Ma Đạo Tình Kiếp

Chương 152: Đa mang (nhị)




Lam Hi Thần khẽ thở phào nhẹ nhõm, mừng vì Hiên Viên Dự vẫn bình an, lại càng thêm khâm phục tài võ lược của Nhiếp Minh Quyết. Kể cả trong thế giới của Mộng ảo, phong độ của hắn vẫn không hề suy giảm. Ngược lại, Tư Đồ Gia Cẩn vừa nghe xong đã lảo đảo lùi lại vài bước, không ngừng lẩm bẩm "Sống chết chưa rõ?".

Đến khi Lam Hi Thần cảm giác có thứ chất lỏng tanh tanh trong miệng, y mới phát giác Tư Đồ Gia Cẩn vừa bị kích động mà thổ huyết ngất liệm, bên tai còn nghe thấy tiếng của Thúy Quả mắng Tiểu An "Đồ ngu ngốc nhà ngươi! Đã bảo nhận tin rồi thì tránh mặt lệnh chủ trước, giờ thì ngươi thấy hậu quả chưa? Còn quỳ ngây như phỗng làm gì? Mau đi truyền thái y đến đây! Nhanh lên!".

Chờ đến khi Tư Đồ Gia Cẩn lần nữa mở mắt, Tư Đồ Gia Thành đã mặt mày xanh mét ở bên giường. Hắn dường như đã đoán trước tình huống sẽ xảy ra, cho nên sau khi đưa tin cho Tiểu An liền xin phép Thái thị cho được vào cung thăm đệ đệ, mặt khác chính là đi khuyên nhủ.

"A Cẩn ơi là A Cẩn, nhị ca đã nói bao nhiêu lần với ngươi rồi? Ngươi lại vì đi lo cho cái tên Hiên Viên Khê mà ngã bệnh như thế này, lỡ như Hoàng thượng trở về mà hỏi đến thì phải nói làm sao?".

Tư Đồ Gia Cẩn lạnh nhạt đáp "Chẳng phải luôn nói sức khỏe ta không tốt sao? Lý do đó còn không đủ thuyết phục?".

Tư Đồ Gia Thành giậm chân "Tất nhiên là không thuyết phục! Này là ngươi bị hỏa khí công tâm dẫn đến thổ huyết, hừ, trời mưa nắng thất thường có thể ảnh hưởng tới tâm trạng nhiều như vậy sao? Còn không phải vì ngươi nghe tin Hiên Viên Khê xảy ra chuyện mới thổ huyết? Sớm biết như vậy, ta liền không đáp ứng truyền tin đến cho ngươi. Thật là rối chết ta đi được!".

Tư Đồ Gia Cẩn không để ý nhị ca giận dữ, chỉ nấc nhẹ một tiếng rồi hỏi "Ở Bắc Hạ đã có tin tức gì chưa? Khê huynh hiện giờ đã bị tìm thấy chưa?".

Tư Đồ Gia Thành không vui, nói "Tất nhiên là chưa. Nhưng tốt nhất là nên cầu mong hắn không bị tìm thấy, bằng không sợ là so với chết còn khổ sở hơn".

Tư Đồ Gia Cẩn bỗng nhiên dùng chút sức lực yếu ớt vùng dậy nhưng vẫn chịu ngã nhào xuống giường, dọa cho Tư Đồ Gia Thành một phen hoảng vía "A Cẩn, ngươi muốn làm cái gì?".

Tư Đồ Gia Cẩn thều thào "Ta muốn xuất cung! Ta phải đi tìm Khê huynh.....".

Tư Đồ Gia Thành cả giận mắng "A Cẩn, ngươi chớ có hồ đồ! Thời khắc này rất quan trọng, ngươi phải hết sức bình tĩnh ở lại trong cung. Vì chuyện của Mã Sài An và La Tố Mai lần trước, ta e Hoàng thượng đối với nữ phi nam thị trong cung đã bắt đầu đề phòng, nghi ngờ bất cứ ai cũng có thể là nội gián chưa lộ mặt khác của Hiên Viên Khê. Nếu ngươi làm ra chuyện không biết suy nghĩ mà để Hoàng thượng tra ra, tuy không phải nội gián nhưng việc hai ngươi từng có giao tình, đảm bảo sẽ kích động cho long nhan nổi trận lôi đình, chừng đó hậu quả chắc chắn khôn lường. Còn nữa, ngươi đi tìm cái tên chết tiệt đó để làm gì? Hắn bây giờ đã không còn để ý đến ngươi nữa, cái hắn cần là giang sơn Đại Thành, là ngôi vị Hoàng đế chứ không cần mỹ nhân, bằng không lần trước đã chẳng cho người ám sát Hoàng thượng bất chấp việc ngươi cũng ở đó".

Nếu như Tư Đồ Gia Thành cũng biết, vậy thì tham vọng của Hiên Viên Khê đã quá rõ ràng, Lam Hi Thần mới nhẹ nhàng khuyên nhủ "Ta thấy nhị ca ngươi nói đúng đó! Ta biết tâm trạng ngươi bây giờ có bao nhiêu khó chịu, nhưng như lúc trước ngươi đã nói, nếu ngươi cùng Hiên Viên Khê lần nữa đến với nhau thì chắc chắn cả hai sẽ vướng vòng lao khổ. Bây giờ ngươi đi tìm Hiên Viên Khê thì có khác nào tự đem ngươi và hắn đến trước mũi kiếm của Hiên Viên Dự?". Ngẫm lại một chút, y liền nói thêm "Ý ta là ngươi chớ có hành động hấp tấp. Dù sao Hiên Viên Dự cũng hứa là sẽ suy xét lại cho Hiên Viên Khê, nếu Hiên Viên Khê không làm gì quá đáng thêm, ta tin Hiên Viên Dự sẽ đảm bảo mạng sống cho hắn. Ngươi bây giờ cả gan xuất cung tìm người, khác nào chọc Hiên Viên Dự sinh khí?".

Thế nhưng Tư Đồ Gia Cẩn quát "Hiên Viên Dự nói vậy, ngươi liền tin như vậy thật sao? Ngươi có biết lời hứa của đế vương là thứ khó tin nhất trên đời hay không?".

Lam Hi Thần không biết nên nói sao cho phải, dù rằng y cũng cảm thấy hắn nói có gì đó đúng, nhưng nghĩ lại Nhiếp Minh Quyết chưa từng lừa mình lại càng không hề làm gì mà không có sự cân nhắc, cho nên lựa chọn tin theo vế thứ hai mà phản bác "Không! Ta tin Hiên Viên Dự! Hắn đối với ta, ngay gừ đầu đã chẳng phải một vị vua, cho nên cái gọi là lời hứa đế vương như ngươi nói, ta không nghĩ là nó đúng".

Tư Đồ Gia Cẩn không nói được, phẫn uất hét lớn ra ngoài miệng "Ta mặc kệ! Lòng ta bây giờ rối loạn lắm rồi. Ta mười phần đều không thể tin lời hứa của Hiên Viên Dự. Trong lúc ta nằm ở đây, ai biết được Khê huynh đã bị Hiên Viên Dự giết hại. Ta không thể ngồi yên mà chờ ngày nhặt xác Khê huynh được. Ta muốn xuất cung! Ta nhất định phải xuất cung đi tìm hắn".

Tư Đồ Gia Thành thấy hắn kích động như vậy liền vội trấn an "A Cẩn A Cẩn, ngươi bình tĩnh lại cái đã, làm gì đã xấu tới mức đó? Hoàng thượng là người tuân theo quân pháp, sẽ không cho giết ngay Hiên Viên Khê đâu, hắn nhất định sẽ đem Hiên Viên Khê về kinh đô để hạch tội này nọ rồi mới dựa theo ý kiến triều đình để xử phạt. Khi đó ta ở bên ngoài nói một câu, ngươi ở bên trong xin một ý, lẽ nào lại không giữ được mạng cho Hiên Viên Khê? Bình tĩnh đi, đừng có manh động gì hết. Chúng ta vẫn còn nước còn tát".

Tư Đồ Gia Cẩn nói "Ta biết, nhưng hiện giờ tính mạng của Khê huynh đang vào thế nghìn cân treo sợi tóc, ta và hắn đã từng hẹn ước giao tình, mà ta lại đi phụ bạc hắn dù chẳng hề muốn vậy. Cho nên nếu hắn không còn nghĩ đến ta thì cũng không sao, nhưng ta vẫn phải đi tìm hắn. Nhị ca, xin ngươi giúp ta lần này. Ta đã vì ngươi và gia tộc mà chịu tiến cung, lần này cầu ngươi cho ta được toại nguyện một lần, để ta đi gặp người mình yêu, chỉ cần nhìn thấy hắn toàn mạng, cho dù bị bắt sống thì ta cũng đã mãn nguyện và sẽ không hành động gì khác. Nhị ca.....ta cầu ngươi..... một lần....... chỉ một lần này thôi.....".

Tư Đồ Gia Thành nói "Nhưng từ đây đến chiến trường, vừa xa xôi vừa nguy hiểm, nhỡ ngươi xảy ra chuyện bất trắc trên đường đi thì phải làm sao đây? Chưa kể xuất cung mà không có lệnh bài của Hoàng thượng, một khi bị phát giác sẽ bị ban chết. Không được! Tuyệt đối không được!".

Tư Đồ Gia Cẩn nói "Nếu đã như vậy, ta liền kết liễu đời mình luôn tại đây. Đằng nào cũng chết, vậy thì ta sẽ chết trước khi nghe được tin xấu nhất của Khê huynh. Nhị ca, A Cẩn đành đi trước vậy".

Lời vừa dứt, miệng của Tư Đồ Gia Cẩn đã khẽ động, Tư Đồ Gia Thành vội bóp cằm y, không lưu tình xô mạnh đệ đệ ngã ra đất, cả giận quát "Ngươi thế mà lại muốn tự tử? Định kéo theo vi huynh cùng nhà Tư Đồ chết theo ngươi đấy hả?".

Thúy Quả và Tiểu An trông thấy liền hoảng hốt chạy tới đỡ chủ nhân, dập đầu xin "Thừa tướng đại nhân bớt giận, xin suy xét lệnh chủ đang bệnh nặng, nhất thời suy nghĩ không thông nên mới có ý định liều lĩnh như vừa rồi".

Mặc dù bên ngoài hai huynh đệ bọn họ là phận "thần tử - quân thị" nhưng quyền uy của Tư Đồ Gia Thành vô cùng lớn, nếu không năm đã chẳng ép được Tư Đồ Gia Cẩn vào cung. Thúy Quả cùng Tiểu An là thị tỳ do Tư Đồ Gia Thành đem tới hầu hạ Tư Đồ Gia Cẩn, tự nhiên trước đó đã chịu không ít giáo huấn cho nên rất sợ vị Thừa tướng này, vì chủ nhân mà lựa lời phân bua.

Tư Đồ Gia Cẩn quệt nước mắt, cất giọng uất hận "Nhị ca, ngày trước ta vì gia tộc mà từ bỏ hạnh phúc, chẳng lẽ bây giờ gia tộc không thể vì ta mà thành toàn một chút sao?".

Tư Đồ Gia Thành trừng mắt nhìn hắn, hồi lâu thì không nói thêm một lời mà hậm hực phất tay áo rời đi.

Lam Hi Thần cứ tưởng thế là xong. Không ngờ đêm hôm đó, khi Tư Đồ Gia Cẩn còn đang thẫn thờ ngồi bên bậu cửa sổ mặc kệ nước mắt ngắn dài, một tiểu thái giám lạ mặt bưng một chén thuốc tiến vào nội điện, nói là canh huyết yến đại bổ do Ngự Thiện phòng đưa tới. Thúy Quả thấy hắn nói đã hai ba lần mà Tư Đồ Gia Cẩn không có trả lời, liền vội cười gượng với thái giám kia "Thật xin lỗi! Ngươi có thể để đó rồi lui ra, lệnh chủ vừa mới ăn tối xong nên bây giờ không có tâm trạng muốn uống".

Thế mà thái giám kia lại không để lời nàng vào tai mà trực tiếp bưng bát canh kia đi lại gần cửa sổ, Thúy Quả liền cả giận "Cái tên kia? Ngươi sao dám vô lễ như vậy? Có biết...".

Lời nàng còn chưa nói xong đã bị tiểu thái giám kia cắt ngang "Lương thần lệnh chủ, nếu không uống canh thì sẽ không có sức rời khỏi thành đâu".

Giọng nói rất nhỏ, nhưng lọt vào tai Tư Đồ Gia Cẩn lại chẳng khác nào tiếng chuông dội vào tai làm hắn bừng tỉnh, nửa kinh ngạc nửa ngờ vực nhìn chằm chằm tiểu thái giám kia. Hắn như hiểu ý, liền vội thấp giọng giải thích "Thừa tướng đại nhân cho nô tài tới báo với lệnh chủ, kêu lệnh chủ mau mau chuẩn bị đêm nay rời thành".

Tư Đồ Gia Cẩn ngỡ ngàng "Nhị ca thực sự.... giúp ta?".

Tiểu thái giám đó gật đầu "Lệnh chủ phải nhanh lên mới được, qua giờ Tý sẽ đổi người gác thành, lúc đó có muốn đi cũng không được nữa".

Tư Đồ Gia Cẩn vui mừng khôn xiết, lại hỏi "Vậy chuyện ở đây thì thế nào?".

Tiểu thái giám nói "Lệnh chủ yên tâm. Thừa tướng đã sắp xếp, nói là sáng nay đến thăm, muốn cùng lệnh chủ ra ngoài hưởng cảnh nhưng không ngờ lúc về lệnh chủ lại bị nhiễm phong hàn, hiện tại ai cũng đều không thể gặp. Nô tài phụng lệnh Thừa tướng, sẽ ở đây "coi sóc" Trữ Di cung. Thừa tướng còn nói thêm: lệnh chủ mãn nguyện rồi thì phải mau chóng trở về, vì người nhiễm phong hàn cùng lắm là hai mươi ngày đã khỏi".

Tư Đồ Gia Cẩn nói "Nếu đã như vậy, ngươi thay ta truyền lời cảm tạ tới nhị ca".

Sau khi phân phó cho Thúy Quả ở lại Trữ Di cung ứng phó người bên ngoài với tiểu thái giám kia, Tư Đồ Gia Cẩn thay y phục rồi cùng Tiểu An lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, ba bốn tên lính gác thành đã được Tư Đồ Gia Thành mua chuộc, trông thấy hai người ra khỏi thành cũng làm như không thấy, tiếp tục đánh cờ cho qua giờ gác đêm. Hai người hai ngựa thuận tiện rời khỏi thành, dùng sự vội vã mà giục cương đi thật nhanh, bỏ lại lớp cát bụi bay mù mịt sau lưng.

Khoảng mười ngày sau, người và ngựa đều đã thấm mệt. Tư Đồ Gia Cẩn bất chấp sức khỏe mà chạy liên tục, Tiểu An phải vất vả lắm mới kéo được hắn ban đêm vào quán trọ ven đường nghỉ tạm. Kể cả khi bọn họ không muốn nghỉ, hai con ngựa thì lại cần. Bởi vậy mà thời gian từ Tử Cấm Thành đến biên giới Tây Hạ dài hơn một ngày so với dự định.

Bởi vì đang xảy ra trận chiến, xung quanh toàn là khói lửa ngùn ngụt, người dân gần đó cũng đã tản cư đi nơi khác, nơi này nhanh chóng trở thành một vùng đất hoang, chỉ còn lác đác hai ba ngôi nhà bán trà và thức ăn, chủ yếu là nơi cất giữ quân lương.

Tư Đồ Gia Cẩn theo lời Tiểu An vào quán trà nghỉ tạm, dù sao cũng đã đến cho nên không cần quá vội để tránh bứt dây động rừng.

Ông chủ quán già khệ nệ bưng ra một bình trà nóng hổi, nheo nheo đôi mắt đã mờ vì tuổi tác, hỏi "Vị khách nhân này nhìn cung cách thật cao quý, không giống như người sống trong nhà dân bình thường, thứ cho lão nhiều chuyện hỏi ngươi một câu: không biết khách nhân sao lại đến đây?".

Tư Đồ Gia Cẩn vờ uống một ngụm trà để lấy bình tĩnh, đáp "Ta là người từ kinh thành đến đây, nhân vì trong nhà có người thân làm tướng phải ra trận, cho nên mới mạo muội đi tìm đoàn quân của Đại Thành mong được gặp mặt và an tâm".

Ông lão thở dài "Thì ra là người đến từ kinh thành. Bất quá lão nhân cũng hy vọng ngươi có thể may mắn được gặp lại người thân. Nơi này là biên giới giữa Đại Thành và Thừa Vụ, ngót một tháng nay hai nước giao chiến, thương binh nhiều vô kể, quân tướng chết trận cũng không có ít đâu".

Tư Đồ Gia Cẩn cười gượng "Đa tạ lão nhân đã quan tâm".

Đợi uống xong bình trà, để lại cho ông ta một nén bạc rồi dắt ngựa đi về phía quân doanh ở đằng xa. Tư Đồ Gia Cẩn khôbg cưỡi ngựa, vì cưỡi ngựa sẽ gây ra tiếng động. Cả hai vừa đi vừa quan sát xung quanh. Khi đã đến gần quân doanh của Đại Thành, Lam Hi Thần trong lòng rất muốn chạy đi tìm Hiên Viên Dự để xem hắn có bình an không, có bị thương chỗ nào không thì Tiểu An đã hỏi "Lệnh chủ, chúng ta tiếp theo nên làm gì đây? Muốn qua bên kia quân doanh của Thừa Vụ thì phải vượt qua quân doanh Đại Thành bên này, nhưng mà hiện tại nô tài thấy tình hình không khả quan cho lắm".

Quả thật vậy. Lính tráng tuần tra đi hàng đoàn, lều bạt dựng dày kín một khu vực, đồng thời án mất lối đi qua phía bên kia một đất nước.

Tư Đồ Gia Cẩn hơi run giọng "Chúng ta sẽ chờ đến nửa đem, men theo bìa rừng đi vòng qua chỗ quân doanh, ta nghĩ là......".

Thình lình có một giọng nói cắt ngang "Nửa đêm nay sẽ tiến công".

Chủ tớ hai người nhìn nhau, ngay lập tức nép mình sau bụi cây lớn, giữ im lặng hết mức có thể nhìn hai tên linh tráng mặc quân phục Đại Thành, trên vai đeo rất nhiều ống trúc đi tới một con suối gần đó lấy nước. Dường nhu cả hai đang tán gẫu, mà lại nói đến chuyện chiến sự.

Một tên lính vừa lấy nước vừa hỏi "Ngươi nói thật sao? Đêm nay Hoàng thượng sẽ đánh thẳng vào kinh đô của Thừa Vụ?".

"Còn không phải sao? Thừa Vụ đó chỉ giỏi mỗi tên hoàng đế, bên dưới không có lấy một dũng tướng, lại còn muốn chọc giận Hoàng thượng của chúng ta, đây là hậu quả thôi. Ngày trước còn Giản Tĩnh vương giúp đỡ thì cầm cự được một lúc, giờ thì xui rồi, Giản Tĩnh vương đó không biết hiện giờ đã trút bỏ hơi thở cuối cùng ở cái hang hốc nào rồi".

"Suỵt! Nói khẽ thôi, nhỡ mà hắn chết thật, linh hồn hắn nhất định sẽ lởn vởn quanh đây báo thù".

"Ngươi sợ gì chứ? Có báo thù thì cũng là tìm Hoàng thượng, chúng ta bất quá chỉ là tay sai, mà cũng đâu phải chúng ta giết hắn?".

"Thôi thôi đừng nói nữa, lấy nước xong rồi thì mau trở về đi, nếu không lát nữa bị mắng té tát cho bây giờ".

"Ài, ta chỉ mong đánh cho mau cho lẹ để còn được về nhà....".

Đợi khi hai kẻ đó rời đi, Tiểu An ngập ngừng hỏi "Lệnh chủ, Giản Tĩnh vương không rõ tin tức, liệu có phải giống như hai kẻ kia vừa nói?".

Lam Hi Thần không biết sắc mặt hiện tại của Tư Đồ Gia Cẩn có bao nhiêu trắng bệch, chỉ ý thức hắn tự đưa tay áp lên ngực trấn an, nửa mong chờ nửa hụt hẫng nói "Hắn sẽ không chết đâu! Ta cảm nhận hắn vẫn còn sống. Phải. Hắn nhất định vẫn còn sống. Chúng ta cứ đợi đêm đến khi quân Đại Thành kéo binh tấn công Thừa Vụ, nơi này trống trãi không người để ý, sẽ dễ dàng tìm hơn. Còn nếu không được....." hắn căn môi dưới, nhìn về phía chân trời xa xa "Còn nếu không được, chúng ta sẽ qua bên kia Thừa Vụ để tìm".

Bỗng nhiên Lam Hi Thần đồng cảm với hắn, đến một lúc nào đó, bản thân sẽ vì người mình yêu mà liều lĩnh một cách bất chấp, không có cảm giác sẽ hối hận, cũng không hề muốn hối hận.