Sau khi tách riêng với Lam Hi Thần, suốt quãng đường đi Lam Vong Cơ tâm sự não nề, tự dưng thúc phụ lại âm thầm tăng cường phòng vệ, cũng chả rõ là vì nguyên nhân gì, hay liên quan đến mấy chuyện trong mơ?
Những chuyện trong mơ, y không biết giấc mộng đó suy cho cùng là chứa đựng ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng rõ ràng hiện giờ Ngụy Anh vốn chưa bao giờ giao hảo với Vân Mộng, nhưng tại sao trong mơ lại là lớn lên ở Giang gia, việc này y chẳng tỏ tường bao nhiêu, cũng chẳng có căn cứ nên đâu dám tùy tiện kể với người khác, nhưng y đã uyển chuyển nói ra việc nên chỉnh sửa lại trận pháp phòng hộ, còn lại thì chỉ có thể thầm chú ý.
Nghĩ đến Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ lại thấy hơi tủi thân, y chỉ muốn bảo hộ hắn thôi mà, nhưng sao gần đây lại thành như gây phiền toái cho hắn mất rồi, y nên làm gì đây?
Phải rồi, huynh trưởng! Huynh trưởng đọc nhiều sách vở, nhất định biết cách!
Hạ quyết tâm, Lam Vong Cơ xoay người đi tới Hàn thất.
Lam Hi Thần vừa mới xong việc đang tính uống chén trà, chợt nghe đệ tử báo là đệ đệ nhà mình ghé đây.
Lam Hi Thần cười nói: "Vong Cơ, là đang có tâm sự?" Sao lại mọc ra nguyên bộ dạng thù sâu biển khổ vậy?
Lam Vong Cơ cố nhịn cảm giác ngượng nghịu trong lòng, trấn định hỏi: "Huynh trưởng, Ngụy Anh...... Ta, nên làm sao......"
Lam Hi Thần: "......" Được rồi, đúng thật là vì Ngụy công tử! Đây là đang hỏi hắn nên làm sao để theo đuổi Ngụy công tử?
Lam Vong Cơ: "......" Đúng vậy, huynh trưởng!
Lam Hi Thần: "......" Không dám giấu giếm, thiệt ra hắn cũng không biết!
Vong Cơ à, lẽ nào đệ đã quên huynh trưởng của đệ cũng chưa có đạo lữ ư?
Có điều, thấy đôi mắt long lanh của đệ đệ nhà mình cứ nhìn mình chăm chú, hơi đáng yêu quá xá rồi!. Truyện Full
Lam Hi Thần cảm thấy tốt thôi, hắn có thể! Hắn thật sự có thể!
Vất vả lắm đệ đệ mới có chuyện để xin mình giúp cho, điều này khiến Lam Hi Thần có chút xáo động, thế nào cũng phải nghĩ ra cách giúp đệ đệ nhà mình mới được!
Lam Hi Thần: "Vong Cơ à, Ngụy công tử vừa hoạt bát thiện lương, lại vừa thương hoa tiếc ngọc... Nếu thỉnh thoảng có thể tiếp xúc thân mật..." Vong Cơ à, đệ hiểu chưa?
Lam Vong Cơ nhấp môi, vành tai nong nóng, thấp giọng nói: "Cảm ơn huynh trưởng!" Quả nhiên, việc gì khó có huynh trưởng!
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng đệ đệ nhà mình rời đi, Lam Hi Thần chợt thấy vừa vui mừng vừa yên lòng, đúng thiệt là đệ đệ nhiều cảm xúc chút thì đáng yêu hơn xíu!
Có điều, ngẫm tới cái tính như hũ nút của đệ đệ nhà mình rồi cái tính đần độn chọc hoài vẫn chưa thông suốt của Ngụy công tử, Lam Hi Thần cảm thấy, có lẽ hắn nên liên hệ tình cảm với Nhiếp Hoài Tang chút đỉnh nhỉ!
Thế là, Nhiếp Hoài Tang bị Lam Hi Thần cướp đoạt không ít thoại bản uất ức khóc tròn người luôn!
Gã đã làm gì sai? Cớ sao lại đối xử với gã như vậy? Thoại bản thân thương của gã ơi!
Nhìn Lam Vong Cơ cầm gối đứng trước cửa chỗ hắn, Ngụy Vô Tiện cảm thấy hình như cách mình mở cửa không đúng lắm, giờ hắn đóng cửa còn kịp không?
Khóe miệng Ngụy Vô Tiện co rút, gian nan hỏi: "Lam, Lam Trạm ơi, ngươi, ngươi đây là?"
Lam Vong Cơ không nói một lời, cứ cúi đầu và đứng yên như thế, nếu không phải có bóng tối che giấu, hai cái lỗ tai đỏ lựng đó sao mà qua mắt người ta được!
Khóe miệng Ngụy Vô Tiện co rút càng thêm vui thú! Gia quy đã nói đâu mất rồi? Giờ Hợi đã qua, không ở Tĩnh thất ngủ mà tới chỗ này của hắn làm chi?
Giọng Ngụy Vô Tiện hơi yếu ớt: "Lam, Lam Trạm à, ngươi đây là, không ngủ được hả? Không phải gặp ác mộng đó chứ?"
"...... Ừ"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy, nếu không phải nhờ hắn tai thính mắt tinh, có khi còn nghe không ra tiếng trả lời!
Vứt một cái lườm vào cái gối trong tay Lam Vong Cơ, được thôi, cái này là chắc kèo cọ giường, lần này hắn có bằng chứng hẳn hoi rồi nhé!
Ngụy Vô Tiện: "Thế, thế sao, thế ngươi vào đi!"
Ngụy Vô Tiện chừa ra một chỗ, liền thấy Lam Vong Cơ mải miết lặng lẽ theo mình đi ngang qua trước mặt rồi tìm chỗ trên giường xong ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.
Ngụy Vô Tiện: "......" Tự giác dữ vậy hả? Có điều, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lam Vong Cơ ngoan ngoãn vậy đấy, đáng yêu thiệt sự!
............
Tiểu kịch trường:
Lam Vong Cơ: Ngụy Anh! (Thẹn thùng)
Ngụy Vô Tiện: Ta nghi ngờ ngươi tới cọ giường, chưa kể ta có bằng chứng!
Lam Vong Cơ: Ngụy Anh! (Tội nghiệp)
Ngụy Vô Tiện: Ngủ thì ngủ, dù sao cũng đâu phải chưa từng ngủ chung!
Lam Vong Cơ: Ừ (Vui vẻ)
Ngày hôm sau
Lam Vong Cơ: Huynh trưởng, ta ngủ chung với Ngụy Anh, vậy đủ thân mật chưa? (Vui vẻ)
Lam Hi Thần:...... (Nụ cười vỡ tan) Vong Cơ à, nếu ta nói ta vốn không có ý này thì đệ có tin không?
Lam Vong Cơ:...... (Ánh mắt biến thái dần đều)
Lam Hi Thần: Vong Cơ vui vẻ là tốt rồi! (Phụ thân ơi, thúc phụ ơi, đệ đệ này con hold không được nữa rồi!)
Cuối cùng, cái gối tỏ vẻ, vỏ này nó không đổ đâu!!!
- o0o-
(•Sam•): nhân sinh gian nan, đệ đệ đường tình lầm than, Trạch Vu Quân à, ngài vất vả rồi ┐('∇`)┌