Lúc này Thái Thanh đã không để ý tới gì khác,thầm nghĩ lập tức đem Tiểu Ngưu đánh ngã xuống. bởi vậy,xuất chiêu tàn nhẫn liên tục,chiêu như đao phải đả bại Tiểu Ngưu.Tiểu Ngưu cũng phát hỏa,nghĩ : " hôm nay không giáo huấn ngươi,không lăng nhục ngươi,lão tử đổi thành họ ngươi." Nghĩ như vậy,Tiểu Ngưu liên tục lui về phía sau như là sợ.
Thái Thanh trong lòng mừng rỡ,liên tục bức đến,đem Tiểu Ngưu đến bức tường trước mặt,mắt thấy không còn chỗ tránh.Thái Thanh ra quyền như mưa,miệng kêu lên : " Tiểu tử,ta cho ngươi ngã." Nói xong.duỗi chân quét qua mặt đất,hắn nghĩ đây là kích tất thắng.
Tiểu Ngưu cùng hắn đối nghịch không né tránh.đột nhiên gập lưng lại,duỗi tay,Thái Thanh chỉ có mỗi chiêu quét đất.chỉ nghe bùm một tiếng,sau đó lại là bùm một tiếng.khác nhau chính là Thái Thanh ngã trước mà Tiểu Ngưu cũng bị một cước quét ngã.
Thái Thanh bò dậy,tức điên lên muốn lao đến,Nhất Huyền Tử vội vàng ngăn trở quát : " Thái Thanh,ngươi đã bại,nhận thua đi."
Thái Thanh mặt đỏ bừng giận dữ nói : " Ta không có thua,là ta không cẩn thận mới bị hắn đẩy ngã."
Nhất Huyền Tử vẻ mặt chính khí nói : " mặc kệ thế nào,đều là ngươi ngã trước,chính là người thua,nhanh lui xuống."
Thái Thanh còn muốn cãi, Nhất Huyền Tử đã trợn trừng mắt lên. Thái Thanh không dám nói nữa, ngoan ngoãn lùi xuống bên cạnh Thái Nhạc. Nhất Huyền Tử thân thiện nâng Tiểu Ngưu dậy, khen: "Quả nhiên giỏi thật, mới vừa nhập phái liền đã có thân thủ tốt như vậy, sau này nhất định rất có hi vọng."
Tiểu Ngưu từ đất bò dậy, nhẹ nhàng giãy khỏi tay Nhất Huyền tử, khẽ cười nói: "Còn may mà thân thủ của ta tốt, nếu không, ta đã thành thái giám rồi. Sau này nếu là có tương lai, chắc là ở hoàng cung." Lời này như nhát roi quất vào người Nhất Huyền Tử, làm cho hắn cả người hắn nóng rát khó chịu, nhưng hắn có thể làm sao được? Chỉ coi như không có nghe thấy.
Nhất Huyền Tử đi đến trước mặt sư nương, thi lễ xong, nói: "Phu nhân à, đồ đệ bà thật không tầm thường, lão phu xin tỏ lòng khâm phục."
Sư nương đứng lên hoàn lễ, miệng nói: "Lệnh đồ công phu cũng không tính kém, chỉ là sau này về phần làm người cần tăng mạnh độ tu dưỡng." Trong lời nói mang đầy ý châm chọc.
Nhất Huyền Tử cười ha hả, chỉ coi như gió thoảng ngang tai, nói: "Sauk hi ta về, sẽ quản giáo nghiêm khắc." Sau đó lại nói tiếp: "Lão phu còn có việc, vậy không làm phiền nữa, xin thay mặt lão phu hỏi thăm Trùng Hư huynh."
Sư nương cũng khách khí mấy câu, đưa thầy trò ba người tiễn ra cửa, lúc sắp đi, Thái Thanh còn trừng mắt bực tức nhìn Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu nháy nháy mắt nhìn nàng, nói: "Sau này chúng ta còn thường tỉ thí, học tập lẫn nhau mà! Bất quá, ta phải học Thiết Bố Sam trước đã, nói cách khác, ta là rất nguy hiểm đó."
Nhất Huyền tử khỏ xử cười gượng, chắp tay chào sư nương, rồi xám xịt dẫn đồ đệ hạ sơn. Thái Thanh vừa đi, vừa quay đầu trừng mắt với Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu cũng chẳng thèm để ý. Đợi bọn họ đ xa, Nguyệt Lâm mới mắng: "Cái loại người gì không biết? Đường đường là đệ tử Thái Sơn, lại ác liệt như thế, thật không có giáo dưỡng."
Tiểu Ngưu cũng nói: "Thượng bất chính, hạ tắc loạn thôi, thầy nào trò nấy mà."
Sư nương lắc đầu bảo: "Tiểu Ngưu, ngươi không nên nói bậy. Thái Sơn vẫn là một môn phái khiến kẻ khác phải kính trọng. Kẻ vô đức dù sao chỉ chiếm phần nhỏ, như chưởng môn của Thái Sơn, là một vị cao nhân hữu đạo."
Tiểu Ngưu hỏi: "Nhất Huyền Tử cũng coi như cao nhân sao?"
Sư nương mỉm cười, nói: "Lão ư, ta cũng chẳng biết nữa." Nói xong, quay nhìn Vịnh Mai cười cười. Ở trước mặt người ngoài, sư nương sẽ không tùy tiện bình luận võ lâm danh nhân.
Vịnh Mai cười nền nã, nói: "Ngụy sư huynh công phu không sai, phản xạ cũng tốt, chỉ là hỏa hậu còn kém một chút."
Tiểu Ngưu cười cười: "Quan sư muội quá khen. Ta từ nhỏ đến lớn, chưa từng nhận qua huấn luyện chính quy. Chỉ sau khi gia nhập phái Lao Sơn, mới bắt đầu học được công phu thực."
Sư nương tiếp lời: "Tiểu Ngưu, biểu hiện của ngươi hôm nay khiến ta rất vừa lòng. Ngươi có căn bản như vậy, ta chắc chắn bồi dưỡng ngươi thành một nhân vật đứng đầu."
Tiểu Ngưu mặt đầy vẻ cao hứng, hỏi: "Sư nương, ta sau này có thể đuổi kịp Giang tỷ tỷ sao?"
Nguyệt Lâm cười khẽ nói: "Ta chỉ có mấy chiêu mèo què, không đáng nhắc tới."
Sư nương nói: "Ta bảo đảm ngươi sau này không kém nàng là được."
Tiểu Ngưu gật đầu: "Thế là tốt, thế là tốt, sau này ta cũng không cần phải bị tiểu nhân chọc tức."
Sư nương trầm tư một lát, nói: "Tiểu Ngưu, từ ngày mai trở đi, ngươi phải càng nỗ lực luyện công. Đại sư huynh ngươi không ở đây, vậy do ta dạy ngươi thôi, đến lúc đó đừng kêu khổ đấy."
Tiểu Ngưu sảng khoái đáp: "Không thành vấn để, ăn đương khổ trong khổ, mới là nhân thượng nhân."
Sau bữa cơm chiều, sư nương dẫn Vịnh Mai ra hậu viện nói chuyện. Tiểu Ngưu thấ trời còn chưa tối hẳn, liền hẹn Nguyệt Lâm ra ngoài dạo bộ. Nguyệt Lâm rất vui vẻ đồng ý.
Sauk hi ra khỏi sơn môn, quẹo sang phải, hai người liền chạy tới sau núi. Vì sao lại hướng nơi này? Tiểu Ngưu nghĩ đến bí mật của Ma Đao. Hắn biết được Ma Đạo ở sơn động sám hối đó. Sau khi trở về, hắn chưa từng một mình đi thăm lại. Hắn sợ người đông lắm chuyện, nếu là bị kẻ khác chú ý, phát hiện ra, vậy rất phiền toái. Nếu như để người khác biết Ma Đao ở đó, cả Lao Sơn chắc phải rung chuyển, cả võ lâm đều phải long trời lở đất. Đến lúc đó, Tiểu Ngưu cũng chẳng còn yên ổn sống được.
Tiểu Ngưu song vai cùng đi với Nguyệt Lâm, thấy xung quanh không có ai, liền nắm lấy tay nàng. Tay của nàng thật tuyệt, mềm mềm, mượt mượt, mềm mại không xương, không kém bàn tay của bất kì vị mĩ nữ nào.
Cầm tay cảm giác thật tốt, cho dù hai bên không phải lùm rậm, cỏ dại, cũng là loạn thạch, cát trắng, ở trong mắt Tiểu Ngưu, đều là tiên cảnh trần gian! Có thể ở cùng người trong lòng, đó quả thật là hạnh phúc lớn lao. Nếu như bên cạnh ta còn có Nguyệt Ảnh làm bạn, vậy là hoàn mỹ. Vừa nhớ tới Nguyệt Ảnh, lòng Tiểu Ngưu chợt trầm xuống, nhịn không được nghĩ, Nguyệt Ảnh còn chưa quay trở về, nàng đang làm gì? Không phải là đi tìm quân chúa, cùng ả ta đánh nhau? Quan chúa mất tích có liên quan gì đến Nguyệt Ảnh không? Có lẽ Nguyệt Ảnh thông qua quận chúa lấy được chứng thực, chứng thực tội trạng của Mạnh Tử Hùng, khiến nàng một lần nữa nhận ra con người của Mạnh Tử Hùng, có thể Nguyệt Ảnh đang suy tính chia tay Mạnh Tử Hùng, Tiểu Ngưu ta lại có kịch hay để xem rồi. Nghĩ đến đây, khóe môi Tiểu Ngưu lộ ra ý cười.
Nguyệt Lâm ở một mình với Tiểu Ngưu, cảm xúc cũng tăng vọt, quay đầu sang thấy Tiểu Ngưu cười bí hiểm, liền hỏi: "Cười cái gì? Nghĩ đến chuyện gì hay mà cười?"
Tiểu Ngưu cười xấu xa đáp: "Chuyện gì hay? Đương nhiên là chuyện trên giường của chúng ta lúc trước. Ta úp sấp lên nàng, nàng vừa kêu vừa rên, mê chết người."
Nguyệt Lâm sắc mặt ửng đỏ, mắng: "Thật ghê quá đi, toàn nghĩ đến mấy chuyện ấy. Chàng đó, lúc nào mới có thể biến lại thành quân tử?"
Tiểu Ngưu lắc đầu: "Làm quân tử có gì hay, ta vẫn làm sắc lang thì hơn. Người ta nói rất đúng, da mặt dày, ăn no đủ, da mặt mỏng, ăn không ra. Cũng vì da mặt ta dày, nàng mới thành nữ nhân của ta đó thôi."
Nguyệt Lâm cười hì hì:"Nếu sớm biết chàng là loại người ấy, ta đã không thèm thích chàng."
Tiểu Ngưu tựa đầu nghiêng về vai Nguyệt Lâm, nói: "Đã lên thuyền giặc rồi, muốn xuống cũng không được. Kiếp này ta bám nàng không tha."
Nguyệt Lâm cố ý thở dài: "Kiếp trước nợ chàng!" Tiểu Ngưu nghe thế cười to, trong lòng ngọt ngào, cảm thấy mình thật rất có phúc khí.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào sườn dốc dài. Vừa quay đầu, Tiểu Ngưu luền nhiền thấy cửa động phía trên mặt thạch bích kia. Nhìn vào thấy tối om om, không biết sâu bao nhiêu. Nghĩ đến bảo vật mà nhân sĩ võ lâm mơ ước mong muốn chính ở động ấy, Tiểu Ngưu liền có chút tâm viên ý mã. Hắn trong lòng ngứa ngáy, thật muốn xông vào trong, đem ma đao lấy ra xem thế nào.
Nguyệt Lâm thấy hắn nhìn sơn động, liền hỏi: "Tiểu Ngưu, chàng thích động "Phản tỉnh" này sao? Không bằng chàng đi phản tỉnh một phen đi, nói không chừng chàng cũng trở thành đại sư một đời đấy."
Tiểu Ngưu liên tục xua tay, nói: "Vậy xin miễn đi, Tiểu Ngưu ta cũng chưa từng làm chuyện xấu, không cần đi phản tỉnh." Kỳ thực trong lòng hắn nguyện ý vạn phần, muốn tiến vào xem thử.
Nguyệt Lâm nhìn sơn động, nói: "Tuy rằng trong động từ đi ra vài vị cao nhân, nhưng đệ tử phái Lao Sơn chúng ta đều coi nó là nơi xui rủi. Nếu như không bị sư phụ trừng phạt, ai cũng không muốn tiến vào đó, cảm thấy không may mắn."
Tiểu Ngưu thấy sơn động không cao hơn đầu người, không có gì đặc biệt. Hắn không rõ hắc hùng quái vì sao lại đem đao giấu ở đây, cũng có lẽ là vì người ta thấy nó xui xẻo, giấu vào đó mới càng an toàn. Xem xét từ một góc độ khác, đó cũng là một ý tưởng cao minh.
Lại đi mãi tới, liền đi tới tận cùng sườn núi. Nơi này là vách đá đen, trên vách đá còn có một khối đá lớn. Tiểu Ngưu còn nhớ lúc Nguyệt Ảnh còn đem mình xách lên muốn ném xuống dưới, may mà mình mồm nhanh lưỡi dẻo, mới trong chết tìm sống, nếu không, sớm đã tan xương nát thịt. Nghĩ đến hiểm cảnh hôm ấy, trong lòng Tiểu Ngưu còn run run.
Hai người quay lại, lưng dựa tảng đá, nhìn mặt trời lặn phía tây xa xa. Mặt trời đã sắp lặn hết, rực rỡ như máu, làm mặt Nguyệt Lâm hồng hồng, như được thoa một lớp phấn, nói không hết vẻ kiều diễm, nói không ra vẻ yêu kiều.
Tiểu Ngưu nhìn thấy mà động lòng, liền đưa tay ôm nàng vào lòng. Ngửi mùi hương trên tóc nào, Tiểu Ngưu một phen say mê, một phen kích động. Nhớ tới từ khi mình quay về, còn chưa cùng nào giao lưu kết hợp, máu không khỏi chảy nhanh hơn, có xúc động muốn cởi xiêm y nàng ra.
Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Ngưu liền vươn một tay ấp lấy ngực Nguyệt Lâm. Nguyệt Lâm bị tập kích, kêu á một tiếng, gương mặt kiều diễm liền hiện vẻ thẹn thùng, mắng: "Tiểu sắc lang, lại phát bệnh à? Mau nhấc cái móng ra." Vừa nói, vừa đánh bàn tay vô lễ của hắn.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Để ta sờ đủ rồi hẵng bỏ." Cũng không để ý sự phản đối của Nguyệt Lâm. Mà tay ngọc của nàng đánh vào tay Tiểu Ngưu, nghe chat một tiếng, nhưng lại không đau. Rất hiển nhiên, Nguyệt Lâm cũng không có kiên quyết cự tuyệt.
Tiểu Ngưu được nước tiến tới, năm ngón tay cách lớp quần áo nắm lại, một quả cầu thịt dưới bàn tay của hắn, lúc bị ép thành bánh, lúc bị vê tròn, làm cho tiếng thở dố của Nguyệt Lâm càng lúc càng lớn.
Tiểu Ngưu hé miệng, hôn lên đôi môi đỏ của nàng. Đôi môi đỏ ấy đã nóng ran, xem ra cần phải hạ nhiệt. Tiểu Ngưu đầu tiên là ma sát lấy môi nàng, giống như muốn cọ ra lửa. Sau đó hắn liền vươn đầu lưỡi, liếm tới liếm lui môi nàng, liếm đến Nguyệt Lâm vừa ngứa vừa thích, không nhịn được cũng vươn lưỡi ra, tiếp thụ yêu chiều của Tiểu Ngưu. Hai cái lưỡi gặp phải nhau, giống như hai con rắn nhỏ, uốn éo không ngừng. Kết quả là, Tiểu Ngưu "nổi trận lôi đình", không thể khắc chế, mà Nguyệt Lâm cũng xuân tình nhộn nhạo, không thể điều khiển. Ngay tại lúc này, Tiểu Ngưu còn đem tat dời đi, sờ soạng dưới háng nàng, giống như đang tìm bảo, sờ đến mức Nguyệt Lâm uốn éo vòng eo, đôi mắt khép hờ, mũi thở hổn hển, như đang sinh bệnh.
Tiểu Ngưu đem đầu lưỡi duỗi vào miệng nàng, Nguyệt Lâm liền biết điều nút lấy nó, nút rất triền miêng, rất lành nghề, làm Tiểu Ngưu không khỏi âm thầm khen ngợi, nàng càng ngày càng lộ ra, chỉ cần trải qua bồi dưỡng cẩn thận, không khó thành nữ tướng bể dục.
Tiểu Ngưu kích thích Nguyệt Lâm, Nguyệt Lâm cũng là kích thích lại hắn. Dưới sự nỗ lực của hai người, lửa dục kia cháy càng ngày càng vượng, rất có cái thế lửa lan đồng cỏ.
Tiểu Ngưu đưa một tay vói vào trong áo Nguyệt Lâm, nói: "Giang tỷ tỷ, chúng ta cởi ra nhé."
Nguyệt Lâm chớp đôi mắt đẹp, đỏ mặt nói: "Chỗ này không được, lỡ có người đến thì thật mất hứng."
Tiểu Ngưu quay đầu quan sát tình thế một phen, cảm thấy rừng cây cạnh đó có thể làm nơi khoái lạc tạm thời, liền nói: "Chúng ta đổi sang chỗ khác nhé."
Nguyệt Lâm hơi thở như lan, nghiêng đầu dựa vào lòng Tiểu Ngưu, thẽ thọt: "Hảo lão công, ta đi không nổi đâu, ta muốn chàng bế ta cơ."
Tiểu Ngưu cười ha hả, nói: "Lão bà đại nhân đã nói, Tiểu Ngưu trước giờ ngoan ngoãn nghe theo." Nói xong, Tiểu Ngưu liền bế ngang lấy Nguyệt Lâm, chạy đến rừng rậm gần đấy.
Nguyệt Lâm nằm trong lòng hắn, hạnh phúc nhắm đôi mắt đẹp lại. Nàng căn cứ theo động tác của Tiểu Ngưu, biết hắn đi không nhanh, bèn hỏi: "Tiểu Ngưu à, chàng sao đi chậm thế? Ta nhớ chàng là một sắc quỷ hấp tấp, hôm nay lại biến thành quân tử sao?"
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, giải thích: "Giang tỷ tỷ, tiểu đệ hận không thể chắp cánh bay cho nhanh, chỉ là cây gậy cương quần, muốn nhanh cũng nhanh không được."
Nguyệt Lâm nghe xong, không nhịn được bật cười khẽ. Nàng mở đôi mắt đẹp ra, chỉ thấy bầu trời thật xanh, mặt Tiểu Ngưu thật sắc, vẻ mặt biểu lộ vẻ chinh phục cùng chiếm hữu, có chút dọa người. Nguyệt Lâm nhớ lại chuyện trước kia, lại nhắm đôi mắt lại.
Vừa tiến vào rừng rậm, Tiểu Ngưu lập tức tìm một chỗ bằng phẳng. Hắn đem áo khoác của mình phủ lên cỏ, lại đem Nguyệt Lâm lột sạch để lên trên áo.
Nguyệt Lâm trần truồng, mượt mà như một đứa trẻ sơ sinh. Dưới ánh xạ từ những cây xanh cạnh đó, cùng trời xanh trên đầu, và ánh hào quang nhàn nhạt, thân thể nàng trở thành trung tâm của sắc đẹp. Tóc nàng đen như bóng đêm, xõa thoải mái quanh đầu. Gương mặt nàng trắng pha hồng, đôi mắt đẹp chớm hé, gò ngực vun tròn vừa phải, đôi chân tản ra vầng sang dịu dàng. Lại nhìn hai bàn chân nàng, từng ngón chân như được làm từ mỹ ngọc tinh tế điêu khắc mà thành
Tiểu Ngưu dùng con mắt của nam nhân mà nhìn ngắm Nguyệt Lâm, nhìn từ đầu xuống chân, phong lưu từ trên xuống, nhìn từ chân lên đầu, phong lưu chảy ngược lên. Đến khi mắt hắn nhìn đến bầu vú hây hẩy kia, ánh mắt Tiểu Ngưu dường như đọng lại; khi ánh mắt hắn chăm chú vào chùm lông tơ dưới rốn nàng, Tiểu Ngưu dường như thấy được một ngọn lửa đang hừng hực cháy. Trên vùng lông tơ ấy, rõ ràng đang lấm tấm giọt sương, để bại lộ ra bí mật của chính nàng mỹ nữ.
Nguyệt Lâm thấy nam nhân ánh mắt như đao, bất ngờ cảm thấy thẹn thùng, đưa tay che phần dưới, còn khép chặt hai chân. Thứ động tác này thật không thể nghi ngờ chính là một dấu hiệu câu dẫn, làm dục hỏa của Tiểu Ngưu đột nhiên bùng cháy. Vì thế, Tiểu Ngưu vội vàng cởi sạch quần áo mình, nhào đến bên Nguyệt Lâm.
Tiểu Ngưu đè người lên trên mình Nguyệt Lâm, cảm thấy mềm nhũn, rất thoải mái. Hắn tính dùng chân tách hai đùi của Nguyệt Lâm ra, Nguyệt Lâm lại cứ không chịu. Tiểu Ngưu hết cách, chỉ đành quỳ thẳng người dậy, dùng tay tách đùi nàng ra. Hắn chuyên chú nhìn vào vùng đất bí ẩn ấy, đã mép hồng đã hé mở, chính ra ẩm ướt dòng nước xuân trong suốt. Xuân thủy đã chảy tới tận đóa hoa cúc kia, hình thành một cái đầm nho nhỏ, lấp loáng bóng nước, như một khung cảnh đẹp đẽ nho nhỏ.
Tiểu Ngưu làm sao còn nhịn nổi chứ! Ưỡn ngay cái vật thô cứng của mình tiến ngay vào trong nhụy hoa. Tiểu Ngưu một lần nữa đè sấp lên thân Nguyệt Lâm, vểnh thương liền đâm. Cây gậy này chỉ có một con mắt, thế mà lại rất chuẩn xác, không cần tay đỡ, lợi dụng sự hỗ trợ của xuân thủy, ọt một tiếng, liền xuyên ngay vào.
"Đau quá đi, nhẹ một chút." Nguyệt Lâm rên rỉ, vươn tay ôm choàng lấy cổ Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu cười hì hì, nói: "Mấy hôm nay không làm gì, chỗ ấy của nàng lại se nhỏ, thật bót, nào, để ta hôn cái nào." Nguyệt Lâm liền vươn lưỡi ra, mặc tình Tiểu Ngưu nhấm nháp.
Tiểu Ngưu phen này chiếm hết mọi tiện nghi của Nguyệt Lâm, đem lưỡi của nàng hết liếm lại ngậm, chơi vui vẻ vô cùng. Ngoài kia, cây gậy ấy cũng không chịu đàng hoàng, thử tìm cách tiến vào bên trong. Lúc thì đâm vào một chút, lúc lại rút ra, trải qua nhiều phen thí nghiệm qua lại, Nguyệt Lâm đã bị kích thích khiến xuân thủy càng nhiều, giống như sắp lụt đến nơi.
Tiểu Ngưu ưỡn mông, làm động tác nhấp vào rút ra nhẹ nhàng, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, làm Nguyệt Lâm cảm thấy được cảm thông chiều chuộng cùng che chở, cũng cảm nhận được tình yêu nồng nàng của hắn. Điều này khiến nàng càng dũng cảm ưỡn người lên phối hợp. Cử động ấy khiến Tiểu Ngưu đấu chí hừng hực, mạnh mẽ đâm vào, liền cắm sâu hơn nửa cây.
"Thích quá, hảo lão công, to quá, lấp đầy hết người ta rồi." Nguyệt Lâm phát ra tiếng kêu sung sướng.
Thấy Nguyệt Lâm không có gì không thoải mái, Tiểu Ngưu yên tâm, liền nhấp lút cán. Quy đầu cực to kia chạm vào nhụy hoa mềm mại, đâm đến mức Nguyệt Lâm toàn thân run khẽ. Mà Tiểu Ngưu cũng vì nguyên cây gậy được bọc kín không kẽ hở, mà sướng đến thở hổn hển, hắn cảm thấy từng lỗ chân lông trên khắp người không chỗ nào không sướng tê tái.
Dưới sự dụ hoặc của khoái cảm, Tiểu Ngưu phầm phập phầm phập làm tình. Lần nào cũng làm lút cán, mỗi cú đâm đều nhằm vào huyệt động hùng hỗ đâm vào, làm đến Nguyệt Lâm mặt mày hớn hở, rên rỉ không ngừng.
"Có sướng không Giang tỷ tỷ?"
"Sướng quá, sướng đến không muốn sống nữa." Nguyệt Lâm thật lòng hồi đáp.
"Vậy để ta làm nàng chết thêm vài lần nữa." Tiểu Ngưu tự tin tỏ vẻ.
"Nhất định phải thỏa mãn ta đó, nếu không, sau này ta không thèm để ý chàng nữa." Nguyệt Lâm cũng không quan tâm thẹn thùng gì nữa hết. Điều này cũng không thể trách nàng, chia xa nhau lâu vậy, không có ai an ủi nàng, gặp những lúc ham muốn, chỉ đành tự sờ mà giải quyết.
Vì khiến Nguyệt Lâm càng sướng hơn nữa, Tiểu Ngưu đưa hai tay nắm lấy vú nàng, cây gậy thịt thì như sấm vang chớp giật ra vào, làm một hơi không biết bao nhiêu cái, làm cho Nguyệt Lâm kêu sướng không thôi.
"Hảo lão công, hảo hán tử, chơi chết ta đi. Chơi nữa, chơi nữa, làm tình chết ta cũng không tiếc." Tiếng kêu của Nguyệt Lâm rất ngọt ngào mà cũng rất dâm đãng, làm Tiểu Ngưu nghe rất êm tai.
Lại một lúc sau, Tiểu Ngưu ngồi dậy, đưa hai chân Nguyệt Lâm vác lên, rồi lại thúc gậy thịt tiến vào. Làm tình kiểu này có điểm hay là, có thể thoải mái nhìn ngắm. Trong khi Tiểu Ngưu sướng khoái, còn có thể nhìn thấy vẻ mặt quyến rũ của Nguyệt Lâm, môi hồng chớm hé, bầu vú phập phồng, cùng bờ hông uốn éo. Chủ yếu nhất chính là có thể nhìn thấy chi tiết chỗ ấy của hai người giao chiến thế nào. Đến khi thấy chú nhỏ ướt nhẹp ở ngay chỗ cửa động ra ra vào vào, cửa động màu hồng đã bị ép tròn bẹt, mà lông mu cũng đã ướt chèm bẹp, mỗi sợi long đều như gặp mưa, đều ngả rạp hết.
Tiểu Ngưu thấy đã ghiền, ngẫu nhiên rút cả cây ra, đến khi thấy mép thịt cũng trào ra theo, nước nhỏ tí tách, lại đâm vào lại, mép thịt lại vào dẫn vào trong, thật là thú vị.
Tiểu Ngưu cười ha hả, nói: "Giang tỷ tỷ à, ở phía dưới của nàng đang mưa kìa."
Nguyệt Lâm hừ một tiếng: "Đó đều do chàng hại, lát nữa ta muốn chàng tắm cho ta."
Tiểu Ngưu cười đáp: "Ta nhất định tắm sạch cho nàng cả trong lẫn ngoài." Nói xong, lại là phầm phập không ngừng, nhấp cho Nguyệt Lâm ư ư a a, dở sống dở chết, như đang bay bay trong mộng.
Tiểu Ngưu không ngừng cố gắng, nhấp thêm vài trăm cái, đưa Nguyệt Lâm đến đỉnh cao của khoái lạc.
Tiểu Ngưu rút ra chú nhỏ, hỏi: "Phen này đã phục chưa?" Nhìn Nguyệt Lâm vốn đã nhũn như bong, Tiểu Ngưu khiêu khích hỏi.
Nguyệt Lâm hé mở mắt đẹp, song mắt long lanh, hai má hồng hồng, hổn hển nói: "Lát nữa, ta nhất định chiến thắng chàng."
Ánh mắt Tiểu Ngưu quét qua toàn thân nàng, khi quét đến lỗ nhỏ hồng hồng phía dưới của nàng, lại muốn xông lên. Tiểu Ngưu ngắm nghía hoàn cảnh xung quanh, liền có một ý thú vị.
Tiểu Ngưu chỉ vào cây đại thụ bên cạnh, nói: "Giang tỷ tỷ, chúng ta tựa vào cây chơi một phen nhé? Bảo đảm nàng khoái lạc."
Nguyệt Lâm ngồi dậy, dịu dàng hỏi: "Làm như thế nào."
Tiểu Ngưu mười phần tự tin đáp: "Nàng cứ nghe ta nói, bảo đảm không sai."
Nguyệt Lâm sẵng giọng: "Không cho lừa gạt ta đó, nếu không, sau này không cho người động đến người ta nữa."
Dưới sự chỉ huy của Tiểu Ngưu, Nguyệt Lâm đứng dậy, quay người cong eo, hai tay chống cây, vểnh mông cao vểnh lên. Tiểu Ngưu bước đến đằng sau, chỉ thấy cặp mông tròn như dưa hấu, trắng như bông vải, bóng như đồ sứ. Cộng thêm xuân thủy giữa khe cùng cặp đùi nóng bỏng, dù là thần tiên gặp phải cũng phải phạm luật trời, huống chi là kẻ vốn nơi phàm tục như Tiểu Ngưu chứ?
Tiểu Ngưu hơi cúi đầu, hai tay hết sờ lại nắn, thật là cực phẩm nhân gian. Chỉ sờ không còn chưa đã ghiên, Tiểu Ngưu lại vươn miệng đến, bắt đầu hôn hít nồng nàn, đầu tiên là hôn lên hai phiến thịt trắng nhẫy kia, hôn tới hôn lui, liền hôn tới vùng đất nhạy cảm của Nguyệt Lâm. Mà đầu lưỡi ấy co duỗi như lưỡi rắn, kích thích đến Nguyệt Lâm kêu to rên nhỏ, cánh hoa run rẩy, mà dòng xuân thủy ướt át cũng chảy vào miệng Tiểu Ngưu. Hắn không hề phản cảm chút nào, ngược lại còn ùng ục nút lấy, rất có vẻ muốn nút khô cả Nguyệt Lâm
Nguyệt Lâm xoay lại, vừa hỏi: "Tiểu Ngưu, uống có ngon không?"
Tiểu Ngưu cười nói: Ngon chứ, ngon chứ, còn ngon hơn cả mỹ tửu ấy."
Nguyệt Lâm cũng cười khiêu khích, nói: "Chàng nếu không làm nữa, ta sẽ bỏ đi đấy."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc hai tiếng, nói: "Ra là nàng không chịu nổi nữa." Nói xong, Tiểu Ngưu ưỡn cây gậy thịt của mình lên, hùng hổ tiến vào, làm cho Nguyệt Lâm phát ra một tiếng rên đầy thỏa mãn. Nguyệt Lâm ư ử nói: "Thật là cứng, giống như cây côn sắt, sắp đâm thủng huyệt dâm ta rồi."
Tiểu Ngưu nói: "Vậy nàng mới càng thích chứ." Vừa nói, vừa sờ nắn mông, lúc lại bóp lấy vú, cùng lúc ấy, cây gậy thít như mưa giông gió giật công kích nàng mỹ nữ đang lên cơn dâm kia.