Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 395: Tiết Xuân.




- Năm nay hoa đào lại sắp nở...

Đỗ Quỳnh Anh đừng lại sân sau Hầu Phủ, ngẩng đầu nhìn xem hoa đào trên cây.

- Mẫu thân!

Một tên trẻ ranh thân mặc hoàng y từ bên chạy tới vui vẻ gọi, lúc đến nơi nhìn thấy Đỗ Quỳnh Anh ngơ ngác đứng ngắm hoa đào, miệng hắn mở rộng, toan muốn nói nhưng lại rụt cổ trở về, ánh mắt non nớt cũng hướng nhìn đi theo, cuối cùng thì ngoài một chút mầm hoa vừa mới nhú đầu ra còn lại chẳng thấy cái gì khác...

- Uhm, mẹ, người đang nhìn cái gì vậy? - Tiểu hài tử tò mò hỏi khẽ.

Lúc này Đỗ Quỳnh Anh mới sực mình tỉnh lại, hồi phục lại tinh thần, hướng về tên nhóc hiền hoà cười nói:

- Không có gì cả, à đúng rồi Hoán Nhi, hôm nay tại Thư Viện thế nào? Các Tiên Sinh giảng cho ngươi điều gì mới lạ sao? Kể cho mẹ...

Lý Dương Hoán nghe thấy mẫu thân dò hỏi lập tức chột dạ.

Hắn hôm nay trốn học đi chơi, nào có tới Thư Viện.

Ánh mắt nhìn ngang ngó dọc, toan muốn biên soạn lời nói dối thế nhưng không nghĩ mãi không thông thành ra cứ ề à đứng đó.

Đỗ thị thì biết tỏng tính con của mình, nàng chỉ dịu dàng cười, khẽ lắc đầu nói:

- Ngươi đó, bản tính ham chơi không khác gì cậu của ngươi, thế nhưng tài mồm mép thì kém hắn xa, cậu ngươi không cần nghĩ ngợi cũng có thể nói dối như thật, mắt không chớp, mặt không biến sắc, còn ngươi nhìn ngươi xem, một chút liền đỏ ửng cả lên.

Lý Dương Hoán cả thẹn, chạy tới làm nũng thì lại bị mẫu thân dùng chỉ công ấn đầu.

Thái tử hắn năm nay lên tám, từ sau Thọ Điển của Bệ Hạ hai năm trước đã chính thức tiến vào Thư Viện tu học, nhưng con hàng này rõ ràng không phải một mầm mống tốt cho việc học tập, ngược lại còn trốn học như cơm bữa khiến đám Tiên Sinh trong Thư Viện nhiều lúc cũng phải lắc đầu ngao ngán.

Thế nhưng kỳ thật Thái Tử không phải trốn học chơi bời lêu lổng như lời đồn, hắn đơn giản là thiện võ không thiện văn, đặc biệt từ sau kỳ Thăng Long Tiểu Kiếm Hội hồi đầu năm nay, chứng kiến một đám thiếu niên thể hiện võ nghệ được đám đông dân chúng tán dương khen ngợi thì lại càng đối với võ nghệ mê luyến không thôi.

Từ đó thay vì học tập chữ nghĩa giáo lý, hắn lựa chọn chạy tới một nơi “xó xỉnh” cùng sư phụ rèn luyện võ học.

Đối với vấn đề của Thái Tử, Bệ Hạ cùng hoàng thất hoàn toàn làm ngơ, gần như mặc kệ cho hắn tự do phát triển vô hình chung khiến tên này càng thêm tự tung tự tác, có lẽ trước đó bị kìm kẹp trong cung quá lâu, thế nên hiện tại thời cơ đến, Lý Dương Hoán chẳng khác nào chim con sổ lồng.

Bị lão mẫu xuất thủ răn dạy, Lý Dương Hoán ôm lấy cái trán, bĩu mỗi, lúc lắc cái đầu nói:

- Cậu Vũ ham chơi, hiện tại không phải vẫn là quan lớn một phương sao, con có chểnh mảng chút xíu, thế nhưng sau này vẫn có thể làm được minh quân...

Đỗ thị nghe xong liền trố mắt, sau thì giận quá hoá cười.

- Câu này là ai dạy ngươi?

Ách!

Lý Dương Hoán trong đầu chợt nhớ đến nắm đấm nhỏ của “sư phụ” tiểu ma nữ, cả người lập tức sợ hãi, đánh chết cũng không dám nói.

Nhìn con trai lâm vào túng quẫn, Đỗ Quỳnh Anh cũng thừa biết dậy hư con trai mình là ai.

Cả cái kinh thành này, vô pháp vô thiên như vậy thì còn ai người Tiểu Ma Nữ, Nhị Quận Chúa của Lê Phủ nữa.

Có thể nói sau hai năm, đặc biệt từ sau khi Thiếu Sư Lê Bá Ngọc thu nhận nàng ta làm dưỡng nữ thì Lê Xuân Lan càng lúc càng phát triển lệch, con đường thục nữ mỗi lúc một xa, một đường tung bay trên con đường mà nàng gọi là hiệp nữ.

Vì hành hiệp, hậu quả ra sao nàng đều bất chấp, không ít lần Lê Xuân Lan quấy cho kinh thành chó gà không yên, phía trên lại có người bao che thế nên chẳng ai có thể làm gì nàng ta cả.

Thậm trí còn ngang nghiên lập ra một hội nương tử quân, kéo một đám nữ hài theo sau mông làm chuyện “tốt.”

Bảo là hiệp nữ thế nhưng tác phong của nàng càng giống Ma Nữ nhiều hơn.

Đi một cái Tiểu Thái Tuế, thêm một Tiểu Ma Nữ, vùng đất này xem như cũng chẳng có mấy ngày lành.

Chọn bạn chơi cho con nhỏ thì rõ ràng không nên chọn kiểu như nàng...

Nghĩ thì nghĩ vậy, Đỗ thị cũng chẳng muốn trách Dương Hoán không chịu phấn đấu, thân phận hắn là Thái Tử, ngoài Lý Xuân Lan không sợ trời không sợ đất ra thì Lý Dương Hoán khó có thể kết giao với một ai khác tại kinh thành.

Hơn thế nữa...

Khi nhìn thấy nụ cười thơ ngây trên khuôn mặt con trai mình, Đỗ Quỳnh Anh ngược lại cảm thấy đôi khi cứ để hắn mãi vui vẻ như vậy kì thực cũng không tồi.

Đúng lúc này, gia nô trong phủ chạy tới báo tin Đỗ phủ phu nhân Phạm Quyên tới thăm, Đỗ Quỳnh Anh nghe xong thì tại chỗ phân phó hạ nhân chuyển bị điểm tâm cùng trà đón khách, bản thân cùng Thái Tử tu chỉnh phục trang một chút liền sẽ ra nghênh đón.

Vừa nghe tin Phạm Quyên tới, Thái Tử khuôn mặt mừng vui khấp khởi, hưng phấn chạy như bay tới chỗ bà ngoại, Đỗ thị nhìn theo bóng lưng con trai, ẩn ẩn lại thấy bóng dáng của chồng mình hiện lên liền hơi sững lại, sau một hồi thì thoáng thở dài.

Hai năm trôi qua, Sùng Hiền Hầu tại phía nam miễn cưỡng xem như vững vàng, thi thoảng vẫn viết thư về hỏi thăm tình huống trong nhà.

Hai năm không gặp chồng, nói nàng không nhớ nhung chính là giả, đặc biệt từ cuối năm ngoái nghe tin Sùng Hiền nạp một thiếp khiến Đỗ Quỳnh Anh ngoài miệng không nói nhưng lòng đau như cắt.

Chỉ là nàng cũng hiểu...

Chồng nàng hiện tại là người làm đại sự, thân làm hiền thê tất phải biết cân nhắc.

Ngày đó Sùng Hiền Hầu đơn thương độc mã tới phía nam chẳng khác nào lọt vào thập diện mai phục, nơi nơi đều bị người khó dễ, mỗi bước đều là đi trên băng mỏng, việc nạp thiếp cũng là vì kết giao chính trị phục vụ cho việc lôi kéo đồng minh, nàng bản thân không giúp được thì chẳng thể nói cái gì.

Hơn thế nữa phương xa có người chăm sóc cho chồng, Đỗ thị nội tâm cũng yên tâm phần nào.

Ánh mắt nàng bỗng dịch chuyển trở về cây đào ngoài sân, hơi chút lại ngẩn người ra.

Nàng nhớ năm đó bản thân gặp Sùng Hiền cũng là vào mùa Xuân, khi đó nàng kiều diễm như hoa, chớp mắt đã mười năm, đào hoa vẫn như cũ, tâm thì đã già...

“Sùng Hiền à Sùng Hiền...”

“Kẻ khác không biết chàng thế nhưng thiếp sao có thể không hiểu?”

“Mặc kệ chàng là ai hay mưu toan chuyện gì?”

“Một năm rồi lại một năm, đào hoa vẫn sẽ nở, thiếp vẫn sẽ chờ!”

...

Mùa Xuân năm Thiên Phù Duệ Vũ thứ 4 (1123)

Một trận mưa Xuân đột ngột kéo dài vượt mức bình thường, trận mùa này làm cho đường xá tại vùng Đông Bắc vốn đã có chút khó đi nay càng thêm phần lầy lội.

Bên dưới trận mưa xuân, một cỗ xe ngựa kẽo kẹt chạy trên đường, đến đoạn đường xấu thì chiếc xe đột ngột mắc phải vũng lầy liền kẹt cứng.

Hai con ngựa kéo xe hí dài, mặc cho xa phu quất Mông cũng không thể kéo chiếc xe nhích thêm được một bước.

Lão xa phu thấy vậy liền thử nhảy xuống xem sao, khi nhìn thấy bánh xe ngựa đã lún sâu lên một nửa bánh thì khuôn mặt lão tái mét, lão có chút ấp úng gọi vọng vào bên trong xe.

- Tứ hoàng... à không, Lý công tử, tình hình có chút không tốt lắm, để lão nô chạy tới xung quanh tìm kiếm giúp đỡ, công tử ở lại trong xe cẩn trọng...

Âm thanh lão xa phu vọng vào trong xe, hồi lâu sau thì chỉ nghe thấy tiếng thở dài hồi đáp, giọng nam nhân tuổi trẻ bên trong xe vang lên:

- Được rồi, ngươi đi đi...

- Vâng, thưa công tử! - Lão xa phu vội chắp tay, sau thì khoác lên một cái áo rơm chùm đầu nhanh như cắt chạy đi mất.

Lúc này giữa chốn đồng không mông quạnh, mặc dù hiện tại là ban ngày thế nhưng cảnh vật âm u tối tăm lạ thường.

Bất chợt trên con đường mòn vốn vắng vẻ này đột nhiên xuất hiện vài cái cái bóng người khoác mũ rơm chùm đầu từ hai phía bờ rừng đi ra, số lượng nỗi lúc một đông đảo, kẻ nào kẻ nấy đều tướng tá bệ vệ tuyệt không phải nông phu thông thường.

Không nói một rời, đám này thì thu hẹp vòng vây, bao chọn lấy cái xe ngựa.

Mỗi bước chân của đám người lạ mặt này đều hằn sâu xuống nền đất bùn, hiển nhiên trong lượng thân trang không nhẹ, lúc di chuyển còn phát sinh ra tiếng leng keng của kim loại va đập cọ vào nhau.

Bên trong cỗ xe, thiếu niên áo trắng đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mơ hồ cảm nhận được áp lực vô hình truyền tới.

“Vẫn là không thể thoát thân sao?”

Y thở dài một tiếng, sau rồi dõng dạc nói vọng ra ngoài:

- Ta đã không có ý tranh đua... cớ sao còn đuổi tận giết tuyệt như vậy?

Kẻ cầm đầu đám người kia nghe tiếng nói của thiếu niên thì hơi ngưng lại cước bộ, một hồi lâu sau mới dùng cái giọng ồm ồm của mình hồi đáp:

- Sinh tại hoàng thất, mệnh chính là như vậy...

Thiếu niên trong xe biết mệnh mình hôm nay xem khó tránh thoát, y hít sâu lấy một hơi, vén lên tấm rèm chui ra bên ngoài đối mặt với đám người.

Thiếu niên bạch y vừa xuất hiện làm đám người kia cũng khẽ động dung.

Bố y đơn giản, tóc búi gọn gàng thế nhưng không che dấu được nét anh tư sáng sủa trên khuôn mặt của người trẻ tuổi, Tứ Hoàng Tử Lý Dương Minh xoay người nhảy xuống xe, cảm nhận từng hạt mưa xuân thấm trên da thịt mình thì không khỏi cười khổ.

Mưa Xuân vốn dĩ là biểu tượng cho Tân sinh, thế nhưng lúc này y chỉ cảm thấy bản thân rơi vào đường cùng tuyệt lộ.

- Xa phu của ta là các ngươi mua chuộc?

- Không sai!

- Đã vậy... tha cho lão một mạng có được không?

Năm đó khi Lý Dương Minh còn chưa trở lại kinh thành, cuộc sống của hắn đơn độc kham khổ vô cùng, lão xa phu là người hàng xóm hiếm hỏi thỉnh thoảng giang tay cứu tế hắn, Lý Dương Minh trước nay chưa bao giờ quên ơn, khi bản thân trở lại kinh thư thì lão ta là người duy nhất mà Lý Dương Minh tin tưởng mang theo, hiện tại dẫu có bị người bán đứng thì hắn vẫn lựa chọn mong lão xa phu có thể bình an trở lại.

Tên cầm đầu nghe Lý Dương Minh thỉnh cầu thì chần chờ trong thoáng chốc, rất nhanh liền lắc đầu, nói:

- Không được, lão ta biết quá nhiều rồi... Tứ hoàng tử, ngày giờ đã điểm, vẫn là nên lên đường đi thôi...

Roạt!!

Vừa nói, tên nam nhân kia vừa rút bội đao sáng bóng bên hông đi ra, có hắn khởi đầu, gần 30 người khác cũng đồng loạt rút đao, sát khí trong cơ mưa bùng khởi như nước lũ.

30 nam nhân trưởng thành chọi 1 thiếu niên trẻ tuổi.

Nhìn qua thì có vẻ dùng đao mổ trâu giết gà, thế nhưng chẳng có ai trong đám người kia dám coi thường thiếu niên trước mắt cả.

Đơn giản Thăng Long Kiếm Thủ năm nay y chính là đoạt khôi đầu.

Trước lúc đi chủ nhân của đám người còn hết sức căn dặn rằng đối với thiếu niên này không cho phép một tia khinh thường, nhất định phải tuyệt sát không lưu chỗ trống.

Lý Dương Minh thở dài, từ bên eo cũng rút ra một nhanh nhuyễn kiếm quất ở sát bên hông, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve thuận theo cổ tay của Lý Dương Minh khẽ rung lắc phát ra những tiếng ong ong...

Ánh mắt hắn dần trở nên sắc bén, gằn giọng quát:

- Đầu của Lý Dương Minh ta ở đây, kẻ nào có gan thì tới lấy...