Ma Đạo Tình Kiếp

Chương 12: Dị biến (nhất)




"LAM HI THẦN".

Tiếng quát chói tai khiến Lam Hi Thần giật mình mở mắt, đầu đau như búa bổ, y dụi hai mắt cố nhìn rõ xung quanh và chợt kinh ngạc trước cảnh tượng diễn ra.

Lam Khải Nhân với khuôn mặt đỏ lên vì giận dữ - một biểu cảm y hiếm khi thấy nếu không phải là chuyện liên quan đến Ngụy Vô Tiện - đang nhìn y đầy tức tối và thất vọng; phía sau ông, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cũng mang một vẻ mặt kinh ngạc nhìn y, như thể y là một vật thể lạ xuất hiện chứ không còn là Lam Hi Thần nữa.

"Ngươi đường đường là gia chủ của Lam thị, lại không màng quy tắc phạm luật thế này, ngươi... ngươi muốn lão già này tức chết phải không?".

Lam Khải Nhân giận đến độ cả giọng cũng run lên, hướng Lam Hi Thần trách móc. Lúc này y mới định hình được chuyện gì đang xảy ra. Bản thân nằm dưới đất, xung quanh còn có mấy hũ rượu nằm lăn lóc, đã vậy còn ngủ không nhã chính thế này, chẳng trách thúc phụ lại không giận sôi máu lên. Lam Vong Cơ đến gần đỡ Lam Hi Thần ngồi dậy, y chắp tay nói:

"Hi Thần đã biết tội, thúc phụ...con... sẽ tự mình chép phạt".

"Ngươi đó, làm gia chủ bao nhiêu lâu tính tốt thì không giữ, lại học đâu ra cái thói uống rượu thế này?".

Lão vừa nói vừa liếc mắt sang Ngụy Vô Tiện, hắn biết tỏng rằng lão đang muốn ám chỉ ai, chỉ đành nhìn lơ đễnh càng chọc cho cơn giận của lão trào lên đến cuống họng, hai mắt đỏ ngầu, lão hậm hực phất tay áo rời đi, không quên cao giọng nhắc nhở Lam Hi Thần về số lần chép phạt:

"Năm mươi lần".

Đợi đến khi bóng lão khuất dạng, Lam Hi Thần mới thở phào cả người, vịn vào Lam Vong Cơ đứng dậy, ánh mắt của hắn nhìn y rất tò mò, nhưng y vẫn còn choáng váng, không để tâm nổi.

Ngụy Vô Tiện cười toe toét nói rồi cúi xuống nhặt một hũ rượu vẫn còn được một nửa lên, uống một ngụm lắc đầu nói "Huynh trưởng à, ngươi khiến bọn ta lo lắng rồi. Ta và Lam Trạm vừa về tới liền bị Lam... à thúc phụ xách đầu bảo đi tìm ngươi, còn sợ ngươi xảy ra chuyện gì, kết quả...Chu choa... thật không ngờ huynh trưởng ngươi cũng có lúc phạm luật nha. Humh....Rượu này tuy mùi vị cũng được, nhưng vẫn không so bằng Thiên Tử Tiếu yêu thích của ta".

Lam Vong Cơ chỉ khẽ đưa mắt nhìn hắn rồi quay sang Lam Hi Thần, khẽ nói "Huynh trưởng, ta đưa ngươi về".

Lam Hi Thần mỉm cười nói:"Vong Cơ, ta không sao. Ta có thể tự về được, đã phiền hai đệ rồi".

Nói rồi phất tay ra hiệu với Lam Vong Cơ buông tay y, một tay khẽ xoa trán, lặng lẽ bước đi. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, y quay lại nói: "Rượu đó là Trúc Diệp Thanh, rất tốt cho việc dưỡng khí, Ngụy Anh, ngươi nếu rảnh rỗi hãy uống thử xem sao". Cũng không đợi Ngụy Vô Tiện trả lời ra sao, y xoay người rời đi.

Ngụy Vô Tiện nói vọng theo "Cảm tạ huynh trưởng"sau đó khẽ nói thầm với Lam Vong Cơ "Nhưng mà ta vẫn thích Thiên Tử Tiếu hơn".

Hắn nhận thấy Lam Trạm chỉ gật đầu, mắt lại đăm đăm nhìn vào hũ rượu trên tay hắn. Ngụy Vô Tiện bật cười trêu chọc"Sao thế Lam nhị công tử, lẽ nào ngươi cũng muốn uống thử?.... Nào, nào, chúng ta về tĩnh thất nhâm nhi đi, uống ở đây thúc phụ ngươi mà bắt được thì khéo ngươi lại chép tận một trăm lần chứ chẳng đùa".

Lam Vong Cơ cầm lấy hũ rượu trên tay Ngụy Vô Tiện, tựa như đang suy tư điều gì đó.

Giờ Tuất, tĩnh thất yên lặng, bên ngoài tiếng côn trùng kêu rả rích đặc trưng của những đêm hè.

Lam Vong Cơ lặng lẽ xách một khay gỗ nhỏ, đến trước cửa tĩnh thất của Lam Hi Thần gõ cửa, khẽ gọi "Huynh trưởng".

"Là Vong Cơ sao? Vào đi".

Giọng nói ấm áp vang lên từ bên trong. Lam Vong Cơ đẩy cửa bước vào, nhìn Lam Hi Thần đang ngồi bên thư án, tay cầm bút, bên cạnh là một chồng giấy trắng chi chít chữ, bằng chứng của việc chép phạt.

Nếu người ngoài nghe nói đến việc Lam tông chủ, Trạch Vu Quân bị chép phạt thế này ắt sẽ không tin nổi nếu không nhìn tận mắt, có thể là chê cười, nhưng với Lam Vong Cơ, lại khác. Lam Hi Thần có chút kinh ngạc nhìn đệ đệ, nửa đùa nửa lo hỏi:

"Vong Cơ, sao lại đến vào giờ này, không sợ thúc phụ phạt ngươi tội đi lại vào ban đêm à?".

"Không sao".

Lam Vong Cơ vừa nói vừa tiến đến ngồi trước mặt Lam Hi Thần, từ trong khay gỗ bưng ra một chén canh đặt trên thư án, nhìn Lam Hi Thần nói "Huynh trưởng, canh giải rượu ".

Lam Hi Thần mỉm cười đặt bút xuống, đón lấy chén canh uống một ngụm, mỉm cười nhìn đệ đệ "Đa tạ Vong Cơ" rồi tiếp tục viết.

Lam Vong Cơ yên lặng hồi lâu, chợt nói "Lần đầu tiên ngươi phạm luật, cũng là do uống Trúc Diệp Thanh".

Lam Hi Thần ngưng động tác, gượng cười nói "Phải, và lần đầu tiên ta chép phạt, số lần cũng là năm mươi ".

Nói đoạn đặt bút xuống, nhìn ra phía cửa sổ, bâng quơ nói "Nhiều năm qua rồi, ta cũng tưởng đã quên, không ngờ lúc trưa, ta lại vô tình trở về quá khứ. Lúc đó, chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ.

Vong Cơ, ngươi có thấy thời gian trôi qua thật nhanh không? Giống như một chiếc lá bị gió thổi bay, từ nơi này sang nơi khác mà không nhận ra nó đã rời khỏi cành. Ta cảm thấy mình thật giống chiếc lá đó, để thời gian cuốn đi nhưng lại không hề hay biết. Tới khi gió ngừng thổi, rơi xuống đất, ta chợt nhận ra mình đã bỏ qua rất nhiều thứ".

Lam Vong Cơ tiếp tục yên lặng, như đang muốn nghe Lam Hi Thần nói tiếp, nhưng huynh trưởng hắn chỉ thở dài buông một câu "Thôi bỏ đi, tất cả đã là dĩ vãng rồi".

Lam Vong Cơ hơi cau mày "Huynh trưởng, hà tất miễn cưỡng".

Lam Hi Thần cười trừ "Tất nhiên, đều đã là chuyện quá khứ thì cần gì phải nhớ lại. Ta cũng nên quên đi, để hoài niệm không cần tồn tại".

Lam Vong Cơ định nói thêm nhưng Lam Hi Thần đã ngăn lại "Vong Cơ, đừng nói gì nữa, ta còn phải chép phạt, ngươi mau về đi, đừng để Ngụy công tử đợi".

Câu cuối, Lam Hi Thần cố ý trêu chọc khiến hắn khẽ hạ mi mắt. Lam Vong Cơ gật đầu rồi lui ra. Đến lúc cánh cửa khép lại, Lam Hi Thần mới thừ người ra, một cảm giác mệt mỏi xâm chiếm lấy y. Có lẽ, lúc đêm khuya yên tĩnh nhất cũng là lúc những giác quan trở nên nhạy bén quá mức với sự chênh vênh.

Lòng người co rụt lại chỉ còn một mẩu không gian bé tẹo, đủ để cô đơn và lẻ loi cựa quậy. Ánh mắt chạm đâu cũng chỉ thấy mệt lử và rã rời. Ký ức va chạm hoài niệm khiến người ta thấy nứt vỡ và rách nát.

Nỗi nhớ và màn đêm kéo đến, liên tục nhắc rằng trong đầu là hình bóng của những cố nhân không ngày gặp lại.

Phải, đã là dĩ vãng, nhưng không có nghĩa hoàn toàn có thể chôn vùi, và số phận cũng không muốn mình chôn vùi nó.

Phục Linh đường, giờ Hợi.

Màn đêm buông xuống trong cái không khí đáng sợ như nghĩa trang, bầu trời đêm nay rực sáng những tia chớp, mưa cứ vần vũ không ngớt từ giờ Mùi. Một nhóm tu sĩ mặc y phục màu tím đi tuần tra trước miếu.

"Này, ngươi đừng có ngủ gật nữa, lo mà tuần tra kìa".

"Haizzz ngươi lo cái gì, dù sao cũng tuần tra mấy lần rồi. Có chuyện gì xảy ra được chứ?".

"Ai nói ngươi không có, lúc sáng bàn giao ngươi không nghe mấy tu sĩ Nhiếp thị thì thầm sao? Dạo gần đây bên trong có rất nhiều tiếng động lạ, phải cẩn thận mới được, mạng dù sao chỉ có một thôi. Ai biết đêm nay chúng ta xui xẻo chứ?".

"Xuy xuy, ngươi ngậm cái miệng thối của ngươi lại đi. Mở miệng ra toàn nói lời xui xẻo".

"Ta nói thật mà, bộ các ngươi không thấy sợ sao?".

"Thôi đi, ta thấy ngươi nhát gan quá rồi. Cẩn thận đừng để Giang tông chủ nghe được mấy lời này, không thì ngươi sẽ bị trục xuất khỏi Liên Hoa Ổ đó. Bộ ngươi muốn làm Tô Thiệp thứ hai hay sao? Nói ngươi biết, này là Giang tông chủ chứ không phải Lam tiên sinh chỉ đuổi ngươi đi là xong đâu, không chừng tông chủ sẽ đem Tử Điện "tặng" cho ngươi vài vết đánh nhớ đời đó".

"Ừ nhỉ, ngươi không nhắc ta cũng quên, dù sao ta cũng không muốn như gã họ Tô năm đó đâu. Cô Tô Lam thị đúng là xui xẻo mới gặp phải hắn".

Âm thanh nói chuyện bên ngoài rất náo nhiệt, tựa hồ muốn át đi cái tĩnh mịch đáng sợ bên trong. Nhưng ai mà biết được, điềm xui thật sự có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

"Này, ngươi có nghe thấy gì không?"

"Hình như... có tiếng gì đó phát ra từ bên trong".

"Các ngươi đừng tự dọa mình dọa người nha, ta... ta đang rất sợ đó".

"Ta đùa ngươi sao, lắng tai nghe đi".

Âm thanh càng lúc càng phát ra rõ ràng hơn, như thể là tiếng động phá vỡ thứ gì đó.

"Chúng ta... chúng ta có nên thông báo cho mọi người không?".

"Khoan đã, còn chưa biết chuyện gì xảy ra bên trong, giờ mà la lên người ta sẽ nghĩ gì, nói chúng ta quá nhát gan đó".

"Phải, ta thấy, hay chúng ta cùng vào trong xem đi".

Dù rất hoang mang nhưng đó là ý kiến sáng giá nhất vào lúc này. Nhóm người khẽ đẩy cửa bước vào, một luồng gió lạnh thổi vù qua họ, bay vào trong điện làm tắt đi một nửa số nến đang cháy.

Nhưng yên ắng, không có gì.

"Đấy, thấy chưa, ta đã bảo các ngươi nghĩ nhiều rồi"

"Chắc vậy, thôi ra ngoài đi".

Ngay khi tất cả chuẩn bị bước ra cửa. Một âm thanh chói tai vang lên, át cả tiếng chớp ngoài trời.

Đùng. Đùng. Đùng.

Cỗ quan tài giữa miếu lung lay dữ dội, nắp quan tài liên tục rung lên, phong ấn trên đó ẩn hiện ra những tia sáng yếu ớt.

"Kia...kia.. chẳng lẽ...".

Lời nói còn chưa thốt ra hết, tất cả gần như cứng người khi "Rầm" một tiếng, nắp quan tài bật tung ra, hai thân ảnh hung thi một đen một vàng nhảy vọt lên, đánh nhau dữ dội. Một thi cao to cả người đầy hắc tuyến và một thi thấp bé bị mất đi cánh tay trái. Cả hai không quan tâm đang ở đâu, chỉ biết lao vào cấu xé nhau trước con mắt sợ hãi của đám tu sĩ.

"Chết rồi, phong ấn phá vỡ rồi".

"Ngươi bé miệng cái coi. Chúng nghe thấy bây giờ".

"Mau phát tín hiệu cầu....".

Nhưng đã quá muộn, ngay trước khi người đó nói xong, tất cả đã bị hai hung thi túm lại. Tiếng hét lúc nãy của họ đã thu hút hai cái xác.

Sáng hôm sau, cảnh tượng rùng rợn đập vào mắt tu sĩ Lan Lăng Kim thị đến canh giữ khiến họ gần như chết đi vì hoảng sợ: xác của các đệ tử Vân Mộng đêm qua nằm la liệt trong miếu, đầu họ bị bẽ gãy, một số bị bẻ cả tứ chi, có kẻ còn bị xé làm hai nửa.

Đêm qua mưa lớn, nước mưa đọng từng vũng lớn bên ngoài, nhưng bên trong điện, máu tươi nhuộm đỏ, có lẽ chuyện xảy ra không lâu nên vẫn chưa khô, mùi máu tanh nồng, tởm lợm.

Nhưng kinh hoàng hơn, chẳng phải cảnh máu me đầm đìa đó, mà là chiếc quan tài dùng để phong ấn hai nhân vật đáng sợ của Tu chân giới năm đó - Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết và Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao - đã bị bật tung nắp.