Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)

Chương 8






Tôi sẽ ở nhà của chị. Tự nhận thấy mình nên đóng góp một phần nào đó để bản thân không trở thành gánh nặng cho chị ấy. Vậy là tôi quyết định đi săn. Bây giờ tôi chỉ có thể làm như vậy thôi, vì đó là bản năng của tôi mà.
Mie lúc đầu còn ngăn cản vì có lẽ chị nghĩ tôi là con nít, việc đi săn rất nguy hiểm. Tôi cười, chị thật ngốc! Đây là công việc thường làm của tôi cơ mà, làm sao xảy ra chuyện gì được chứ? Thuyết phục mãi thì chị cũng đồng ý cho tôi đi.
- Nhớ cẩn thận đấy...- Chị là đang dặn dò tôi sao?

- Em biết rồi. Tối nay chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon. - Tôi luôn tự tin với khả năng săn mồi của mình.
- Chị sẽ đợi em về. Nhớ về sớm đấy nhé...
Tôi ngẩn người ra. Không hiểu sao khi nghe câu nói đó cùng nụ cười của chị, trong lòng tôi lại thấy nao nao đến lạ. Cứ như tôi luôn sẵn sàng làm tất cả để cho chị được vui vậy.
Chạy đua với ngọn gió một hồi, cuối cùng thì tôi cũng thấy một con dê núi. Trông nó khá là to nha. Tôi đuổi theo một lúc thì con mồi đã ngoan ngoãn nằm gọn dưới chân. Như thường lệ, tôi cắn một phát vào cổ con vật, mùi máu tươi xộc thẳng vào khoang miệng và chảy xuống cổ họng. Đây là mùi vị mà tôi rất là thích. Thế là bản thân không ngần ngại hút cạn chỗ máu ấy rồi vác con vật về nhà. Không quên dùng con dao rạch một đường ngang lưng nó, như vậy mới giống như vừa hoàn thành công việc đi săn. Con dê núi chết vì một nhát dao chém dọc ở lưng...
Về đến nhà, chị đã đợi sẵn tôi ở ngoài cửa. Ngạc nhiên lắm chứ. Tôi cảm nhận được hình như chị rất vui mừng khi thấy tôi về. Bản thân tôi cũng vui lắm!
- Oa, em giỏi thật đấy. Nó to quá! - Chị chạy ra và suýt xoa khen ngợi.
- Em chỉ cần cắn một phát là xong!

- Hả? Em nói gì? - Chị trố mắt nhìn làm tôi chột dạ.
- Không! Ý em là nó to vậy nhưng em chỉ chém một đường là xong. Đấy! Chị xem... - Tôi nói và chỉ tay vào đường chém trên lưng con vật.
- Uhm ha. Em đúng là siêu thật đấy!
Rồi tôi vác con dê núi vào nhà và bắt đầu xử lý nó. Không ngờ sau đó chị còn thắc mắc là tại sao con vật lại không còn chút máu nào? Tôi giật mình, quên mất vụ này luôn. Tôi đã hút hết rồi còn đâu? Tôi đành bảo với chị rằng có thể tại nhát dao đâm sâu quá nên máu đã chảy hết trên đường về. Chị có vẻ đã tin lời tôi, thật đúng là một cô gái đơn giản.
Cuối cùng, món dê nướng cũng được tôi mang lên. Tất cả đều là tôi làm. Nhưng rồi tôi phải lấy lí do là không ăn được thịt dê để không phải ăn nó. Vì tôi có ăn mấy thứ này được đâu chứ.
- Vì sao em lại không ăn? - Chị vẫn cố gặng hỏi đến cùng.
- Uhm thì... chị thấy đấy mùi của thịt dê tanh lắm, vừa ngửi là mũi của em đã không chịu nổi rồi. - Tôi còn phụ họa cho câu nói của mình bằng cách lè lưỡi và nhăn mặt.

- Không ăn được thì em bắt về làm gì?
- Tại không muốn chị đợi lâu nên thấy con nào được là em bắt ngay đấy mà...
- Em thật là... Thế có đói không?
- Không đâu! Lúc nãy trên đường đi em có nhấm nháp vài trái cây rừng rồi.
Thuyết phục mãi chị mới chịu ăn, có vẻ như chị rất thích món dê nướng mà tôi đã làm. Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến tôi như thế, ngoài mẹ. Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp lạ thường.