Tiệc tại Thiên An điện, Lê Vương Lê Viên Sơn khoan thai đến muộn, Thân gia gia chủ Thân Văn Nghị cũng theo ở phía sau.
Phải đoàn của hai người này không ít không nhiều, đa phần đều là thân tín có chức trách trong quân, với tư cách của bọn hắn có thể vào cung chính là chuyện cực độ may mắn, cơ hội hiếm thấy.
Đỗ Anh Vũ liếc mắt nhìn qua chỗ hai người này, sau thì dừng lại trên thân gã hộ vệ phía sau lưng Thân Văn Nghị, nhớ mang máng tên này gọi Thân Lợi, là huynh đệ đồng tông kiêm thiếp thân hộ vệ của Thân Văn Nghị thì phải.
Bình thường Đỗ Anh Vũ sẽ không để mắt với những kẻ như Thân Lợi, thế nhưng ai bảo ngày đó tên này phô diễn ra tiễn nghệ siêu phàm, là một kẻ yêu thích bắn cung, Đỗ Anh Vũ tự nhiên có thiện cảm với y, thầm tính toán chuyện đào góc tường.
Nghĩ nghĩ một chút, Đỗ Anh Vũ chủ động tiến lên chắp tay hướng Lê Viễn Sơn cùng Thân Văn Nghị hai người cười nói:
- Lê Vương, Thân Soái ha ha, hai vị đến muộn...
Lê Viễn Sơn bật cười, lắc đầu đáp:
- Không có cách, kinh thành đột nhiên có chút rối loạn, hại người chúng ta phải đi đường vòng mới tới được đây.
Đỗ Anh Vũ nghe vậy liền không giấu được cử nghi hoặc, vội vã hỏi:
- Kẻ nào mù loà mà dám chặn đường hai vị vậy? Thật không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Khuôn mặt Lê Viễn Sơn đột nhiên lộ vẻ cổ quái, trầm ngâm nửa ngày thì hắn mới đáp:
- Là cha ngươi...
Đỗ Anh Vũ:”....”
Ách!
Không gian đột nhiên có mấy phần lúng túng, Thân Văn Nghị khoé miệng giật giật, hẳn là đang cố nén cười, bản thân Đỗ Anh Vũ mặt đen sạm lại, chút hứng thú nói chuyện cũng không còn nữa.
Lê Viễn Sơn ngửa đầu ha ha cười, sau thì tiến lên vỗ vào vai của Đỗ Anh Vũ ba cái, thấp giọng nói:
- Đỗ công tử, ta vào trước, chuyện làm ăn của chúng ta công tử chớ quên!!
- Tất nhiên, tất nhiên ha ha...
Đỗ Anh Vũ mặc dù bị vỗ đau điếng thế nhưng gì vẫn phải nén lại, nhăn nhở cười đáp.
Nói đùa, tiền bạc là chuyện đại sự, hắn sao có thể quên được!
Thân Văn Nghị cũng theo Lê Viễn Sơn tiến đi vào hoàng cung, nán lại sau cùng chính là một thân kiều dung như họa kiểm Lê Nghi Phượng, hai người mắt chạm mắt, nàng mỉm cười, hắn cũng bật cười.
- A Vũ, không định vào sao? - Mỹ nhân khẽ hỏi.
Giọng của Lê Nghi Phượng rất đặc trưng, có chút lạnh nhạt thế nhưng Đỗ Anh Vũ vẫn cảm thận được sự dịu dàng bên trong, thanh âm nhẹ như cánh hồng, lại thanh mát tựa nước suối trong, gột rửa hết đi tâm trạng nặng trụy của công tử nhà họ Đỗ.
Hắn đột nhiên vươn vai một cái, sau thì điềm nhiên lắc đầu, đáp:
- Ta có chút mệt, muốn về trước!
- Là vậy sao?
Dứt lời, hai người lại im lặng một hồi, có hạ nhân tại thế nên cử chỉ cả hai đều giữ một phép tắc nhất định, đứng cách xa tại một khoảng cách nhất định, chỉ dừng lại ở ánh mắt trao đổi mà thôi.
Thiếu nữ nhìn kẻ trước mắt, nội tâm đột nhiên trọi nặng.
“Thiếu niên trước mắt không phải là kẻ năm xưa!”
Đã không ít lần Lê Nghi Phượng cố dằn lòng mình là như vậy, nàng đã trải qua hai đời người, đắng cay ngọt bùi nếm đủ, tự nhiên cũng phải biết lý trí.
— QUẢNG CÁO —
Thế nhưng lần nào cũng kẻ này gặp gỡ, Lê Nghi Phượng đều không thể ngăn nội tâm bản thân xao động như thiếu nữ năm nào.
Khẽ than thở một tiếng, ánh mắt nàng từ từ biến kiên định.
Biết đê dài ngàn dặm có thể bị hủy bởi tổ kiến, nàng lập tức xốc lại nội tâm một lần.
Chăm chú nhìn Đỗ Anh Vũ, Lê Nghi Phượng đột nhiên tay chắp ngang eo, làm một cái hành lễ vạn phúc, có chút nghẹn giọng nói:
- Vậy... thỉnh quân lang lên đường bình an!!!
Lê Nghi Phượng thật hạ quyết tâm, nàng biết hắn sẽ sớm đi, nàng thời gian này cũng không muốn gặp gỡ hắn nữa.
Ít nhất là cho đến khi bước đầu kế hoạch của nàng thành công.
Thế nên lần này coi như từ biệt tại đây đi!
Đỗ Anh Vũ nhìn thấy biểu hiện của nàng như vậy cũng thoáng một phen sững sỡ.
Nhịn không được đáy lòng cười khổ.
Nhưng cũng rất nhanh điều hoà trở lại.
Hắn là kẻ hiểu tình, nhưng không cảm nhận được tình.
Nói hắn bị cái thể xác của một đứa nhóc chi phối cũng không phải giả, tình đối với hắn hiện tại chỉ là sự yêu thích cái đẹp...
Đối với đám nữ nhân như Lý An Bình, Hoa Nương, Mia, hay thậm chí Quách Ngọc Như hắn cũng như vậy cả.
Các mĩ nhân ở bên cạnh hắn đều rất thưởng thức... thế nhưng tuyệt không có dục vọng gì cả, tất cả đều tuỳ duyên đi.
Chỉ duy Lê Nghi Phượng khác biệt!
Nàng là người duy nhất làm hắn sinh ra cảm giác bằng mọi giá phải giữ lấy, sinh ra một loại ảo giác bản thân có thể ném bỏ tất cả, chỉ nguyện một đời ở bên.
Nghĩ lại, Đỗ Anh Vũ đã không ít tự cho bản thân trúng tà, một cảm giác kỳ quặc khó hiểu.
Chia tay ở đây... như vậy cũng tốt!
Thiếu nam thiếu nữ nhìn sau một hồi, nàng không thể tiếp tục nán lại được nữa, dùng chút ánh mắt ôn nhu cuối cùng mà cưng chiều nhìn hắn, sau thì mang theo hai gã thị nữ lặng lẽ lướt qua.
Nện bước tiến vào hoàng cung, khuôn mặt từ từ biến băng lạnh!
Người đi, hương thơm thanh mát vẫn còn lưu lại, Đỗ Anh Vũ tham lam hít sâu một hồi, cũng chẳng ngoái đầu mà đi thẳng.
Nhân sinh như mây trời, tan hợp, hợp tan...
Ly biệt hôm nay để sau này có thể tái ngộ tốt đẹp hơn.
Nhiều lời vô ích, trân trọng liền giữ lại không tâm khảm, hai người thiếu nam thiếu nữ này đều biết bản thân còn có nhiều thứ quan trọng khác phải làm.
Chỉ đáng tiếc...
Hôm nay nàng phong hoa tuyết đại, hắn lại chẳng thể ngắm nhìn nhiều hơn!
...
Đỗ Anh Vũ vừa đi ra ngoài, tại cổng hoàng cung đã có một chiếc xe ngựa bốn bánh đợi sẵn, rèm xe phất lên, lộ lại một khuôn mặt xinh đẹp kiều mị như một tiểu hồ ly đang che miệng cười.
— QUẢNG CÁO —
Thấy vậy, Đỗ Anh Vũ cũng chẳng nói lời nào, tự động nhảy lên, hời hợt bảo Trần Kình đánh xe rời đi, bản thân thì liếc qua chỗ Hoa Nương, nhếch miệng nói:
- Tiểu hồ ly, ngươi cái gì vậy?
Bị mắng là tiểu hồ ly, Hoa Nương không thẹn ngược lại còn rất hưởng thụ, ưỡn ngực nép ép sát vào người họ Đỗ, cằm ngọc tựa lên vai hắn, đôi mắt thơ ngây to tròn ngước lên, giọng lanh lảnh như tiếng chuông gió nhẹ nhàng khoái hoạt:
- Không có gì, thấy công tử, thiếp thân vui vẻ cười mà thôi.
Đỗ Anh Vũ liếc mắt nhìn sang, nhếch miệng cười nhạt, hắn thừa hiểu tiểu hồ ly này giả bộ, chỉ là không rõ bên trong hồ lô nàng chứa cái gì.
- Hôm nay, kinh thành có chuyện gì sao?! - Ngẩng đầu nhìn lên trần xe, Đỗ Anh Vũ bâng quơ hỏi.
Qua giao tiếp với Lê Viễn Sơn khi nãy, Đỗ Anh Vũ cũng mơ hồ đoán được đã có sự tình gì đó phát sinh, thế nên thử hỏi dò một phen.
Điều hắn không nghĩ tới chính là Hoa Nương thật sự biết rõ, nàng giống như chỉ chờ có như vậy, cả người vẫn giữ nguyên tư thế ám muội, vui vẻ báo cáo, hình tượng lại như tiểu tình nhân thì thầm vào tai người tình.
Hơi thở nhẹ nhẹ thổi vào tai, Đỗ Anh Vũ thoáng rùng mình mấy lần, không hiểu là vì bị nhột hay là vì những thông tin hắn vừa nhận được.
Hắn lập tức dựng thẳng người dậy, hai tay nhỏ chụp lấy vào vai của Hoa Nương, đẩy nàng ra, cùng hắn mặt đối mặt, nghi hoặc mà hỏi lại:
- Án mạng liên hoàn? Ngô Toái trúng độc?
Hoa Nương dáng dấp như méo con ngơ ngác, chớp chớp đôi mắt rồi gật đầu, sợ Đỗ Anh Vũ nghe không rõ, bản thân còn cặn kệ từ tốn kể lại một lượt.
Thậm trí thời gian, địa điểm, những thứ xung quanh cũng được nàng mô tả kĩ càng.
Cái này là công tác của thư ký mà Đỗ Anh Vũ muốn nàng ghi nhớ.
Ông chủ có thể qua loa, thế nhưng thư ký thì phải rành mạch rõ ràng.
Xong xuôi liên làm bộ mặt tự hào như thể muốn nói...
Công tử, nhanh khen ngợi ta!!
Đỗ Anh Vũ thì không chú ý, hắn càng nghe thì nhíu mày càng sâu, ngón tay nhỏ gõ liên tục lên đùi.
Hoa Nương thấy nhột, bĩu môi, ra vẻ thẹn thùng lẩm nhân tnói “công tử, đó là đùi ta mà!!”
Đỗ tiểu tử vẫn một bộ tập trung suy nghĩ không để ý, sau khi tiêu hoá được hết toàn bộ thông tin, hắn trầm giọng hỏi lại:
- Việc của Ngô Toái các ngươi đã kiểm trả kĩ lưỡng chưa?
Hoa Nương lắc đầu, rất nhanh liền hồi đáp:
- Lúc ta cùng Vi tỷ muốn tìm hắn thì án mạng diễn ra, sau đó Ngô Toái tên kia chạy tới chỗ của Đại lão gia thế nên là...
- Đại lão gia? Là cha ta? Ông ấy cũng có phần ở đó?
Đỗ Anh Vũ có phần ngẩn người kinh ngạc, Hoa Nương nhìn thấy biểu lộ của hắn liền chớp chớp đôi mắt, nói:
- Công tử, đại lão gia là Đô Hộ Phủ Sĩ Sư, tiếp xúc vụ án tại kinh thành không phải là việc quá bình thường sao? Sao ngươi phải lo lắng như vậy?
Đỗ Anh Vũ khẽ lắc đầu, trầm ngâm một hồi rồi thở dài nói:
- Ngươi là không hiểu....
Từ sau cuộc nói chuyện với Lưu Ba đến nay, Đỗ Anh Vũ có chút giống như chim sợ cành cong, cảm giác luôn có người nhắm vào hắn cùng người nhà.
— QUẢNG CÁO —
Bình thường án mạng cỡ này phải là việc của Hình Bộ, hiện tại lại đến phiên cha hắn tiếp quản...
Nó không phải là quá mức trùng hợp hay sao?
Việc các Đảng phái trong triều thanh toán lẫn nhau Đỗ Anh Vũ không quan tâm, chó cắn chó mà thôi, miễn không liên quan đến người nhà hắn là được.
Thế nhưng có vẻ mọi sự đến nay khó có thể được như ý muốn của hắn.
Nghĩ nghĩ một chút, giống như nhớ ra cái gì đó, hắn lập tức quay đầu hỏi:
- Hoa Nương, ngươi nói bắt được một tên tiếng số chúng đúng không?!
- Đúng thế! Công tử, ngài muốn đích thân thẩm vấn sao?
Nói thật, nếu được lựa chọn thì Đỗ Anh Vũ muốn Hoa Nương giết ngay tên đấy tại hiện trường chứ không phải tha lôi trở về.
Quá phiền phức, quá rách việc, đặc biệt còn rất dễ bị liên đới...
Thế nhưng nếu đã không thể tránh được việc liên quan đến cha hắn, Đỗ Anh Vũ cũng không thể cứ thế tiếp tục bàng quan đứng nhìn.
Theo lời kể của Hoa Nương, dựa vào bộ pháp của đám sát thủ này, đáng lý ra Đỗ Anh Vũ có thể khẳng định được những tên này đến từ đâu...
Chỉ là...
Hắn lúc này cũng chợt nhớ tới, hai gã Vạn Tiệp Doanh lúc trước chạy vào trong cung, bộ pháp của bọn hắn cũng có đến 7-8 phần tương đồng Công Đàm.
Ha ha!
Quả nhiên không đơn giản!!
Suy nghĩ lại một chút, Nguyễn thị muốn giết người, có cần thiết phải lựa chọn địa điểm đông đúc như Hồng Phường để hành sự hay không?
Bọn hắn là muốn thị uy sức mạnh hay gì?
Vô Ảnh Bộ là đặc trưng của Nguyễn thị tử sĩ không giả...
Thế nhưng rõ ràng không chỉ có Nguyễn thị tử sĩ mới có thể sử dụng.
Nói đâu xa, thuộc hạ của hắn, Công Đàm trước từng là chó săn cho Nguyễn thị, nay bỏ gian tà theo chính nghĩa, không còn là người của Nguyễn thị cũng có thể sử dụng bộ pháp này.
Đã có Công Đàm như vậy, vậy ai dám đảm bảo trước đó không có Công Vinh, Công Phượng, Công Công...
Nguyễn thị hoàn toàn có thể có phản đồ, vậy nên Vô Ảnh Bộ không nói được cái gì cả.
Xâu chuỗi lại tất cả các sự kiện, Đỗ Anh Vũ mờ hồ cảm nhận được đây ngược lại giống như một đại âm mưu mà kẻ khác nhắm vào họ Nguyễn nhiều hơn.
Nghĩ tới đây, Đỗ Anh Vũ nén không được thở dài.
Haizz!!
Bệ hạ ơi là bệ hạ!
Im lặng một thôi, Đỗ Anh Vũ lên tiếng, ra lệnh cho Trần Kình thay đổi lộ trình, không trở về Quách Phủ nữa mà về Minh Nguyệt Biệt Việt, hắn là muốn kiểm chứng suy nghĩ của mình một phen.