Tại cổng chính toà Biệt Viện sớm được hạ nhân chăng đèn sáng bừng cả một góc trời.
Tô, Đỗ, Phí, Hoàng bốn người thành bạn đi xuyên hành lang tiến vào nội phủ của Đỗ Anh Vũ, kỳ thật Đoàn Thiên Hương đồng thời cũng tại, thế nhưng nàng cố ý lui về phía sau nhưng lại không gian cho bốn tên nam nhân chuyện trò, bản thân an an ổn ổn đóng vai một tiểu nữ nhân gia giáo biết điều.
Trong phủ lúc này đám hạ nhân chạy tới chạy lui, ngay từ đầu giờ chiều khi biết tin nhóm người Tô Hiến Thành sẽ trở về thì Quách Ngọc Như đã sớm cho người chuẩn bị hết thẩy, dù chỉ đơn giản là tiệc tẩy trần thì nàng cũng muốn làm cho ra dáng một chút.
Tuyệt không thể để người ngoài cười chê, người nhà thì cảm thấy không được coi trọng.
Bữa tiệc đặt tại chính sảnh rộng lớn, nói thật, bản thân Đỗ Anh Vũ đã qua lâu không sử dụng tới nơi này, bình thường họp mặt hắn thường dẫn người tới thẳng thư phòng là phần nhiều, hoặc không thì sẽ sắp xếp khách quan tại các nơi riêng biệt bên trong phủ.
Vừa bước vào chính sảnh rộng lớn, tại chính giữa đã có một cái bàn gỗ tròn lớn đập thẳng vào mắt đám người, bọn người Tô Hiến Thành chẳng có lạ gì với cái bàn gỗ kiểu này, Đỗ Anh Vũ thường luôn dùng bàn gỗ tròn lớn để ngồi họp, luôn hí hửng nói bọn hắn chính là Hội Bàn Tròn.
Có điều hôm nay chiếc bàn tròn này có điểm lạ, phía trên mặt bàn còn có một lợp mặt bàn khác nhỏ hơn chồng lên trên, khoảng cách giữa hai lớp mặt bàn này bằng khoảng một bàn tay, Tô Hiến Thành nhìn vào cái bàn kì quặc này, khuôn mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Rất nhanh, Đoàn thị từ phía sau tiến lên, liếc nhìn hắn, tủm tỉm giải thích:
- Cái này là thiết kế của sứ quân, gọi là bàn xoay, các món đặt tại tầng phía trên có thể được xoay tròn để người ngồi xa cũng có thể gắp lấy.
Phí Công Tín nghe vậy mắt sáng rực lên, hô một tiếng tốt, nếu như vậy không phải bọn hắn có thể ăn được nhiều món hơn sao...
Tên mập Hoàng Nghĩa Hiền giống như xe nhẹ đường quen, tự động chạy đến một chỗ bên phải rồi ngồi xuống, hắn cũng không quên vẫy tay gọi đám anh em chạy tới.
Họ Phí cùng họ Đỗ lập tức đi theo, trái phải đặt mông ngồi xuống bên cạnh tên mập, Tô Hiến Thành toan cũng muốn đi theo thế nhưng lại bị Đoàn thị kéo sang ngồi bên trái cùng nàng.
Ánh hắn mắt liếc đi sang chô hôn thê, hàm ý như muốn nói:
“Tại sao?”
Đoàn Thiên Hương không giải thích nhiều, chỉ đơn nói:
- Ngồi bên trái mới là chỗ của ngươi.
Nghe vậy, Tô Hiến Thành cũng chỉ biết cười khổ, tả thượng, hữu hạ, cái này là luật bất thành văn, nhưng cái bàn tròn này rõ ràng mang hàm ý mọi người đều bình đẳng, thật không biết nữ nhân này là quá chi ly tính toán hay gì.
...
Cùng thời điểm, thư phòng Biệt Viện ánh nén dập dìu như thể lúc nào cùng cóthể bị gió đêm vùi tắt.
Trước mắt Đỗ Anh Vũ hiện ra một chương mỹ mạo như tranh, dưới ánh sáng mập mờ ẩn hiện giống càng thêm phần diễm lệ.
Lý Sư Sư tuổi ngoài hai mươi, cụ thể bao nhiêu Đỗ Anh Vũ cũng không tiện hỏi, chỉ có thể khẳng định tại cái thời đại này tuổi nàng không cưới gả chính là thặng nữ.
Uhm!
Quách cô cô cũng là vậy!
Thế nhưng không sao, hắn nuôi cô cô...
Đột nhiên nghĩ tới dăm ba chuyện loạn thất bát tao, Đỗ Anh Vũ giống như lơ đi mĩ nhân yểu điệu trước mắt.
Họ Lý lông mi như liễu rũ, chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn hắn.
Hương thơm nữ nhân xộc vào mũi, lúc Đỗ Anh Vũ nhìn sang thì môi mềm của nàng chỉ còn cách hắn có vài centi...
- Nhìn cái gì vậy? - Đỗ tiểu công tử hơi lui ra phía sau một chút, liếc xéo, ngạo kiều nói:
Lý Sư Sư mắt cong hình bán nguyệt, cười lộ núm đồng tiền:
- Thiếu Soái, lông mi của ngài thật cong, so với ta còn đẹp, nếu để ngài phấn giả nữ nhi thì tuyệt đối là một phương bại hoại mỹ nhân...
Thần mẹ nó mỹ nhân, cả nhà ngươi mới là mỹ nhân!!!
Đỗ Anh Vũ nổi da gà, không ngừng nhổ nước bọt!
Nữ trang đại lão hắn trước cũng đã từng chơi qua, thế nhưng đó là hoàn cảnh thúc ép, tuyệt không phải là có sở thích quái đản đi gì hết.
Phút chốc, hai người bốn mắt nhìn nhau, sau một hồi lại tiếp tục châu đầu vào việc chính.
Ở giữa hai người đặt một cái tấm bản đồ nhỏ làm bằng da dê, nhìn ngang nhìn dọc tấm địa đồ nguệch ngoạc vẽ vội này, Đỗ Anh Vũ không khỏi nhíu mày thật lâu.
Xấu!
Thật quá con mẹ nó xấu!
Nhìn cái tấm địa đồ này hắn tựa như kiếp trước nhìn thấy một mớ hình học không gian đồ họa, dẫu biết phong cách vẽ bản đồ thời kì này khác xa hiện đại, thế nhưng cái kiểu đông một nét, tây một nét thế này thì rõ ràng thuộc về độc lập phong cách của Lý Sư Sư.
Cái này hẳn là cố ý đi, để dẫu có bị người khác nhặt được thì cũng xem không hiểu!
Đỗ Anh Vũ nhìn qua một hồi, lòng giống như có điểm không chắc chắn lắm liền ngẩng đầu lên nhìn họ Lý, nghi hoặc nói:
- Lý tỷ, ngươi... gọi cái đống bùng nhùng này... chính là Lương Sơn Bạc?
Lý Sư Sư mỉm cười, tự tin gật đầu, nói:
- Thế nào, không tồi đúng không?
Ách!
Đỗ Anh Vũ nhất thời không biết nói ra sao, cái này Lý Sư Sư là thuộc về phác họa dựa trên trí nhớ thế nên Đỗ Anh Vũ cũng không có yêu cầu quá cao, thế nhưng Lý Sư Sư con mẹ nó nàng vẽ thật sự quá xấu rồi...
Đỗ Anh Vũ nhìn nàng, có chút không thể tin được.
Họ Lý nàng ta vốn là Tống Triều đệ nhất kỹ, trên lý thuyết thì cầm kỳ thư họa tất cả phải tinh thông mới phải chứ, chẳng lẽ chỉ mới kịp học được ba cái trước, cái sau cùng chưa kịp tinh luyện thì lão sư đã té giếng hay sao?
Lý Sư Sư cũng ngẩng đầu nhìn hắn, giống như biết hắn đang nghĩ gì liền thoảng đỏ mặt xấu hổ, thế nhưng biểu lộ tự tin từ đầu đến cuối đều không có đổi, chớp chớp đôi mắt, làm ra bộ dạng yêu kiều khả ải.
“Đại tỷ, tuổi của ngươi đã không còn hợp diễn đáng yêu nữa đâu, dừng lại đi!!” Đỗ Anh Vũ trong lòng nhổ nước bọt, bĩu môi khinh bỉ.
Duỗi mắt nhìn lại tấm địa đồ, theo lời Lý Sư Sư kể thì Lương Sơn nằm bên trong cảnh nội Sơn Đông, sau mấy lần Hoàng Hà vỡ đê thì ngưng thành ngang dọc tám trăm dặm thuỷ bạc, địa thể hiểm trở, dễ thủ khó công, nếu không phải dân bản địa thì khó có thể tiến sâu vào được.
Trước kia nơi này chỉ là một đám tặc phỉ nhỏ, quan phủ địa phương lân cận lại không quá dốc sức kết hợp tiễu trừ khiến đám ung nhọt này càng lúc càng lan rộng, hiện tại thuỷ thổ thương đạo trong khu vực đều bị bọn hắn nắm lấy, uy phong xưa đâu bằng nay.
Kỳ thực liên quan đến mấy chuyện linh tinh ở Lương Sơn trước kia Đỗ Anh Vũ cũng không biết nhiều lắm, cũng không biết rõ giữa tiểu thuyết cùng thế giới này đám Lương Sơn kia có gì khác biệt, nếu không phải biết được tin tức rằng Lương Sơn muốn đối phó với Ô gia trại thì Đỗ Anh Vũ cũng chẳng quá mức muốn quản bọn hắn.
Thế nhưng hiện tại đã biết, Đỗ Anh Vũ tự nhiên không phải kẻ thích bị động nằm chờ, tiên hạ thủ vi cường mới là phong cách của hắn.
Đỗ Anh Vũ vuốt ve cái cắm, ngẫm nghĩ một chút liền hỏi:
- Lý tỷ, kẻ cầm đầu bọn Lương Sơn gọi Tống Giang, tỷ có từng gặp qua hắn sao?
Lý Sư Sư khẽ gật, thuận miệng đáp:
- Gặp qua một lần!
- Cảm giác tên này thế nào? - Đỗ Anh Vũ lại hỏi:
Lý Sư Sư hơi nhíu mày, giống như cố nhớ lại ấn tượng về họ Tống, sau nửa ngày nàng mới bình tĩnh nói:
- Tống Giang kẻ này có chút tầm thường, không có gì đặc biệt, không đủ nhã nhặn của văn nhân, không có đủ uy phong của võ giả, không giống thủ lĩnh phỉ tặc, mặt đen thùi lùi, tướng mạo không tốt lắm...
Nàng ngập ngừng một chút, sau mới nói tiếp:
- Nếu mà có điểm đáng lưu tâm thì có lẽ là nằm ở ánh mắt của hắn, tên này đặc biệt có một đôi mắt biết nói chuyện, dễ dàng mang cho người ta cảm giác đồng cảm, thoải mái!!
Đỗ Anh Vũ vừa nghe vừa gật gù, nói như vậy Tống Giang trên thực tế cùng với bên trong tưởng tượng của Đỗ Anh Vũ có đến 8 phần trùng khớp.
Thấy Đỗ Anh Vũ hồi lâu không nói chuyện, Lý Sư Sư liền hỏi:
- Sao vậy? Loại người này có gì đặc biệt, chỉ là chó săn của Cao thị thôi mà!
Đỗ Anh Vũ nghe vậy liền lắc đầu, nhàn nhạt đáp:
- Không phải chó săn, hắn là một con linh cẩu khoác lên mình cái vẻ của một con sói đầu đàn!!
- Ngươi nói cái gì vậy?! - Lý Sư Sư mộng bức, không hiểu.
Đỗ tiểu tử nhún vai, tuỳ tiện nói:
- Lý tỷ có thể xem như hắn là một phiên bản thấp hơn của Lưu Bị thời tam quốc là đủ.
- Lưu Bị?! Thiếu soái, ngươi có phải là đang đánh giá hắn quá cao hay không?
Đỗ Anh Vũ lắc đầu, không tiếp tục giải thích.
Theo quan điểm của Đỗ Anh Vũ, loại người như Tống Giang chính là khó đối phó nhất, không giỏi văn, chẳng giỏi võ, nhưng mọi thứ đều vừa đủ xài, phủ lên cái vẻ ngoài trượng nghĩa, biết cảm thông, rất giỏi thu phục lòng người.
Loại người này rất giỏi nhẫn nại, hiểu luồn cúi, thậm trí đôi khi còn không cần mặt mũi, ra tay lại rất tuyệt, trở thành đối thủ, nếu không thể một đòn đập chết hắn thì rất phiền hà.
Đỗ Anh Vũ muốn vận chuyển hàng hoá từ khu vực Liêu Đông chuyển về phía nam Đại Việt thì nhất định phải dừng lại tại Sơn Đông nghỉ ngơi một nhịp, ban đầu Đỗ Anh Vũ muốn lợi dụng quan hệ với Ngoã Long Cương Lý gia để hợp tác với Tống Giang làm chuyện này, thế nhưng nếu Tống Giang là người của Cao Cầu thì hắn không thể tiếp tục phương án này được nữa.
Không thể làm bạn, vậy thì chỉ có thể diệt đi!
Đỗ công tử âm thầm hạ được quyết tâm, hắn ngửa đầu quay sang nhìn Lý Sư Sư đang giương đôi mắt đẹp nhìn mình, không nhanh không chậm nói:
- Lý tỷ, tỷ có biết một kẻ ở Lương Sơn gọi là Sài Tiến không?
Lý Sư Sư trợn mắt kinh ngạc nhìn Đỗ Anh Vũ.
Tên nhóc này... thật sự cái gì cũng biết sao?
Quả đúng trên Lương Sơn có một người gọi Sài Tiến, Lý Sư Sư biết rõ ràng, hơn thế nữa nàng ta còn cùng với thuộc hạ của Sài Tiến gọi Yến Thanh chính là đôi bạn tốt, thân pháp Yến Tử Phi Thân của nàng là độc môn của Yến Thanh chỉ dạy.
Lý Sư Sư khẽ gật đầu, tiếp tục chờ đợi Đỗ Anh Vũ nói tiếp, cũng chẳng mất bao lâu, lại nghe hắn nói:
- Vị Sài đại quan nhân này cùng với ta có duyên, nếu có cơ hội có thể gặp mặt một lần, hắc hắc, ngoài ra việc Tống Giang là chó của Cao Cầu có thể lén lút nói cho một kẻ khác nữa, ta đoán điều này hẳn là sẽ rất thú vị.
Đỗ Anh Vũ nghĩ nghĩ, nén không được híp mắt tươi cười, hàn quang trong ánh mắt hắn loé lên như là chuỷ thủ sáng quác khiến Lý Sư cũng không khỏi rùng mình một cái:
- Thiếu Soái muốn người nào biết?!
Đỗ gãi gãi mũi nhỏ, liếm môi nói:
- Một kẻ đã từng là giáo đầu của tám mươi vạn cấm quân, họ Lâm, tên Xung!