Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 390: Hồi kết (1).




Thọ điển tại Thiên An Điện tiệc không giống tiệc, nghị không giống nghị.

Nguyễn gia gia chủ mượn lý do thủ hộ hương khói tại quê nhà để thoái thác việc vào kinh, hắn nói Nguyễn thị có tộc quy, phận làm gia chủ phải thủ vệ linh đường, không được phép rời đi nơi khác.

Đây tự nhiên là quy định rắm chó mà Nguyễn Quốc Uy vẽ đi ra, thế nhưng Bệ Hạ vì lẽ đó cũng không tiện ép buộc.

Từ lúc lời đề nghị này được Bệ Hạ đề xuất, trong điện tựa như biến một tổ ong mật phát sinh đủ tiếng bàn luận ong ong to nhỏ, Lưu Khánh Đám ngồi bên dưới khuôn mặt không thể hiện thế nhưng bàn tay y nắm chặt lấy tước rượu như thể muốn bóp nát nó vậy.

Không khí đột nhiên có chút căng thẳng cho đến khi Lê Viễn Sơn cùng Thân Văn Nghị đi tới, Lê Vương vừa bước vào trong sảnh điện, thần thái tự tin hào sảng cười nói:

- Bệ Hạ, nếu Quốc Uy không muốn chi bằng để cho Viễn Sơn ta đi ha ha...

Lời này nói ra khiến đám quan lại trong điện thêm phần cả kinh nhìn lại, Lê Viễn Sơn không ngại, một mạnh mang theo Lê Nghi Phượng đi thẳng tới chỗ Nhân Tông, hai cha con cúi đầu bái phỏng, thịnh tình chúc thọ cho Bệ Hạ.

Lê Viễn Sơn lời nói nửa đùa nửa thật không phải không có tác dụng, ít nhất hắn cũng khiến không khí ở đây bớt căng cứng đi phần nào, Nhân Tông khoé môi lộ tiếu ý nhìn hắn, cũng bông đùa nói:

- Viễn Sơn, khanh thật muốn làm sao?

Lúc này, Lê Viễn Sơn giả bộ giật mình cả kinh, vội vã lui một bước xua tay rồi ha ha cười, ra vẻ hài hước đáp:

- Bệ Hạ, chức vụ Thái Uý quan trọng như vậy... chi bằng để người trong Hoàng Thất đảm đương đi, ta thấy Thành Quảng Hầu Uy vũ vô song, tương đối thích hợp ha ha...

Ách!

Thành Quảng Hầu Lý Càn Nghĩa vốn đang vùi đầu vào ăn uống chẳng quản sự đời, bỗng nhiên nằm không dính đạn liền ưỡn cái bụng phệ, ngẩng đầu ai oán chòng chọc nhìn Lê Viễn Sơn.

Đương nhiên đây chỉ là một trận nói đùa chẳng ai cho nó là thật, Bệ Hạ tại đài cao lắc đầu cười khẽ, chợt ánh mắt người hướng về thiếu nữ đang cúi đầu hành lễ cạnh bên Lê Viễn Sơn, có chút đăm chiêu nhíu mày.

- Tiểu cô nương này là...

- Tiểu nữ Lê Nghi Phượng, khấu kiến Bệ Hạ.

Nhân Tông “a” một tiếng, chợt nhớ ra thời gian trước tại kinh thành có một thiếu nữ nổi danh, nghe đồn cả Đại hoàng tử lẫn Nhị hoàng tử đều có phần mê luyến nàng ta, hơn thế nữa, nghe lão Nội thị nói thằng nhóc kia cùng nàng qua lại tương đối gần gũi, lòng có chút tò mò, Nhân Tông lập tức phất tay ra hiệu cho Lê Nghị Phượng ngẩng đầu lên.

Mỹ nhân lúc này mới từ từ lộ ra khuôn mặt, gần như ngay lập tức cả sảnh điện rơi vào trầm mặc đến mức một cây kim rơi có thể nghe thấy tiếng.

Mắt Phượng mày ngài, khuôn dung như ngọc tạc, khí chất cao quý xen lẫn u nhã, tổng hoà với nhau tạo thành một tổ hợp tráng lệ hoàn hảo.

Bình thường dung nhan của Lê Nghị Phượng đã là vạn người hiếm thấy, nay chỉn chủ trang điểm lại càng khiến người ta sững sỡ.

Bên cạnh Bệ Hạ, tiểu công chúa Lý An Bình ánh mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ, Ngô Thanh Trà thì hàn ý lộ hẳn ra, bĩu môi nói thầm :”có gì đáng xem.”

Lúc trước khi mới vào kinh, Nghi Phượng vẫn chỉ là nụ hoa e ấp, hiện tại nàng vừa tuổi trăng rằm, bông hoa đó đã từ từ nở rộ, hương sắc đều bộc lộ giữa chốn nhân gian.

Qua đêm nay, nữ nhân xinh đẹp sẽ được phân chia làm hai đẳng cấp, Lê Nghi Phượng cũng phần còn lại, người khác là mỹ nhân, còn nàng... đơn giản chính là nữ thần. — QUẢNG CÁO —

Trong điện tất cả đều là đại nhân vật, tự nhiên sẽ không chỉ vì một nữ nhân đẹp đẽ mà thất thố quá mức, thế nhưng bất ngờ ở chỗ của Nhân Tông Bệ Hạ phản ứng có chút kịch liệt, cả người Bệ Hạ khẽ run lên, mắt rồng mở to ra nhìn.

“Giống... thật sự giống quá!”

Trong lòng Bệ Hạ lúc này, một thân ảnh xưa cũ như thực như huyễn đột nhiên hiện về, hình ảnh một nữ nhân váy đỏ nhảy múa bên trong một toà cung điện cháy hừng hực ngày đó giống như một lần nữa hiện ra trước mắt người, môi rồng nhịn không nổi, khẽ lắp bắp.

“Thượng... Thượng Dương?!”

...

Ở một nơi khác cách đó không xa, tại ngự hoa viên bên trong hoàng cung, lão Nội Thị Lê Quý Thường chắp tay sau lưng, giương mắt nhìn hai tên thuộc hạ đang quỳ gối dưới đất, khẽ nhíu mày, giọng lạnh nhạt nói:

- Nói như vậy... số ba Ảnh Tử đã bị người bắt đi mất?!

- Vâng thưa đại nhân!

Tên hắc y nhân cầm đầu cũng tương đối kiệm lời, thuộc dạng hỏi gì đáp nấy, một câu thừa thãi cũng không nói ra, hắn chính là kẻ cầm đầu cuộc chiến tại Hồng Phường tối nay, hiện tại đã kéo xuống mạng che mặt, nếu Đỗ Anh Vũ ở đây hẳn phải kinh hãi mà bật thốt:

Hạc lão... là ngươi!

Thủ lĩnh Hạc Vệ của Lê Nghi Phượng ngày đó đi theo bảo vệ Đỗ Anh Vũ thật không nghĩ đồng thời lại chính là thủ lĩnh Ảnh Vệ của Vạn Tiệp Doanh.

Bên trong Thiên Tử Bát Vệ, Vạn Tiệp Doanh là chi quân đoàn thần bí nhất, phạm vi hoạt động rộng rãi nhất, đơn giản bởi vì bọn hắn không có giới hạn.

Theo quy chế, bên trong Thiên Tử Bát Vệ, đa phần bên dưới Tiền Điện Chỉ Huy Sứ sứ chỉ có hai người làm phó, đảm nhiệm chức vụ Tả Hữu Kim Ngô Vệ Tướng, chỉ riêng Vạn Tiệp Doanh còn có một nhánh khác gọi Ảnh Vệ Quân hoạt động độc lập.

Ảnh Vệ quân tổng có bốn thủ lĩnh phân nhánh Đông, Tây, Nam, Bắc.

Hạc lão hiện là Nam Ảnh Đầu lĩnh, mà Công Đàm cũng chính là Nam Ảnh Ảnh Vệ.

Sự tình đến nay rõ ràng, chuyện nhắm vào Thanh Long bang tại Hồng Phường đêm nay tự nhiên là Ảnh Vệ Quân đi làm, cố ý sử dụng Vô Ảnh Bộ của Nguyễn thị chính là muốn diễn cho người khác xem, mọi chuyện đều hoàn hảo cho đến khi một thành viên không hiểu sao bị người tóm sống, nghĩ tới điều này, lão Thái Giám không khỏi trầm ngâm.

“Nếu chuyện này để lộ ra ngoài thì không chỉ nhiệm vụ hỏng mất, khuôn mặt của ta cùng Bệ Hạ liên sẽ ảnh hưởng, không thể như vậy được!”

Đương lúc lão chuẩn bị ra quyết định vận dụng hết thẩy nhân lực, nội trong đêm nay phải tìm thấy Công Đàm, tuỳ thời có thể giết người diệt khẩu thì đang quỳ bên dưới, Hạc lão hiếm thấy chủ động mở miệng, lão nói:

- Đại nhân, bắt đi đệ tam là hai nữ nhân, theo thuộc hạ biết thì đó hình như là thị thiếp của Đỗ gia công tử...

Nhãn thần của lão Thái Giám lập tức mở rộng, miệng hơi co giật, mấp máy như muốn nói gì đó nhưng sau lại ngậm chặt lại.

Tâm trạng lão ta trở nên phức tạp vô cùng.

Là cảm thấy may mắn sao? — QUẢNG CÁO —

Cùng có một chút, ít nhất nếu là người của Đỗ Anh Vũ thì vẫn còn trong tầm kiểm soát.

Thế nhưng Nam Ảnh đệ Tam... hắn lại là... haizzz!

Lão nội thị đột nhiên lâm vào khó xử, sau một hồi, Ngô Quý Thường phất tay áo, cho Hạc lão cùng tên ảnh Vệ bên cạnh lui ra bên ngoài.

Bản thân thì chạy vệ báo lại chuyện này cho Nhân Tông tự mình giải quyết với tên đệ tử của người.

...

Cùng thời điểm đó phía bên ngoài hoàng cung, từ lúc án mạng xảy ra, quân lính tại kinh thành theo lệnh đã nhanh chóng phong tỏa mọi lối có thể chạy ra khỏi Thăng Long, chặt chẽ đảm bảo một con ruồi cũng không thể bay lọt.

Thế nhưng người của Nguyễn thị tự nhiên không cần phải trốn đi ra, bọn hắn từ Đông Cảng hội tụ đã tự khắc trốn trở lại Thành Chiêu Hầu Phủ.

Thọ Điển vẫn còn đang diễn ra, binh mã kinh thành vì vậy cũng không dám lùng sục quá mức rầm rộ, hơn thế nữa Thành Chiêu Hầu Phủ cũng không phải nơi kẻ nào muốn lục xoát liền có thể lục xoát.

Bên trong hội sợ bí mật, Tô Trung, Nguyễn Thanh Trúc cũng một trung niên nhân lạ mặt ngồi tại một cái bàn tròn, giữa bàn chỉ tồn tại một ánh đèn cầy lay lắt, thắp lên chút ánh sáng yếu ớt phả chiếu lên khuôn mặt đăm chiêu của cả ba người.

Gã trung niên lạ mặt có vẻ mất bình tĩnh nhất, y thẳng tay nện xuống mặt bàn, giọng khàn đặc nói:

- Khốn nạn, nhất định là có kẻ đang chơi chúng ta.

Nguyễn Thanh Trúc ngồi kế bên hẳn là người hiểu rõ nhất mức độ nghiêm trọng của vấn đề, mày liễu khẽ nhíu lại, nàng cũng đang vắt óc cố nghĩ ra đối sách phản ứng.

Nàng tiếp quản việc làm ăn của Nguyễn thị tại kinh thành gần 1 năm nay, tự nhiên cũng biết rõ một số luật bất thành văn tại kinh thư.

Kinh Thành rộng lớn, ngoài trừ hoàng cung thì có bốn nơi không thể động tới.

Quốc Tử Giám, Trấn Vũ Quán, Trấn Quốc Tự cùng Hồng Phường...

Ba cái trước là thủ phủ của tam đạo, cao thủ ẩn hiện như mây, đều là quái vật khổng lồ, mà cái cuối cùng chính là bộ mặt của quý tộc kinh thành, danh tiếng có vẻ thấp hơn thế nhưng thực lực lại không thể coi thường.

Hồng Phường là do các Quý Tộc hàng đầu xây nên, có cổ phần ở đây thì đều là kẻ có thân phận huân quý, Hồng Hà Thương Hội mạng lưới càng bao trùm khắp cả nước, sức mạnh tài chính cũng nhân lực của nó lớn hơn bất cứ một thế gia đơn lẻ nào, Môn Phiệt cũng cũng nể trọng bọn hắn, vậy nên Nguyễn thị dù muốn báo thù cũng không thể gây sự trên địa bàn của bọn hắn được.

Kế hoạch ban đầu của Tô Trung chính là nhắm vào các bang hội đơn lẻ tại Đông Cảng, duy có bang phái đầu sỏ Thanh Long bang là không động vào, sau đó dùng kế ly gián chia rẽ cùng đổ tội, giàn xếp cho bọn hắn tự giết lẫn nhau là được.

Hắn chỉ là không nghĩ tới có kẻ đi trước một bước giả làm người của Nguyễn gia trực tiếp gây án tại Hồng Phường, hiện tại thì tốt, mọi mũi dùi đều hướng về bọn hắn, nghĩ đến đây, không khí trong hội sợ không càng thêm trầm muộn.

Cái gì? Không có bằng chứng thì không thể kết tội sao?

Ha ha, đã là hắt nước bẩn thì cần gì chứng cứ, để cho Hồng Phường đám người nghi ngờ Nguyễn thị là đủ, đám này đều là quý nhân, mà quý nhân thì luôn tin vào thứ mà mình nghĩ...

Chứng cứ đối với bọn hắn có hay không đều không quan trọng. — QUẢNG CÁO —

Nếu Tô Trung đoán không sai, hẳn sau một thời gian nữa, Nguyễn thị Thương Nghiệp sẽ chịu đủ mọi sức ép từ đám này.

Trước đó Trịnh thị còn quay giáo chặn lối lên kinh, sau này thì cơ sở tại kinh thành sẽ bị người chèn ép, nếu cứ tiếp tục để yên như vậy thì về cơ bản Nguyễn gia sẽ không thể vươn tay ảnh hưởng đến cục diện Tây Bắc được nữa, tình thế nơi đó từ Ba nhà tranh nhau chỉ còn lại hai nhà.

Mẹ kiếp, tính toán thật tốt!

- Tiên sinh, hiện tại nên làm thế nào? - Nguyễn Thanh Trúc nhìn về phía Tô Trung, nhỏ giọng hỏi thăm.

Tô Trung không vội đáp, ngược lại nhìn về phía tên trung niên nhân còn lại, hỏi:

- Hoàng Thường, nêu ta bổ xung thêm nhân lực cho ngươi, khoảng bao lâu nữa ngươi có thể thống nhất Thập Tam Trại.

Kẻ gọi Hoàng Thường nghe Tô Trung nói thì thoáng ngẩn người, nhẩm tính một chút rồi cúi đầu thấp giọng, ra vẻ không chắc chắn nói:

- Tiên... tiên sinh, hẳn... hẳn là khoảng 1 năm đi...

- Quá chậm, ta muốn nửa năm... - Tô Trung ánh mắt kiến nghị, lắc đầu thẳng thừng đáp.

- Ách! Chuyện này...

Hoàng Thường có chút lắp bắp, Thập Tâm Trại mặc dù là do Hoàng gia hắn lập thật thế nhưng đã sớm chia năm xẻ bảy từ lâu, mặc kệ bên trong Thập Tam Trại Trại của hắn là lớn nhất thế nhưng để thống nhất tuyệt không phải chuyện đơn giản.

Hơn thê nữa tên thuộc hạ thân tín nhất của hắn ngáy đó đã bị người của Lý Dương Quang giết chết, nhân lực cài cắm ở Tây Xưởng cũng bị một nhóm người lạ mặt đột nhiên xông tới giết toàn bộ, hiện tại có thể sớm ngày phục hồi đã là tốt lắm rồi...

Nửa năm nhất bang phái ở Thập Tam trại sao?

Hoàng Thường dù có khinh cuồng thật không dám gật bừa.

Nghe hai người này nói chuyện, Nguyễn Thanh Trúc nàng trong lòng không khởi cảm thấy khó chịu, đối với nàng thì đám Giang hồ này luôn luôn thấp kém, chết bao nhiêu cũng không ngại, còn Tử Sĩ của nàng đều quý giá hơn gấp bội, mất một liền thiếu một...

Nàng thật không muốn để Nguyễn gia Tử Sĩ phải mạo hiểm đi làm việc thay cho đám Giang Hồ Tây Thành này.

Thế nhưng gia chủ đã có lệnh, mọi việc phải theo Tô Trung, mà Tô Trung hắn hiểu rõ hắn không có nhiều thời gian giấy dưa tại kinh thành.

Trước khi theo Nguyễn Dương đến Hồng Châu hắn phải giải quyết hết vấn đề ở đây, thế nên hiện tại không thể tiếp tục thận trọng chờ đợi được nữa.

...

"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."