to, cứ như vậy bóp lấy yết hầu của hắn.

Ánh mắt hắn tan rã trong tích tắc, tất cả chìm vào quên lãng, quay đầu nhìn về phía “người xa lạ” bên cạnh.

Tần Lam Chi đã phản ứng lại, trong mắt mang theo chút ý cười, nhìn thấy tay phu nhân đang gắt gao che lại hạ thân, vốn định an ủi vài câu, lại nghe thấy đối phương mờ mịt mở miệng.

“…… Ngươi là người phương nào?” Tạ Dụ Lan ngây ngốc nói, “Vì sao lại ngủ chung cùng ta?”

Tần Lam Chi ngừng lại, sắc mặt nhanh chóng trở nên xanh trắng, hắn chống tay lên, lộ ra nửa người trần trụi ở trong ánh sáng mờ mịt của buổi sớm đem đến cảm giác đáng sợ bức bách: “Ngươi không nhớ rõ ta?”

Không biết vì sao, Tạ Dụ Lan đột nhiên cảm thấy đối phương có chút đáng thương, một câu “Chúng ta quen nhau sao?” kẹt ở trong cổ họng không có nói ra. Hắn xoay đầu, nhìn quanh bốn phía, nói: “Đây là chỗ nào?”

Giáo chủ phu nhân lại mất trí nhớ.

Lần này là triệt để, ngay cả giáo chủ cũng đã quên sạch sẽ, đến “Đại công tử” người này cũng chả nhớ gì nữa, hết thảy lại muốn thay đổi lần nữa.

Lão Lục cảm nhận được một chút an ủi: “Ta đã nói rồi, không thể chỉ không nhớ mỗi mình ta mà.”

Các ám vệ khác vội “ suỵt ” một tiếng, chọc hắn một cái, ý bảo đối phương nhìn giáo chủ đang trầm mặc khoanh tay đứng ở dưới mái hiên nơi xa.

Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, nhưng tâm tình giáo chủ hiển nhiên lại chẳng ổn tí nào.

Ai cũng không dám đi tìm xúi quẩy vào lúc này, mấy người ngươi chọc ta, ta chọc ngươi, cuối cùng vẫn như cũ kéo búa bao. Lão Lục đặc biệt “may mắn” mà bị đẩy đi ra ngoài.

Lão Lục: “……”

Đời này của ta cùng may mắn vô duyên.

Lão Lục thật cẩn thận tiến lên, dưới cột đá trong hành lang còn có Độc Nhất Giới và Hoa Tam đang đứng. Hai người đều bó tay không biện pháp, lại không dám tùy tiện đưa ra chủ ý, chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngậm miệng không nói.

Lão Lục thở sâu, ở phía sau đạp Độc Nhất Giới một phát.

Độc Nhất Giới không hề phòng bị, “bùm” một tiếng dập đầu cho giáo chủ nhà mình một cái đại lễ.

Độc Nhất Giới: “……”

Lão Lục nhìn trời, coi như không có việc gì xảy ra.

Nam nhân đứng lặng như tượng đá phía trước cuối cùng quay đầu lại, mội nửa sườn mặt giấu trong bóng râm, một nửa lộ ra dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn càng đáng sợ.

“Có biện pháp sao?” Y nặng nề nói.

Độc Nhất Giới: “……” Ta có cái rắm biện pháp! Nếu ta mà có biện pháp, ta còn ở chỗ này đợi làm gì? Ta chính là thiên hạ đệ nhất độc y danh xứng với thực!

Nhưng lời này không thể nói, Độc Nhất Giới đành phải duy trì tư thế quỳ, cái trán chĩa xuống đất, rầu rĩ nói: “Hồi giáo chủ, thuộc hạ nghĩ rồi, đối với phu nhân mà nói kích thích lớn nhất quả nhiên vẫn là…… Thảm án Tạ gia diệt môn năm đó.”

Tần Lam Chi không trả lời, Độc Nhất Giới đành phải cắn răng một cái, một nhắm mắt, bất chấp nói: “Việc này tuy rằng ba năm trước đây đã có kết quả, hung thủ cũng đã đền tội. Nhưng có lẽ trong lòng phu nhân, cái vướng mắc này chưa bao giờ được cởi bỏ.”

Hoa Tam ở bên cạnh khó hiểu nói: “Nhưng theo lý thuyết, báo được đại thù, chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao? Phu nhân vì sao vẫn như cũ canh cánh trong lòng?”

Còn một câu nàng không dám nói ra khỏi miệng —— vì sao còn kiểu gì cũng phải nhận định là việc do ma giáo làm?

Tần Lam Chi chắp tay sau lưng, nhìn về phía nhà trúc sau núi nơi xa, ánh mắt sâu xa tối tăm không rõ.

“Nếu chúng ta biết là vì cái gì thì có lẽ sớm đã chữa khỏi cho phu nhân.” Độc Nhất Giới nói, “Nguyên nhân chính là vì không biết, cho nên chúng ta mới luôn dừng chân tại chỗ. Phu nhân…… Tựa hồ chỉ cần nhớ tới chuyện diệt môn, vô luận hắn đổi mới nhân vật giả thiết như thế nào, bố trí chuyện xưa ly kỳ ra sao, cuối cùng trung tâm vẫn không rời xa việc Tạ gia diệt môn. Mà một khi nhớ tới chuyện này, ký ức của hắn sẽ lẫn lộn, hắn lại biến đổi nhân vật giả thiết của mình, thậm chí lại lần nữa không quen biết những người chung quanh, hết thảy lại muốn làm lại từ đầu.”

Độc Nhất Giới sờ sờ cằm, nói: “Từ cái quy luật này xem ra, phu nhân kỳ thật rất mâu thuẫn.”

Tần Lam Chi dường như cũng hiểu ra cái gì đó, trầm ngâm nói: “ Em ấy một khi nhớ tới chuyện diệt môn, lúc sau rất nhanh sẽ đổi một thân phận khác, lại không nhớ rõ chuyện này. Cho nên đây là do trong lòng muốn trốn tránh tiềm thức.”

Hoa Tam nói: “Nếu như thế…… phải như thế nào mới có thể cởi bỏ khúc mắc của phu nhân đây?”

Tần Lam Chi cũng hết đường xoay xở, y cùng Tạ Dụ Lan ở bên nhau nhiều năm như vậy, từ truy tìm hung thủ đến lúc đền tội, y cho rằng hết thảy đều đã kết thúc. Thời điểm Tạ Dụ Lan cùng y ở bên nhau cũng luôn rất vui vẻ, bọn họ trải qua cuộc sống vô lo vô nghĩ, nhưng nào đâu biết rằng…… nội tâm đối phương vẫn luôn giấu giếm thống khổ?

Vì cái gì? Vì cái gì em ấy chưa bao giờ nói với mình?

Tần Lam Chi nhắm mắt, phun ra một ngụm khí thật dài, nội tâm nổi lên nhức mỏi tê tái. Y vừa đau lòng Tạ Dụ Lan, lại cảm thấy bất bình cùng ảo não.

Y một tay đỡ trán, một lát sau, chỉ nghe tiểu Nguyệt Nhi vội vàng chạy tới, thở gấp nói: “Bẩm giáo chủ, sau khi thuộc hạ giải thích cùng phu nhân xong, hắn vẫn nhớ không nổi chuyện thần y, chỉ nói mình là thầy bói, cũng không biết xem bệnh. Nói chúng ta nhận sai người.”

“…… Vậy thì thầy bói đi.” Tần Lam Chi nói.

“ Vậy……”

“Nói chúng ta bỏ ra giá cao mời em ấy rời núi, tìm kiếm pháp bảo trấn phái của chúng ta”. Tần Lam Chi tiếp tục, “Dù sao cũng phải xuống núi, không cần tìm lý do khác. Vừa dịp.”

Tiểu Nguyệt Nhi phản ứng lại, cúi đầu lĩnh mệnh: “Đúng vậy.”