Edit+ beta: Cá Cơm.
Thời điểm Lam Vong Cơ tỉnh lại ngoài trời có chút xẩm tối vì mưa, bạn nhỏ vẫn còn đang ngủ, y cầm lấy di động nhìn thời gian đã là 6 giờ chiều, y ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên cảm giác được bạn nhỏ có chút không được bình thường, y chạy nhanh mở ra đèn, liền thấy bạn nhỏ cuộn thành một đoàn nho nhỏ chôn ở trong chăn, y kéo chăn ra phát hiện bạn nhỏ sắc mặt ửng hồng hô hấp nặng nề, hít thở không sâu, duỗi tay áp lên trán liền bị nhiệt độ làm cho phỏng tay, có thể là mắc mưa phát sốt, y vội vàng gọi điện thoại gọi bác sĩ tư nhân tới, sau đó cầm khăn bông đắp lên trán cho bạn nhỏ, bạn nhỏ mê man vô thức luôn miệng kêu lạnh, y lên giường ôm lấy hắn, nhìn thấy hắn rúc trong ngực mình co lại thành một đoàn mà đau lòng không thôi, âm thầm trách cứ mình vô ý.
Bác sĩ tư nhân rất nhanh đã tới, là người Ôn gia Ôn Tình, cô cùng Lam Vong Cơ quen biết khi còn đi nước ngoài du học, quan hệ không tồi, kiểm tra nhiệt độ trên người Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng thở ra bất mãn nói: "Ai nha, làm ta sợ muốn chết, nghe ngữ khí gấp gáp của ngươi, ta còn tưởng rằng chuyện lớn gì đâu, không cần lo lắng chỉ là bị cảm lạnh phát sốt mà thôi, truyền nước, uống thuốc thì sẽ không sao."
Rồi sau đó lại bát quái hỏi: "Ai? Đây là tình huống gì vậy? Ta chưa từng nhìn thấy ngươi như vậy."
Lam Vong Cơ trầm mặc: "Làm việc."
Ôn nhu bĩu môi: "Xí, keo kiệt, không nói thì không nói."
Tiếp nước cho Ngụy Vô Tiện xong dặn dò những việc cần chú ý, cô lại đi ngay.
Lam Vong Cơ canh giữ ở mép giường nhìn sắc mặt của bạn nhỏ tái nhợt đi, phờ phạc giống như một tờ giấy, tưởng chừng như một trận gió cũng có thê thổi bay. Âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ những thứ linh tinh như tuần từ hay lòng tự trọng của hắn, trước hết nên đem hắn cột lại bên người rồi mới tính tiếp.
Ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện tỉnh lại cảm thấy cả người vô lực đầu có chút choáng, hắn giật mình phát hiện có điểm không thích hợp, ngẩng đầu liền thấy cảnh tượng không thể tin được, chớp chớp mắt mấy cái, hắn sao lại ngủ trong lồng ngực của Lam vong Cơ???
Trong lúc bối dối không biết phải làm sao, Lam Vong Cơ liền tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy hắn mở miệng có hỏi, giọng nói chút khàn khàn: "Tỉnh?"
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra một chút mất tự nhiên mà gật đầu.
Lam Vong Cơ duỗi tay sờ cái trán của hắn xác định nhiệt độ đã giảm bớt, nhẹ nhàng thở ra.
Ngụy Vô Tiện đỏ mặt, do do dự dự mở miệng: "Có thể buông ta ra được không? Ta, ta muốn đi vào phòng vệ sinh."
Lam Vong Cơ tay mình, tự nhiên mà buông hắn ra, Ngụy Vô Tiện luống cuống tay chân mà bò dậy chạy vào toilet.
Nhìn bộ dáng thất thố hoảng loạn của hắn Lam Vong Cơ cong lên khóe môi, tâm trạng thực sự tốt
Ngụy Vô Tiện trong toilet ngẩn người ra cả nửa ngày, nhìn tấm gương mà lấy lại sự bình tĩnh, đến khi Lam Vong Cơ gõ cửa hắn mới bất đắc dĩ mà đi ra.
Lam Vong Cơ phụ trách mua bữa sáng, sau đó kêu Ngụy Vô Tiện xuống dưới ăn cơm.
Trên bàn cơm hai người bọn họ an tĩnh mà ăn cơm, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn lén Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ đã ăn cơm xong ngồi đọc báo của hôm nay, không biết có ảo giác của hắn hay không, thế nhưng hắn cảm thấy bầu không khí thực ấm áp, cũng rất hài hòa.
Nhìn hắn ăn được một chút, Lam Vong Cơ buông tạp chí mở miệng nói: "Không cần phải đi giao cơm nữa."
"Ân?" Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn y có chút nghi hoặc.
"Ý ta là," Lam Vong Cơ giải thích nói: "Ngươi có muốn tới công ty ta làm việc?"
Lam thị tập đoàn là công ty lớn nhất trong nước, có thể làm việc ở nơi như vậy có biết bao người mơ ước, nhưng hắn không muốn, bất kể việc gì ở bên ngoài đều sẽ dựa vào chính mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ trong mắt có ngạc nhiên nhưng cũng có thất cọng: "Thực xin lỗi Lam tiên sinh, ta không đồng tình."
Lam Vong Cơ biết bạn nhỏ của y có lòng tự trọng rất cao, vì thế tiếptục dụ dỗ nói: "Ngươi hiểu lầm, ta không phải thương hại ngươi, ta là muốn chiêu nạp nhân tài, ở cạnh ngươi một thời gian ta cũng biết phẩm chất của ngươi, ta cảm thấy người giống như ngươi về sau chắc chắn sẽ là một nhân tài, ta là vì lợi ích cá nhân, tránh để cùng người khác phân tranh, ta hiện tại chính là muốn "gần quan được ban lộc"."
Ngụy Vô Tiện ngẩn người chẳng lẽ là bản thân hiểu nhầm y, nghĩ đến thái độ của bản thân vừa rồi mà ngại ngùng, thu lại gai nhọn trên người nới: "Nhưng ta mới là sinh viên năm hai, các công ty khác sẽ không cần chúng ta nếu chưa tốt nghiệp." Điều hắn nói là sự thật, đừng nói hắn mới năm hai, cho dù có tốt nghiệp cũng chưa chắc đã vào được một công ty tốt. Bây giờ sinh viên rất nhiều, người ưu tú cũng đếm không xuể, hắn không có kinh nghiệm làm việc phong phú, còn chưa có tốt nghiệp, kinh ngiêm cũng không đủ, cho nên hắn cũng không có quá nhiều mộng tưởng.
Lam Vong Cơ gật đầu: "Ta nói đều là dự định, cho nên ngươi nhất định đừng làm ta thất vọng!"
Ngụy Vô Tiện phụt cười nói: "Lam tiên sinh, mở cho ta cửa sau."
Lam Vong Cơ biết sự việc đã thành tâm tình vui vẻ nói: "Cửa sau này vinh viễn chỉ mở cho ngươi, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể, ta cũng tin tưởng mắt nhìn của bản thân."
Ngụy Vô Tiện kiên định nhìn y gật đầu: "Ta nhất định sẽ không làm Lam tiên sinh thất vọng."
Lam Vong Cơ thực hiện được bước đầu tiên của kế khoạch, vô cùng vui vẻ bắt hắn ở nhà dưỡng bệnh, ngày mai đem hắn tới công ty, Ngụy Vô Tiện gật đầu đáp ứng rồi, Lam Vong Cơ đưa hắn trở về nhà, sau đó trức tiếp tới công ty.
Sáng sớm hôm sau, Lam Vong Cơ lái xe tới đón hắn, hai người ăn cơm xong liền đến công ty, vừa xuống xe Ngụy Vô Tiện đã kiên quyết muốn tụ mình đi vào, không cho Lam Vong Cơ đưa, Lam Vong Cơ cũng bất đắc dĩ gọi điện thoại cho nhân viên nhân sự để họ an bài.
Nhưng như vậy cũng đủ để Ngụy Vô Tiện được nhận đãi ngỗ đặc biệt, giám đốc bộ dân sự tự mình tới tiếp đãi hắn, người sếp tổng đề cử bọn họ không dám chậm trễ, nữ giám đốc là một người vô cùng giỏi giang vừa gặp hắn đã vô cùng nhiệt tình hỏi hắn muốn làm cái gì.
Ngụy Vô Tiện thật là cạn lời, hắn còn được tùy ý chọn sao? Hắn biết đây đều là nhờ vào mặt mũi của Lam Vong Cơ, vì thế mỉm cười nói: "Trương giám đốc không cần khách khí, ta còn chưa tốt nghiệp đại học vậy nên bắt đầu bằng cấp thấp nhất đi."
Trương giám đốc thực kinh ngạc vị này không giống người khác, không ỷ mình có quan hệ tốt mà kiêu ngạo ngẩng đầu, chẳng những dễ nói chuyện còn rất khiêm tốn, người lớn lên cũng đẹp, nhìn vô cùng thoải mái, cô thực sự thích.
Tuy rằng hắn lời hăn nói là vậy, nhưng cô vẫn không dám làm vậy, vì thế an bài cho hắn một vị trí không làm cho Lam Tổng mất mặt mà lại có thể thể hiện giá trị bản thân.
Ngụy Vô Tiện cũng rất hài lòng, nghĩ thầm không hổ là giám đốc, làm việc chu toàn lại không gây lỗi với người trên.
Buổi tối tan làm, mới vừa ra ngoài hăn đã nghe thấy tiếng còi phía sau, Ngụy Vô Tiện quay đầu lại liền nhìn thấy xe của Lam Vong Cơ, hắn đi lại gần, Lam Vong Cơ mở cửa xe: "Đi lên."
Ngụy Vô Tiện nhấp nhấp môi: "Ta có thể ngồi giao thông công cộng về."
Lam Vong Cơ không nói lời nào nhìn hắn,
......
Ngụy Vô Tiện bại trận, ngồi vào trong xe.
"Ở công ty thế nào? Có ai bắt nạt ngươi? Đồng niệp mới có ổn không? Ăn cơm của công ty hay ở ngoài?" Lam Vong Cơ liên tiếp đặt vấn đề, y hôm nay giữa trưa có việc phải đi ra ngoài, không ở công ty bằng không sẽ lôi hắn đi nhà hàng.
Ngụy Vô Tiện: "......"
Thế nào lại có cảm giác giống như bạn nhỏ ngày đầu tiên đi nhà trẻ làm người nhà lo lắng.
Nhưng hắn vẫn trả lời y: "Không có đồng nghiệp mới đều rất tốt, công việc mới cũng thực hảo. Hơn nữa cơm ở công ty ăn rất ngon."
Ngụy Vô Tiện mi mắt cong cong, hắn nói đều là sự thật, cơm so với cơm hộp bên ngoài ngon hơn rất nhiều, hắn thực sự thấy đủ.
"Ân." Lam Vong Cơ gật đầu hỏi: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"
Ngụy Vô Tiện: "...... Ta muốn về nhà."
"Ăn cơm trước xong về nhà." Lam Vong Cơ ra lệnh.
............
Vậy đi, Ngụy Vô Tiện không nói, tổng tài đại nhân lớn nhất.
Lam Vong Cơ sắp xếp công việc cho Ngụy Vô Tiện không nhiều, có lớp sẽ đi học, không có lớp sẽ tới làm việc, hắn có thể vừa đi học vừa đi làm. So với làm việc bên ngoài nhẹ hàng hơn nhiều, Ngụy Vô Tiện thực sự cảm kích y, vậy nên luôn vô cùng nỗ lực, hơn nữa lại rất thông minh học việc cũng nhanh, không tốn mấy thời gian đã có thể thuận buồm suôi gió mà làm việc, hơn nữa hắn cơ linh, hoạt bát xem mặt đoán y nên từ lãnh đạo tới đồng nghiệp đều rất quý hắn.
Chiều hôm nay đang làm việc, di động bỗng nhiên vang lên, hắn nhìn thoáng qua là chủ nhà, vì vậy chạy nhanh tới phòng vệ sinh nghe máy.
"Uy, dì ơi làm sao vậy?" Hắn hỏi
"Ai nha tiểu Ngụy, ngươi phải chuyển nhà rồi." Chủ nhà của hắn là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi bày quán đồ ăn ở chợ hải sản giọng nới vô cùng vang dội.
Ngụy Vô Tiện cả kinh: "Có chuyện gì sao dì? Sao đột nhiện lại vậy, ta còn chưa có chuẩn bị!"
Chủ nhà cũng vô cùng xin lỗi mà đối hắn nói: "Là như thế này, ta hai ngày trước về quên, ở nông thôn tin tức không tiện ta cũng không nhận được tin này, đến lúc về mới được biết, toàn bộ phải dọn nhà đi, ngày mai phá bỏ mọi nghười đều đã rời khỏi. Thật sự là thực xin lỗi tiểu Ngụy, ngươi xem hay là như vậy ta cho ngươi nửa năm coi như bồi thường ngươi......"
Treo điện thoại, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt cảm giác thật mệt, cuộc sống hằng ngày áp hắn thở không nổi, hắn mỗi ngày đều vì sinh tồn bận rộn bôn ba, vất vả mãi mới ổn định được một chút, hắn trong lòng bắt đầu có một tia kỳ vọng, kết quả lại đã không có nhà để về.
Nhà hắn thuê là phòng cũ đã nhiều niên đại, tiên thuê nhà thích hợp với nhưng sinh viên nghèo như hắn, mấy năm nay thành thị phát triển nhanh chóng, mấy tiểu khu cũ như vậy cũng rất nhanh sẽ bị khai phá, hắn cũng biết chỉ là nghĩ có thể kéo thêm ngày nào thì hay ngày ấy, không nghĩ tới ngày ấy lại tới đột ngột như vậy.
Chủ nhà thúc giục khẩn cấp nói hôm nay hắn phải dọn đi, hắn một chút chuẩn bị cũng không có, chủ nhà vẫn luôn xin lỗi, bà cũng là bất đắc dĩ Ngụy Vô Tiện cũng không muốn làm bà khó xử.
Ngụy Vô Tiện cũng không nói với ai vội vàng xin nghỉ với giám đốc, liền đi trở về.
Đồ vật của hắn không nhiều lắm những thú linh tinh vụn vặt chỉ lấp đầy một vali, hắn lôi kéo vali ra ngoài nhìn bầu trời bắt đầu tối có chút mê man, hắn đi đâu bây giờ, cho dù tìm phòng trọ cũng không phải tìm được luôn nha, ở khách sạn lại quá đắt. Hắn không xin trường học cấp ký túc xá bởi vì hắn muốn đi làm thêm ở túc xá không tiện cho nên hiện tại hắn không có nơi để về.
Hắn từ lúc còn rất nhỏ đã không còn nhà luôn lang bạt khắp nơi, ăn nhờ ở đậu mà sống tuy rằng Giang gia đối hắn thực tốt nhưng trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ đó là nhà của người khác, hắn nỗ lực học tập, nõ lực làm việc như vậy chính là muốn có một nơi thực sự là nhà của hắn, nhưng là hiện tại đến nơi ở tạm thời cũng không có.
Hắn lang thang kéo vali đi dọc theo bên đường, nghĩ có lẽ có thể giống như những người lưu lạc đầu được ở ghế dài trong công viên, chắp vá ở mấy ngày cũng là có thể.