Nguyệt Hắc Phong Cao!
Sát nhân dạ!
Theo mệnh lệnh đã sớm hạ đạt, toàn bộ ngõ hẻm Hoa đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Lúc này ở Tây Xưởng chính sảnh đường, hơn một trăm gã to con Thánh Dực Vệ do Trần Kình dẫn dắt đã chỉnh tề xếp hàng đứng thẳng, lẳng lặng chờ đợi Đỗ Anh Vũ mệnh lệnh.
Trần gia đám người ý chí chiến đấu ngẩng cao, thân khoác vệ sĩ giáp, tay cầm vệ sĩ côn còn có khiên mây mà Đỗ công tử mới sắm sửa thêm, toàn thân võ trang cũng coi như đầy đủ.
Một đám vai u thịt bắp mặt mày hung hẵn giống như là một đám ác lang chờ đợi tế phẩm.
Dũng mãnh thiện chiến là có thừa, đám sói này chỉ cần có một con hung tàn cơ trí sói đầu đàn dẫn dắt, cả đám liền dám cùng vật lộn, cắn xé bất cứ một giống loài mãnh thú nào dám xâm nhập tiến vào địa bàn của chúng.
Mà ở nơi này, Đỗ Anh Vũ chính là bọn họ sói đầu đàn!
Sói đầu đàn Đỗ công tử của bọn hắn lúc này ngồi ngay ngắn ở chính giữa sảnh đường, hai mắt khép hờ, thể rẻ hiện một bộ vạn sự đều nắm trong tầm tay bộ dáng!
Hắn tựa hồ đối với cuộc chiến sắp xảy ra không chút nào để ý.
Nhưng chuyện của mình thì chỉ có mình với biết, kỳ thật Đỗ Anh Vũ lúc này cũng có đôi chút hoang mang
Kiếp trước thời trẻ trâu hắn cũng từng cùng đám anh em dẫn nhau đi đánh lộn.
Nhưng quy mô đến hàng trăm, thậm trí hàng ngàn người đánh đánh giết giết thì chưa bao giờ.
Binh thư chiến thuật cũng mới cũng lão Lý học qua vài tháng, mà tất cả chỉ nằm trên lý thuyết, thực tiễn thì chưa từng dùng.
Kinh nghiệm? Ha ha, chơi đế chế có tính không?
Đây là thật chém giết, không phải trò chơi. Chỉ biết lý luận suông sẽ phải trả giá bằng máu.
Đỗ Anh Vũ liếc nhìn đám người trước mặt, hắn không có phép vì sai lầm của mình mà trong đám người này có anh em nào ngã xuống.
Hắn Đỗ Anh Vũ xuyên việt không có tuỳ thân lão gia gia.
Không có thông thiên pháp bảo.
Không có gian lận hệ thống.
Chỉ có một đám huynh đệ cùng thanh đao trên tay.
Mẹ kiếp! Không phục liền làm!
Đột nhiên mở hai mắt, Đỗ Anh Vũ trong con ngươi lại để lộ ra cái loại có thể cắn nuốt hết thảy quang mang tựa như hồng hà mãnh thú.
“Đến rồi!” Đã đám người Trần gia liền dựng lên tinh thần.
- Trần Đại Long, ngươi dẫn Tả Dực Vệ cùng 300 huynh đệ Tứ Hải Minh chia nhỏ ra phục kích tại cổng chính, chờ đám dê vào tròng thì nhóm lửa tập hậu.
Đỗ Anh Vũ quyết đoán bắt đầu tuyên bố mệnh lệnh.
- Rõ! - Không chút do dự, Trần Đại Long lập tức mang theo đám Tả Dực Vệ rời đi như thể đối với mệnh lệnh của công tử một trăm phần trăm tín nhiệm.
- Trần Lục, ngươi dẫn Hữu Dực Vệ cùng 300 Tứ Hải Minh huynh đệ thủ ở cổng sau chỗ bãi cỏ gần vườn hoa, ở nơi đó đã sớm có sắp xếp, kiên nhẫn chờ bọn chúng sa bẫy thì hãng ra tay, rõ chưa.
- Rõ! - Hữu Dực Vệ trưởng Trần Lục cũng nhanh nhẹn chắp tay nhận lệnh, sau đó liền dẫn người đi.
Đỗ Anh Vũ liền liếc nhìn Trần Kình đứng bên cạnh, trầm giọng ra lệnh:
- Lão Trần, ngươi dẫn đám người còn lại theo ta. Rắn đã ra khỏi hang, là cơ hội để để chúng là quét sạch hang ổ của bọn hắn.
Trần Kình cười cười chắp tay đáp:
- Vâng thưa công tử!
- Chúng ta đi thôi!
Đỗ Anh Vũ đứng dậy, dẫn đầu đám người rời đi.
....
Ở một nơi khác, Đặng Thái Lân đã dẫn theo đám anh em tiếp cận về phía Ngõ Hẻm Hoa không xa.
Có một gã thuộc hạ mặc toàn bộ đen tiến lên báo cáo:
- Trại chủ, thuộc hạ sớm đã điều động trinh sát tìm hiểu rõ ràng, toàn bộ bên trong ngõ hẻm đều bình thường, thỉnh thoảng vẫn có một vài tên gác đêm lảng vảng canh gác nhưng chính là xác nhận không có để phòng. Nếu ấn theo thời gian tính toán một chút, hẳn không sai biệt lắm sắp đến thời gian bọn hắn giao ca, vào chính lúc đó là thời cơ tốt nhất để hạ thủ.!
Đặng Thái Lân ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn tên thuộc hạ ra lệnh:
- Vì tối nay giờ khắc này, ngay cả trinh sát đều xuất động, chắc hẳn vạn vô nhất thất... Đã như vậy, liền động thủ đi!
Gã thuộc hạ nhẹ gật đầu, hướng ra đằng sau vẫy tay một cái.
Mười mấy bóng người giống như bay đi theo hắn hướng về ngõ Hẻm cổng chính mà đi.
Nhiệm vụ của hắn chính là tiên phong tiến vào thăm dò, sau thì đốt lửa gây loạn cũng như để báo hiệu cho người bên ngoài xông tới.
Đặng Thái Lân lại ra hiệu cho một tên thuộc hạ chờ tiên phong đốt lửa thành công thu hút toàn bộ sự chú ý thì hắn mang theo đám thuộc hạ từ cổng sau tập hậu.
Không xuất thủ thì thôi, đã xuất thủ phải đánh tàn phế đối phương.
Cả đám thề hôm nay nhất định cho Đỗ tiểu tử trả giá đắt.
Gã hắc y tiên phong dẫn theo khoảng chục người nhân lúc Thánh Dực Vệ giao ca liền dẫn người lợi dụng màn đêm trèo vào bên trong, có thể nói là hành sự nhanh nhẹn cẩn thận.
Nhưng nào biết mọi hành động của hắn đều nằm trong tầm mắt của một đám người đã núp sẵn từ lâu.
Một tên Trần gia vệ sĩ hướng Trần Đại Long hỏi thăm
- Vệ trưởng, có tóm bọn hắn không?
Trần Đại Long lắc đầu đáp:
- Bên trong đó có sẵn người đón bọn hắn rồi, chúng ta ở đây là chờ cá lớn.
Quả thật đúng như Trần Đại Long đã nói, Vương trọc dẫn theo một đám Tứ Hải Minh huynh đệ đã chờ sẵn từ lâu.
Chờ đến sốt cả ruột!
Cứ ngỡ làm chuyện không công, không ngờ chuột là thật mò đến.
Cả đám nhìn nhau cười gian xảo một hồi, chờ đám địch nhân tiến sâu vào bên trong Tây Xưởng liền từ từ nhẹ nhàng thu hẹp vòng vây tiếp cận.
Đám người xâm nhập vẫn còn không biết mình đã bị để ý tới, thấy mọi sự suôn sẻ liền vui vẻ.
“Chuyện này dễ như ăn cháo!” Một tên vừa rón rén đi vừa suy nghĩ trong đầu.
Bỗng từ đằng sau có một bàn tay to lớn vòng lên bịp mồm kéo hắn lại.
Chỉ kịp ú ớ vài tiếng. Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là một gã có một cái đầu bóng loáng hướng về hắn nhe răng cười, dơ ngón tay suỵt một cái!
Rồi gõ hắn một muộn côn.
Nhìn con hàng trườc mặt đổ xuống như domino, một tên hướng Vương trọc nói:
- Lão Vương, hàng cũng gom gần đủ rồi!
Vương trọc cười một tiếng rồi ra lệnh cho đám huynh đệ không cần ẩn nấp ám hại nữa, lập tức xông tới.
Gã hắc y tiên phong cầm đầu thấy bỗng dưng xung quanh có động tĩnh liền nhận ra tình thế không ổn, vừa quay lại định kêu lên cho đám đàn em thì liền thấy 5-6 tên vạm vỡ lao về phía hắn như vận động viên bóng bầu dục.
Oành một tiếng, gã tiên phong bị đụng như diều dứt dây. Lăn lông lốc trên đất vài vòng.
Đang muốn nhịn đau vùng dậy thì bị đè nghiến xuống.
Vương trọc tiến về phía hắn chỉ tay phẫn nộ quát:
- Con mẹ nó sao bây giờ ngươi mới tới, biết bọn ta chờ đợi khổ cực lắm không?
Vừa nói dứt câu, hắn liền vung côn đập xuống, đánh ngất gã tiên phong còn đang mộng bức, sau rồi quay lại kêu tên thuộc hạ:
- Châm lửa đi!
Đốt không phải đám người xâm nhập.
Đốt chính là những bó rơm lớn mà Tây Xưởng đã chuẩn bị sẵn.
Ánh lửa bùng lên sáng rực bầu trời, báo hiệu cho cuộc chiến đêm nay chính thức bắt đầu.
Cùng lúc đó ở một nơi khác.
Đỗ Anh Vũ đứng trước một toà phủ đệ, hắn quay sang nhìn lão Chuột đang thấp thỏm đứng giữa vòng vây đám người, mở miệng hỏi:
- Ngươi chắc chắn là nơi này?
- Chắc chắn thưa công tử! - Lão Chuột nhanh nhẹn gật đầu khẳng định.
Đỗ Anh Vũ nghe thấy vậy mắt liền híp lại, môi mỉm cười
Hắc...hắc....!
....
Nhìn thấy Tây Xưởng ánh lửa ngút trời.
Đặng Thái Lân nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn quay lại nhìn mấy trăm huynh đệ đang hưng phấn đợi sẵn liền ra lệnh:
- Các anh em, thời cơ rửa nhục đã tới, tiến lên đi.
Chỉ chờ có vậy, đám lưu manh tay lăm lăm vũ khí điên cuồng lao tới Tây Xưởng như thể lao đến mỹ nữ đang khoả thân, một đám lộ ra thần sắc tham lam hung tàn.
Trần Đại Long đứng ở trên một nóc nhà nhìn thấy cảnh tưởng này, biểu tình trên khuôn mặt vẫn không hề biến chuyển.
Tất cả vẫn đúng như trong kế hoạch.
Hơn nữa hắn nhìn đám người xông tới quần áo lôi thôi, vũ khí thì cũ kĩ không đồng nhất, mà quan trọng nhất bọn hắn không có trận thế, rõ ràng là tiến công nhưng nhìn thì chẳng khác gì đám dân chạy loạn.
Trần gia đám người trước làm thủy phỉ, đối đầu không phải là đám phỉ tặc khác thì cũng là quan quân vây quét.
Nếu so sánh với đám trước mặt thì rõ là một bọn gà đất chó kiểng.
- Vệ trưởng, bọn hắn sắp đến gần rồi, chúng ta bây giờ nên làm thế nào? - Gã vệ sĩ lại hỏi thăm
Trần Đại Long quay lại nhìn huynh đệ mình một hồi rồi nhẹ nhàng đáp:
- Vẫn theo kế hoạch, chờ bọn hắn tiến hết vào trong thì đóng cửa đánh chó!
....
Ngay lúc này hậu viện, một đám người lén lút cũng theo về hướng ánh lửa mà tiến tới.
Đặng Thái Lân chính là để bọn hắn nhân lúc hỗn loạn diễn ra ở tiền sảnh liền tập hậu, đánh cho Đỗ Anh Vũ một đòn quyết định không kiếp trở tay.
Đám người một đường nhẹ nhàng trèo tường rồi xuyên qua vườn hoa.
Hoàn toàn thuận lợi không bị ngăn cản.
Cả đám vui sướng nghĩ đến số của cải của Tây Xưởng sắp chiếm được.
Nên làm gì với số tiền đó đây?
Bỗng dưng có tiền cũng là một chuyện phiền não!.
Một tên đang mãi suy nghĩ không để ý, chân vấp phải cái gì đó, ngã sấp mặt xuống đất.
Mấy tên xung quanh cũng giật mình, ra hiệu cho tên kia cẩn thận nhẹ nhàng thôi, không thể để cho đối phương biết bọn hắn đang tiến đến được.
Tên bị ngã nhanh chóng đứng lên chửi thề một câu, rồi cúi xuống kiểm tra.
Lúc hắn sờ thấy hung thủ liền ngớ người.
Thứ làm hắn ngã là cỏ.
Nhưng là những búi cỏ được buộc lại với nhau tạo thành cạm bẫy để người vấp ngã.
Tại sao lại có kẻ buộc cỏ ở đây?
Bỗng nhiên trong lòng hắn có một dự cảm xấu, toan muốn kêu lên nhắc nhở thì đám người trước mắt đều bị giống hắn vướng cỏ ngã nhào.
Ngay lúc ấy từ bốn phương tám hướng có tiếng reo hò xông lên làm cả đám giật mình.
Đám người còn chưa kịp đứng dậy thì đối phương đã quăng những tấm lưới về phía bọn chúng.
Trời tối đen như mực lại bị bất ngờ tấn công làm cả đám hoảng hốt.
Lưới của Trần gia ngày trước dùng để bắt cá, nhưng cũng có thẻ dùng để bắt người. Lưới quăng trúng tên nào liền bị cả đám nam nhân to lớn kéo ngã rồi lôi xềnh xệch về phía màn đêm.
Sau đó là hàng loạt tiếng loạn côn cùng tiếng kêu thảm thiết phát ra.
Đàm còn lại phía dưới chân thì vướng cỏ, thậm trí còn bị vướng vào hố đất đã được đào sẵn từ lâu.
Đen đủi bị quăng lưới trúng chính là bị kéo đi hành quyết.
Thậm trí đám người Trần gia còn mang theo sẵn đủ loại sỏi đá ám khí thi nhau ném tới, một bộ chính là chúng ta quyết không đánh giáp lá cà, đứng ngoài ném chết ngươi.
Chưa hết, còn có kẻ chuẩn bị cả cát, đê hèn hơn là còn có cả vôi bột
Mưu hèn kế bẩn chính là ra hết.
Những kẽ xâm nhập di chuyển khó khăn chỉ có thể đứng yên chịu trận, có kẻ nào muốn phá vây chạy được vài bước liền vấp ngã, sau cũng lại phải cùng đám đồng đội chia ngọt sẻ bùi.
Khổ không thể tả.
Trần Lục nhìn thế trận nhanh chóng nghiêng về một phía liền bĩu môi coi thường.
Đám lưu manh này quá kém rồi!
.....
Về phía cổng chính.
Đám lưu manh quân đoàn cũng như vậy, tiến vào bên trong rất thuận lợi.
Nhưng khi tiến vào tiền sảnh thì đập vào mắt bọn hắn không phải là cảnh hoảng loạn cứu hỏa mà là chục tên đồng bọn bị trói gô lại, miệng nhét giẻ đang nằm chỏng trơ trên mặt đất.
Thấy vậy, có vài tên xông tới cởi trói cho đám người.
Tên hắc y tiên phong khi bỏ được miếng giẻ trong miệng ra liền hướng đồng đội hét lớn:
- Tất cả chạy mau, đây là một cái bẫy!
Cả đám lưu manh lúc này đều phần nào hiểu được chuyện gì nhưng đáng tiếc
Muộn!
Xung quanh bọn hắn bỗng nhiên xuất hiện một đống xe gỗ, bên trên trở theo rơm rạ đang bốc cháy, khe hở giữa các xe còn được nối lại với nhau bằng xích sắt.
Những chiếc xe rực lửa bị một đám nam nhân đằng sau đẩy về phía bọn hắn.
Đội xe xếp thành hình chữ u nhanh chóng tiến tới kẹp lại mấy trăm người ở giữa.
Hoả thế trên xe quá nóng, cả đám không thể đẩy ngược lại được, chỉ có thể bị bức lui lại dựa sát vào nhau.
Không gian càng lúc càng thu hẹp.
Không thể thể tiếp tục ở lại, một tên cầm đầu ra lệnh rút lui.
Nhưng nào có dễ dàng.
Cổng chính Tây Xưởng dính lửa bỗng dưng cũng bùng cháy.
Tên cầm đầu cả đám liền ngạc nhiên không thôi.
Rõ ràng lúc đi qua hắn không ngửi thấy mùi dầu hỏa, nếu không hắn đã không tiến vào bên trong.
Cánh cổng tại lại dễ cháy như vậy?
Tên tiên phong áo đen một mặt bất đắc dĩ nói:
- Là sơn!
Sơn?
Cả đám lưu manh quay lại nhìn nhau, hận ghiến răng ken két!
Mẹ kiếp cánh cổng này không phải tẩm dầu
Mà là tẩm Sơn!
Con mẹ nó đứa nào nghĩ ra cái kế bẩn thỉu như này?
Ở phía xa có một thiếu niên bỗng nhiên hắt xì, xoa xoa mũi một hồi rồi tiếp tục ra lệnh cho đám thuộc hạ khuân đồ đi!
Vương trọc cầm đầu mấy trăm Tứ Hải Minh huynh đệ nấp ở bên trong chờ sẵn từ lâu, thấy dê vào chuồng lập tức thực thi kế hoạch xe lửa tiến công chặn bọn chúng lại.
Đầu côn gỗ của đám người lúc này đã được thay bằng đầu mâu. Kẻ nào cố gắng vượt rào liền chọc chết bắt quay trở lại.
Lão Cao cùng Cao lão trang mấy ngày nay vì để đảm bảo tiến độ sản xuất đầu mâu liền bận túi bụi.
Rèn đao không đủ sắt cùng thời gian nhưng rèn mũi mâu thì đơn giản và tiết kiệm hơn nhiều!
- Lão Vương, bây giờ chúng ta làm gì? - Tên Bình sẹo đến từ Thanh Hổ bang quay sang hỏi
Vương trọc lấy tay xoa xoa cái đầu bóng loáng nhe răng cười nói:
- Không làm gì cả, chỉ vây bọn hắn bên trong, hun khói bọn hắn một hồi! Công tử gọi đây là thịt dê hun khói!!
Cả đám Tứ Hải Minh nghe vậy liền nhìn nhau cười thành một đoàn.
Công việc này quả thật có chút việc nhẹ lương cao đi.
Trái ngược với đám bên ngoài vui vẻ, đám lưu manh bên trong sớm đã sặc khói, nước mắt nước mũi chảy hết ra.
- Nhanh rút lui, cánh cổng tuy cháy nhưng hoả thế tương đối yếu, là có thể lao ra ngoài.
Bỗng có một âm thanh từ đâu phát lên kích động cả đám tìm đường sống trong chỗ chết.
Đám lưu manh đã chịu đủ rồi, nghe thấy có cách liền liều mình xông ra.
“Nhảy qua biển lửa liền là trời cao biển rộng mặc ta bay!” Một tên lưu manh cắn răng xông ra ngoài, trong đầu suy nghĩ tự động viện bản thân.
Quả nhiên là hắn là xông ra được, tham lam hít thở những luồng không khí trong lành, một bộ như được sống lại.
Đáng tiếc đời không như mơ, chào đón hắn không phải là tự do mà là Trần gia lưới sắt.
Hắn còn chưa hưởng thụ đủ tự do liền bị kéo vào trong đám đông loạn côn chào đón.
Trần Đại Long nhìn gã Trần gia vệ sĩ bên, vỗ vai khen ngợi hắn làm tốt lắm.
Âm thanh kích động đám người xông ra ngoài không phải là xuất phát từ nội bộ đám lưu manh.
Mà là tên Trần gia vệ sĩ này hét lên.
Bọn này quá ngu xuẩn, không nói liền không nghĩ ra.
Tả Dực Vệ đã mai phục chờ từ lâu, bọn chúng còn không chịu xông ra!
Mẹ kiếp ý gì vậy? Không cho chúng ta tham chiến hay sao?
Cuối cùng không nhịn nổi nữa nên tên vệ sĩ mới nghĩ ra cách này.
Trần Đại Long thì nhìn vào đám lưu manh chen chúc thi nhau lao vào tròng liền thở ra một hơi. Hắn thầm nghĩ:
“Trận chiến này kì thật cả kết thúc ngay từ khi bắt đầu rồi”
“Đây là không cùng đẳng cấp chiến đấu!”