Chương 424: Con đường tắt của Tô Hiến Thành.
Ngay từ lúc sáng sớm, Ngũ Hành Phòng đã vô cùng bận rộn, vào giờ cao điểm, người ra kẻ vào đông như mắc cửi, đây là hiện tượng thường nhật
Một bên đi cùng Đỗ Anh Vũ, Tô Hiến Hành thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn quanh, nhìn cái quang cảnh nơi này, lòng có chút cảm thán, Đỗ Anh Vũ đi ngay bên cạnh liền mỉm cười, cũng chẳng hỏi tên này đang xuýt xoa vì điều gì.
- Sứ quân, nha thự của chúng ta có phải là có chút... - Tô Hiến Thành có điểm ngập ngừng hỏi
- Có chút đông đúc? - Đỗ Anh Vũ ngoái đầu nói:
Tô thư sinh gật đầu, đây mặc dù không phải là lần đầu tiên hắn tới Ngũ Hành Phòng, nhưng là lần đầu tiên hắn thấy Đỗ Anh Vũ ở đây, tiện cơ hội này, hắn muốn hỏi điều mà bản thân thân thắc mắc đã lâu.
- Nha thư có quan có lại, quan ít lại nhiều, chuyện bình thường thôi mà... - Đỗ Anh Vũ nhún nhẹ bờ vai, vểnh môi đáp:
- Hơn thế nữa... bọn hắn cũng sẽ chẳng ở lại đây bao lâu nữa, một thời gian sau đều sẽ phải thuyên chuyển công tác.
Đối với Đỗ Anh Vũ, Ngũ Hành Phòng vừa là một cơ quan hành chính, vừa một một học viện công chức, mà đám người kia, vừa là nhân viên, vừa là học viên.
Ảnh hưởng bởi tiền kiếp, Đỗ Anh Vũ hắn đã quen với môi trường làm việc đông đúc cũng với tốc độ đào thải cao, Ngũ Hành Phòng được hắn lập nên tự nhiên mang phong thái tương tự.
- Học luôn đi đôi với hành, tầng lớp tri thức có thể gánh tránh nhiệm còn lâu mới đủ đấy. - Đỗ Anh Vũ có chút bâng quơ nói:
Tô Hiến Thành nghe vậy có thì điểm trầm tư.
Thường các đại tộc cũng sẽ nuôi không ít đám người tri thức, dạy họ đạo làm quan, đó gọi là nuôi môn khách.
Tầng lớp này chính át chủ bài khiến đại tộc khác với các các gia tộc thông thường khác, thế nhưng, kiểu nuôi môn khách như Đỗ Anh Vũ hắn chưa từng thấy bao giờ.
Không phải người đọc sách, cũng chẳng phải người xuất thân đại tộc.
Người làm tại đây có già có trẻ, có nam, có nữ, có đủ mọi tầng lớp, gần như Đỗ Anh Vũ tuyển dụng chẳng có một cái quy luật nào cả.
Hơn thế nữa, họ Đỗ không có tẩy não, đặt nặng lòng trung thành lên đám người này, cũng không truyền dạy cho bọn hắn bao nhiêu đạo lý cả, hoàn toàn một bộ buông thả nuôi dạy, mỗi người chỉ cần biết đến một chuyên môn là đủ.
Thông qua ánh mắt, Tô Hiến Thành có thể biết Đỗ Anh Vũ xưa nay chưa từng quá coi trọng đám người này.
Thế nhưng cũng không có mảy may xem thường bọn hắn.
“Không hiểu trong đầu hắn là đang nghĩ cái gì nữa.”
“Thật kỳ lạ.”
Tô Hiến Thành lòng thầm nghĩ.
...
Theo dọc hành lang, hai người tiến vào bên trong một gian nhã phòng, nơi này vốn là phòng riêng của Đỗ Anh Vũ, thế nhưng hắn rất ít khi lui tới, bình thường họ Đỗ luôn giải quyết công việc tại Biệt Phủ, chỉ có lúc họp bàn thì mới cất công chạy tới đây một chuyến.
Hạ nhân giống như được lập trình, lập tức dâng trà, Đỗ, Tô hai người ngồi thả lỏng, nói đôi ba câu chuyện phiếm, được một đoạn, Tô Hiến Thành thuận thế liền kể cho Đỗ Anh Vũ chuyện Lý Dương Minh gặp gỡ mình.
Đại loại nội dung về cơ bản cũng chẳng có gì đặc biệt, không khác với những gì Đỗ Anh Vũ đã sớm biết.
Lý Dương Minh bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Tô Hiến Thành, muốn hắn cống hiến vì bản thân, Tô Hiến Thành ngược lại không coi trọng y, thẳng thắn từ chối...
Nghe tới đây, Đỗ Anh Vũ cười như không cười nhìn Tô Hiến Thành, quệt miệng nói:
- Tô huynh, cũng không nhất thiết phải tuyệt tình với người ta như vậy, hắn suy cho cùng cũng là một vị Hoàng Tử, Hải Đông về sau có khi thành đất phong của hắn cũng không biết chừng...
Tô Hiến Thành không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp lắc đầu, đáp:
- Sứ quân chớ cười, Tô mỗ lập chí vì dân, vì nước lập thân, vì quân chủ, vì xã tắc mà lập mệnh, những thứ còn lại, ta không quản, mặc kệ người tới là Hoàng Tử hay là Vương Gia... thì có liên quan gì tới ta.
Chí hướng của Tô Hiến Thành rất lớn, hắn chưa bao giờ muốn chỉ có thể bo bo một góc tại Yên Hưng.
Thế nhưng luồn cúi, nịnh bợ để thăng tiến cũng không phù hợp với đạo tâm của họ Tô.
Hắn là người trực tiếp, muốn đi đại đạo của bậc quân tử, kinh thường bè lũ xu nịnh...
Nhìn Tô thư sinh một thân hạo nhiên chính khí, Đỗ Anh Vũ liền lắc đầu cười, nói Tô Hiến Thành cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi quá mức cứng nhắc, mà cái gì cứng quá thì dễ gãy.
Suy cho cùng, người làm chính trị không phải chỉ cần có một tấm lòng son là đủ, đôi lúc phải biết biến báo.
Tô Hiến Thành cũng không quá mức chú trọng với cái chủ đề này, hắn nhìn Đỗ Anh Vũ, miệng dò hỏi cách nghĩ của họ Đỗ đối với tình hình Phương gia...
Dù sao Tô Hiến Thành cũng có hơn một năm sinh hoạt tại Phương thị, ở lâu cũng có tình cảm, hắn quan tâm đến việc tồn vong của Phương gia cũng là điều dễ hiểu.
Đỗ Anh Vũ cũng thẳng thắn, nói ra đề xuất của mình với Phương gia, điều này khiến Tô Hiến Thành vô cùng kinh hãi, trợn tròn mắt nhìn họ Đỗ một hồi thật lâu, nửa ngày sau mới lắp bắp thành tiếng:
- Liệu... sự có thể thành sao?
Đỗ Anh Vũ nghĩ nghĩ một chút, sau thì nửa gật đầu, nửa lắc đầu, cười nhạt đáp:
- Có thành sự hay không là chuyện của Phương gia, ta không quan tâm. Chuyện sống c·hết của bọn hắn, bọn hắn tự nhiên cần phải tự chủ động dành lấy, thân là minh hữu, ta cũng chỉ giúp đỡ được đến vậy...
Tất nhiên, nếu Phương gia thật quá mức ngu xuẩn, không thể thành sự, Đỗ Anh Vũ hoàn toàn có thể bỏ đá xuống giếng, loại bỏ Phương gia, nâng lên một quân cờ khác có giá trị tương đương.
Bản thân Lương Sơn Bạc cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Đương lúc hai người chuyện trò, Quách Ngọc Như đẩy cửa tiến vào, theo sau lưng nàng còn có Trần Kình cùng Đoàn Thiên Hương.
Đỗ tiểu tử phất tay ra hiệu, ba người lập tức tiến tới, cùng Đỗ, Tô hai người ngồi quanh một chiếc bàn tròn.
Quách thị nhìn quanh một chút liền hỏi Đỗ tiểu tử:
- Hôm nay chỉ có chúng ta họp thôi sao?
Đỗ Anh Vũ gật đầu, có một số việc tạm thời hắn không muốn làm rùm beng, chỉ đám người này biết là đủ.
- Vài ngày nữa Bệ Hạ hẳn là sẽ phái người tới đây, mọi người chuẩn bị tinh thần một chút.
Đám người nghe vậy liền gật đầu, Đoàn Thiên Hương một bên thấp thỏm, nàng bất chợt nói:
- Sứ quân, nói như vậy... nếu Bệ Hạ phái người tới tiếp quản Yên Hưng, chúng ta cứ vậy mà thuận theo hay sao?
Lập tức, cả Tô Hiến Thành cùng Đỗ Anh Vũ đều nhướn mày trừng mắt nhìn Đoàn Thiên Hương.
Mẹ kiếp, lời đại nghịch bất đạo này nàng cũng dám nói ra hay sao?
Tô Hiến Thành vội ho khan một tiếng, nhìn hôn thê, ra vẻ nghiêm trọng nói:
- Thiên Hương, cẩn trọng lời nói.
- Sợ cái gì, đây đều là người mình! - Đoàn Thiên Hương trực tiếp bĩu môi đáp:
Mặc dù có điểm quá mức trực tiếp, nhưng đây cũng thật sự là nỗi lo đám người đi theo Đỗ Anh Vũ, tất cả đều nhìn về phía họ Đỗ, xem hắn ứng đối thế nào.
Chỉ thấy Đỗ Anh Vũ nhấp một ngụm trà, thong thả đáp:
- Chớ lo, bản thân ta sẽ có tính toán. Trừ khi Bệ Hạ thân chinh tới, còn lại đều không có gì phải lo lắng... Hơn thế nữa...
Ánh mắt Đỗ Anh Vũ liếc sang bên Tô Hiến Thành, khẽ cười, nói:
- Đây cũng là thời cơ để Tô huynh đi đường tắt, cá vượt long môn, hắc hắc.
Tô Hiến Thành nghe vậy thì có chút mộng bức, đầu hiện lên một loạt dấu chấm hỏi.
Là chuyện quỷ gì?
...
Ba ngày sau.
Tiết xuân trong lành, buổi sáng tại vùng biển có chút se lạnh.
Từ bên trong sương sớm, một toán xe ngựa độ chục người, nhìn như một thương đoàn nào đó chậm rãi tiến vào bên trong Yên Hưng Thành.
Đám thủ vệ thành thấy đoàn người liền lại liền muốn tiến liền kiểm tra thì lập thức bị người của đoàn xe ngăn lại.
Trong nháy mắt, không khí có phần giương cung bạt kiếm diễn ra, chỉ là đúng lúc này, chủ nhân của đoàn xe ngựa phát ra tiếng:
- Để cho bọn hắn kiểm tra đi, không được vọng động.
- Rõ!
Đám người của đoàn xe nghe thấy vậy lập tức thu lại v·ũ k·hí, đứng tránh qua một bên. Từ trên xe, một lão nhân bước xuống, duỗi mắt nhìn đám thủ vệ quân của Yên Hưng rồi lại nhìn về phía toà thành thị trước mắt, lòng có chút cảm khái:
“Phát triển thật nhanh!”
Quân sĩ dường như cũng cảm nhân thấy lão nhân này khí chất bất phàm, tuyệt không phải người thường thì cũng thu liễm lại nanh vuốt không dám vô lễ, tên thủ lĩnh đánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ chạy đi gọi người, bản thân thì khách khí tiến lên, chắp tay nói:
- Lão bá, cái này là trách nhiệm chúng ta phải tuân theo, mong lão bá chớ trách.
Lão nhân kia chẳng để tâm, chỉ khẽ gật đầu đáp lại, sau để cho một tay thuộc hạ làm việc với quan quân, bản thân thì tiến tới một chiếc xe ngựa khác ở phía sau, nhẹ giọng hướng vào bên trong xe cười nói:
- Thanh Trà... chúng ta là đến nơi rồi, xuống xe đi.
Bên trong xe ngựa, một giọng thiếu nữ lập tức vọng ra:
- Ta không xuống, ta không xuống, thúc phụ, người là lừa gạt ta, ta không muốn nhìn thấy thúc phụ...
Giọng thiếu nữ liến thoáng như súng liên thanh, từ ngữ xông tới như tràng giang đại hải khiến lão nhân nghe xong thì chỉ biết cười khổ, dỗ dành nói:
- Nào có, Thanh Trà, thúc phụ đâu có lừa ngươi, ta thật là tiểu Thanh Trà đi du Xuân ngoạn thủy...
Lão còn chưa kịp dứt tiếng thanh minh thì một cái đầu nhỏ xinh đẹp từ bên trong xe nhô ra bên ngoài, trừng mắt nhìn lão nhân, tức tối căm phẫn nói:
- Ta không nghe, ta không nghe!!!
- Cái nơi khỉ ho cò gáy này thì có gì để xem, thúc phụ, người nghĩ ta ngốc sao không biết người là đang tính toán chuyện gì hay sao? Đừng trách ta không nói trước, tuyệt không có cửa đâu!!
Đương lúc một già, một trẻ còn đang giằng co, Tô Hiến Thành mang theo một toán binh giáp chạy tới.
Họ Tô một thân phong thái nhẹ nhàng trực tiếp tiến đến chỗ lão nhân, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, trịnh trọng chắp tay cúi đầu hành lễ:
- Thảo dân Tô Hiến Thành, nhận lệnh từ Đông Hải Tiết Độ Sư Đỗ Anh Vũ tới nghênh đón Tổng Quản đại nhân.
Đáp lại lời họ Lưu không phải là Lão Nội Thị là thiếu nữ trên xe:
- Không nghênh đón gì hết, chúng ta trở về, ngươi cút!!!
Ách!!
Tô Hiến Thành lập tức có chút khó xử.
Lão Thái Giám thì đánh giá Tô Hiến Thành một phen.
“Diện mạo phong thái không tồi, tuấn tú lịch sự!”
Lão Nội Thị đồng thời cũng nhìn qua đám quân lính tại Yên Hưng, so sánh với q·uân đ·ội tại kinh thành tự nhiên kém xa, thế nhưng cũng có điểm chính quy, cùng với Sương quân tại khu vực khác thì không kém là bao.
Tô Hiến Thành giống như không để tâm đến thiếu nữ trên xe đang câu gắt, ánh mắt hắn thủy trung từ đầu đến cuối đều dừng trên thân Ngô Quý Thường, lần nữa nói:
- Tổng Quản đại nhân, xin mời theo chúng ta.
Lão khẽ gật nhẹ, ra vẻ hiền lành nói:
- Vậy mời Tô... chỉ huy dẫn đường...
Lập tức, đoàn người ngựa được họ Tô tháp tùng chạy thẳng tới Biệt Phủ của Đỗ Anh Vũ.
Suốt dọc con đường, tiếng kêu gào ồn ào “ta không đi, ta không đi” của thiếu nữ vang vọng không dứt.
...