Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 61: Đào Nguyễn chi tranh.




Trong ba ngày nay, toàn kinh thành dư luận xôn xao nhất chắc chắn là việc lập bia công đức.

Dù sao cơ hội được khắc tên vào bia đá, lưu danh muôn thủa không phải lúc nào cũng có.

Danh, lợi động nhân tâm!

Kể cả đám hủ nho ngoài miệng suốt ngày gọi “đê tiện thương nhân”, chỉ trích bệ hạ sao lại tôn sùng bọn hắn. Nhưng bên trong thì lại âm thầm tích súc tiền của

Mong có thể một tiếng hót lên làm kinh người!

Nho môn trọng danh.

Lưu danh sử sách!

Ai mà cưỡng lại được...

Đỗ Anh Vũ nhìn bọn hắn bỗng nhớ đến một câu

“Miệng thì nói không nhưng cơ thể lại rất thành thực.”

Hắn không khỏi nhổ nước bọt vài lần, chửi thầm đám sĩ diện hão.

Từ lúc chiếu chỉ đi ra, hàng sáng các điểm thông báo danh sách đều chật kín người.

Quyên góp thì ít, đến làm quần chúng xem trò vui thì nhiều.

Đỗ tiểu công tử chính là một phần trong đó.

Ngoan ngoãn đứng đó đóng vai người qua đường Giáp!

Đỗ tiểu tử chen chúc vào trong đám người, nhìn có chút lọt thỏm, ngẩng đầu nhìn bảng danh sách phía trước mặt, tay nhỏ vuốt cằm.

Mấy hạng cuối hắn không quan tâm, Đố Anh Vũ chỉ nhìn ba vị trí dẫn đầu.

Số một không ngạc nhiên lắm chính là Tô thị tiền trang 23000 quan tiền. Nhưng tên người quyên lại là Mạc Hiển Tích Mạc thượng thư. Tô Chính quả nhiên giúp cha vợ hắn lưu danh tiếng.

Đứng thứ hai chính là thiếu niên mãnh Long quá giang Nguyễn Dương, hắn chính là trong ba ngày đã quyên ra 2 vạn quan tiền.

Nhưng bất ngờ đứng hạng thứ 3 lại là từng đả kích việc quyên tiền Hà thị, danh lưu chính là Thành Khánh Hầu Lý Càn Phong, số tiền 15000 quan.

Chỉ tính riêng tiền của 3 phương người này hợp lại đã ngang bằng tất cả những người còn lại trong danh sách.

Mở cửa ba ngày, chỉ mới tính riêng kinh thành đã nhận được hơn 10 vạn quan tiền, Đỗ công tử cùng không khỏi gật gù khen một tiếng không tệ.

Kinh thành nước sâu quả thật không sai.

Bỗng từ đằng sau có tiếng ồn ào. Đỗ Anh Vũ tò mò ngoái đầu lại nhìn xem, thì thấy một đám người tiền hô hậu ủng đang mở đường tiến tới.

Dẫn đầu là một thiếu niên phe phẩy quạt giấy, trên môi thường trực một nụ cười rất đáng ăn đòn.

Người tới không ai khác chính là Nguyễn thị thiếu chủ Nguyễn Dương!

Hắn xuất hiện mang đến một hồi xôn xao như thể minh tinh xuống phố.

Đỗ Anh Vũ đưa mắt đánh giá thằng cha này một hồi cũng phải gật gù khen một bộ tốt túi da.

Lần trước Uyển Lâu lúc thương hội đình nghị có lẽ ánh sáng hơi thiếu nên Đỗ Anh Vũ cũng chưa nhìn rõ được diện mạo của hắn.

Ngân bào kim quan, tay cầm quạt giấy, nụ cười tự tin.

Trẻ tuổi sáng sủa, ngọc thụ phong lâm.

Với độ tuổi của hắn ở thời hiện đại hoàn toàn có thể làm idol tuổi teen, hot tiktok các loại.

Tên quan quân ghi danh sách bình thường lãnh đạm nhưng vừa thấy Nguyễn tiểu tử tới cũng phải khách khí một hồi:

- Nguyễn công tử hôm nay lại tới ghi danh sao? Xin hỏi công tử lần này là tới quyên bao nhiêu?

Nguyên Dương rất tận hưởng cái cảm giác vạn chúng trú mục này, sau thì nhìn gã quan quân phía trước phong độ nói:

- Bản công tử nhiều việc, không rảnh tới đây thường xuyên nên lần này mang đến 1 vạn quan tiền cùng 5000 thạch lương.

Đám người xung quanh nghe xong liền sửng sốt.

Quá đại khí rồi!

Đỗ Anh Vũ cũng phải bất ngờ về độ đại tài khí thô của tên này.

Đúng là mạnh vì gạo bạo vì tiền!

Đừng nghĩ 5000 thạch lương ít ỏi.

Một thạch gạo thời nay chính là nặng khoảng 71.16kg! Giá thị trường trung bình chính là 2 quan tiền 1 thạch.

5000 ngàn thạch chính là tương đương với 1 vạn quan tiền, còn chưa nói đến hắn quyên bên ngoài 1 vạn quan tiền mặt nữa.

Trong lúc nói cười, 2 vạn quan tiền cứ vậy mà đưa ra không nháy mắt một cái.

Nhẹ tựa lông hồng!

Đỗ Anh Vũ cũng phải công nhận tên cao phú soái này có thực lực kiêu ngạo.

Ngay lập tức, tên của Nguyễn Dương lại vượt Tô thị tiền trang bay lên đầu bảng, bỏ cách gần như gấp đôi.

Đỗ Anh Vũ nhìn Quách Dương bằng ánh mắt chìu mến.

Tán tài đồng tử, ai thấy cũng yêu.

Nguyễn Dương quay đầu, đánh giá đám người đang kinh ngạc nhìn hắn, mỉm cười thầm nghĩ:

“Kinh thành cũng chỉ có như vậy!”

Ngay trong lúc cảm tưởng mình đang đứng trên đỉnh thế gian, ngạo thì quần hùng thì hắn có cảm giác tay áo giật giật như thể có ai đó kéo hắn lại, không cho hắn tiếp tục phi thăng.

Cúi đầu xuống nhìn xuống thì thấy một bạch y tiểu tử xinh đẹp như họa, mắt to tròn long lanh nhìn hắn, thần tình chính là muôn ngàn ngưỡng mộ manh manh nói:

- Đại ca ca, tên của huynh bay lên đầu bảng rồi! Đại ca ca thật lợi hại!

Nguyễn Dương nhìn fan hâm mộ nhỏ của mình, cũng cười đáp:

- Chuyện tất nhiên, ta Nguyễn Dương không lên được đầu bảng thì còn ai xứng hơn!!

- Nguyễn thiếu chủ khẩu khí thật lớn! Coi chừng nghẹn đấy! - Nguyễn Dương vừa dứt lời thì từ đằng sau có âm thanh trâm biếm phát ra, nhìn ra liền thấy Hà thị tổng quản người tới.

Đi cùng còn có một thanh niên trẻ tuổi tướng tá cao ráo khôi ngôi, nhìn qua khí chất cũng thấy là quý công tử nhà giàu.

Lời châm biếm chính là thanh niên này nói, hắn tiến tới đánh giá Nguyễn Dương một hồi rồi cười khẩy:

- Ta còn tưởng Nguyễn thị thiếu chủ 3 đầu 6 tay ra làm sao, cuối cùng cũng chỉ thường thôi.

Nguyễn Dương bị người mỉa mai nhưng cũng không lộ vẻ giận giữ, mỉm cười nhìn tên mới tới đáp:

- Không biết vị huynh đài này là....

- Đại ca ca chính là đầu bảng thì nói hắn đầu bảng, ngươi không sánh bằng người thì lên tiếng nói mỉa, phong độ ở đâu? - Nguyễn Dương còn chưa kịp dứt lời thì fan nhí của hắn đã thay hắn phẫn nộ, tựa như thần tượng của mình bị chà đạp, giận dữ quát lên:

Nguyễn thị thiếu chủ thấy có kẻ thay hắn nói, lại cảm thấy không sai lên cũng chẳng lên tiếng phản đối, âm thầm tặng cho fan hâm mộ một like. Cả người dựng thẳng, đầu ngẩng cao như con gà chiến, bức khí chính là toả ra tứ phía.

Không phục liền tới!

Gã thanh niên mới tới nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, mặc dù nhìn tiểu tử vừa phát ngôn có chút quen quen nhưng cũng chẳng quan tâm nhiều, mắt liếc Nguyễn Dương nhàn nhạt nói:

- Quản tốt người của ngươi, kinh thành không phải là nơi để cho các ngươi dương oai!

Nguyễn Dương tất nhiên cũng không thua khí thế, phe phẩy quạt giấy đáp:

- Ta thấy hắn nói không sai!

- Thực lực không có lại chỉ giỏi võ mồm, người như ngươi đại ca ca của ta có thể chấp 10. Không phục sao? Có ngon liền tới, chỉ biết miệng lưỡi định dọa ai? Đại ca ca của ta chính là Nguyễn thị thiếu chủ, ngươi là ai mà cũng xứng đến khiêu khích! Nhanh chóng cút đi thôi!

Nguyễn Dương không nói nhiều nhưng fan của hắn thì cuộn cuộn như trường Giang đại Hải, liên tục vả mặt gã thanh niên phía trước khiến tên đó mặt đỏ tía tai, nghiến răng kêu “ khốn nạn, nào có thể như vậy!”

Sau cùng, tiểu tử fan hâm mộ còn hướng về đám người đang ngồi xem kịch làm ra vẻ thất vọng nói:

- Kinh thành cũng chẳng ra sao! không có kẻ nào ra dáng một chút, đại ca ca của ta mới ra chút sức liền áp đảo quần hùng. Không phải nhắm đến một ai nhưng tất cả các người chính là lên hết một lượt, đại ca ca của ta một tay cũng có thể đánh các người quỳ xuống. Nguyễn thị thiếu chủ danh tiếng là không thể khinh nhờn!!! Không phục liền tới.

Ách!

Nguyễn Dương cảm thấy fan hâm mộ kình lực có chút mạnh. Nhưng đã là thế cưỡi hổ, hắn cũng không thể nào ngay tại chỗ phản bác được, chỉ có thể cắn răng nhận lấy.

Gã thanh trước mặt phẫn nộ kêu gào:

- Mẹ kiếp ranh con, muốn tới kinh thành diễu võ dương oai, qua cửa của Đào Thuấn ta trườc đã!!

Vừa nói xong liền tiến tới rút ra ngân phiếu 2 vạn quan tiền buff cho Thành Khánh Hầu bay thẳng lên vị trí thứ 2.

Hà thị tổng quản cũng rút ra ngân phiếu một vạn quan, ghi danh cũng chính là Thành Khánh Hầu.

Chỉ chớp mắt Thành Khánh Hầu đã đá Nguyễn Dương xuống, độc chiếm khôi thủ.

Đào Thuấn ánh mắt khiêu khích nhìn Nguyễn Dương như muốn nói nơi này là kinh thành, ngươi có là rồng cũng phải cuộn lại, có là hổ cũng phải quỳ xuống.

Đám người xung quanh nhìn Nguyễn Dương cũng có phần bất thiện.

Lúc này không hiểu tên fan nhí đã chạy đi đâu mất, vứt lại một đống hỗn độn cho Nguyễn thiếu chủ.

Nguyễn Dương bản thân cũng được gia giáo cẩn thận, đón lấy ánh mắt khiêu khích thần tình như không, nội tâm hắn suy nghĩ cũng không nên làm quá, dù sao mãnh long cũng khó đỡ địa đầu xà. Toan lên tiếng giải thích thì từ đằng sau lưng Đào Thuấn có một âm thanh eo éo như thế vừa bóp mũi vừa phát ra:

- Tên nhà quê!!!!

Chỉ ba từ “tên nhà quê” mang đến cho Nguyễn Dương vết thương chí mạng.

Một sự xúc phạm to lớn!!!!

Nguyễn thị thiếu chủ chưa từng bị sỉ nhục như vậy, sắc mặt lạnh xuống, những lời định nói liền nuốt lại, ánh mắt sắc bén lườm Đào Thuấn một hồi, buông câu ngoan thoại:

- Chuyện này còn chưa xong, Đào Thuấn đúng không, ta nhớ ngươi rồi.

Nói hết câu liền dứt áo quay đầu đi.

Đào Thuấn thua người nhưng không thua khí thế, đáp lại ta chờ một tiếng rồi quay lại nhìn đám hạ nhân đằng sau hỏi:

- Câu “tên nhà quê” vừa rồi là ai nói vậy?

Đám hạ nhân nhìn nhau đều nhao nhao lắc đầu không nhận.

Chỉ sợ qua ngày hôm nay, tin tức Nguyễn thị thiếu chủ khiêu chiến quần hùng, Đào gia công tử liền tiến lên đón lấy sẽ lan ra mọi ngõ ngách ở kinh thành.

Ngày quyên tiền thứ ba, Đào Nguyễn chi tranh liền nổ ra.

Đỗ Anh Vũ lúc này đã sớm rời xa trung tâm chiến sự, quay đầu mỉm cười nghĩ

“Chó nhà giàu gặp chó nhà giàu, không cần ném củ khoai, dăm ba lời miệng lưỡi liền lao vào cắn nhau!”

Không sai, tên Nguyễn Dương fan nhí chính là hắn.

Nói Nguyễn Dương là “Tên nhà quê” cũng chính là hắn!

Kích động một trận xong rồi mất dạng.

Hết việc liền không lưu danh phất áo rời đi!

Tựa như Yasuo sau khi bay vào hoàn thành chiêu cuối!

“Việc của ta đến đây là xong!!!!”

.....

Nhưng chưa đi được bao xa, Đỗ Anh Vũ liền bị người cản lại.

Một trận gió thơm ập tới.

Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu, nhìn xem kẻ nào mắt mù dám cản đường hắn thì thấy ngay một đâu tóc ngắn anh khí bừng bừng.

Dương Đoan Hoa nhìn hắn chằm chằm, cười như không cười nói:

- Tiểu đệ đệ, mấy ngày nay ngươi trốn thật kĩ, ta tìm ngươi thật khổ!

Đỗ Anh Vũ chột dạ, thầm nghĩ “bà điên này tìm ta có việc gì?” Nhưng ngoài mặt vẫn cười hoà đáp:

- Ta nào có trốn, Hoa tỷ tìm ta là có việc gì vậy?

“Lai giả bất thiện, bà điên này tới tìm ta có 8 thành là chuyện chẳng lành!” Đỗ Anh Vũ nội tâm phát ra cảnh báo nguy hiểm, âm thầm tự đánh giá tình hình.

- Ngươi có phải hay không quên mất chuyện gì rồi! - Dương Đoan Hoa khuôn mặt vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại thâm trầm nhìn hắn.

“Ta là quên mất chuyện gì rồi?”

Đỗ Anh Vũ cũng ngẫm nghĩ tự hỏi bản thân một hồi, sau cùng mới nhớ.

Ách!

Nữ nhân điên này là muốn bái sư Lý lão.

Ta vậy mà quên mất.

- Hoa tỷ, có thể để hôm khác được không? Hôm nay ta thật bận! - Đỗ tiểu tử cười cười ngượng ngùng giải thích.

Dương Đoan Hoa lại không ăn cái bộ này, tác phong nhanh nhẹn chuẩn con nhà binh tiến tới kẹp cổ tên trước mặt khiến hắn oai oái kêu lên, ở bên tai hắn thổ khí như lan nói:

- Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay lúc này đi.

Nói xong liền xềnh xệch mang hắn một đường kéo đi.

Đỗ tiểu tử má áp ngực thơm, nhưng cổ lại bị kẹp chặt.

Có thể nói là thiên đường địa ngục trong gang tấc.

Khuôn mặt một dạng sinh không thể luyến.

Trong lòng gào thét.

“Hoàng thượng, thần thiếp không làm được!”

....