Thời gian thấm thoắt thoi đưa, khi lễ thành thân của Nguyệt Ảnh chỉ còn mấy ngày, Tiểu Ngưu gấp đến cơ hồ muốn khóc lớn. Đã gần đến ngày cuối cùng, hắn vẫn không nghĩ ra diệu kế nào nhằm ngăn cơn sóng dữ. Mắt thấy mặt trời mọc rồi lại lặn, ngày này qua ngày khác tới, ngày đáng sợ nhất cũng sắp đến. Đối với Mạnh Tử Hùng, mùng 8 tháng 3 này là ngày lên thiên đường, đối với Tiểu Ngưu, ngày này là lúc hắn xuống địa ngục.
Bình thường hắn cả một bụng chủ ý, lúc này lại thúc thủ vô sách. Hắn suy tính đủ loại kế hoạch cũng thấy không khả thi.
Tỷ như hạ độc đi, phải đột nhập vào phòng bếp. Nơi đó lắm tai mắt, khó mà hạ thủ, hơn nữa độc hạ một người, sẽ kéo theo bao người vô tội bị liên lụy đây? Hạ độc trên đường đưa cơm hả, càng dễ dàng bộc lộ thân phận của mình.
Nếu như dùng đao chém thì sao? Công phu của mình lúc này có thể thắng được Mạnh Tử Hùng sao? Hiển nhiên là không. Nếu như dùng ma đao, cơ hội thành công lớn thật đấy, nhưng là Mạnh Tử Hùng tạch rồi, mình còn có đất sống ở Lao Sơn sao, Nguyệt Ảnh có thể đi theo ngươi sao? Ngươi cũng không chiếm được nàng. Nhờ người giúp một tay ư, chưa nói thành công hay không, ngươi lại mang cái mác Lao Sơn phản đồ, là bị người thóa mạ. Nếu để cho sư phụ hoặc sư nương thay đổi chủ ý, hủy bỏ hôn lễ của bọn họ, lại nằm mơ a. Cả võ lâm ai cũng biết đại sự này, thiếp mời cũng đã phát ra ngoài, những nhân vật tai to mặt lớn cũng đã hứa sẽ tới tận nơi tham dự, nhằm uống chén rượu mừng.
Sự tình cấp bách, Tiểu Ngưu tự mình nghĩ không ra chủ ý nào, liền hướng Tiểu Đao thỉnh giáo, Tiểu Đao cũng đơ luôn. Vì vậy, mấy ngày nay Tiểu Ngưu tâm loạn như ma, đứng ngồi không yên, ngay cả luyện công cũng không màng.
Bởi Nguyệt Ảnh cùng sư nương bận rộn với hôn lễ, trách nhiệm truyền thụ lại đè lên vai đại sư huynh Chu Khánh Hải. Bọn họ là người quen cũ, phối hợp cũng không tệ. Chu Khánh Hải dạy dỗ cẩn thận, Tiểu Ngưu cũng ra sức học tập, chẳng qua mấy ngày gần đây hắn có chút khác thường, làm Chu Khánh Hải chú ý. Chu Khánh Hải không chỉ một lần hỏi thăm Tiểu Ngưu nguyên cớ là vì sao, Tiểu Ngưu cũng không nói thật.
Đến một ngày đầu tháng ba, sư phụ xuất quan, tiếng hoan hô của các đệ tử Lao Sơn vang dậy như sấm động. Sư phụ tuyên bố, công lực của hắn đã đạt đến tiêu chuẩn cao nhất trong lịch sử môn phái, so với những cái thứ tiên nhân kia chỉ hơn chứ không kém. Để cho đệ tử được đại khai nhãn giới, Xung Hư đạo trưởng trước mặt mọi người sử ra đằng vân giá vũ (cưỡi mây lướt gió). Hắn nhảy lên trên đám mây, bay tới bay lui, động tác tùy ý, cười nói như thường, làm người ta ngưỡng mộ không thôi. Các đệ tử cũng biết, nếu muốn đạt tới lé vồ (level) này, không biết phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu thời gian.
Nên biết rằng, phi hành kiểu này là cảnh giới tối cao, đạt tới loại cảnh giới này, có thể không dùng bất cứ dụng cụ hỗ trợ nào, liền tùy ý tung hoành trên không. Mà đám quá môn đệ tử này tu vi khá cao, như Chu Khánh Hải, Nguyệt Ảnh, Nguyệt Lâm bọn họ, cũng phải dưới chân có vật phẩm hỗ trợ mới có thể phi hành, hơn nữa phi hành kiểu này có hạn chế nhất định, bay quá xa công lực sẽ tổn thương nặng nề. Tới cảnh giới trâu bò Xung Hư này, dù bay quanh cả Sơn Đông một vòng, cũng chẳng thấm là bao.
Các đệ tử khác cũng vỗ tay khen hay, trợ uy cho sư phụ, mà Tiểu Ngưu lại cảm thấy một trận tuyệt vọng. Hắn than thở: "Có Xung Hư cao nhân như thế hỗ trợ cho Mạnh Tử Hùng, muốn làm gì cũng khó thành công." Chính là muốn gây chuyện, cũng không thể làm ầm ĩ. Hơn nữa, tuy có ma đao trong tay, nhưng uy lực của nó đến tột cùng là bao nhiêu, có trời mới biết. Có thể ngăn cản Xung Hư hay không, thật là một vấn đề nan giải đây.
Mùng 4 tháng 3 này, đã có tân khách lục đục kéo tới. Mà Lao Sơn từ trên xuống dưới, hỉ khí dào dạt. Đôi liễn cũng đã dán, chữ 囍 (giống như chữ 喜喜, tức là hạnh phúc nhân đôi) cũng đã niêm, y phục thành thân, cũng đều chuẩn bị đầy đủ.
Khi Tiểu Ngưu chứng kiến Xung Hư tiếp kiến những vị khách kia, bộ dáng vui sướng cùng thỏa mãn, đần độn nghĩ: "Tại sao hắn không phải là cha ta đi? Nếu như vậy thật, Nguyệt Ảnh tỷ tỷ còn không phải lão bà của ta sao?" Mà lúc Tiểu Ngưu nhìn thấy Mạnh Tử Hùng mặt mày rạng rỡ, gặp ai cũng cười cười, tim của hắn như muốn nổ tung. Hắn liền nghĩ đến chủ ý tồi tệ nhất, bây giờ không được, liền hạ sát thủ, tranh thủ giết chết hắn, sau đó chạy trốn, tuyệt không để cho người mình yêu bị thất thân.
Tối hôm đó, hắn một mình đi tới bên ngoài "Phản tỉnh động" (nơi tự kiểm điểm, hối lỗi) trên vách núi, ngồi trên tảng đá ngẩn người, phảng phất trông thấy ánh trăng vàng óng ánh. Trăng tuy đẹp, lại cô độc trên đó, mà mình cũng tính là cô độc đi? Người yêu sắp lập gia đình, chú rể không phải là Tiểu Ngưu. Chẳng lẽ Tiểu Ngưu hắn không thể dựa vào bản lãnh của mình thay đổi sự thật sao? Hắn một mực tin rằng, nhân định thắng thiên. (ý chí, quyết tâm của con người có thể thắng được sức mạnh của thiên nhiên và định mệnh)
Đang trong lúc bần thần, sau lưng có người nói: "Tiểu Ngưu, có tâm sự gì nghĩ không thông, có thể nói cho đại sư huynh nghe."
Tiểu Ngưu quay đầu lại, đại sư huynh Chu Khánh Hải chậm rãi tiến đến. Hắn mặc dù tuổi tác không coi là nhỏ, nhưng tính tình cũng thực thà.
Tiểu Ngưu mau lẹ nhảy xuống tảng đá, hướng đại sư huynh hành lễ bái kiến. Mặc dù là huynh đệ với nhau, nhưng phần lớn công phu của Tiểu Ngưu hay thời gian Chu Khánh Hải dạy dỗ hắn, có thể nói, Chu Khánh Hải cũng coi là sư phụ của hắn rồi.
Tiểu Ngưu nói: "Đại sư huynh, ta không có tâm sự gì, chẳng qua là trong nhà buồn bực ra ngoài hóng gió giải sầu thôi. Còn ngươi, ngươi cũng cảm thấy trong lòng buồn bực sao?"
Chu Khánh Hải vẻ mặt ôn hòa: "Thật đúng nha, ta cũng đang sầu đây, chúng ta thật là trùng hợp, không hẹn mà cùng nhau tới đây cho khuây khỏa."
Tiểu Ngưu nhìn sư huynh, điềm đạm hỏi: "Sư huynh a, ngươi nói lúc con người ta có phiền não thì nên làm cái gì bây giờ?"
Chu Khánh Hải ngừng lại một chút, nói: "Vậy dĩ nhiên là tìm cách giải quyết rồi. Nếu như buồn bực ở trong lòng, để lâu dài, sẽ sinh bệnh."
Tiểu Ngưu thở dài một tiếng: "Nếu như không có cách nào giải quyết thì sao?"
Chu Khánh Hải nói: "Làm sao có thể không có cách nào giải quyết được? Tựa như độc dược trên đời, vô luận là rắn độc, bò cạp độc, hoặc là hạc đỉnh hồng, bất kể cỡ nào độc, cũng đều có giải dược.Phiền não của con người cũng giống vậy, vô luận ngươi phiền não cái gì, bao nhiêu sầu, bao nhiêu khổ, rốt cục cũng có phương pháp giải quyết thôi."
Tiểu Ngưu chán nản nói: "Đáng tiếc chính là, cái khổ cái phiền não của ta lại không cách giải quyết." Vừa nói vừa ngắm nhìn bầu trời đầy sao, ánh trăng sáng vằng vặc, tự nhiên nhớ tới Nguyệt Ảnh.
Chu Khánh Hải nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu, trầm mặc một lát, nói: "Cái khổ não của ngươi ta đại khái có thể đoán được, nhất định có liên quan tới nữ nhân."
Tiểu Ngưu ồ một tiếng, đưa mắt nhìn Chu Khánh Hải, thất kinh: "Ngươi cũng biết?"
Chu Khánh Hải híp mắt cười, nói: "Ta thường xuyên cùng ngươi chung một chỗ, ta dĩ nhiên nhìn ra được ngươi vì sao khổ não a."
Tiểu Ngưu thấy hắn nói như thế, cũng không che giấu, nói: "Ta biết rõ ràng như vậy là tự chuốc lấy phiền não, nhưng ta vẫn nghĩ không thông. Nếu như mắt thấy nàng lập gia đình mà vờ như không thấy, ta thống khổ muốn chết thôi."
Chu Khánh Hải gật đầu một cái, nói: "Sư muội là một người vô cùng ưu tú, cộng thêm xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ngươi thích nàng cũng là hợp tình hợp lý. Nếu ngươi nghĩ không thông, không bỏ được nàng, vậy thì phải nghĩ biện pháp khác thôi."
Tiểu Ngưu nghe ý tứ của hắn như có biện pháp, không khỏi cầm tay hắn, nói: "Sư huynh, ngươi có thể giúp ta không?"
Chu Khánh Hải do dự một cái, hồi đáp: "Ta xác thật có biện pháp giúp ngươi, chỉ cần ngươi có thật lòng hay không, có dám làm hay không. Chỉ cần dũng cảm một chút, nhẫn tâm một chút, nàng sẽ là của ngươi."
Tiểu Ngưu cả kinh a một tiếng, nắm chặt tay Chu Khánh Hải: "Đại sư huynh, ngươi nói đi, chỉ cần có thể đạt được mục đích, muốn ta làm gì cũng được. Sau khi chuyện này thành công, ngươi muốn làm cha nuôi của ta, ta cũng không ý kiến."
Chu Khánh Hải cười ha ha một tiếng, nói: "Không có nghiêm trọng như vậy đâu. Ta với ngươi là huynh đệ, như vậy dễ rối loạn bối phận nha."
Tiểu Ngưu vội la lên: "Ngươi ngược lại nói mau đi, là cách gì?"
Chu Khánh Hải suy nghĩ một chút, thấp giọng: "Chuyện này không phải chuyện đùa, ngươi tuyệt không thể để lộ ra dù là một chút, nếu không, đời này của ta coi như hoàn toàn xong rồi, ngay cả mạng già này cũng gặp liên lụy."
Tiểu Ngưu lập tức khởi thề thốt: "Ta, Ngụy Tiểu Ngưu xin thề với trời, nếu như ta đem chuyện đại sư huynh giúp ta lộ ra nửa câu, sẽ bị loạn tiễn bắn chết, loạn đao chém chết, loạn đá đập chết, loạn kiếm đâm chết, chó điên cắn chết, loạn rắm phóng chết..."
Chu Khánh Hải nghe xong cười lớn lên, nói: "Tốt lắm, tốt lắm, ta tin ngươi."
Tiểu Ngưu hỏi: "Lần này ngươi có thể nói cho ta biết là cái diệu kế gì chưa?"
Chu Khánh Hải thần tình trở nên âm trầm, nói: "Không vội, cái biện pháp này ta còn chưa nghĩ chu toàn. Đợi đến ngày bọn họ thành thân, ngươi cứ nghe theo sự chỉ huy của ta là được."
Tiểu Ngưu nghe xong, một đầu mê hoặc, cũng không biết chủ ý của đại sư huynh là gì, cũng không biết hắn tại sao phải trợ giúp mình.
Chu Khánh Hải vỗ nhẹ bả vai Tiểu Ngưu mấy cái, nói: "Sư đệ à, ta đã đáp ứng giúp ngươi rồi, ngươi đừng bận tâm, cũng đừng mặt mày ủ rũ nữa, để cho người ta nghi ngờ cũng không hay." Nói xong, Chu Khánh Hải cất bước rời đi.
Tiểu Ngưu đột nhiên hỏi: "Ngươi tại sao muốn giúp ta?"
Chu Khánh Hải không quay đầu lại, đáp: "Ngươi có mục đích của ngươi, ta cũng có mục đích của ta, ngươi không nên hỏi nhiều."
Hắn đi rồi, Tiểu Ngưu suy nghĩ mãi cũng không thông suốt, mang theo một bụng nghi vấn trở về biệt viện của mình. Vừa bước vào, đã thấy Nguyệt Lâm tiến lên đón.
"Tiểu Ngưu à, chàng làm gì vậy? Trễ như thế mới trở về." Nguyệt Lâm hờn dỗi.
"Không có gì, ta ra ngoài tản bộ, hóng mát một chút, trong nhà có chút buồn bực thôi." Tiểu Ngưu mỉm cười đáp. Sau khi Chu Khánh Hải đáp ứng giúp hắn, trong lòng Tiểu Ngưu thoải mái hơn, hắn tin tưởng năng lực của Chu Khánh Hải.
Tiểu Ngưu vào nhà, Nguyệt Lâm cũng theo sau. Sau khi ngồi xuống, Tiểu Ngưu nói: "Nàng mới tới hả?"
Nguyệt Lâm đáp: "Ưm, người ta đợi chàng rất lâu."
Tiểu Ngưu nhìn chăm chú, dưới ánh nến mặt nàng hết sức xinh đẹp. Hắn nói: "Vậy có chuyện gì không?" Hắn một tay nắm đầu ngón tay Nguyệt Lâm, tay kia khẽ vuốt ve mu bàn tay của nàng.
Nguyệt Lâm tươi cười như hoa: "Thiếp ban nãy đi thăm sư tỷ. Y phục cô dâu của nàng thật là đẹp nha, chẳng qua Mạnh sư huynh muốn nàng mặc thử một cái, nói cái gì nàng cũng không chịu. Cũng sắp thành thân rồi, tại sao cả cười một cái cũng không thấy? Thật là lạ. Đâu có giống cô dâu sắp lên xe hoa đâu?"
Tiểu Ngưu sau khi nghe xong, trong lòng an tâm một chút, nói: "Vậy sao nàng không hỏi nàng ta nguyên nhân?"
Nguyệt Lâm nói: "Mạnh sư huynh với nàng như hình với bóng, nào có lúc ở một mình mà hỏi a."
Tiểu Ngưu thầm mắng: "Con cóc thối, ngươi có tài đức gì, có cái phúc khí được cưới Nguyệt Ảnh. Nếu như công bình cạnh tranh, còn lâu mới tới phiên ngươi làm chồng nàng." Nguyệt Lâm thâm tình nhìn Tiểu Ngưu, ôn nhu hỏi: "Tiểu Ngưu à, chàng chừng nào thì mới cưới thiếp?"
Tiểu Ngưu vuốt ve khuôn mặt bóng loáng của nàng, cười nói: "Nếu như nàng nguyện ý, chúng ta bây giờ làm luôn là được." Vừa nói, mắt đã đảo lên giường của mình.
Mặt Nguyệt Lâm đỏ lên, vội vàng đẩy tay Tiểu Ngưu ra, đứng lên, nói: "Nơi này nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, thiếp chả muốn đâu." Nói xong, liền bỏ chạy ra ngoài.
Trong nhà còn mỗi mình Tiểu Ngưu. Hắn tưởng tượng chuyện sẽ phát sinh hôm hôn lễ đó, nhịp tim cũng tăng nhanh. Hắn biết rất nhanh mình sẽ bị cuốn vào một lốc xoáy khó mà ra được, nhưng "Minh tri sơn hữu hổ, thiên hướng hổ sơn hành" (Biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn cứ tiến vào), có một số việc không làm không được.
Trong lúc Lao Sơn phái trên dưới bận rộn vì chuyện vui của Nguyệt Ảnh và Mạnh Tử Hùng, trong võ lâm phát sinh một sự kiện động trời, khiến Xung Hư và phu nhân cũng lửa giận ngút trời mà cũng không thể không lo lắng. Thì ra là một Lao Sơn đệ tử tên là Tôn Lương xuống núi làm việc, vô tình gặp được một cô gái xinh đẹp, do sắc tâm nổi lên, liền đem cưỡng hiếp. Về sau mới biết đã chọc phải tổ ong, đại nạn ngập đầu.
Cũng bởi nữ tử mà hắn cưỡng gian thân phận không tầm thường, mà chính là tiểu thiếp của Đông Sơn Quỷ Vương, tên là Đào Diệp, là nữ nhân gần đây được Quỷ Vương sủng ái nhất. Tôn Lương hấp diêm nữ nhân của hắn, biết hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cũng không dám trở về núi, mà trốn tránh. Hắn thật hối hận nha! Sớm biết như thế, có đánh chết hắn cũng không dám lao vào xxx người ta.
Hắn trốn, nhưng Lao Sơn chưởng môn cũng không thoát khỏi liên quan. Xung Hư cùng sư nương cũng nhận thấy chuyện này quan hệ trọng đại. Chuyện này tuy chỉ là hai người ân oán, nhưng nếu không xử lý ổn thỏa, đại trận doanh giữa chính và tà, rất có thể sẽ bộc phát một hồi ác chiến, không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng đây.
Mấy năm vừa qua, giữa chính tà hai phái tuy có xung đột lẻ tẻ, nhưng cũng không có diễn biến thành chiến tranh. Bởi vì xung đột nhỏ, không phải vấn đề nhạy cảm thần kinh đối phương, cho nên tổng thể mà nói, mấy năm nay giang hồ coi như thái bình. Nhưng giờ đây không giống vậy, chuyện này rất có thể làm ác hóa quan hệ song phương, khiến cho xung đột gia tăng, tạo thành thảm kịch máu chảy đầu rơi.
Xung Hư hỏi sư nương bây giờ nên làm cái gì. Sư nương bày tỏ quan điểm: "Một, thông điệp cho Quỷ Vương, bày tỏ áy náy, khiến cho hắn hiểu đây là chuyện của Tôn Lương, chúng ta không có chỉ thị hắn làm như vậy. Hai, lập tức phái người bắt Tôn Lương về, xử lý nghiêm minh, nếu không Lao Sơn phái nào còn có mặt mũi đi ra ngoài gặp người. Ba, hướng võ lâm các phái giải thích một chút, để tránh mọi người nghị luận lung tung, ảnh hưởng hình tượng Lao Sơn phái."
Xung Hư suy tính hồi lâu, đồng ý hai điều sau, nhưng điều thứ nhất nói gì hắn cũng không đồng ý. Hắn bất mãn: "Để cho ta xin lỗi Quỷ Vương, tuyệt đối ta không làm được. Ta đường đường là một đại tông sư, ta sẽ không hạ thấp danh vọng của mình."
Sư nương khuyên nhủ: "Hiện nay cũng không phải là thời điểm để nói tới mặt mũi, chuyện này chúng ta vốn đuối lý, nói xin lỗi cũng phải. Nếu như không nói rõ ràng, bọn họ nhất định sẽ trả thù chúng ta, khi đó sự tình liền biến lớn."
Xung Hư lắc đầu: "Thư này ta không viết. Cưỡng gian tiểu thiếp Quỷ Vương chính là con thỏ nhỏ Tôn Lương chết bầm này, không phải là Xung Hư ta."
Sư nương thấy hắn cố chấp như vậy, cũng không miễn cưỡng, nói: "Vậy ngươi định làm thế nào?"
Xung Hư xoa xoa râu ria, nói: "Chờ sau khi Tử Hùng và Nguyệt Ảnh thành thân, ta sẽ nghĩ biện pháp xử lý chuyện này. Cái con thỏ nhỏ chết bầm đó, nếu để ta bắt được, xem ta xử hắn thế nào." Xung Hư bình thời ôn hòa, giờ giống như một con con cọp phát uy.
Sau khi thương lượng, Xung Hư liền tự mình cùng chánh đạo các phái giải thích nội tình, khiến cho mọi người hiểu, đây là hành vi của cá nhân Tôn Lương, với Lao Sơn phái không có bất cứ quan hệ gì. Cùng lúc đó, Xung Hư bí mật phái đệ tử xuống núi, lùng bắt Tôn Lương.
Do Tần Viễn cùng Nguyệt Lâm chỉ huy, dẫn mười mấy tên đệ tử xuống núi. Xung Hư hạ lệnh, lấy tốc độ nhanh nhất bắt được Tôn Lương, tuyệt không thể để cho tên bại hoại này tiêu dao tự tại bên ngoài.