Xe ngựa mang Sùng Hiền Hầu trở về phủ họ Đỗ, phu nhân của hắn hiện tại cũng đang ở đây, Hầu Gia là muốn qua đón nàng cùng con trai nhỏ trở lại.
Lúc xe đến nơi cũng là thời điểm Lê Nghi Phượng bước ra khỏi Đỗ Phủ, hai người tình ngờ gặp nhau tại đại môn, tự nhiên không thể cứ vậy bơ đi mà sống, Lê Nghi Phượng thân thể phiêu lãng chủ động tiến lên hành lễ, Sùng Hiền Hầu cũng rất nhanh chắp tay bồi, hai người thoáng nhìn nhau đôi chút rồi mới lướt qua nhau mỗi người một hướng.
Cái này chính là điển hình của mối quan hệ giữa hai người dưng, chỉ cần giữ lễ là đủ, đối với Lê Nghi Phượng thì vì Đỗ Anh Vũ nên nàng mới muốn kết giao với họ Đỗ, chứ nếu không với bản tính cao ngạo của nàng thì còn lâu mới có chuyện nàng chủ động đi lấy lòng người khác.
Còn về phần của cái kẻ được gọi là cha của thái tử kia thì nàng cũng chẳng mấy quan tâm, mặc kệ con hắn sau này có phải là vua hay không.
Sùng Hiền Hầu hiền danh tại kinh thành nhiều năm nay ai ai cũng biết, thế nhưng cái hiền danh đó chỉ là bề ngoài, có không ít người ở phái sau lưng lén lút nói tên này chỉ là gặp may, một kẻ yếu mềm hữu danh vô thực đột nhiên lại trở thành cha của Thái Tử thì đơn giản chính là thời tới cảm không kịp.
Nói tóm lại là có đỏ mà không có thơm, không đáng để nhắc tới.
Thật vậy, thậm chí cho đến này hôm nay, khi Bệ Hạ đề xuất Lý Càn Quyết tiếp quản Kẻ Vịnh Doanh, phải có đến bảy phần quan viên tại đó cho rằng chuyện này thực là nực cười.
Ba phần còn lại thì nghĩ đây hẳn chỉ là kế che mắt của Bệ Hạ, Sùng Hiền Hầu chỉ bia gỗ bên ngoài, sâu lưng giật dây tất sẽ là kẻ khác.
Chứ với bản lĩnh của Sùng Hiền Hầu thì xuống đó hiến thân cho Nguyễn gia nhét kẽ răng còn không đủ.
Lý Càn Quyết lúc này cũng bước vào bên trong Đỗ phủ, vào tiến vào thì đã thấy Đỗ Tướng cùng Phạm Quyên đang đứng tại sân, biểu lộ của đôi vợ chồng này giống như đang to nhỏ điều gì đó, nhìn có vẻ tranh luận khá kịch liệt gay gắt.
Lấy làm lạ, Sùng Hiền Hầu tiến lên một bước nhưng vẫn không thể khiến hai người kia để tâm, thấy vậy y bèn khẽ ho khan một tiếng, phải đến lúc này Đỗ Tướng với giật mình quay sang nói:
- Hiền tế, ngươi không tại trong cung sao? Cớ sao lại về đây?
Sùng Hiền Hầu cười đáp:
- Nhạc Phụ, tửu kình ban trưa khiến ta có chút đau đầu, thế nên tối nay ta không dự Yến, sớm trở về đón Quỳnh Anh.
Đỗ Tướng nghe xong cũng gật gù, nói sức khỏe làm trọng, lúc này, khuôn mặt Sùng Hiền Hầu hiện lên nét tò mò, hắn giống như vô tình bất giác hỏi:
- Nhạc phụ, lúc nãy ta có thấy Lê Quận Chúa ghé qua, không biết có chuyện gì?
Để tránh Đỗ Tướng nghi hoặc, Sùng Hiền Hầu còn chủ động giải thích việc Lê Bá Ngọc trở thành Thiếu Sư, bản thân cùng Lê thị sau này hẳn sẽ qua lại không ít
Khuôn mặt của Đỗ Tướng biểu lộ vỡ lẽ, trong đầu tự nhủ “bảo sao”, hắn thoáng ngập ngập ngừng trong giây lát, sau thì khẽ mỉm cười đáp:
- Cũng không có gì? Chỉ là hàng xóm qua thăm hỏi lẫn nhau mà thôi...
Vừa nói, Đỗ Tướng vừa giả bộ nhìn trời, chẹp miệng nói tiếp:
- Hiện tại cũng đã muốn, ta phải nhanh chóng vào hoàng cung mới kịp.
Lý Càn Quyết tất nhiên không cản trở nữa, chủ động nhường đường nói nhạc phụ đi thông thả.
Ánh mắt hắn dõi theo lưng Đỗ Tương, lòng mày khẽ nhíu lại.
Thăm hỏi lẫn nhau? Nói đùa gì vậy?!
Rõ ràng lúc này là Đỗ Tướng đang lừa gạt hắn, Lê Nghi Phượng qua đây tuyệt không phải là xã giao thông thường.
Cộng thêm việc Lê Bá Ngọc đột ngột được phong làm Thiếu Sư, Lê thị gián tiếp nhảy lên thuyền của Thái Tử Đảng, rõ ràng trong đây là đang cho vấn đề mà Lý Càn Quyết hắn không biết.
Những suy nghĩ đó chỉ như nhưng dòng điện loé lên trong đầu hắn, phong thái của hắn rất nhanh trở lại như lúc bình thường, Lý Càn Quyết quay đầu, cùng nhạc mẫu nói mấy câu rồi tiến về hậu viện đón vợ của mình.
Lê Nghi Phượng lúc này cũng đã về tới Lê Phủ, nàng hôm này cũng vào cung, tất nhiên cũng phải từ chỉnh lại phục trang dung mạo.
Mỹ nhân ngồi trước tấm gương đồng lớn, khẽ nhíu bờ mi nhìn vào hình ảnh mờ ảo của bản thân hiện lên bên trong
Dung nhan xinh đẹp này cũng không che nổi nét nhàn nhạt sầu bi hiện hữu.
Thoáng chốc tự nhiên, hình ảnh trong gương như thực như ảo khẽ biến đổi, một Lê Nghi Phượng trẻ trung xinh đẹp biến mất, thay vào đó một thục phụ Lê Nghi Phượng diễm lệ tang thương
Lê Nghi Phượng không lấy mà sửng sốt, nàng biết rõ đó vẫn là nàng, chỉ là... đó lại là nàng của ngày trước.
Thương Dương?
Dương Hồng Hạc?
Cái tên xa lạ thân thuộc mà mỗi lần nhớ lại là mỗi lần đau xót.
Trách trời vô đạo?
Trách người vô tâm?
Sau tất cả nàng rốt cuộc cũng chỉ là có thể trách bản thân mình vô năng mà thôi.
Hồng nhan bạc phận do đâu mà có?
Vì thế đạo này nữ nhân chỉ có thể dựa vào nam nhân mà sống.
Thật nực cười làm sao!
Lòng dạ nam nhân khi đối diện với đủ loại sắc đẹp trong thiên hạ tự khắc sẽ cảm thấy mình thân bất do kỷ.
Mà nữ nhân dù xinh đẹp đến mấy thì nhìn lâu cũng sẽ nhàm, cũng sẽ có ngày tàn phai.
Lúc đó chỉ có thể sống dựa vào những khoản đầu tư thời trẻ tuổi mới có thể giúp nữ nhân tiếp tục tồn tại.
Nữ nhân nhất định phải có những khoản đầu tư cho riêng mình, một mực dựa vào cái gọi là tình nghĩa của nam nhân chính là tự sát.
Đám lửa cháy tại cung Thượng Dương năm đó dường như đã đốt sạch đi chút ngây thơ cuối cùng của nàng, tồn dư lại một Lê Nghi Phượng lý trí hơn ai hết.
Hiện tại... nàng muốn đòi lại tất cả...
Hẳn là nên bắt đầu từ “kẻ bất hiếu giết mẹ” Lý Càn Đức đi.
Bất giác, khoé môi của Lê Nghi Phượng cong vểnh, mắt Phượng sắc lạnh, khuôn dung xinh đẹp cười lại mang cho người khác cảm giác không rét mà run.
Lông mày nàng tự vẽ... có thể sắc nhọn hơn bất cứ thứ gì!
...
Trở lại hoàng cung lúc này.
Có người đi tất sẽ có người đến, việc Sùng Hiền Hầu rời đi tự nhiên cũng chẳng gây ảnh hưởng gì mấy đến bữa tiệc tối nay.
Phía bên ngoài hoàng cung, các vị đại quan sau khi trở vể nghỉ ngơi thay quần áo đều đã tập nập đi tới, các cỗ kiệu xếp thành hàng dài nối nhau tiến đến.
Có thể nói buổi sáng chỉ là kiểu tiệc ngoài trời, ăn món khai vị, còn hiện tại mới là chân chính cung đình tiệc lễ.
Những giải hoa đăng được treo thành hàng dài dằng dặc, làm sáng bừng con đường bước vào nội định hoàng cung của văn võ bá quan.
Lúc Đỗ Anh Vũ chạy trở lại Điện Thiên An thì phần đầu buổi tiệc Yến đã được bắt đầu.
Dẫn đường mang họ Đỗ trở lại là Vũ Cát Đái, không thể không nói theo sau họ Vũ lần này khiến Đỗ tiểu tử hắn phải nhìn lại cái tên thường thường không có gì lạ này bằng một con mắt khác.
Ít nhất là về võ công của hắn.
Vũ Cát Đái có một loại bộ pháp khá kia quái dị, nhìn thì có vẻ thông thả như là đi tản bộ thế nhưng kỳ thực lại bước tiến lại rất nhanh nhẹn vô cùng, Phi Ưng Bộ của Đỗ Anh Vũ cũng là cảnh giới tiểu thành thế nhưng phải dốc đến hết sức bú sữa với có thể miễn cưỡng theo kịp.
Loại bộ pháp này khiến Đỗ Anh Vũ có một cái ảo giác tựa như hắn năm đó chứng kiến mấy tay vũ công trên sàn nhảy ở thời hiện đại di chuyển vậy, thân thể của Vũ Cát Đái dấu dưới lớp áo choàng lớn, che đi hạ bộ thế nên Đỗ Anh Vũ không thể nhìn rõ được con hàng này là đang bước từng bước nhỏ hay là đang bật nhảy song phi, dưới tầm nhìn thiển cận thì họ Vũ giống như bóng ma lướt gió.
Thiếu điều có kỹ năng tụ gió lốc hét lớn Hasagi nữa thôi.
Long Dực Vệ khiến người đời khiếp sợ bởi tiễn thuật, thế nhưng chỉ có thật chứng kiến bọn hắn chiến đấu mới biết thứ đáng sợ nhất của đoàn quân này chính là thân pháp.
Trong đầu Đỗ Anh Vũ đột nhiên xuất hiện một giả định quái gở, nếu một ngày hắn phải sinh tử bác đấu cũng Vũ Cát Đái, việc đầu tiên phải làm chính là phế đi đôi chân của họ Vũ, nếu không thể được thì chuyện phía sau không cần phải nghĩ tới nữa.
Lúc Đỗ Anh Vũ đang cố sức chạy theo đồng thời đánh giá Vũ Cát Đái thì họ Vũ ngược lại cũng đang thăm dò hắn.
Bộ pháp của Đỗ Anh Vũ thật sự khiến tên mặt lạnh này phải bất ngờ, tất nhiên không phải vì nó cao cường đến đâu mà đơn giản là vì ở cái độ tuổi của họ Đỗ có thể tu đến tiểu thành một loại thân pháp chính là rất khó lường rồi.
“Thiên phú võ nghệ của kẻ này tuyệt không kém.” Vũ Cát Đái thầm nghĩ.
Có cực phẩm hoa tiêu dẫn đường, Đỗ Anh Vũ chẳng mấy chốc trở về khu vực chính điện của Hoàng Cung, đến đây, Vũ Cát Đái hắn mới dừng bước, thấp giọng nói:
- Đỗ công tử, ta chỉ có thể dẫn ngươi đến đây thôi...
Đỗ Anh Vũ lúc này cũng chẳng còn cần trợ giúp nữa, chắp tay cáo biệt Vũ Cát Đái rồi tự mình xâm nhập vào trong.
Hiện tại xung quanh Thiên An điện đã có thật đông thị vệ canh phòng, bản thân là khách quen mặt cũng như có lệnh bài của Thượng Lâm Tử Đệ khiến Đỗ tiểu tử chẳng mấy khó khăn qua cửa.
Bước qua hàng rào chắn của đám thị vệ, không khí của Yến Tiệc cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hôm nay hẳn là một ngày làm việc hết công suất của nhạc quan cùng đám ca cơ cùng đình, việc bọn hắn ca múa cũng chẳng phải chỉ diễn ra tại một khu tập trung duy nhất mà được phân thành các tốp nhỏ, trải rộng ra rồi từ từ tại bốn phía hợt lại tựa như bông hoa nhỏ hợp thành một bó lớn, dưới ánh đen mờ ảo thật sự rất kích thích thị giác.
Nhan sắc là một thứ có tác dụng bổ trợ lẫn nhau rất tốt, một đám nữ nhân chỉ cần tương đối dễ nhìn khi đứng chung với nhau thì giống như một vườn bông, ai nấy cũng đẹp đẽ rạng ngời hơn một bậc.
Đám nữ nhân kia cũng nhìn thấy Đỗ Anh Vũ đi tới, tuổi nhỏ vô hại cùng ngoại hình xinh đẹp bắt mắt của hắn vốn dĩ đã là một thứ vũ khí trí mạng với nữ nhân, giống như một con búp bê khiến các nàng ta thật muốn ôm một cái.
Đỗ Anh Vũ đứng tại bên ngoài thưởng thức ca nàng, các nàng cũng vừa ca múa vừa đá lông nheo trêu chọc Đỗ Anh Vũ, ngươi nhìn chúng ta, chúng ta cũng nhìn ngươi, xem như không có ai thua thiệt.
Sự tình tưởng chừng kéo dài bất tận này chỉ kết thúc khi có tiếng ho khan phía sau khiến Đỗ Anh Vũ rất mình ngoái đầu lại .
Chẳng biết từ lúc này sau liền hắn đã có hai lão nhân đứng tại đó, cười như không cười nhìn hắn.
Ách!
Đỗ Anh Vũ đột nhiên thấy chột dạ, nuốt lấy một ngụm nước bọt rồi nhăn nhở cười:
- Thái Sư, Nguyên Bá, hai vị cũng mới đến sao?