[Ma Đạo Tổ Sư] Song Sinh Hồn

Chương 16




Lam Vong Cơ thật sự hối hận rồi, vốn dĩ y tính đợi cho Giang Trừng cùng Kim Tử Hiên, hai cái người vô cùng chướng mắt đó, rời khỏi thì y lại đi hỏi Ngụy Anh, ai ngờ lúc Giang Phong Miên đi lại mang đi Ngụy Anh.

Lam Vong Cơ không ngờ được Ngụy Anh còn chưa kết nghiệp đã rời Vân Thâm Bất Tri Xứ, y biết Ngụy Anh ở Vân Mộng không quá tốt, lại không biết Giang Phong Miên nghĩ gì mà lại không để ý thanh danh của Ngụy Anh, dẫn hắn rời đi.

"Ngụy Anh, ta hối hận." Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ bày ra bức tranh Ngụy Anh vẽ cho hắn, trong đầu nhớ lại nụ cười không kiềm chế của người nọ.

Ngụy Anh theo Giang Phong Miên trở lại Liên Hoa Ổ, nghênh đón hắn là Tử Điện của Ngu Tử Diên. "Ngụy Vô Tiện, lá gan lớn rồi đúng không? Ngươi dám đánh Kim Tử Hiên, quả nhiên là con của gia phó, không giáo dưỡng, còn không cút đi quỳ từ đường!"

"Ngươi bị đánh lại không giận sao?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

"Oán giận cái gì chứ? Ngu phu nhân chỉ là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, quen là được rồi! " Ngụy Anh cười cười.

"Ngươi cho ta mượn thân thể dùng một chút đi!" Ngụy Vô Tiện nói.

"Không phải lúc trước ngươi đều tự khống chế thân thể ta, tự tháo dây cột tóc sao? Tại sao hôm nay lại khách khí vậy?" Ngụy Anh vô tâm vô phế tùy tay tháo dây cột tóc.

"Chậc! Không phải là có chuyện gấp mới làm sao?" Ngụy Vô Tiện xoa cổ, hoạt động một chút đôi chân đang quỳ đến run lên.

"A Tiện!" Thanh âm ôn nhu của Giang Yếm Ly truyền tới.

"Là sư tỷ!" Ngụy Anh kích động ở thức hải hô lên.

"Sư tỷ..." Ngụy Vô Tiện không nhìn đến Ngụy Anh đang náo loạn trong thức hải, nhẹ giọng kêu, Tuy nói trước khi chết, cảm tình hắn đối với Giang gia biến từ quyến luyến thành chán ghét, nhưng hắn cũng không ghét bỏ được Giang Yếm Ly, bởi người này vì hắn mà chết.

"A Tiện, sư tỷ nấu canh củ sen xương sườn, mau tới uống đi!" Giang Yếm Ly bưng một chén canh đi đến.

"Canh củ sen xương sườn? Ta muốn uống, ta muốn uống! Ngụy Vô Tiện ngươi chừa cho ta một chút!" Ngụy Anh thấy Ngụy Vô Tiện uống canh củ sen xương sườn, ở thức hải trông chờ nói.

"A Tiện, a nương nàng chỉ là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ thôi, đệ đừng để ở trong lòng!" Giang Yếm Ly thanh âm ôn nhu, chính là nói ra trong lời nói ngừng làm cho Ngụy Vô Tiện trong lòng khó chịu muốn chết.

Cái gì là "nói năng chua ngoa tâm đậu hủ"? Như Ôn Tình mới đúng là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ. Còn Ngu Tử Diên, nàng chỉ muốn ngược đãi mình thôi.

"A Tiện, không liên quan, sư tỷ không trách đệ!" Giang Yếm Ly thấy Ngụy Vô Tiện không để ý nàng giống như trước, liền nhẹ vỗ lưng Ngụy Vô Tiện nói.

"Sư tỷ, tỷ không trách đệ cái gì?" Ngụy Vô Tiện vẫn cúi đầu hỏi, "Không trách đệ đánh Kim Tử Hiên sao? Hay là không trách đệ không bảo vệ cho Giang Trừng?".

"A Tiện!" Nghe được lời của Ngụy Vô Tiện, Giang Yếm Ly mới thực sự cảm thấy Ngụy Vô Tiện có chút không đúng.

"Sư tỷ, Kim Tử Hiên không thích tỷ, nói tỷ là không cần nhắc lại, đệ đánh hắn trút giận thay tỷ là sai sao? Sư tỷ, tỷ cũng nghĩ đó là lỗi của đệ sao?" Đôi mắt hồng hồng của Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Yếm Ly. Chuyện năm đó là hắn vì sợ Giang Yếm Ly thương tâm nên không có nói cho Giang Yếm Ly biết nguyên nhân hắn cùng Kim Tử Hiên đánh nhau. Chỉ là cuối cùng Giang Yếm Ly vẫn gả cho Kim Tử Hiên, trở thành một con cờ trọng yếu để khống chế hắn.

"Ngụy Vô Tiện ngươi nói chuyện đó làm gì? Ngươi thấy sư tỷ còn chưa đủ khổ sao?" Ngụy Anh ở thức hải nghe được lời Ngụy Vô Tiện nói với Giang Yếm Ly, cố gắng mười phần muốn đoạt lại quyền khống chế thân thể. Có điều chênh lệch về sức mạnh linh hồn giữa hắn và Ngụy Vô Tiện thật sự quá lớn, Ngụy Vô Tiện có thể khống chế một bộ phận thân thể hắn, còn hắn thì ngay cả một đầu ngón tay đều không khống chế được.

"Sư tỷ, thực xin lỗi! Đệ nghĩ ra ngoài giải sầu, phiền tỷ ngày mai nói với Giang thúc thúc một tiếng." Nói xong, Ngụy Vô Tiện đứng dậy, khập khiễng rời khỏi Liên Hoa Ổ.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi rốt cuộc có ý gì? Ngươi có biết sư tỷ có bao nhiêu khổ sở không?" Ngụy Anh tức giận rống to, xoay người chạy về Liên Hoa Ổ.

"Không phải ngươi muốn biết tại sao ta lại tu Quỷ Đạo sao? Đi Di Lăng Giám sát liêu, ta sẽ nói cho ngươi biết." Thânh âm mỏi mệt của Ngụy Vô Tiện vang lên ở thức hải, Ngụy Anh dừng bước trở về Liên Hoa Ổ, đắn đo một chút liền ngự kiếm đi Di Lăng.