[Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] Vô Biên Xuân Sắc Lai Thiên Địa

Chương 2




“Tránh… Tránh gì cơ? Tránh họa sao?” Lãnh Lạc ngơ ngác nhìn Mộ Dung Minh Giản đang ngồi đối diện, mãi một lúc sau mới lắp bắp nói thành câu.

Sau đó, hắn dùng sức nuốt xuống vài ngụm nước bọt, thêm một lúc lâu nữa mới cứng ngắc nặn ra một nụ cười, nói: “Đại… Đại hiệp, loại đùa giỡn này không thể đem ra nói chơi nha, ngươi… Ngươi không phải thật sự muốn ở lại nơi này của chúng ta để tránh né cừu gia a?”

“Thật thông minh, ngươi đoán không lầm, ta chính là tới chỗ các ngươi để tránh né cừu gia đó.” Mộ Dung Minh Giản vỗ tay một cái, biểu đạt sự khen ngợi của mình dành cho Lãnh Lạc.

Bất quá, lời khen này hoàn toàn không kéo được chú ý của đối phương, vừa nghe xong, Lãnh Lạc lập tức nhảy dựng, “ngao” lên một tiếng, rống to: “Ngươi… Ngươi nói nhăng cuội gì đó? Ngươi muốn trốn cừu gia, thật sự sẽ trông cậy chúng ta sẽ giúp ngăn lại sao?”

Tiếp đó, hắn ôm quyền, thu lại vẻ hung hăng của mình, bày ra gương mặt thanh tú vì đau khổ mà nhăn tít lại: “Đại hiệp, ta van ngài, muốn hại người cũng không nên dùng đến phương pháp này a. Ngài nói mình chọc phải đối thủ lợi hại, có muốn chết thì một mình bỏ mạng là được rồi, còn cố ý lôi theo sơn trại chúng ta cùng ngài hiến mạng. Làm vậy sau khi chết chẳng phải sẽ không lên được trời sao?”

Lông mày Mộ Dung Minh Giản hơi nhướn lên. Y thầm nghĩ, tên sợ chết, yêu tiền, còn thù dai này, ngoại trừ những thứ này, tuy lời lẽ ý tứ độc địa, nhưng rất có ý tứ, xem bộ cũng là loại biết điều.

Lãnh Lạc phát hiện lông mày đối phương khẽ động, lửa giận vô thức tán đi phân nửa. Nhưng hắn trăm triệu lần nhất quyết không chứa chấp Mộ Dung Minh Giản trong nhà, cho nên lai thấp giọng nằn nì: “Đại hiệp, ngài là đại hiệp đó, mà việc của những người như ngài chính là tránh gây tai ương cho kẻ khác, đấy mới là hình tượng của những đại hiệp như ngài…”

“Ai bảo ta là đại hiệp?” Mộ Dung Minh Giản buồn cười lắc đầu, tiếp đó bất ngờ cúi người lại gần Lãnh Lạc, ghé vào bên tai hắn, thấp giọng nơi: “Ta bảo thật cho ngươi biết, ta chính là một đai ma đầu, cái  loại đại ma đầu giết người không chớp mắt, không biết bao nhiêu đại hiệp đã từng chết dưới lưỡi đao trên chân ta nha.”

Vừa nói xong, y lập tức vung tay, Lãnh Lạc cảm giác trước mắt lóe lên một đạo hàn quang. Thời điểm đã hoàn hồn xong, Lãnh Lạc phát hiện Mộ Dung Minh Giản đã khí định thần nhàn ngồi lại chỗ cũ, hai tay ôm trước ngực, mỉm cười nhìn hắn.

“Rầm” một tiếng, chiếc bàn duy nhất trong phòng bị chẻ thành mười mấy phần, đổ rầm xuống mặt đất.

Mộ Dung Minh Giản vô cùng tin tưởng, chỉ cần một chiêu này đã đủ dọa cho Lãnh Lạc khiếp đảm. Mà người kia cũng không hề khiến y phải thất vọng, đối phương ngơ ngác nhìn cái bàn của mình, gương mặt đồng thời bày ra vẻ không dám tin.

“Như thế nào, hiện tại ngươi có đồng ý cho ta ở lại đây tránh họa chưa?” Mộ Dung Minh Giản nhàn nhạt hỏi Lãnh Lạc, tiện tay giơ tay kéo lại vạt áo. Hừ hừ, đất ở đây không được lát gạch, y phục chấm đất đều bị dơ cả rồi.

“Ngươi… Ngươi còn muốn ở chỗ lão tử tránh họa?” Đối diện truyền đến thanh âm, vừa ngẩng đầu lên, y liền bắt gặp một cặp mắt đỏ như máu. Tiếp đó, Lãnh Lạc nhảy dựng lên, nhào về phía vị nào đó, rống lên: “Này là cái bàn duy nhất của sơn trại chúng ta đó, ngươi… Ngươi vậy mà không nói hai lời liền đem nó bổ, ta… Lão tử muốn giết ngươi, không đúng, là bổ ngươi ra. Lão tử muốn báo thù cho cái bàn này, đem ngươi làm củi đối, a a a…”



“Au… Ta bảo Giang Lai ngươi, không thể nhẹ một chút sao? Không phải tay ngươi nhưng ngươi cũng không thể tùy tiện vậy a.” Mộ Dung Minh Giản ngồi trên giường gạch kê sát đất, nhìn mu bàn tay mà nhe  răng trợn mắt, nổi bật giữa sắc da thịt mỏng màu mạch là một vết đỏ hồng.

“Cung chủ, ta rất nhẹ tay đó.” Giang Lai tức giận, trợn trắng mắt, cẩn thận thoa rượu thuốc lên vết đỏ kia. Tay rằng tính tình người này có chút ngốc nghếch, lại quá thẳng thắn, trước giờ vẫn nghĩ gì nói đó, hơn nữa ở bên Mộ Dung Minh Giản tính tình coi như không tệ, nên cậu thị vệ này dù rất trung thành, nhưng không phải dạng ngu trung. Xem hiện tại thì biết, cậu không hề che giấu thái độ của mình.

Còn nói nữa? Đường đường là Ma Cung Cung chủ, lại để cho một thủ lĩnh sơn tặc nho nhỏ dùng cây gỗ nện trúng người. Tin này mà truyền ra ngoài, Cung chủ thà cứ một cước đá cậu ra thiên ngoại còn hơn. Mất mặt, quá mất mặt a.

Mộ Dung Minh Giản hiển nhiên đọc được suy nghĩ trong đầu của thuộc hạ mình. Nhắc đến chuyện này, trong bụng cũng có chút nóng nảy, chẳng biết tại sao lúc ấy đầu óc y lại giống như bị ngập trong mỡ heo, còn cảm thấy bộ dáng giương nanh múa vuốt, tức giận của tên thủ lĩnh sơn tặc kia vừa đáng yêu lại xinh đẹp nha? Nếu không phải tâm trí một màn này thu hút, dù là mười năm nữa Lãnh Lạc cũng chưa chắc đã chạm được đến ống tay áo của y.

Hung hăng trợn mắt nhìn sang tên tội đồ, ánh mắt dữ tợn thành công khiến cho Lãnh Lạc co rúm người. Ý thức được vì bản tính keo kiệt của mình mà gây họa lớn, thân thể đang ngồi chồm hổm tự giác lùi về phía góc tường, nhưng cá tính không chịu lùi bước khiến cho bụng hắn vẫn canh cánh chuyện khi nãy, cho nên miệng nhanh như cắt lại phọt ra.

“Đại hiệp, có thật nghiêm trọng vậy không? Ngài nhất định là đại hiệp từ trong bụng mẹ rồi sao, nếu luyện được một thân hảo công phu như vậy, nói không chừng đao thương gì đó cũng đã kinh qua, hôm nay ta bất quá chỉ là một cây gỗ nho nhỏ mà thôi.”

Tên này còn dám mồm mép? Mộ Dung Minh Giản tức đến méo miệng, đau đớn nơi cánh tay châm thêm lửa giận trong lòng y, ánh mắt hung án dần biến thành âm hiểm. Cuối cùng, y nhìn Lãnh Lạc, buồn bã nói: “Một cây gỗ nho nhỏ thôi sao? Có muốn ta hay không dùng một cây gỗ nho nhỏ thử trên người ngươi nha? Ngươi yên tâm, ta sẽ không dùng toàn bộ công lực, chỉ có năm thành thôi.”

Năm thành công lực? Ta đây nhất định đủ thành bánh thịt đi. Lãnh Lạc nghĩ đến mà toàn thân run lẩy bẩy, toàn bộ ấm ức đành nuốt trở vào trong bụng.

Đêm khuya vắng lặng, không còn chút âm thanh nào, đến cả chim chóc cùng sâu róm đã im bặt. Nhưng cũng giữa buổi đêm thanh vắng như vậy, Lãnh đại trại chủ vô cùng khổ sở ôm theo chăn mền, men theo ánh trăng, mò vào trong phòng Cát Tam.

“Đại ca… Ngươi… Sao ngươi lại tới đây?” Đại khái vừa bị đánh thức, đầu óc Cát Tam còn chưa nhận thức được nguyên do của vấn đề. Sự xuất hiện của đối phương khiến gã vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không có ý tứ nhiệt liệt hoan nghênh gì đó.

Lãnh Lạc tức giận nhìn tên thuộc hạ không chút nghĩa khí, đạo lý này nọ linh tinh đều không phun nửa chữ, thẳng hướng giường gạch bò lên: “Ít nói nhảm, thủ lĩnh ta hiện tại muốn mượn chỗ này của ngươi ngủ một giấc. Ngươi liệu mà xuống đất nằm đi.”

“Không… Không phải chứ? Thủ lĩnh, gian phòng của ngươi là chỗ tốt nhất trong sơn trại đó. Giường gạch chỗ này của ta vừa bẩn vừa nát, ngươi… Đại ca ngươi nằm quen được sao?” Cát Tam vô cùng nhức đầu, lại càng kinh hãi hơn.

Thật ra trong lòng mọi người đều biết, gian phòng của thủ lĩnh so với của bọn họ chẳng khác là bao. Sơn trại nghèo, toàn bộ đều phải tự lực cánh sinh, phòng ở đều từ bùn nhão mà dựng thành, đến cả phòng của Lãnh Lạc cũng chẳng có gạch để xây. Nhưng thủ lĩnh vẫn thường nhận phòng mình là chỗ khang trang nhất. Dần dần, mọi người đều tự nhủ với lòng như vậy. Này vốn là tự tôn của đấng nam nhi nha, huống chi, là thủ lĩnh nhà mình a.

Cũng vì cho rằng gian phòng của mình là tốt nhất, cho nên thời điểm đi ngủ, Lãnh Lạc chưa từng sinh hoạt chung với những người khác, suốt ngày đều ru rú ở trong phòng. Cho nên, hành động tối hôm nay của hắn, khiến Cát Tam vô cùng kinh ngạc.

“Không quen cũng phải chịu. Dù gì lão tử đã lỡ giựt chăn chạy rồi.” Lãnh Lạc bi phẫn, vừa nhỏ giọng lầu bầu, vừa oán hận nhìn chằm chằm Cát Tam: “Cũng là đám không nghĩa khí mấy người. Có câu, bốn con hổ cũng không lại một bầy sói, lão tử đã bảo phải liều mạng với tên đại hiệp khốn nạn kia một phen. Nhưng các ngươi lại bày ra bộ dạng không chút tiền đồ này. Ai, lão tử thật không biết nhìn người mà.

Cát Tam đen mặt, nhìn thủ lĩnh nhà mình dậm chân đấm ngực, trong đầu nhớ lại, cái tên chạy trước nhất không phải đại ca ngươi sao? Ai chẳng biết, người này vốn là loại nhỏ mọn, thích mang thù, nhưng gã lại không dám nói ra, đành nhận mệnh bò khỏi giường: “Ta nói này, tên đại hiệp kia chiếm phòng đại ca còn không nói, lại đem ngươi đuổi đi, thật sự quá đáng nha. Đại ca huynh  không cùng hắn tranh luận sao?”

“Hắn nào có đuổi ta đi.” Lãnh Lạc hừ hừ hai tiếng: “Chẳng những không đuổi lão tử đi, còn nhiệt tình muốn hai người chúng ta ở chung nữa.”

“Vậy đại ca ngươi còn chạy sang chỗ ta làm gì?” Cát Tam càng ngạc nhiên hơn, nhét sâu hai tay hai chân vào trong chăn, đồng thời ánh mắt nhanh lẹ, thò tay ra đập chết một con muỗi đang có ý tấn công mình.

“Hắn bảo muốn cùng lão tử ở chung, ta đây nào dám.” Lãnh Lạc nghiến răng, vừa nhớ tới ánh mắt không chút hảo ý cùng khóe miệng ẩn ẩn nét cười của Mộ Dung Minh Giản, liền nhịn không được run rẩy một chút.

“Đại ca, ngươi cũng có phải nữ nhân đâu, sợ gì chứ?” Cát Tam càn rỡ cười to, vừa lúc bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Lạc thì lập tức ngậm miệng, tiếp đó rất không có cốt khí giấu luôn cái đầu vào trong chăn.

Lãnh Lạc thu hồi tầm mắt, hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người đối diện mặt tường (tường ở đây cũng được đắp từ bùn đất khô), yên lặng nhớ lại.

Đám tay chân của hắn đều là người sống ở những thôn trang lân cận, có kẻ vì bị đám cẩu quan ép đến không còn đường sống, người khác thì ngốc ngếch, cái gì cũng không hiểu, cảm thấy nơi này có cái ăn là đủ rồi, cho nên cứ như vậy mà ở lại. Cho nên, đừng nói đến thử qua, ngay cả mấy sở thích của đám người trong trấn, bọn họ cũng hoàn toàn không biết hết.

Cười khổ một cái, trí nhở chợt thoáng hiện lại những ký ức nghĩ đến mà kinh, Lãnh Lạc không khỏi toàn thân run rẩy. Hắn lắc lắc đầu, vội vàng ép bản thân không được nghĩ ngợi tiếp nữa. Mỗi lần nhớ đến quá khứ kia, tâm tựa như bị chém thành tám mảnh, đôi khi thậm chí mất luôn dũng khí sống tiếp.

Một chưởng đánh về phía con gián vừa bò qua, bất quá có lẽ vì khí lực không đủ mạnh, hoặc vì lòng dạ còn bận ủy khuất. Tóm lại, con gián kia mặc dù bị trọng thương, nhưng vẫn cố hết sức bò về phía trước, cuối cùng cũng biến khỏi tầm mắt của Lãnh Lạc.

“Không sai, là như vậy, quản là cái gì bi thương không chấp nhận nổi này nọ, dù sao đều là chuyện đã qua. Làm người, phải sống như con gián, kẻ khác muốn mạng ngươi, ngươi càng phải vui vẻ tiêu dao mà sống. Mẹ nó, không phải chỉ là một tên đại hiệp chó má sao? Chờ, chờ đó cho lão tử, xem gia gia ta làm sao thu thập ngươi.”

Lãnh Lạc nhỏ giọng lầu bầu xong, giọng lầm rầm của Cát Tam bên kia cũng vọng lại. Hắn quay nhìn tên thuộc hạ chẳng khác nào heo của mình, oán hận quát: “Ngủ ngủ ngủ, cả ngày ngoài ăn thì là ngủ. Hừ, lễ mừng năm mới tới, nếu không kiếm ra heo mập, lão tử liền đem ngươi làm thịt thay heo.” Nói xong, hắn cũng thu người hẳn vào trong chăn.



Thật ra, ngoại trừ đám muỗi bày mòng mòng khắp phòng, cùng mùi hôi thối tỏa ra từ chuồng heo gần đó thỉnh thoảng lại đập thẳng vào mặt, thêm đám thổ phỉ mồm miệng thô tục, hoặc thức ăn so với cám bã còn khó nuốt hơn, Mộ Dung Minh Giản thành thật cảm thấy, cuộc sống trên núi Minh Nguyệt này cũng không tệ đi.

Chỉ cần nghe được thanh âm tên thủ lĩnh tiểu nhân, miệng tiện nói những lời vô nghĩa, ngoài mặt lại giả vờ bày ra bộ dạng nịnh hót, thuần phục, Mộ Dung Minh Giản liền cảm thấy mấy thứ rác rưởi chịu không thấu kia, chung quy cũng không quá khó chịu cho lắm.

“Mộ Dung đại hiệp, ngài dậy sớm thật nha. Mặt trời vừa ló dạng, liền chạy lên núi thăm thú sao?” Hai tên thổ phỉ nhiệt tình hướng y chào hỏi. Dù sao, bọn họ biết đối phương sẽ không đối với người trong sơn trại ra tay, mặc dù trong tâm vẫn vô cùng sợ hãi. Mộ Dung Minh Giản thật không biết Lãnh Lạc là đem đám người này dạy dỗ quá tốt đi, hay là hoàn toàn thất bại nữa a.

“Ừm.” Gật đầu đáp lại, Mộ Dung Minh Giản lại không phát giác chính mình mới vừa hướng mấy tên hán tử thô kệch này lộ ra nụ cười chân thành. Đã ba bốn ngày chậm trễ việc luyện công, dù sao hôm nay xem ra đã thích ứng với cuộc sống noi này, cho nên, y vô cùng hăng hái, quyết tâm chạy ra sau núi luyện kiếm một phen.

Sơn trại trên núi Minh Nguyệt dù rằng thật sự thảm hại cùng hỗn loạn, nhưng cảnh sắc nơi đây lại tuyệt đối không tồi chút nào. Mộ Dung Minh Giản vừa đi, vừa nhàn nhã thưởng thức khung cảnh núi rừng trùng điệp một màu xanh mướt, còn như ẩn như hiện trong sương sớm. Hít vào một ngụm không khí tràn ngập hương vị hoa cỏ tinh khiết, đầu óc lập tức thần thanh khí sảng.

“Này, ngươi chạy đến đây làm gì?” Từ xa truyền tới một tiếng rống lớn, khiến Mộ Dung Minh Giản trong nháy mắt hoàn hồn. Quay đầu nhìn lại, y lập tức trông thấy một bóng người tinh tế đang giương nanh múa vuốt hướng mình chạy tới. Không cần xác nhận lại, nhất định là Lãnh Lạc rồi.

Hứng thú dừng bước, mấy hôm nay chỉ có thời điểm dùng bữa sáng, chính mình mới gặp được Lãnh Lạc, khiến bản thân còn tưởng tên kia không có thói quen dậy sớm. Hôm nay, xem ra, y đã oan uổng tiểu sơn tặc này rồi. Nhìn kỹ một chút, y có thể thấy trên tay hắn còn dính chút bùn đất, rõ ràng là đang lao động vất vả nha.

“Ha, chào buổi sáng, không nghĩ tới ngươi còn rất chăm chỉ nha, sao thế? Sáng sớm đã cùng đám thuộc hạ đồng cam cộng khổ rồi?”

Mộ Dung Minh Giản ung dung chào hỏi, y thực thích nhìn bộ dáng thở phì phì của Lãnh Lạc. Nhưng trong lòng có chút không rõ, mới sáng sớm, y nào có làm gì trêu chọc đối phương, vậy mà tên kia lại bày ra thái độ ghét bỏ với mình? Chẳng lẽ hắn thật sự chán ghét mình? Không phải chỉ là bổ mất cái bàn thôi sao, đến bây giờ còn ghi hận không buông?

“Ta nói đại hiệp ngươi, cầu ngươi không có chuyện gì thì ở trong nhà nghỉ ngơi có được hay không? Trước ngươi là cố ý đem sơn trại phá xong, liền tiếp tục chạy ra sau núi gây chuyện sao?”

Lãnh Lạc tức giận mắng chủi, trong lòng lại không ngừng tự nhắc bản thân bình tĩnh lại, nếu không kiềm chế lời nói ra…, hắn thật sự sợ chính mình sẽ một cước đem Mộ Dung Minh Giản đá xuống núi mất.

Mà đá xuống núi đương nhiên không phải việc gì quan trọng, vấn đề là, cái chân hắn còn giữ được chăng, sau khi Mộ Dung Minh Giản một lần nữa bò trở lên núi?

“Ta phá của ngươi cái gì nha?” Mộ Dung Minh Giản ngơ ngác gãi đầu, nghĩ thầm y vì thay hắn giữ gìn cái sơn trại này, ngay cả hành động ngồi xuống ghế cũng vô cùng cẩn thận, chỉ sợ nếu lỡ dùng quá nhiều lực sẽ khiến cái ghế gãy nát, khiến đối phương lại hận cũ chồng hận mới. Mẹ nó, lão tử đây lần đầu tiên tốt với người khác như vậy. Tên tiểu thủ lĩnh sơn tặc không cảm kích thì thôi, còn cố tình hướng đầu y giội nước bẩn.

“Ngươi còn nói mình không phá hoại. Ngươi ngày đầu tiên đem cái bàng duy nhất của lão tử bổ nát. Ngày thứ hai thì phá mất ổ gà, hôm qua lại đánh chủ ý lên chuồng heo, còn bảo muốn dời ra sau núi. Ngươi không phải là tai họa thì là gì?”

Nói đến mấy chuyện này, Lãnh Lạc lại tức không có chỗ xả. Nếu không phải hắn trước giờ luôn tự làm lấy mọi thứ, còn cùng đám tay chân vất vả làm lụng, chính mình sẽ chẳng liều mạng ngăn Mộ Dung Minh Giản phá hủy mọi thứ, để cho cái sơn trại này đến mùa đông chịu cảnh uống gió Tây bắc mà sống.

“Ổ gà cùng chuồng heo để đầu ngọn núi sẽ khiến mùi hôi bay vào trong sơn trại, bằng không ta cũng chẳng bỏ công phá chúng đi. Hơn nữa, cuối cùng ta cũng đâu có phá đi nha?” Thanh âm Mộ Dung Minh Giản nhỏ xuống không ít, bởi vì nhớ đến bộ dáng Lãnh Lạc hai ngày nay ngăn cản y không được làm cái này cái nọ, trên mặt là biểu tình kinh khiếp như vừa từ cõi chết sống lại.

“Được lắm, ngươi cứ yên tâm, ta hôm nay chẳng qua đến đây luyện kiếm, sẽ không phá hư bất cứ thứ gì trong sơn trại của ngươi.” Mộ Dung Minh Giản vỗ vỗ bả vai Lãnh Lạc, trấn an hắn, sau đó tung người lên cao, thân ảnh phóng xa mười dặm mới đáp xuống, khiến cả đám sơn tặc trầm trồ khen ngợi không thôi.

“Mẹ nó, không phải võ công cao cường một chút thôi sao, khoe khoang cái rắm.” Lãnh Lạc nghiến răng nghiến lợi nhìn ra xa, ngay lập tức bóng áo trắng đang múa kiếm của Mộ Dung Minh Giản rơi vào trong tâm mắt hắn. Đối với kẻ có võ công cao thâm như người kia, trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ.

Nửa canh giờ sau, lòng đố kỵ mãnh liệt chuyển thành mất mát vô hạn.

“Ai, lão tử đến lúc nào mới có thể học được một thân võ công cao siêu như thế. Được rồi, chẳng phải nằm mơ giữa ban ngày sao, cũng không nhìn lại bản thân đã bao lớn, học võ công cái nổi gì nữa. Ngươi a, cố mà đem cái sơn trại này quản lý cho tốt, phát triển lớn mạng, đến lúc đó có thể hoàn thành tâm nguyện của bản thân, cùng Thanh đại tỷ cao bay xa chạy. Vậy mới không phải luyến tiếc.”

Lại qua thêm nửa canh giờ, sau khi luyện xong ba bộ kiếm pháp, Mộ Dung Minh Giản mới ngừng lại. Hơn chục tên thổ phỉ nhiệt tình chạy đến chào hỏi, từ trước đến giờ bọn họ nào có được xem thứ kiếm pháp đặc sắc như vậy! Động tác mạnh mẽ, ngay cả bóng người và kiếm đều không phân biệt được. Trước đây, đối với đám sơn tặc này, mấy tên hộ vệ của các vị lão gia trong thành đã là những kẻ lợi hại nhất.

Chu choa, ai biết vị đại hiệp thích chơi xấu, kiếm cớ ở lỳ trong sơn trại bọn họ, lại là một cao nhân xuất thế.

“Hừ, một đám t*ng trùng thượng não, chỉ biết xum xoe lấy lòng. Mẹ kiếp, vừa thấy cao thủ, liền đem lão tử đá đi, chẳng biết ai mới là thủ lĩnh của bọn chúng. Còn cái tên Mộ Dung Minh Giản kia, phi, đồ tiểu nhân đắc chí.” Lãnh Lạc vô cùng tức giận, miệng không ngừng văng tục, lại chạy tới chen vào giữa Mộ Dung Minh Giản cùng đám thổ phỉ vây xung quanh.

Đối với ca ngợi của đám thổ phỉ, Mộ Dung Minh Giản chỉ hơi mỉm cười, miệng khách khí vài câu, sau đó rút ra khăn lụa, đem lưỡi kiếm cẩn thận lau qua một lần, sau đó, tra lại vào vỏ. Một tràng thanh âm “leng keng” thanh nhã như tiếng chuông vang lên không dứt.

Một loạt động tác nối tiếp nhau tựa như nước chảy mây trôi, cộng thêm bộ dạng ưu nhã quý khí của Ma Cung Cung chủ, thêm nữa bản thân Mộ Dung Minh Giản cũng là một nam nhân anh tuấn ngất trời. Cho nên một đám thổ phi si mê nhìn theo, chỉ cảm thấy tên phú thương đi tới đi lui trong thành, so với vị đại hiệp trước mặt, bộ dáng ung dung còn thua kém lắm đi? Ha hả, thì ra này mới đúng lá quý nhân chân chính nha.

Lãnh Lạc trong một khoảnh khắc cũng ngây ngẩn, bộ dáng tao nhã luôn dễ hấp dẫn tầm mắt con người. Mà Lãnh Lạc, dù sao cũng là con người bằng xương bằng thịt, đương nhiên không phải ngoại lệ, mặc dù lòng hắn có tràn ngập uất hận, đố kỵ đi chẳng nữa. Bản thân chẳng thể không thừa nhận, tên Mộ Dung Minh Giản khốn kiếp kia thật sự con mẹ nó đủ mị lực.

“Sao thế? Nhìn đến ngây người luôn à?” Nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú lẫn trong đám người bày ra biểu tình ngơ ngác, tâm tình người nào đó tựa như bay tới tận mây. Mộ Dung Minh Giản xuyên qua đám thổ phỉ, đi đến trước mặt Lãnh Lạc, vui vẻ nói: “Lạc, không phải thích ta rồi chứ? Này này, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi trước nha, đây nhất định là rắc rối to đó nha.”

Thật sự khả ái mà. Quả nhiên, mỹ nhân chính là khiến cho cảnh đẹp ý vui. Lãnh Lạc ở trước mặt, dù cho ở lẫn trong hang ổ thổ phỉ, nhưng lại không hề mất đi bản chất của một mỹ nhân. Chỉ một cái nhíu mày, hoặc cười rộ lên, dù biểu tình vui hay giận đều hết sức phong tình. Nhất là bộ dáng ngẩn người của đối phương, đôi mắt to, đen lúng liếng nhìn chằm chằm người trước mặt, cái miệng anh đào nho nhỏ hơi cong lên, khả ái không chỗ nào chê được. Mộ Dung Minh Giản thật sự muốn đem người đối diện ôm vào lòng, hung hăng hôn vài cái.

“A phi phi phi… Ngươi… Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy? Gia gia ta là nam nhân đó.” Lãnh Lạc rốt cuộc lấy lại tinh thần, phản ứng lại câu nói của Mộ Dung Minh Giản, không khỏi tức giận đến vung tay đá chân.

Mộ Dung Minh Giản dở khóc dở cười lắc đầu, vươn tay, đầu ngón tay lướt qua đôi môi người đối diện. Y lắc đầu, tiếc hận nói: “Thật đáng tiếc, cái miệng nhỏ xinh này, lại nói ra những lời lẽ thô tục. Lạc, ngươi không thể nói được tiếng người sao?”

“Con mẹ nó, ngươi mới không nói tiếng người đấy. Còn nữa, ngươi gọi lão tử là gì hả? Lạc? Mẹ kiếp, ai cho phép ngươi gọi lão tử như thế? Kinh tởm muốn chết, bỏ ngay lập tức cho lão tử.” Bị Mộ Dung Minh Giản liên tục kích thích, Lãnh Lạc không kiềm được cơn tức. Chỉ tiếc, dù cho hắn vung tay đá chân kiểu gì, cũng hoàn toàn không gây được chút ảnh hưởng gì tới tên kia.

Giang Lai lo lắng nhìn chủ nhân nhà mình, tâm tự hỏi sẽ không có chuyện gì chứ? Chẳng lẽ Cung chủ nhà cậu thật sự thích tên Lãnh Lạc kia? Bằng không sao bị đánh lại tỏ ra cao hứng như vậy nha. Không… Tuyệt đối không có khả năng, bằng mắt nhìn của Cung chủ, sao có thể thích được tên thủ lĩnh sơn tặc này, chưa nói đến tên này không có nửa điểm tu dưỡng nội hàm, lại còn ăn nói thô tục, cử chỉ cũng hết sức tùy tiện, ai mà chịu cho nổi a? Cung chủ nhà cậu địa vị cỡ nào, lại nói tên Lãnh Lạc kia cũng đâu phải mỹ nhân nha.

Giang Lai càng nghĩ càng thấy chính mình suy nghĩ có đạo lý, đời này không thiếu nam thanh nữ tú phong tình vạn chủng, tuyệt đại tao nhã, sẵn sàng hiến thân cho Cung chủ nhà cậu. Tên kia chẳng qua có chút đùa rất vui, nhưng một người xung quanh luôn là phượng hoàng, sao có thể đi yêu thích một con gà ô được.

Trở lại trong phòng, nơi này vốn được Lãnh Lạc đem làm tiền thính, nói chung là nơi tụ họp mọi người. Nhưng nói thế nào, Mộ Dung Minh Giản tuyệt đối không đồng ý. Ngay cả một bộ bàn ghế cũng không có, hơn chục tên thổ phỉ xếp hàng đứng bên ngoài. Đến cả nơi tụ họp cũng chỉ có thế, làm thổ phỉ chi nữa? Chẳng bằng về nhà làm ruộng, ôm vợ ôm con có phải dễ sống hơn không.

Rót ra một chén nước, sơn trại núi Minh Nguyệt đương nhiên không thể trông cậy có được thứ trà thượng hạng gì đó. Cho nên Giang Lai thật sự không hiểu, địa phương rách nát này, Cung chủ của cậu vậy mà đã ở được ba ngày rồi a? Cuối cùng, cậu chỉ có rút ra kết luận, Cung chủ nhất định đang tiến hành một loại khảo nghiệm khổ hạnh nào đó, không chừng là phương  pháp mới để đột phá Lộng Nguyệt tôn ma đến bậc tiếp theo.

Còn chưa kịp đem nước nuốt xuống, từ xa lại truyền đến tiếng thét chói tai.

Mộ Dung Minh Giản lắc đầu, thầm nghĩ tên tiểu tử kia, ba ngày này liên tục nhảy tưng tưng đòi dở nhà lật ngót, hoàn toàn quên mất một màn ra oai phủ đầu của y lúc trước, còn dám đối với mình hô to gọi nhỏ. Ừm thì, bọn họ không có cái bàn thứ hai, y nên tìm cái gì làm một trận đặc sắc mới đây? Đánh hắn? Này, hình như có chút không nỡ.

Đang suy nghĩ, Lãnh Lạc đã xông tới. Nhìn hắn, cặp mắt chỉ kém chưa bốc cháy. Không nói hai lời, một tay hắn túm lấy cổ áo Mộ Dung Minh Giản, hét to: “Tên khốn nạn nhà người, nói không giữ lời, còn bảo luyện kiếm sẽ không tổn thương đến những cọng cây ngọn cỏ sau núi. Me kiếp, ngươi còn không kém xới tung hết đất đá lên, ngươi… Ngươi phải đền cho ta đám mầm rau mới ươm.”

Mộ Dung Minh Giản có chút ngơ ngác, nhìn bộ dạng bi phẫn của Lãnh Lạc, hai mắt rưng rưng, không giống như cố tình đến hạch sách y. Cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cuộc mới nhớ ra khi ấy vì luyện kiếm quá cao hứng, đại khái đã đem cỏ dại trong vòng bán kính nửa dặm băm nát, nhưng mà… Y rõ ràng chỉ phá đi một đám cỏ dại mà thôi. Lãnh Lạc đúng ra phải cảm ơn y đã bỏ công làm sạch cỏ dại giúp đỡ sơn trại nha.

“Phi, thứ ngươi băm nát kia, chính là mầm cải trắng. Lão tử bỏ công chăm sóc mới lớn được như vậy, rốt cuộc sắp ăn được rồi, có thể đem đi nấu súp. Hiện tại thì hay rồi, đều bị ngươi bứng sạch, ngay cả gốc cũng chẳng chừa lại.”

Lãnh Lạc vừa nghĩ đến đám cải trắng bị băm nát kia, tâm liền lạnh đi. Nửa tháng súp rau của các huynh đệ trong sơn trại cứ như vậy đi tong, hiện tại còn phải ươm lại tất cả a.

Nhìn bộ dạng ngờ vực của Mộ Dung Minh Giản, Lãnh Lạc ngay cả khí lực tiếp tục cũng không có. Vị đại hiệp này rõ ràng không biết nhân gian có bao nhiêu khổ sở, đương nhiên một mầm cải trắng con con sao lọt được vào mắt y, nói với người này cũng giống như làm chuyện uổng phí đi?

Tính đi tính lại, việc cấp bách nhất là phải nhanh chóng nghĩ cách tiễn vị ôn thần này đi. Bằng không, một ngày nào đó, ngay cả dãy hàng rào cũng giữ không xong.

“Được rồi, được rồi, không phải chỉ là vài mẫu mầm cải trắng thôi sao? Ngày mai chúng ta cùng xuống núi, vào thành, ta liền mua cho ngươi một xe lớn cải trắng là được đi?” Mộ Dung Minh Giản thầm nghĩ Lãnh Lạc rất keo kiệt đi, một chút mầm cải trắng đã khóc lóc thành như vậy. Ai chà, đám người trong sơn trại có thể sống với hắn đến tận hôm nay, thật sự là kỳ tích.

“Thật sao? Ngươi muốn mua cho ta một xe lớn cải trắng?” Lãnh Lạc đưa tay chùi chùi mắt, trong bụng thầm tính toán  một chút, năm nay, mầm cải trắng ngoài chợ một đồng tiền hai cân, một xe người hẳn quá lớn đi, làm cách nào kéo lên núi đây. Một xe như thế cũng khoảng tám trăm cân, khoảng năm mươi đồng tiền lận a. Khỏi phải nói, cải trắng ăn còn dư có thể đem muối lên. Mùa đông ăn dưa muối thì ngon phải biết. Này, đáng tiếc không phải mùa thu, bằng không có thể đòi tên kia mua thêm một xe cải củ, như vậy liền hoàn hảo.

Mộ Dung Minh Giản bắt gặp nụ cười gian xảo của Lãnh Lạc, không khỏi lạnh người. Trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt này, hình như không khác hồ ly là mấy. Y chỉ cẩn cẩn dực dực hỏi thử một câu, không nghĩ tới Lãnh Lạc liền trong mộng đẹp, suy tính gì đó đều mơ mơ màng màng phun ra bằng sạch.

Ma Cung Cung chủ một lần nữa hóa đá? Một xe… Một xe cải củ?  Ta nói Lạc ngươi không thể yêu cầu cái gì đó sang quý hơn sao? Một xe cải trắng lại một xe cải củ vậy mà khiến cho ánh mắt xinh đẹp của đối phương lòe lòe phát sáng? Này thật sự không có tiền đồ a.

Mộ Dung Minh Giản nghẹn ngào hồi lâu, nhịn đến cuối cùng, y chỉ có thể đồng tình vỗ vỗ bả vai Lãnh Lạc, lắc đầu nói: “Lạc a, sơn trại các ngươi, rốt cuộc dựa vào cái gì có thể sống được đến hiện tại nha? Tính gì thì tính đi, ngày mai ta đưa ngươi vào thành, người nhìn xem muốn mua gì thì mua cái đó, được không? Bao nhiêu bạc ta cũng trả.”

“Vào… Vào thành sao?” Sắc mặt Lãnh Lạc thoát cái chuyển màu xám trắng. Chẳng biết có phải chính mình gặp lỗi giác, Mộ Dung Minh Giản từ trong mắt đối phương nhìn ra được một cỗ sợ hãi mãnh liệt. Nhưng cái khiến cho y kinh ngạc nhất, Lãnh Lạc đến mình còn dám đánh, thế mà cũng sẽ sợ hãi thứ gì đó sao?

“Ừm, đúng nha, chính là vào thành. Ở chỗ ngươi ăn toàn bắp thay cơm, súp rau dại, ta nếu không xuống núi mua thức ăn sẽ thật sự chết đói.” Mộ Dung Minh Giản vỗ vỗ bả vai Lãnh Lạc: “Ngươi đừng sợ, có ta bên cạnh, không kẻ nào có thể tổn thương ngươi.”

“Đại hiệp, ngài hiện tại chính mình cũng khó toàn mạng không phải sao?” Lãnh Lạc nheo mắt nhìn Mộ Dung Minh Giản, tên này rốt cuộc có ý thức được tình hình không vậy? Tránh né cừu gia liền trốn tới đây, vậy mà còn dám nghênh ngang vào thành? Lại còn mạnh miệng? Bảo vệ hắn? Dẹp đi, đến lúc thật sự gặp nguy hiểm, chạy trước nhất định là tên kia.

Mộ Dung Minh Giản buồn cười nhìn Lãnh Lạc, vươn vai ngắt trộm cái mũi nhỏ của đối phương: “Tiểu ngu ngốc, ngươi thật sự cho là ta phải ở đây trốn cừu gia sao? Xem cái sơn trại rách nát của ngươi, đừng nói là cừu gia của ta, một nha môn bộ khoái bình thường cũng có thể hủy nó.”

“Vậy vì sao ngươi còn ở lỳ ở đây không chịu  đi a?” Lãnh Lạc xoa xoa mũi mình, hung tợn liếc Mộ Dung Minh Giản một cái. Tên kia rốt cuộc có ý đồ gì? Còn nói dối để ở lại sơn trại này ăn chùa, đã vậy còn chê bai thức ăn không ngon, rồi phá hoại đủ thứ. Này, tính lại thì, việc cấp bách trước mắt, phải suy nghĩ làm cách nào đào của y một khoản, bất quá… Phải vào thành sao? Ai…

Suy nghĩ tiếp tục xoay chuyển trong đầu, Lãnh Lạc đương nhiên không thể nhìn thấy bộ dạng không mấy vui vẻ của Mộ Dung Minh Giản.

Đúng thế, cái địa phương rách nát này, nếu là trước kia, Mộ Dung Minh Giản ngay cả một giây cũng không chịu được. Nhưng nơi đây, y thế mà đã ở được ba ngày. Nếu ban đầu, mục đích đơn thuần là trêu chọc tên thủ lĩnh sơn tặc khả ái kia, như vậy hiện tại, bản thân đã trêu chọc hắn vô số lần, tại sao chính mình vẫn tiếp tục ở lại đây? Hơn nữa, trong lòng hoàn toàn không tính đến chuyện rời đi.

Nhìn gương mặt Lãnh Lạc thay đổi muôn hình vạn trạng, hết cười khúc khích lại chuyển sang cau mày, y mơ mơ hồ hồ suy đoán. Thế nhưng, Mộ Dung Minh Giản không cách nào tin được, định lực bản thân nào có kém đến vậy. Huống chi, trêu chọc Lãnh Lạc là một chuyện, nếu chỉ vì vậy, liền nhận bản thân phải lòng đối phương, đáp án này y không thể chấp nhận nổi.

“Được rồi, quyết định như vậy đi. Ngày mai chúng ta vào thành mua thức ăn.” Lắc lắc đầu, tựa như muốn đem những suy nghĩ hỗn loạn đang quay mòng mòng trong đó tống đi ra, Mộ Dung Minh Giản đơn giản quyết định. Nói xong, không thèm nhìn Lãnh Lạc một cái, y trực tiếp ra khỏi phòng.