Ma Đạo Tình Kiếp

Chương 51: Lửa đêm (nhị)




Lam Hi Thần cảm thấy thân thể của chính mình như bồng bềnh trong cơn sóng, từng cơn từng cơn không ngừng chao đảo rung chuyển. Đầu đau nhức hòa với sự mỏi mệt đan xen mà đến như muốn làm y cảm thấy lỗi giác.

Đến khi có tiếng xe ngựa lộc cộc ngày càng rõ, Lam Hi Thần hoa mắt ù tai, giống như tỉnh mà không phải tỉnh, giống như mộng mà không phải mộng.

Khi tỉnh táo lại một chút thì đã phát hiện mình đang nằm trong một cái thùng xe ngựa, trên người còn có một tấm áo choàng có thêu thái dương gia văn phủ lên. Nhưng điều khiến Lam Hi Thần kinh hách không phải bản thân khi không tỉnh dậy phát hiện mình nằm trong xe ngựa không rõ đang đi đâu, mà là đầu của y đang gối lên đùi của một người.

"Tỉnh rồi sao?".

Lam Hi Thần giật mình, chống tay ngồi bật dậy, hất chiếc áo đang phủ qua một bên rồi lui ra xa. Thùng xe chật hẹp, có lui cũng chẳng xa được bao nhiêu, trái lại khí lực còn chưa phục hồi mà đầu đã bị sự rung lắc của xe ngựa làm cho đập vào vách thùng, một cơn đau ùa đến khiến Lam Hi Thần choáng váng.

Ôn Húc đưa tay muốn chạm vào đầu Lam Hi Thần, lại không tưởng bị ý hất tay ra, mang theo biểu tình khiếp sợ lẫn căm phẫn ôm cổ áo nhìn hắn. Y mấp máy môi, nói một cách khó khăn "Ngươi..... đêm qua ngươi.....".

Tối hôm qua hắn đã làm gì rồi?

Ôn Húc thu tay lại, lạnh lùng nhìn màn xe, cười lạnh, nói "Không cần hoảng loảng như thế! Đêm qua ta đã làm gì ngươi đâu? Đừng có giống như bọn dân nữ nhà lành bị mấy tên đầu đường xó chợ cưỡng bức như thế!".

Lam Hi Thần cắn chặt môi, trừng mắt "Ngươi nói thật?".

Ôn Húc liếc mắt nhìn y "Nếu như đêm qua ta có làm gì thật, bây giờ ngươi sẽ không có bình thường mà ngồi đây đâu". Rồi bất chợt hắn nhướn mi, nói "Bất quá, đêm qua không phải lúc thích hợp".

Lời này khiến cho Lam Hi Thần thoáng rùng mình, đổ một tầng mồ hôi lạnh. Mắt thấy Sóc Nguyệt ở bên người, Lam Hi Thần liền chộp lấy, cảnh giác nhìn kẻ ngồi kế bên

Sau đó cả hai không nói gì. Xe ngựa di chuyển vừa nhanh vừa vững, mỗi lần móng ngựa cùng bánh xe giẫm xuống đất lại phát ra những tiếng soàn soạt, nghe hệt như tiếng gió trong nhưng nơi hoang tàn. Tự nơi đáy lòng Lam Hi Thần bất giác ào lên những nỗi niềm thương cảm khó tả bằng lời, nếu ngày đo để Ôn Ức Lai kia giết quách đi, có thể giờ này sẽ không lầm vào tình cảnh trước mắt. Nỗi thương cảm khiến y không kìm nén được mà viền mắt nóng lên, muốn đưa tay vén rèm kiệu để xem bên ngoài là ngày hay đêm, nhưng lại có một nỗi tuyệt vọng khiến y không thèm muốn nhìn nữa. So với lần trốn chạy, lần này Lam Hi Thần lại càng thấp thỏm, ít nhất thì trước đây y cũng không biết là mình sẽ đi đâu, đi như thế nào, còn bây giờ thì đã rơi vào trong tay kẻ thù, mặc hắn tùy ý định đoạt. Chiếc xe ngựa này, chắc là đang áp giải y về Kỳ Sơn đi?

Cũng tốt. Lam Vong Cơ đang ở đó, huynh đệ có thể gặp nhau, cùng chịu chung hoạn nạn. Dù sao hiện giờ, chuyện sống chết tồn vong hãy còn vô cùng mờ mịt, vận mệnh hoàn toàn chẳng nằm trong sự khống chế của y.

Không biết qua bao lâu, Ôn Húc mới lạnh lùng hỏi "Đi tới đâu rồi?".

Tấm màn phủ bất chợt bị vén lên, Vô Đức nói "Thưa chủ nhân, chúng ta đang cách địa phận Tam Lăng ba mươi dặm".

Địa phận Tam Lăng? Sao lại Tam Lăng? Từ Vân Mộng muốn đến Kỳ Sơn thì phải đi về hướng Bình Dương mới đúng!

Lam Hi Thần khẽ đưa mắt nhìn Ôn Húc, rốt cuộc thì hắn muốn đưa mình đi đâu đây?

Ôn Húc nói "Dừng lại, nghỉ ngơi một chút".

Vô Đức "dạ" một tiếng rồi kéo cương cho xe dừng lại, tiếp đó quay ra phân phó hai tên huynh đệ đi nhóm lửa trại.

Trong này, Ôn Húc bất chợt ôm lấy bả vai. Đêm qua hắn bị Lam Hi Thần đánh đấm, dù là nhẹ đến mấy cũng khiến cho vết thương chảy máu. Lam Hi Thần trông thấy hắn chật vật như thế, trong lòng phẫn hận có dịu đi đôi chút, nhưng khó có thể mở miệng hỏi thăm. Ôn Húc cũng không quan tâm. Hắn hít một hơi như để lấy sức, túm lấy chiếc áo choàng mà Lam Hi Thần vừa quăng trên sàn ném phủ lên người y, nhàn nhạt nói "Khoác vào đi! Bên ngoài trời rất lạnh".

Cũng không đợi xem Lam Hi Thần có phản ứng gì, Ôn Húc vén màn xuống xe, nhưng xuống rồi lại vén màn lên đứng nhìn vào trong, như thể đang muốn ra hiệu cho Lam Hi Thần cũng phải xuống.

Lam Hi Thần dù không muốn, nhưng trong lòng suy nghĩ chi bằng ra ngoài quan sát địa hình, sau đó kéo dài thời gian nghỉ ngơi, nhân lúc không ai để ý mà lẩn trốn. Miễn cưỡng, y chẳng thèm kéo tấm áo khoác lên, một mạch cầm Sóc Nguyệt bất cần vịn vào tay hắn, chao đảo mà nhảy xuống xe.

Không rõ cách địa phận Tam Lăng ba mươi dặm rốt cuộc là nơi nào mà chỉ toàn rừng với cây, không một lối mòn, không một con suối, trên hết, trời nổi lên từng trận gió lạnh buốt người, tựa như gió Bấc vẫn thường thổi nơi Bắc Cương xa xôi. Lam Hi Thần run cầm cập vì lạnh, bất chợt trên người được phủ một lớp áo. Ngoảnh đầu lại mới phát hiện là Ôn Húc đem tấm áo choàng trong xe phủ lên người y.

Lam Hi Thần đang lạnh nên chẳng hề để tâm nhìn hắn, chỉ tiện tay chỉnh lại xiêm y.

Lúc này bọn Vô Đức đã nhóm lửa xong. Đống lửa rực cháy thấp thoáng tỏa ra mùi thơm của gỗ tùng, xung quanh thì vang vọng đầy tiếng gió lùa qua từng tán cây.

Vô Tâm và Vô Ý một hồi lâu liền khiêng tới hai tảng đá khá bằng phẳng đặt xuống. Ôn Húc chỉ vào một cái, nói "Ngồi đi!".

Lam Hi Thần muốn nói không cần, nhưng nhìn tới ánh mắt đáng sợ của hắn chỉ đành im lặng ngồi xuống.

Ôn Húc liếc mắt, Vô Ý liền đem tới một cái túi da hươu, nói "Lam đại công tử chắc là đã đói bụng? Đây là sữa bò mà chủ nhân đã chuẩn bị, ngươi hãy uống tạm đi. Đường còn rất xa, để bụng đói thì không hay đâu".

Lam Hi Thần không một tia phản ứng, mắt chỉ chăm chăm nhìn đống lửa.

Vô Ý thấy y chẳng nhận lấy, liền lúng túng nhìn qua Ôn Húc. Chỉ thấy hắn hất hàm ý bảo để chiếc túi kia cạnh chân Lam Hi Thần, sau đó phất tay bảo gã lui ra, lại hướng Lam Hi Thần nói "Ngươi đừng nghĩ ích cốc thì sẽ chống đối được ta. Cùng lắm thì chỉ cầm cự được thêm hai ngày nữa mà thôi. Còn nữa, một khi đến nơi sắp đến, ngươi sẽ không còn được dùng loại sữa dễ uống như thế này đâu".

Lam Hi Thần dõi mắt nhìn về phía xa, bốn phía trong tầm mắt chỉ còn lại một màu đen vô biên vô tận, chẳng có bến bờ, khung cảnh thực là ngợp đầy vẻ hoang lương. Những làn gió không ngừng vù vù thổi tới mang theo những hạt cát rất nhỏ chui vào trong mũi, miệng người ta.

Vô cùng khó chịu!

Y đưa tay kéo ống tay áo, vô thức mò mẫm được gói giấy kia một chút, bên khóe môi thoáng hiện nụ cười. Mừng là nó vẫn còn! Có lẽ Ôn Húc không có phát hiện ra. Vậy là chứng tỏ đêm qua hắn xác thực không có làm gì mình!

Lam Hi Thần đưa tay áo khẽ lau mũi một cái, thấp giọng hỏi “Ra khỏi Tam Lăng thì không phải đường về Kỳ Sơn, ngươi đến cùng là muốn giải ta đi đâu?”.

Ôn Húc ngồi xuống tảng đá gần bên cạnh Lam Hi Thần, tiện tay cầm lấy một cành cây khô vứt vào trong đống lửa, những tiếng nổ “lốp bốp” lập tức vang lên xua bớt cái lạnh khô hanh do gió cát mang lại. Hắn hờ hững nói một cách ngắn gọn "Bắc Cương".

Quả nhiên!

Lam Hi Thần liếc sang nhìn hắn, hỏi "Tại sao lại là Bắc Cương?".

Ôn Húc hơi cau mày lại, cời đống lửa cho sáng lên một chút, khẽ nói "Bắc Cương là nhà của ta".

Lam Hi Thần trợn mắt. Nhà? Nhà của hắn không phải tiên phủ Bất Dạ Thiên hay sao? Từ khi nào mà hắn đã xem vùng đất xa xôi khô cằn sự sống kia là nhà?

Ôn Húc như hiểu được y đang nghĩ gì, cười nhạt, nói "Thắc mắc lắm phải không?".

Lam Hi Thần không trả lời, quay lại tiếp tục nhìn ngọn lửa đang cháy kia, mắt thi thoảng liếc nhìn địa thế xung quanh.

"Mẫu thân của ta là người đến từ Bắc Cương".

Giọng nói mang một chút hoài niệm của Ôn Húc vang lên, không thể không kéo được sự chú ý của Lam Hi Thần.

Hắn nói tiếp "Ngoại tộc của ta nằm ở vùng đất khổ cực đầy nắng gió kia, vì để tìm một con đường mới giúp tộc nhân sống tốt hơn, ngoại tổ phụ đã dẫn mẫu thân ta đi về phía nam, đến vùng đại lục gọi là Trung Nguyên này".

Dừng một chút, hắn nói "Trong một lần gặp mặt, phụ thân đã ưng ý mẫu thân, cưới nàng về làm thê tử, còn hứa sẽ giúp tộc nhân của mẫu thân ta mở đường đến Trung Nguyên bắt đầu cuộc sống mới".

Bất chợt Ôn Húc cười khảy, mỉa mai nói "Thế nhưng hứa là một chuyện, làm được hay không là một chuyện khác. Hi Thần, ta tin là ngươi cũng hiểu ít nhiều về con người của phụ thân ta mà đúng không? Phải! Lão chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng khi lấy được một người phụ nữ có xuất thân đặc biệt như mẫu thân ta nên mới hứa như vậy. Nhưng lão là ai? Chính là tiên đốc đứng trên vạn người, muốn như thế nào đều được như thế ấy. Lão lấy mẫu thân ta chỉ vì muốn có được cái gọi là thân nhân Bắc Cương, làm bàn đạp để sau khi chiếm toàn vùng đất Trung Nguyên này, thế lực của lão có thể bành trướng ra những vùng đất xa xôi chưa được biết đến, tựa như lão chính là một tên hoàng đế đầy dã tâm muốn đứng trên đỉnh vinh quang".

Lam Hi Thần im lặng, y chẳng biết làm sao mà tự dưng Ôn Húc lại đem chuyện nhà hắn ra kể với mình.

Ôn Húc vẫn đạm mạc nói "Hi Thần, để ta nói cho ngươi biết một chuyện, ngoài ta ra thì chẳng còn người nào khác biết. Đó là: ta rất hận phụ thân".

Lam Hi Thần ngẩn ra, không hiểu vì lý do gì mà một đứa con lại chính miệng nói bản thân rất hận cha đẻ.

Ôn Húc dùng mũi bàn chân hẩy nhẹ khúc củi sâu vào trong lửa, nói "Ngươi đừng lấy làm lạ! Cái gì trên đời này cũng đều có nguyên nhân tạo ra nó cả".

Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng, hai mắt hờ hững nhìn về phía chân trời lạnh lẽo, chậm rãi nói tiếp "Ta hận phụ thân mình vì tham vọng của bản thân mà không tiếc lừa dối thậm chí lợi dụng những người thân bên cạnh. Lão chưa từng xem ta là con, Ôn Triều cũng là như thế. Bọn ta căn bản chỉ là những lưỡi kiếm được lão ấy tạo ra, muốn tỏa sánh thì nhất mực phải làm theo ý muốn của chủ nhân. Nhưng trên hết, ta hận laco chỉ vì hắn đối xử bất công với mẫu thân ta: xem nàng vừa là vật hy sinh, vừa là hình nhân thế thân cho người mà hắn luôn tâm niệm".

Lam Hi Thần tròn mắt "Hình nhân thế thân?".

Là thế thân chứ không phải thế mạng? Ôn Nhược Hàn là có tâm ý đối với người nào đó hay sao? Không ngờ, một kẻ như Ôn Nhược Hàn cũng có lúc đem trái tim ra mà xử sự!

Ôn Húc hơi thêu mi, nói "Phải! Là hình nhân thế thân. Bởi nàng có tính cách rất giống với người mà lão đã bỏ lỡ".

Đột nhiên hắn nghiêng đầu nhìn y, nói "Người đó vốn cũng đã từng đối xử rất tốt với lão, tính tình thì có chút cứng nhắc, không ưa chốn lãng tử, càng không thích không ưa lấy lòng người khác. Nhiều người nói kẻ đó cổ hũ, ngược lại, phụ thân ta lại chỉ xem đó là một loại tính cách đặc biệt trong hàng ngàn tính cách thường thấy. Nhưng chỉ vì hai hướng đi khác nhau, lão cùng người kia đều quay lưng lại, vĩnh viễn đứng ở hai đầu chí tuyến. Ấy vậy mà phụ thân ta vẫn cứ luôn tâm niệm người đó. Hi Thần, ngươi nói xem thế có lạ không?".

Lam Hi Thần trong tim hụt đi một nhịp, y mím môi, ngập ngừng nói "Người đó.....".

Ôn Húc không trả lời, chỉ nói một câu không liên quan "Thế hệ trước vốn luôn rắc rối như vậy, cho nên ta sẽ không bao giờ giống như phụ thân của mình".

Lam Hi Thần thu lại vẻ mặt, đưa tay lại gần đống lửa thêm một chút để sưởi ấm, cất giọng hờ hững "Vậy thì có liên quan gì đến ta?".

Ôn Húc tặc lưỡi "Không phải ta đã nói rồi sao? Ta muốn ngươi phải trả món nợ nằm trên vai ta. Dù có thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không tay.".

Lam Hi Thần ngoảnh mặt qua một bên vẻ vô cùng bình thản, thấy giữa không trung có một đàn chim nhạn bay qua, hót vang mấy tiếng liền đập cánh bay vào giữa tầng mây tím, kết quả của sự hòa quyện giữa màu đen của đêm với ánh vàng của trăng.

Ôn Húc cười nhạt, hỏi “Sợ rồi ư?”.

Lam Hi Thần nhìn hắn “Nếu ta sợ thì đã tự vẫn ngay khi tỉnh lại rồi, vậy là có thể tránh được những nỗi khổ về sau. Nhưng ta sẽ xem ngươi muốn dùng cách gì để hành hạ ta. Phụ thân ta đã nói, kẻ thù càng muốn mình khuất phục, mình càng không cho hắn toại nguyện, như vậy mới là kẻ chiến thắng”.

Ôn Húc hừ lạnh một tiếng, nói "Ngu ngốc thì có!".

Vô Đức đem một chiếc túi da hươu khác đến. Ôn Húc chậm rãi cầm lấy chiếc túi, ngẩn đầu uống một ngụm, cất giọng cảm thán nói “Rượu này rất ngon! Đã lâu rồi ta chưa từng uống lại”.

Vô Đức nói "Vâng, Vô Tình hơn mười ngày trước đã đặt mua từ một thương nhân Bắc Cương".

Ôn Húc nói "Tốt! "Nơi đó hắn đã làm xong chưa".

Vô Đức nói "Ngay khi chủ nhân ra lệnh, đại ca đã nhanh chóng tới Bắc Cương tận tâm xử lý, mong được lấy công chuộc tội".

Lam Hi Thần không để ý chỉ tớ bọn hắn nói chuyện. Chỉ cầm Sóc Nguyệt cào nhẹ lớp tro vừa mới tàn. Mắt lại nhìn tới chiếc túi da hươu chứa sữa vẫn nằm ở bên chân, tròng mắt y khẽ đảo.

Ôn Húc ngắm nghía chiếc túi trên tay, chợt nói "Đến Bắc Cương rồi thì cái gì cũng mới, có lẽ nên làm quen trước. Hi Thần, ngươi có muốn uống thử thức rượu này không?". Rồi bất chợt vỗ trán, nói "Quên mất! Ngươi từ nhỏ tới lớn đều chưa từng uống qua rượu".

Lam Hi Thần không đáp, chỉ giật lấy chiếc túi trên tay Ôn Húc ngửi thử, không kìm được đưa tay che mũi “Rượu này mùi tanh quá!”.

Trong suốt cuộc đời mình, Lam Hi Thần chỉ duy nhất biết tới một loại rượu là Trúc Diệp Thanh nức tiếng của Thanh Hà. Thế nhưng chí ít y cũng biết các loại rượu khac đều không hề có mùi tanh chua khó chịu này. Nhất thời lấy làm hãi, y tự hỏi nếu thực sự phải tới Bắc Cương, chính mình phải uống thứ rượu này đến chết hay sao?

Ôn Húc cười, nói “Ngươi làm sao có thể uống loại rượu thế này được, huống chi ngươi còn là người chính gốc Trung Nguyên!”.

Lam Hi Thần nghe ra cái ý khinh miệt trong lời nói của hắn, bèn không nói nhiều, nâng chiếc túi lên uống luôn. Rượu này có hai thứ mùi. Mùi sữa xen lẫn với mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào trong cổ họng, cay đến nỗi làm đầu óc Lam Hi Thần choáng váng, cảm giác bỏng rát nhanh chóng lan tỏa đi khắp lục phủ ngũ tạng. Y nhất thời không kìm nén được, cứ thế ho sặc sụa không ngừng.

Hắn bất giác mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ bờ vai y, nói “Ngươi uống sai cách rồi! Đây là rượu sữa ngựa! Lần đầu tiên uống rượu sữa ngựa phải nhấp từng ngụm nhỏ, chờ tới khi đã quen với vị cay và vị tanh của nó rồi mới có thể nhận ra được vị ngọt bên trong. Cứ uống như ngươi thế này thì nhất định sẽ bị sặc. Có điều rượu này không mạnh, người mới biết uống thường không dễ say”.

Dứt lời, hắn liền đưa tay tới định cầm lấy túi rượu. Lam Hi Thần mím môi, lẳng lặng cầm chiếc túi chứa sữa nãy giờ vẫn nằm bên chân, nói “Ngươi đi đường xa lại còn uống rượu, sợ là sẽ sớm kiệt sức trước khi áp giải ta tới nơi. Chi bằng uống luôn túi sữa này đi, dù gì ta cũng không uống, để lâu cũng đem bỏ, rất tiếc!”.

Ôn Húc hơi sững sờ, nhưng dường như rất hài lòng về sự tinh tế của y, khóe mắt cong lại thành hình trăng khuyết. Mắt thấy Vô Đức chuẩn bị đón lấy chiếc túi da, Lam Hi Thần đột ngột thu tay về, nói với một gã “Ngươi đi đi.”

Ôn Húc khoát tay nói với Vô Đức “Không cần như thế. Hắn đã theo ta tới đây rồi, ta không có lý do gì phải đề phòng cả”.

Vô Đức tuân lệnh lui ra, tiếp tục nhiệm vụ canh gác.

Lam Hi Thần làm bộ vô ý để túi rượu bên dưới tay áo, thầm dằn lòng lại, lén lút mở gói giấy kia ra, ngoài miệng thì bình thản nói “Ta chỉ có chút không phục thôi, huống chi sau này dù gì cũng phải uống đúng không?”.

Ôn Húc cười nhạt, nói “Hi Thần, ngươi rốt cuộc cũng đã chịu phục thuận ta rồi sao?”.

Lam Hi Thần lặng lẽ nhét gói giấy kia trở về chỗ cũ, thản nhiên nói “Ở trong tay kẻ thù, mạng cũng tùy ý do kẻ thù định đoạt, phục hay không phục thì cũng có thay đổi được gì?”.