Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 94: Trong cơn mưa lớn .




Để kinh doanh cũng như vận hành cái đoàn đội này, Đỗ Anh Vũ vẫn ưa thích cùng quen thuộc cách mà các công ty thời hiện đại thường dùng.

Đó là họp!

Họp, liền chính là nghị sự, mọi người cùng nhau thảo luận nặng xác định mục tiêu của mỗi giai đoạn là cái gì, mục đích cuối cùng là để làm cái gì.

Một Gia Cát Lượng cũng chẳng bằng ba anh thợ giày!

Đỗ Anh Vũ chẳng dám tự cho là mình trí tuệ hơn người hay là tính toán không bỏ sót, hắn cảm thấy thay vì ngồi nghĩ một mình chi bằng ném ra vấn đế để mọi người cùng nghĩ cách, từ đó có thể chọn ra phương án tối ưu.

Sau khi thống nhất được đáp án, Đỗ Anh Vũ từ trong ngực áo lấy ra một đám quân cờ, phân chia cho từng người, hắn nói:

- Mỗi quân cờ này đều có các chức năng khác nhau, nay ta đưa cho mọi người để thời khắc luôn nhớ đến nhiệm vụ của mình là gì! Mọi người hiểu rồi chứ?

Đám người trong doanh thần sắc cũng ngưng trọng, gật đầu.

Nuôi quân ba năm dùng một ngày, chuẩn bị đã lâu như thế tất cả chỉ là để chờ ngày hôm nay.

Đỗ Anh Vũ liếc qua đám người một lần, sau thì trịnh trọng đứng lên, hướng đám người chắp tay nói:

- Việc này hệ trọng, có thể ảnh hưởng đến quốc gia đại sự, mong mọi người hãy luôn sự tỉnh táo cao độ, cầu chúc cho chúng ta mã đáo thành công!!

- Mã đáo thành công!! - Đám người cúng ngay lập tức hô vang hưởng ứng.

Đỗ Anh Vũ đi đầu, giơ ra bàn tay nhỏ, nói mọi người cùng đặt tay lên đây, đây là một loại nghi thức cầu may trước trận.

Trong lều trướng, đầu to đầu nhỏ xúm lại một chỗ, đặt tay trồng lên nhau, chẳng hiểu tình cờ hay cố ý mà Tô thư sinh cả Đoàn tiểu thư tay lại đặt cùng một chỗ.

Đỗ tiểu tử cùng Phí Công Tín híp mắt nhìn nhau.

Mẹ kiếp đã đến giai đoạn cầm tay rồi.

Người cổ đại bạo gan hơn chúng ta vẫn nghĩ!

Mặc kệ đôi cẩu nam nữ này, Đỗ Anh Vũ quét mắt nhìn đám người trong vòng tròn một lượt, vốn lúc đầu hắn định nói “ta muốn nhìn thấy các người đều đầy đủ trở về!”

Nhưng hắn kìm lại được, lời nói đó quá có mùi lập Flag!

Điềm không lành! Dẹp!

Nghĩ một hồi chẳng ra được câu gì, hắn đành nhẹ giọng nói:

- Tất cả đi thôi!

Nhìn đám người nhao nhao rời doanh chấp hành lệnh mệnh, Đỗ Anh Vũ ngoài mặt bình tĩnh nhưng kỳ thật trong nội tâm lại lâm vào rối loạn cùng đôi chút sợ sệt.

Làm thủ lĩnh ra lệnh cho cả đám người áp lực thật là lớn, dù mang tâm lý của người trưởng thành, hắn vẫn như cũ cảm thấy trọng trách nặng nề đè nặng lên vai.

Đối diện với cuộc chiến không biết sống nay chết mai.

Không biết lần này có bao nhiêu người có thể trở về.

Đây không phải giống như là đánh cờ bình thường, có thể tùy ý quăng ra quân cờ thí mà không cần phải suy nghĩ hay có một tí áp lực nào cả.

Tất cả đều mà mạng người.

Bọn hắn sau lưng mỗi người đều có gia đình, có người thân chờ đợi bọn hắn trở lại.

Ngày hôm nay, tất cả sinh tử tồn vong của bọn hắn lại dựa vào những quyết sách của Đỗ Anh Vũ, hỏi làm sao hắn không thể không cảm thấy nặng nề cơ chứ!

Đang chìm đắm trong miên man suy nghĩ, bỗng có một bàn tay đặt lên vai hắn, kéo Đỗ Anh Vũ trở lại với thực tại.

Quay đầu, hắn liền thấy một tóc ngắn nữ nhân đang hướng hắn mỉm cười!

Ánh mắt của nàng khác hẳn với thường ngày, cái khoảnh khắc này từ bên trong nàng tràn ngập dịu dàng, ôn nhu. Dương Đoan Hoa nhìn Đỗ tiểu tử, nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Đừng suy nghĩ nhiều! Ngươi đã làm rất tốt rồi! Dù kết quả như thế nào, bọn ta vẫn sẽ tin ngươi.

Đỗ Anh Vũ cũng cười đáp lại, gãi gãi cái mũi, có phần thắc mắc hỏi:

- Có chuyện này ta luôn không hiểu rõ, ta chỉ là một thằng nhóc con, các ngươi là vì cái gì chịu nghe lệnh của ta như vậy.

Nói thật, từ đầu đến cuối, Đỗ Anh Vũ vẫn luôn không thể hiểu được tại sao Dương Đoan Hoa đám người lại có thể một lòng đều nghe theo những sắp xếp của hắn.

Đây là hắn trực tiếp ra lệnh, chứ không phải là phải mượn uy phong, dựa thế vào một ai.

Đừng nói đến những thứ hư vô mù mịt như là nhân cách mị lực hay là bá vương chi khí trời sinh, mẹ kiếp Đỗ công tử là không tin tà!

Một thằng nhóc 8 tuổi, nói ra câu nào là đám người răm rắp nghe theo?!

Đừng nói đến người khác, ngay cả chính bản thân Đỗ tiểu tử cũng không thể tin được!

Dương Đoan Hoa nghe thấy Đỗ tiểu tử thắc mắc liền sững sờ, cũng ngẩn người ra một lúc, trong lòng nàng cũng đang tự hỏi

“Đúng a! Vì cái gì bọn ta lại luôn nghe hắn như vậy?”

Kỳ thật không chỉ riêng mình Dương Đoan Hoa, nếu Đỗ Anh Vũ hỏi bất cứ ai trong quân doanh, đám người đều sẽ lâm vào tình trạng tự hỏi như vậy.

Bất chi bất giác....

Không hiểu từ lúc nào bọn hắn đã coi lời nói của Đỗ Anh Vũ như là quân lệnh!

Cũng không biết từ lúc nào bọn hắn đã coi thiếu niên trước mặt như là thủ lĩnh.

Nhìn Dương Đoan Hoa nhăn nhó, vật lộn với đống suy nghĩ trong đầu, Đỗ Anh Vũ liền hối hận vì đã hỏi nàng.

Vấn đề này đối với nàng là quá khó để trả lời đi!

Hắn bước ra khỏi lều trướng, ngẩng đầu vọng thiên, nhìn lên bầu trời thủ u ám ảm đạm.

Trời sắp đổ mưa rồi!

Còn nơi này....

Máu cũng sắp đổ rồi!

Đỗ Anh Vũ nội tâm thở dài một tiếng, ngăn bản thân không suy nghĩ nhiều nữa.

Sống chết có số, Phú quý tại trời.

Đã làm thì không được hối hận.

Xuất cờ thôi!

.....

Thiên thời, địa lợi, nhân hoà!

Trong ba thứ đấy khó nắm bắt nhất chính là Thiên thời.

Đôi khi cơ hội là đến rất nhanh nhưng trôi qua cũng nhanh không kém.

Gió thổi, mây tụ, trời đổ cơn mưa.

Bằng một cách bất ngờ không dự báo trước, một trận mưa nặng nề, tầm tã trút xuống cả vùng trời này.

Cũng cuốn trôi đi cơ hội nhanh chóng chấm dứt trận chiến của Thuỷ quân Đại Việt!

Quách Công Bình đứng ở soái thuyền, ngẩng đầu lên trời nhìn những hạt mưa như trút xuống liền câu mày tiếc hận.

“Chỉ là thiếu một chút nữa thôi! Ông trời ơi! Tại sao lại phải ngay lúc này?!”

Vốn dĩ khi Lâu Thuyền sụp đổ, quân trận của Đại Lý thủy binh tán loạn, đây chính là cơ hội nghìn năm có một để thủy quân Đại Việt tung đòn quyết định, đánh tan thủy binh Đại Lý!

Tất cả mọi thứ đều suôn sẻ, diễn ra theo đúng kế hoạch của Quách Công Bình!

Nhưng hắn trăm tính vạn tính đều không thể tính được bầu trời bất chợt đổ mưa, ngăn không cho hỏa thế lan rộng cũng như làm cuộc chiến này bỗng chốc sa lầy.

Không nói đến đám thủy binh phải đứng dưới mưa quần ẩu.

Chỉ nội việc mưa như trút nước khiến cho mặt sông biến động cũng đủ để ngưng trận chiến này lại rồi!

Lúc này hẳn là không thể đánh được nữa!

“Ý trời nếu đã vậy, thật không thể cưỡng cầu.”
Sau khi thở dài nói đáng tiếc một tiếng, Quách Công Bình cũng đành ra lệnh cho đám thuộc hạ lui binh, buông tha cho Đại Lý.

Một loạt trống trận theo hiệu lệnh được gõ vang, đoàn thuyền của Đại Việt thủy quân cũng nhanh chóng theo đó mà rút lui.

Ở bên phía đối diện, đám quân Đại Lý thấy thủy quân của đối phương đã rút liền như trút được đánh nặng, thở ra được một hơi.

Lâu thuyền bùng cháy rồi sụp đổ đã ảnh hưởng nặng nề đến tâm lý chiến đấu của đám quân Đại Lý, nếu phải chiến đấu tiếp hẳn tan tác không nghi ngờ.

Chử Vạn Lý! Hắn vẫn còn sống!

Ngay khi Lâu Thuyền chìm xuồng, hắn bản thân đã sớm vận hết sức bình sinh mà nhảy thoát ra ngoài.

Được đám thuộc hạ đỡ lên một chiếc thuyền chiến khác, lão Chử vẻ ngoài chật vật không chịu nổi, phẫn nộ đẩy ra đám binh lính đang đỡ lấy hắn, Chử Vạn Lý tiến về đầu thuyền, chằm chằm nhìn theo hướng Đại Việt thủy sư rút lui, thần sắc hung dữ, chỏm râu rung động, gằn lên từng chữ:

- Bài học ngày hôm nay, Chử mỗ....lĩnh giáo....tạ ơn!!!

Quần nhau nửa ngày, người sống ta chết, cuối cùng lại trận đấu lại kết thúc theo cách chẳng ai ngờ tới.

Đúng là ý trời khó dò.

Cũng không thể trách Quách Công Bình được, mưa to gió lớn, chỉ có kẻ điên mới muốn đánh thủy chiến vào trong cái thời tiết như vậy

Nhưng đôi lúc, chuyện không ngờ tới nhất lại xảy ra vào lúc không ngờ tới nhất.

Vào chính cái lúc Thuỷ binh Đại Lý buông lỏng cảnh giác, chuẩn bị hướng về bờ nam của Ma Sa động để cập bến tránh mưa gió thì bất ngờ có một biến cố xảy ra.

Ầm!

Một tiếng đâm thuyền nổ vang

Hậu quân của Đại Lý lại bất ngờ bị một hạm đội bí ẩn mãnh liệt tấn công.

Không một tia phòng bị, Đại Lý thủy quân lập tức chao đảo, đội hình cũng bị Xô đẩy đến vỡ trận.

Mặc kệ mưa to gió lớn, hạm đội này giống như phát cuồng, liên tục hướng về thủy quân Đại Lý đâm tới như thể đang muốn đồng quy vu tận vậy.

Ở bên trong hạm đội đó, có một thiếu niên thân thể đơn bạc, đang đứng che ô đón gió, hắn nhìn về phía chiến trường híp mắt cười nói:

- Thời tiết này đánh thủy chiến, quả nhiên thú vị!

....

Trời bỗng nhiên đổ mưa không chỉ ảnh hưởng đến trận thủy chiến ở bờ nam Ma Sa động, nó còn ảnh hưởng đến cả những gì đang diễn ra ở Ma Sa động cảnh nội.

Nhìn đám binh sĩ ngồi bên cạnh xác người, tay bốc lên những nắm cơm đen xì pha trộn tạp nham đủ thứ nhét vào mồm, nhai nuốt thật ngon lành, Nguỵ Bàng trầm ngâm không hiểu là đang nghĩ gì.

Bỗng thiếu niên đầu trọc từ đằng sau tiến lên, ghé vào tai hắn nói:

- Nguỵ động chủ, đúng như ngài dự đoán, con đường mòn phía sau núi là bị phát hiện, đang có một nhóm người dựa vào trời mưa gió mà lén lút tới đây.

Ngụy Bàng đầu gật gù, mỉm cười nói:

- Đám kính tuần tra trên núi đã mấy ngày không thấy thông tin báo về, chuyện bọn hắn bị bắt rồi để lộ ra con đường mòn là chuyện hoàn toàn dễ hiểu. Nếu ta đoán không lầm thậm trí còn đang có một chi quân đoàn nữa đang muốn tiến tới Sơn ải phải không?

Thiếu niên đầu trọc trợn tròn con mắt, chắp tay bái phục nói:

- Nguỵ động chủ quả thật là thần nhân, đúng như ngài nói, chính sát mới bao về, ở phía Tây quan đạo đúng là đang có một đội quân tiến đến đây, kẻ đến không ai khác chính Lưu Khánh Đàm cùng nhân mã của hắn, số lượng không rõ nhưng khoảng trên dưới 2000 người.

Ngụy Bàng cười khẩy, miệng kinh thường nói:

- Nho nhỏ một kế dương đông kích Tây, lấy quân của Lưu Khánh Đàm thu hút sự chú ý của chúng ta rồi lén lút mang theo Hoàng Đế trốn đi, nếu kẻ mới đến chỉ có một chút bản lĩnh như thế này thì thật đáng là thất vọng! Ta đã hi vọng triều đình là sẽ có kẻ tài ba cơ.

- Vậy chúng ta ứng đối ra sao? - Thiếu niên chắp tay hỏi dò:

- Để bọn hắn tới đi! Mục tiêu của bọn hắn không phải là mang Hoàng Đế đi sao, ta cho phép là được - Nguỵ Bàng bình thản nói.

Đầu trọc thiếu niên nghe vậy liền giật mình, hắn tương đối linh mẫn, ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu ra đồ của Nguỵ Bàng, nhanh chóng chắp tay nhận lệnh.

Nhiệm vụ của hắn là giăng lưới và chờ đợi.

Cùng lúc đó, ở trong quân doanh phía sau ngọn núi, Đỗ Anh Vũ cũng bắt đầu xuất phát theo kế hoạch.

Quách Vân cùng đi với hắn thì có chút thấp thỏm không yên, luôn miệng hỏi “ngươi có chắc không?”

Léo nhéo một hồi, Đỗ tiểu tử có chút bực mình liền quay lại, đập tay lên vai hắn, ánh mắt thâm tình, nhẹ giọng nói:

- A Vân! Chỉ cần tin ta thôi! Được chứ?!

Quách Vân sững người mộng bức.

Sau đó thì không ngừng nôn oẹ!

Đỗ Anh Vũ mặc kệ tên dở hơi đang không ngừng nôn khan, dùng ngón tay út gãi gãi tai, bộ dạng cà phơ cà phất bước ra khỏi lều trướng , nụ cười ẩn hiện trên môi:

- Nguỵ Bàng! Chớ để ta thất vọng!