Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 77: Long Trì điểm tướng.




Nếu hỏi trên thế giới loại người nào là dũng cảm nhất?

Đáp án bất ngờ lại là...Thương nhân!

Nếu lại hỏi tiếp trên trên thế giới này, loại người nào có tinh thần mạo hiểm nhất?

Đáp án: Vẫn là thương nhân!

Thật vậy, vô luận là chướng khí mù mịt đầm lầy, hay vẫn là mênh mang bát ngát hoang mạc thảo nguyên, mặc kệ phía trước là binh đao khói lửa, dầu sôi lửa bỏng cỡ thế nào, chỉ cần có thể mang đến cũng đủ lợi nhuận, liền sẽ nhìn dấu chân của những người thương nhân.

Có thể nói chỉ cần đủ lợi ích, cho dù là xuống địa ngục, đám thương nhân này cũng sẽ liều một phen.

Không có đường, thương nhân mở đường!

Không có người, thương nhân mướn người.

Thiên hạ vì lợi ích mà nhộn nhịp, tiền tài có thể sai quỷ đẩy cối xay.

Chiến thắng được sợ hãi đơn giản chính là tham dục niệm.

Cho dù có điệu thấp đi chăng nữa thì sức mạnh của chủ nghĩa tư bản chính là điều không ai có thể xem thường được

Mà đại diện cho thương nhân Đại Việt, Tô Chính chính là loại người như vậy.

Ánh mắt độc đáo, hành sự lớn mật.

Bên ngoài thì bộ hoà ái, khiêm tốn.

Nhưng thủ đoạn thì thông thiên tuyệt luân.

Cả một chặng thương đạo vận chuyển lên Tây Bắc hắn một tháng liền đánh thông.

Các trạm trung chuyển cũng đã được dựng lên.

Mọi việc đều ổn, hàng hoá trong tay Đỗ tiểu tử sớm đã khát khao khó nhịn!

....

Uyển Lâu - Nhã phòng.

Tô Chính tay nâng ly trà, khẽ nhấp một ngụm rồi hướng về Đỗ Anh Vũ mở miệng:

- Ngày đó lần đầu tiên Tô mỗ gặp công tử chính là tại nơi đây, lúc đó chúng ta bàn chuyện Tây Bắc, đến nay đường Tô mỗ đã mở ra, mời công tử xuất chiêu đi thôi!

Chiếc bàn bọn hắn đang ngồi cũng chính là chiếc bàn ngày đó, quá cao khiến cho Đỗ tiểu tử ngồi có chút lọt thỏm, nhìn trông rất buồn cười. Đang cựa quậy một hồi thì Đỗ Anh Vũ nghe thấy Tô Chính lời nói, đầu nhỏ khẽ gật, miệng cười đáp:

- Không dám không tòng mệnh!

Có thể nói giữa hai người hợp tác cũng đã thăng lên một tầm cao mới, đã coi nhau như là đồng bọn.

Tô Chính ngày đó đầu tiên là coi trọng kế hoạch Tây Bắc của Đỗ Anh Vũ, sau lại phát hiện ra tiềm năng cực lớn của Tây Xưởng, đối với hắn mà nói thiếu niên thần kỳ này đáng giá để đầu tư một hồi. Lão Tô thời gian gần đây cũng coi như dốc hết vốn liếng, dày công lo liệu.

Đỗ Anh Vũ thì chính là coi trọng tầm mắt, khả năng cũng như nguồn lực của lão Tô, cũng coi như cũng là tin tưởng giao phó.

Kẻ sĩ vì người tri kỉ mà chết.

Mọi việc thuận lợi, đôi bên đều vui vẻ.

Đương hai người già trẻ đang lẫn nhau thổi phồng, trò chuyện thật là vui thì bỗng nhiên có hạ nhân chạy đến thông báo.

Khách nhân là đến rồi.

Bước vào nhã phòng là một nữ tử trẻ tuổi mặt mày thanh tú, trên trán có điểm một nốt chu sa lệ.

Nàng toàn thân trên dưới của phối y phục màu xanh trắng, nụ cười có chút tường hoà khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu.

Tô Chính cũng coi như nhiệt tình giới thiệu hai người một hồi.

Khách nhân lần này chính là Nguyễn Thanh Trúc, nàng hôm nay đại diện cho Nguyễn Thị tới đây cùng Tô Chính đám phán việc vận chuyển hàng.

Nguyễn Thanh Trúc chỉ hướng hắn mỉm cười, không muốn nói nhiều.

Đỗ Anh Vũ cũng lười quản, khẽ gật đầu cười xem như đáp lại, Hắn bản thân cũng chẳng quan tâm lắm, đây là thỏa thuận riêng của lão Tô với Nguyễn thị, cũng chẳng liên qua gì đến hắn, Đỗ tiểu tử đạm nhiên thưởng trà, liếc mắt ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật Đông cảng.

Sau một hồi đàm phán, Tô lão đại cùng nữ nhân họ Nguyễn đạt thành một loại hiệp nghị song phương.

Nguyễn thị lần này xuất ra 300 tư binh do Nguyễn Thanh Trúc dẫn đội, hôm nay liền nhập doanh trại. Mục đính bên ngoài là theo binh vận lương, nhưng trên thực tế chính là mang hàng của bọn hắn lên Tây Bắc!

Đỗ Anh Vũ kì thật cũng tương tự chẳng khác gì, muối của hắn cũng theo lần vận lương này mà di chuyển.

Bỗng nhiên không khí giữa ba bên có phần trở nên lãnh đạm, Đỗ Anh Vũ lấy lý do bận việc xin phép ra về.

....

Lúc Đỗ Anh Vũ trở lại quân doanh đã là đầu giờ chiều.

Thời gian trôi qua thật mau, trong nháy mắt đã là đến cuối tháng 9.

Vừa vào giáo trường, hắn đã thấy trong doanh binh sĩ chỉnh tề khôi giáp, theo hiệu lệnh mà liều mạng luyện tập.

- Sở hữu tướng sĩ nghe lệnh! Ba mươi hai bộ quân thể pháp, bắt đầu!

Lý Ứng lớn tiếng ra lệnh, hắn là thay cha dạy cho đám người này học võ, quân thể pháp là võ học căn bản ở trong quân, chiêu số đơn giản nhưng thực dụng, phù hợp với việc lên chiến trường chém giết.

Ở đây Đỗ Anh Vũ là nhìn thấy một vài gương mặt mới, bọn hắn đều là mới nhập doanh không lâu.

Dẫn đầu đám Dương gia binh là Dương Tự Minh, thiếu niên mặt lạnh này Đỗ Anh Vũ cũng không tiếp xúc nhiều, ấn tượng chắc hẳn là tên đẹp trai này tương đối tự giác chăm chỉ, Dương gia binh có Dương Đoan Hoa áp chế nên cũng nhanh chóng hoà nhập với đám người trong doanh.

Dù có phần muộn nhưng ít ra Dương gia binh lính còn chung một màu cờ sắc áo, quay sang nhìn đám Đoàn gia binh thì đông đảo hơn nhưng chính là một đám ô hợp chi chúng!

Đoàn, Đào, Ngô, Lý, Khổng....đây đủ các thể loại nhà tư binh tập hợp lại thành hơn 500 người.

Lộn xà lộn xộn, lệch lạc vô cùng.

Ban đầu bọn hắn còn nói lần này theo quân cũng chỉ là nhận lệnh bảo vệ Đoàn tiểu thư, không có mục đích cùng nhiệm vụ khác.

Nghe vậy, Đỗ tiểu tử liền cười cười, sau đó thì đuổi cả đám ra khỏi doanh trại, treo lên cái biển “Quân doanh trọng địa, không phận sự miễn vào!”

Con mẹ nó, hắn cần binh lính chứ không phải muốn một đám tổ tông.

Lời qua tiếng lại một hồi suýt nữa thì đánh nhau to, may mắn Đoàn Thiên Hương coi như biết điều đứng ra hoà hoãn, nàng yêu cầu đám người này nếu muốn theo nàng nhập doanh thì hết thẩy phải tuân theo quân lệnh.

Nhờ đó sự tình cũng coi như êm xuôi.

Đỗ Anh Vũ tiến lên xem đám người ô hợp này tập luyện, cầm đầu là một gã thanh niên đang vận sức bú sữa mẹ để theo kịp đám quân, thỉnh thoảng lại liếc nhìn xem liệu Đoàn tiểu thư nàng có ở đây chú ý đến phong thái cao nhã của bản thân hay không.

Đáng tiếc là không thấy người đâu cả! Hắn lại âm thân hận nghiến răng nghiến lợi.

“Dương nữ tặc dám lừa ta...!”

Rõ ràng bao nhiêu mộng đẹp mà Dương Đoan Hoa vẻ ra cho hắn chỉ là cái bánh vẽ thơm ngon, đơn thuần chính là một cú lừa!

Mệt như chó chết nhưng vẫn muốn giữ hình tượng, không hổ là Đoàn tiểu thư đệ nhất liếm chó Đào công tử!

Thỉnh thoảng có sai lầm, đệ nhị liếm chó Quách Vân liền chỉ mặt hắn cười to làm con hàng này giận đến sôi người.

Nhìn thấy hai tên dở hơi đầu mày cuối mắt, miệng phun lời hay ý đẹp, ngay lập tức bị Lý Ứng tóm ra ngoài, bắt chạy mấy vòng quân doanh, Đỗ Anh Vũ nhìn thấy cảnh này cũng lắc đầu, miệng khinh bỉ :”hai tên cẩu tặc” một hồi.

Thấy Đỗ tiểu tử xuất hiện, bỗng trong đám người có một tiếng ai oán thốt lên kêu gọi hắn:

- Em họ à!!!

Đỗ Anh Vũ nghe thấy nhưng cũng chẳng thèm liếc, hắn cao giọng quát:

- Đỗ Anh Hậu! Ở trong quân không có anh em họ nào hết, gọi ta là Phó Sứ hoặc Thiếu Soái!

- Thiếu Soái, ta muốn rời khỏi nơi này, ta thật là không chịu nổi...! - Đỗ Anh Hậu cũng nhanh chóng đổi giọng, hướng Đỗ công tử yêu cầu.

Hắn rõ ràng là muốn lên kinh hưởng phúc, không phải là đi lính.

Tất nhiên đáp lại hắn chỉ hai từ: Ha ha!

Mẹ kiếp ngươi nghĩ nhiều rồi!

....

Tại bãi đất huấn luyện, Phạm Thiết Hổ chỉ huy đám người dàn hàng tập xạ bắn.

Ba hàng tiễn trận dưới sự chỉ huy của hắn gọn gàng lưu loát hình thành.

Đỗ Anh Vũ nhìn thấy cũng gật gù khen ngợi, lòng thầm nghĩ “quả nhiên anh họ thì cũng có anh họ this anh họ that!”

Đứng ở một bên, chỉ huy đao thuẫn binh là Trần Đại Long cũng không chịu thua kém, một tay đao, một tay thuẫn, thân khoác trọng giáp sừng sững đứng đó.

Đám đao thuẫn binh nghe theo hiệu lệnh chỉ huy của Trần Đại Long, tay nâng thuẫn đỡ rồi tay kia vung đao chặt xuống, hành động chính là đều tăm tắp, cứ mỗi lần vung lên hạ xuống đều hét một tiếng, khí thế uy mãnh như muốn dời núi lấp biển.

Trần Đại Long và Phạm Thiết Hổ thỉnh thoảng lại liếc nhìn đối phương.

Cái cặp Long Hổ huynh đệ này mối quan hệ chính là thật thú vị, yêu hận tình cừu hỗn tạp đủ loại.

Đỗ tiểu tử cũng mặc kệ cặp oan gia này thể hiện tình cảm hay là ganh đua, chuyện này hắn là không xen vào quá sâu.

Quan sát một hồi rồi quay đít bỏ đi, hắn hướng tới nơi đám đông người đang hò hét tụ tập.

Tiến vào sâu trong khu huấn luyện, Tô Hiến Thành cùng Dương Đoan Hoa đang chơi cờ người.

Trò chơi này Dương bà điên chính là thích mê thích mệt!

Đối thủ không tìm Đỗ tiểu tử thì cũng là tóm lấy Tô thư sinh!

Lúc Đỗ Anh Vũ tiến đến thì trận đấu đang lâm vào hồi căng thẳng.

Một bên thiện công, một bên thiện thủ, hai phe tranh đoạt một hồi xem như ngang tay.

Lý Kế Nguyên bản thân cũng ngồi tại nơi đây, uống trà thưởng thức trận đấu như đang nhìn cảnh đẹp ý vui, khuôn mặt già nua cũng mỉm cười rạng rỡ.

Đỗ tiểu tử liền nhanh nhẹn tiến tới bên cạnh lão nhân gia, cười cười ngồi xuống bên cạnh lão:

- Nguyên bá!

Lão nhìn tiểu tử trước mắt, mỉm cười hoà ái hỏi thăm:

- Trở về rồi đấy à? Mọi việc đều sắp xếp xong xuôi?

Đỗ Anh Vũ gật đầu đáp:

- Trên cơ bản đều ổn, chỉ còn chở xuất quân mà thôi!

Xong hai người cũng không nói gì thêm, lại quay đầu nhìn trận cờ trước mặt.

Dương Đoan Hoa là có Đoàn Thiên Hương làm trợ thủ, rõ ràng thế công mạch lạc hẳn ra.

Tô Hiến Thành một bên thì gánh theo quả tạ Phí Công Tín, chính là khổ không thể tả.

Loại thi đấu đội hình 2vs2 này là Đỗ Anh Vũ mới thêm vào, dùng để tăng thêm sự ăn ý!

Kì thủ đi hai nước, trợ thủ đi một nước, cứ liên hoàn luân chuyển như vậy.

Quả nhiên thế cờ là thú vị hơn nhiều.

“Cuộc sống trong doanh hằng ngày cũng thật không tệ!” Đỗ tiểu tử thầm nhủ.

....

Tuần đầu tháng 10 thật là một cái thời tiết tốt, tiết trời trong veo sáng sủa, trên bầu trời đám mây như đang thư giãn vặn eo bẻ cổ, tại gió thôi động phía dưới nổi lơ lửng.

Đương nhiên, nếu như gió nhỏ một chút thì tốt hơn.

Đỗ tiểu tử ngước nhìn bầu trời, gió lớn phần phật thổi hắn tóc tai có phần lộn xộn khó mà tu chỉnh.

Hắn nhìn những tấm Đại Việt chiến kỳ ngợp trời đang lồng lộng bay trong gió.

Bên dưới thật đông đảo đám người đã sớm tụ tập, cả đám quân trang võ bị đầy đủ, thần tình nghiêm túc lặng im đứng đó như đang chờ đợi điều gì.

Đang bâng khuâng suy nghĩ thì một tiếng thật dài trống trận kéo hắn về với thực tại.

Cả đám người bên dưới cũng thức tỉnh, trong ánh mắt hiện lên khao khát trở mong.

Đỗ Anh Vũ nhìn về phía xa, hắn thấy một thân ảnh quen thuộc đang được một đám người tháp tùng tiền hô hậu ủng bước lên đài cao.

Vị trí của Đỗ Anh Vũ là quá xa nhưng hắn có thể đoán được Bệ Hạ đang cười.

Quả thật đúng như vậy, Nhân Tông Bệ Hạ đứng ở trên cao nhìn xuống đám Đại Việt quân sĩ đã tụ tập từ sớm, nhìn thấy một đám mãnh nhân tràn ngập khát vọng tụ tập dưới chân mình, Bệ Hạ liền mỉm cười.

“Đại Việt mãnh sĩ đời nào cũng có!” Nhân Tông gật gù tán thưởng

Trống trận kết thúc, Nhân Tông hướng về đám đông cao giọng tuyên bố:

Long trì điểm tướng chính chức bắt đầu!

Đám thái giám hầu cận nhanh chóng chuyển lời, âm thanh vang vọng tứ phía.

Đỗ Anh Vũ nghe vậy thì thở dài.

Chiến tranh cuối cùng cũng là thật đến rồi!