Chương 414: Năm mũi tên.
Dương Sư Dương Không Lộ?
Tô Hiến Thành thoáng nhíu mày, nửa tin nửa ngờ, nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:
- Nói như vậy... việc Phương gia tại Phương Bắc âm mưu tạo phản cũng là Dương Sư nói cho sứ quân?
Tại Phương Gia sinh hoạt một thời gian, Tô Hiến Thành từ chỗ Phương Thiên Hoa biết được vài điều, trong số đó chính là việc Đỗ Anh Vũ mới là người chủ động liên lạc với nhà họ Phương.
Theo như Phương Thiên Hoa giải thích, việc họ Đỗ từ ngàn dặm xa xôi lại ẩn ẩn biết được Phương gia muốn làm phản, việc mà chỉ có nội bộ cao tầng Phương thị mới biết, Phương gia phần đông người đều nghĩ rằng là vì họ Đỗ với bọn hắn cùng thuộc về Minh Giáo, là Đại Minh Thiên Tôn mách bảo... bla... bla!
Tô Hiến Thành lúc nghe xong chỉ có thể âm thầm nhổ nước bọt, nói đám người Phương gia tự động bổ não quá mức.
Tất nhiên không phải tất cả người nhà họ Phương đều ngu xuẩn như vậy, vẫn có một số ít khác, trong đó có Phương Thiên Hoa thì cho rằng Đỗ Anh Vũ cài nội gián vào Phương Gia, thế nhưng khi Phương Thiên Hoa gặp mặt Đỗ Anh Vũ, biết được hắn chỉ là một thằng nhãi con thì thật sự đã đánh nát tất cả những suy đoán trước đó của nàng.
Việc Phương Gia muốn tạo phản là đã được trù bị trong nhiều năm, trong khi Đỗ Anh Vũ thời điểm đó mới hơn 10 tuổi.
Chẳng lẽ hắn là cài cắm người vào Phương Gia từ lúc còn trong bụng mẹ sao?
Tất nhiên sự tình này là không thể nào, Phương Thiên Hoa cùng Phương Lạp bắt đầu đổi sang một lối suy nghĩ khác, đó là Đỗ Anh Vũ chỉ là vật che mắt, chủ tử phía sau lưng hắn mới là người giật dây hết thẩy.
Đặc biệt khi biết Đỗ Anh Vũ là học trò của Nhân Tông thì giống như càng khẳng định thêm suy đoán của Phương Thiên Hoa.
Hợp tác với Phương Gia không phải là Đỗ Anh Vũ mà chính là vua của nước Việt.
Đáp án này càng khiến cho Phương thị đối với Đỗ Anh Vũ càng thêm phần trọng thị.
Nhưng đó là tất cả những gì người họ Phương nghĩ, Tô Hiến Thành thì khác, hắn ở cùng với Đỗ Anh Vũ thời gian đủ lâu để có thể phủ định việc này.
Trong mắt Tô Hiến Thành, Đỗ Anh Vũ giống như một chiếc chiến thuyền đơn độc, độc lập một phương, mặc kệ là Đỗ thị, Thái Tử Đảng hay thậm chí là Bệ Hạ đều không ảnh hưởng gì đến hướng đi của nó.
Thế nên Tô Hiến Thành chính là thật lòng không sao hiểu nổi gã thiếu niên kia làm sao mà làm được, và hắn rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?
Tô Hiến Thành lần này không muốn tiếp tục cứ mù mờ mà đi theo Đỗ Anh Vũ nữa!
“Nếu họ Đỗ ngươi vẫn thật sự còn muốn có ta làm bạn thì nhất định phải cho ta một đáp án thoả đáng!”
“Ít nhất phải để cho Tô Hiến Thành ta biết, bản thân là đang chiến đấu vì cái gì?”
Đây là những gì Tô Hiến Thành suy nghĩ.
Đỗ Anh Vũ dường như cũng biết sẽ có lúc phải chơi bài ngửa, nên cũng đã có chút chuẩn bị.
Hắn tự nhiên không thể huỵch toẹt nói bản thân là người xuyên không, thế nên buộc là phải có một lý do khác hợp lý hơn thay thế vào.
Đỗ Anh Vũ đưa mắt nhìn Tô thư sinh, không nhanh không chậm, từ chỗ Trần Kình cầm trở lại Tàn Hồng Đao, nâng lên trước mặt họ Tô mà nói:
- Tô huynh, ngươi biết đây là thứ gì không?
- Là bội đao của sứ quân?! - Thanh đao này kè kè bên Đỗ Anh Vũ đã lâu, Tô Hiến Thành tất nhiên là biết.
Trong lúc Tô Hiến Thành còn ngờ vực thì Quách Ngọc Như đứng tại đó giống như hiểu ý Đỗ Anh Vũ muốn nói, nàng thấp giọng thủ thỉ:
- Cái này là Tàn Hồng Đao, A Vũ, ngươi sở hữu nó, vậy hẳn tiểu tử ngươi hiện tại chính là Tàn Hồng Doanh thiếu chủ đi...
Đỗ Anh Vũ híp mắt cười, gật gù:
- Ha ha, cô cô nói không sai, ta cũng suýt quên mất, cô cô là họ Quách, hẳn là cũng sẽ biết một hai...
Tô Hiến Thành đứng ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện thì mộng bức, chẳng hiểu gì hết, nhìn qua liếc lại rồi không khừng kêu hú hú khẹc khẹc, bày tỏ bản thân một gã người nguyên thủy, quá tối cổ, không hiểu gì hết.
Quách Ngọc Như thở dài, sau thì chủ động thay Đỗ Anh Vũ giải thích đơn giản cho Tô Hiến Thành biết về xuất xứ của Tàn Hồng Doanh cũng như ý nghĩa của người sở hữu Tàn Hồng Đao, trải qua một thời gian trầm ngâm để tiêu hoá hết thông tin, Tô Hiến Thành trân trối nhìn sang chỗ họ Đỗ, nội tâm giống như kinh đào hải lãng.
Hắn thật không dám tin thằng nhãi trước mắt hắn lại thật là truyền nhân của Lý Thái Uý.
Mẹ kiếp!
Lý Thái Uý là ai người dân Đại Việt ai mà không biết!
So với mờ mịt hư ảo Dương Sư thì địa vị của Lý Thái Uý càng rõ ràng, càng khiến người ta kính cẩn ngưỡng mộ như anh hùng thần thánh.
Tô Hiến Thành toan mở miệng muốn nói, sau lại thoáng ngập ngừng giống như để tu chỉnh là từ ngữ, Đỗ Anh Vũ nhìn tên này nửa kích động nửa thấp thỏm liền thấy buồn cười, lắc đầu nói:
- Tô huynh, ha ha, ngươi có phải là từng suy nghĩ ta sẽ cấu kết với người ngoài mà phản bội Đại Việt.
Tô Hiến Thành lập tức lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Không, thế nhưng ta lo sợ sứ quân trong lúc vô tình kéo chiến hỏa lan tới Đại Việt...
Đỗ Anh Vũ nghe vậy tiếu dung cũng từ từ biến mất, nhíu mày trầm ngâm. Hắn thừa nhận Tô Hiến Thành lo lắng không phải phải có lý.
Nhưng nó chỉ đúng khi Đại Tống toàn thịnh.
Còn hiện tại bọn hắn chính là thù trong giặc ngoài nội bộ đấu đá, vài năm còn có sự kiện Tĩnh Khang, Đỗ tiểu tử vì biết rõ nên hoàn toàn không sợ hãi.
Tô Hiến Thành cùng Quách Ngọc Như không biết điều này, bọn hắn chỉ muốn cầu ổn.
Đỗ Anh Vũ không biết từ đâu lấy ra một bao tên, từ trong đó rút ra một mũi, hờ hững từ trên cao nhắm bản đồ bên dưới mà ném xuống, vị trí chính xác vào vùng Hàng Châu, hắn nói:
- Phương Lạp c·hết chắc, Tô huynh... ngươi là muốn cứu hắn hay không?
Từ lúc họ Phương quyết định lập quốc triều Vĩnh Lạc thì cũng đồng nghĩa với việc hắn lựa chọn c·ái c·hết rồi, Đỗ Anh Vũ cảm thấy tên này không thể cứu được.
Tô Hiến Thành ban đầu toan muốn nói “không cứu” thế nhưng lại hơi ngưng lại, nhíu mày nhìn Đỗ Anh Vũ, chậm rãi thử suy nghĩ theo kiểu mà Đỗ Anh Vũ thường nghĩ, sau thì nghi hoặc hỏi ngược:
- Sứ quân, ngài muốn cứu hắn sao?
Đỗ Anh Vũ thường không theo thói thường ra chiêu, Tô Hiến Thành không thể không nghĩ đến việc Đỗ Anh Vũ đưa ra quyết định điên cuồng này.
Bất ngờ, Đỗ Anh Vũ cũng lắc đầu, Tô Hiến Thành thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra được một hơi, ngẩng đầu lên thì thấy họ Đỗ đã rút ra một mũi tên khác, ném xuống bên dưới, nhàn nhạt nói:
- Cứu không nổi, cũng không cần thiết phải cứu... thế nhưng, hắn tốt nhất vẫn là nên c·hết chậm một chút.
Tô Hiến Thành cau mày, hỏi tiếp:
- Sứ quân là muốn kéo dài chiến hoả?! Vì cái gì?!
Đỗ Anh Vũ mỉm cười, gật gù, ném tiếp mũi tên thứ ba, không chút dấu diếm nói:
- Không sai, chiến hỏa càng kéo dài, hai bên t·hương v·ong càng nhiều, điều đó không phải rất tốt sao?
Tô thư sinh đã trải qua chiến hỏa phương Bắc, hắn đã thấy rất nhiều thứ kinh khủng diễn ra, hiện tại lại nghe Đỗ Anh Vũ hời hợt nói như vậy liền nhịn không được nhíu mày, thế nhưng không có phản bác, họ Tô chỉ hỏi:
- Sứ quân, ngài rốt cuộc muốn làm cái gì?
- Cháy nhà đi hôi của, phương Bắc giàu có như vậy, chúng ta c·ướp lấy một chút cũng không tồi. - Đỗ Anh Vũ ném mũi tên thứ tư đi xuống.
Tô Hiến Thành lắc đầu, trần trụi nói:
- Sứ quân, ta biết bên trong ngài có hoài bão to lớn, thế nhưng chỉ sợ chúng ta nuốt không nổi, làm không tốt, hậu quả chúng ta gánh không nổi! Hiến Thành... mong ngài nghĩ lại.
Đỗ Anh Vũ ngoái đầu nhìn sang, nhìn bộ dạng chân thành lo lắng của Tô Hiến Thành, hắn tự nhiên không muốn tiếp tục trang bức tỏ vẻ nguy hiểm, bình thản nói:
- Ta biết Tô huynh đắn đo điều gì, ta có thể đảm bảo việc này một chút cũng không can hệ tới Đại Việt ta, ha ha, chỉ cần ta...
- Ta là đang lo lắng cho ngươi đấy, Đỗ Anh Vũ! Thằng nhóc c·hết tiệt này!
Tô Hiến Thành bất ngờ gầm lên khiến Đỗ Anh Vũ, Quách Ngọc Như cũng như Trần Kình đồng loạt sững sờ.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy Tô Hiến Thành thất thố như vậy, cũng là lần đầu tiên Tô Hiến Thành không gọi Đỗ Anh Vũ là sứ quân sau nhiều năm.
Tô Hiến Thành ánh mắt long lên sòng sọc, túm lấy vai áo của họ Đỗ, gằn giọng nói:
- Ngươi... thật sự không thể nào yên ổn một chút được sao? Yên Hưng vẫn không đủ cho ngươi sao? Thêm Khâm Liêm vẫn là không đủ sao? Tại sao nhất định cứ muốn nhảy vào chỗ loạn lạc như vậy? Ta thật không hiểu ngươi là đang phát điên nghĩ cái gì nữa...
- Chúng ta an ổn tại một góc, sau này đồng thời nhập triều, đồng thời phò tá Bệ Hạ, điều này không phải là tốt hơn cái dự định quấy loạn của ngươi hay sao?
- Đỗ Anh Vũ, nghe ta, ta biết người tự tin kiêu ngạo, cảm thấy bản lĩnh mình hơn người, cảm thấy có thể một tay bài bố thiên hạ... thế nhưng, tin ta đi, ngươi cứ tiếp tục như thế này liền sẽ c·hết rất sớm, c·hết rất thảm, lần trước tại Phương Bắc là ngươi may mắn thoát được một mạng, thế nhưng phúc bất trùng lai, đừng có cược mạng của mình nữa...
- Nghe ta... buông tay đi!
Tô Hiến Thành giống như muốn móc tim móc phổi nói, xét theo tôn ti thì hắn chính là đang phạm thượng với cấp trên thế nhưng hắn mặc kệ, lúc này trước mặt hắn không phải là thủ trưởng mà chính là huynh đệ của mình.
Đỗ Anh Vũ sững người, bình thường chỉ có hắn lắc lư người khác, hiện tại lại bị họ Tô lắc lư đến giao động, trong sát na thật sự nghĩ tới chuyện đổi ý.
Thế nhưng... đây là không thể nào!
Đây chính là thời cơ duy nhất để Đỗ Anh Vũ đánh xuống căn cơ, không chỉ cho bản thân mà cho cả Đại Việt.
Nếu hiện tại hắn buông tay, Đỗ Anh Vũ hắn vẫn sẽ sống một cuộc sống vạn người mơ ước.
Chỉ đáng tiếc, Đỗ Anh Vũ hắn là không cam tâm.
Nắm lấy cánh tay của Tô Hiến Thành đang đặt lên vai mình, Đỗ Anh Vũ ôn hoà cười:
- Tô huynh, nếu ta lúc này buông tay, cuộc sống tất nhiên sẽ an nhàn không lo, thế nhưng hậu nhân của ta sẽ phải thay ta gánh vác...
- Đây không phải vấn đề của cá nhân ta, cũng không phải vấn đề của gia tộc ta, đây là vấn đề của Đại Việt của ta!
Tô Hiến Thành gạt phăng cánh tay của Đỗ Anh Vũ đi ra, hậm hực nói:
- Ta thật không hiểu ngươi đang muốn nói cái gì?
Đỗ Anh Vũ cười khổ, hẳn không thể giải thích, không thể kể chúng ta sau này còn phải đánh Nguyên, đánh Minh đánh Thanh, nói tóm tại là cùng phương Bắc đánh rất nhiều.
Tất nhiên đó đều là những trang lịch sử hào hùng, những nếu có thể lựa chọn, Đỗ Anh Vũ hắn tình nguyện không có, vì sau tất cả, chúng ta đều phải trả giá quá nhiều, đổ máu quá nhiều...
Con mẹ nó, đây là số phận của nước nhỏ sao?
Để cho bọn hắn muốn đánh thì đánh, muốn hoà thì hoà sao?
Để cho bọn hắn có thể đến nhà chúng ta làm loạn, sau rồi bản thân vẫn phải tiếp tục ngoan ngoãn cống nạp xưng hầu sao?
Cọn mẹ nó, Đỗ Anh Vũ hắn chính là không cam tâm!
Tống chính là triều đại yếu nhất của phương Bắc!
Tĩnh Khang chính là giai đoạn đen tối nhất của bọn hắn.
Đỗ Anh Vũ chính muốn nhân lúc hắn bệnh, muốn hắn mệnh!
Sát khí từ bên trong thiếu niên áo đen giống như thủy triều bùng tỏa đi ra, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị, Đỗ Anh Vũ chậm rãi nói:
- Tô huynh, hay để ta điên thêm một lần! Hơn nữa lần này không phải chỉ có một mình chúng ta phấn chiến, chúng ta có đồng bạn, cùng nhau phân chia cái miếng bánh lớn này.
Quách Ngọc Như cả buổi không nói gì, nàng từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào Đỗ Anh Vũ, nhìn cử chỉ, thái độ lẫn lời nói của tên này, Quách Ngọc Như không khỏi nhớ đến một hình bóng của một người khác.
Một kẻ mang theo khí tráng như vạn quân, Thái Sơn sụp đổ trước mặt đều sẽ không chớp mắt, bàn chuyện phân chia thiên hạ lại dửng dưng tựa như cắt một miếng bánh.
“Thật sự càng lúc càng giống rồi!”
Trong nhất thời, thanh âm trong căn phòng im bặt, chỉ duy tiếng hít thở đều đều của bốn người là còn tại, Đỗ Anh Vũ rút ra mũi tên như năm, thuận tay ném xuống rồi quay đầu nhìn hai người, híp mắt cười, nói:
- Ta muốn đi tới phía Bắc, thuận tay chuẩn bị một bàn tiệc lớn! Lần này là người khác quản g·iết, ta chỉ quản chôn!
Lúc này, Tô Hiến Thành cùng Quách Ngọc Như mới chú ý đến 5 mũi tên Đỗ Anh Vũ ném xuống, năm vị trí đó lần lượt là Hàng Châu, Sơn Đông, Quảng Châu, Đại Lý cùng Đài Loan.
Tại nhiều năm sau, thế nhân gọi đây là Chiến Dịch Năm Mũi Tên.
Chiến dịch khiến danh tiếng của Đông Bá Hầu chính thức quật khởi.
...