Lễ mừng thọ mỗi nơi mỗi kiểu, mỗi người mỗi khác.
Đối với hàn môn nhà nghèo thì chỉ cần một bữa ăn tương đối thịnh soạn liền quý, giàu sang hơn một chút liền muốn mở một bàn tiệc nhỏ, mới tới thân gia hàng xóm cùng họ hàng chung vui.
Đến cỡ viên ngoại, quan viên thì đây chẳng khác gì là một dịp để mở đại tiệc, mời đến các đại nhân vật, thông qua đó thắt chặt mối quan hệ song phương, đa phương.
Đại tộc thì mở yến, ý nghĩa như nhau, quy mô khác biệt, một buổi Yến kéo dài hai ba ngày là chuyện bình thường, tương tự như tiệc săn tại Ngô gia tháng trước, nếu không phải gặp chuyện bất ngờ thì hẳn kéo ít nhất 3 ngày.
Còn lễ những thọ của Bệ Hạ thì phải xưng là thọ điển, vì nó là điển lễ, mà đã là lễ tự nhiên có quy mô bao chùm cả nước.
Nhân Tông Bệ Hạ không tính cần kiệm nhưng cũng không phải dạng quá mức phô trương, bình thường mọi năm theo quy củ tại điện Thiên An làm lễ là được, thế nhưng năm nay bốn phương sứ quân chiêu tụ, hơn nữa Bệ Hạ muốn thông qua dịp này tạo điều kiện để gần với dân chúng hơn, thành thử ra bày vẽ hơn mọi năm.
Đỗ Anh Vũ một là ngồi tại quá xa, hai là vì đối với mấy cái lễ bàn này không có mấy hứng thú nên chẳng mấy quan tâm điển lễ tại khu vực trung ương cho lắm.
Tựa như thời hiện đại tại hội trường văn nghệ nghe các quan viên kính thưa phát biểu, hắn kìm không nổi mà ngáp ngắn ngáp dài, tay nhỏ chống cằm dựa vào trường án, quay sang một bên vẫn thấy Vi thị ngồi xổm ăn bốc, nhìn thật chán đời, Đỗ Anh Vũ chẹp chẹp miệng lưỡi, liền hỏi:
- Vi tỷ, hai người các người đến Đại Việt thật là có ý gì vậy? Chớ nói với ta là đi ngao du ngắm cảnh nhé?!
Hoa Nương bên cạnh cũng vểnh tai lên nghe ngóng, Vi Oánh Phi bộ dạng không tim không phổi, lấy khăn lau miệng rồi cười đáp:
- Đến cùng các ngươi kết minh, thế nào, không nghĩ tới phải không?
Đỗ Anh Vũ nhún vai, làm ra biểu lộ chuyện trong dự đoán.
Tráng Tộc bị nhà Tống khoá chết tại Quảng Tây, hiện tại tạm thời thì không sao thế nhưng theo thời gian sẽ xuất hiện vấn đề, ngày trước, nhu cầu các loại vật phẩm sinh hoạt của người Tráng đa phần đều thông qua thương lộ trao đổi với nhà Tống để có, hiện tại bị cấm cửa thì tự khắc phải đi tìm đường khác, Tây Đại Lý là một, Nam Đại Việt là hai, rõ ràng hai cửa này là khả dĩ nhất.
Đỗ Anh Vũ đoán hiện tại hẳn tại Đại Lý Tráng Tộc bọn hắn cũng đã gửi sứ giả đi sang.
Nói thật, dù sao cũng từng là bạn cũ, Đỗ Anh Vũ hắn thật không có muốn tạt một gáo nước lạnh vào mặt Vi Oánh Phi lúc này, vì theo như những gì hắn biết, chuyện kết minh này 9 thành là không đạt được.
Đừng nói Tráng Tộc muốn kết minh, kể cả xưng thần với Đại Việt thì Nhân Tông Bệ Hạ cũng không thể nào chính diện chấp thuận được.
Làm vậy chẳng khác nào vả mặt nhà Tống, hơn thế nữa lợi ích thu lại cũng chẳng ăn thua.
Nói chung là không đáng để mạo hiểm.
Đỗ tiểu tử nhìn một mặt tự tin Vi Oánh Phi liền không nhịn được mà thở dài một tiếng!
Vị thị trợn mắt nhìn sang chỗ hắn:
- Ngươi... thái độ như vậy là có ý gì?
- Haizzz! Phàm nhân vô tri! - Đỗ Anh Vũ than thở nói:
Vi Oánh Phi: ???
Thùng! Thùng! Thùng!
Đột nhiên tại phía Chúng Tiên Đài, sau một tràng dài thay mặt Bệ Hạ phát biểu, lão Nội thị Ngô Quý Thường lui xuống một bước, một đợt trống trận liên hồi được mấy tay nam tử vạn vỡ đánh đi lên, Đỗ Anh Vũ theo bản năng đứng dậy vỗ tay một trận, sau chợt nhận ở đây không có làm như vậy thì lại xấu hổ ngồi đi xuống.
Hoa Nương thấy vậy nhịn không nổi bật cười:
- Công tử, nhiều lúc ta cảm thấy ngài cứ như là người trên mây vậy.
Đỗ Anh Vũ ngửa đầu thở dài:
- Quá nhàm chán dẫn đến phân tâm...
Chỗ ngồi của hắn thì xa xôi hẻo lánh, nhìn không rõ, nghe cũng mập mờ, nếu không thật sự tập trung, chỉ cần hơi xao lãng một chút thì chẳng khác nào đánh rơi bút ở tiết Hoá, vừa cúi xuống nhặt đi lên liền mất đi căn bản.
Đỗ Anh Vũ chính là đang ở trong cái tính trạng này, hoàn toàn không hiểu phía trên kia đang diễn ra chuyện gì.
Chỉ biêt tiếp về sau đó, ca cơ nhã nhạc đi lên, nhạc quan lại làm tiếp tục công việc của mình, âm thanh phảng phất gần xa, du dương trầm bổng, Đỗ Anh Vũ không hiểu sao khi nghe thấy thanh âm này lòng lại nhớ tới Quách Cô Cô phương xa của hắn.
Hắn nhớ ngày đó vì một bài nữ nhân luận của hắn khiến cô cô vậy mà thành một Ngũ Phẩm quan viên, tự nhiên hậu trường là có Quách gia đẩy tay một chút thế nhưng rõ ràng Đỗ Anh Vũ hắn chính là viên domino đầu tiên đổ xuống.
Nhạc quan vốn là vị trị Bệ Hạ chỉ định cho Quách Ngọc Như đi làm, thế nhưng nàng lại chỉ muốn làm một nữ tiên sinh trong thực quyền, ẩn ẩn tại thư viên dạy nữ công đàn họa.
Đỗ Anh Vũ biết khả năng của nàng hơn thế, bằng chứng rõ ràng chính là việc nàng có thể giúp hắn xử lý chính vụ gọn gàng ở Yên Hưng, thế nhưng chính vụ đối với Quách Ngọc Như mà nói nàng có vẻ cảm thấy không mấy ưa thích.
An tâm quả dục, an ổn tại một góc học tập, nghiên cứu học vấn có lẽ phù hợp với Quách cô cô nhiều hơn.
Đỗ Anh Vũ thở dài.
Quốc Học Viện hắn sẽ phải mở, nếu Quách Ngọc Như có hứng thú vậy thì hắn sẽ để cho nàng đi làm, nếu nàng không hứng thú vậy hắn mời lão Mạc đến làm, cô cô thời gian qua đã vất vả rồi, Đỗ Anh Vũ thầm nhủ lần này trở lại sẽ để cho nàng nghỉ ngơi một thời gian.
Uhm, cả Mia nữa, cũng nên đưa cô nàng ngốc này trở về nhà!
...
Thọ điển lần này là triều đình kết hợp với Đạo Môn tổ chức, đến sớm nhất không nghi ngờ gì chính là người của Trấn Vũ Quán.
Từ đêm hôm trước, bốn vị đạo nhân chữ Huyền đều đã đến Chúng Tiên Đài kiểm tra lại pháp dẫn một lần, truyền ngôn kể lại có chút mê tín rằng bọn hắn đêm qua thì triển Tiên Pháp, thời điểm đó mới là canh bốn, bốn người tạo trận tụ thành một đợt ngũ sắc tiên khí bay ngược lên bầu trời, thời gian kéo dài từ canh bốn đến canh năm thì bốn người này mới chịu đi xuống.
Đỗ Anh Vũ lúc nghe chuyện thì âm thầm nhổ nước bọt.
Cái gì mà ngũ sắc tiên khí chứ? Đơn thuần chính là làm màu mà thôi.
Bốn người này đều là cao thủ Nhất Phách trở lên, Đỗ tiểu công tử suy đoán bọn hắn là điều động phi kiếm để xem thử tại Chúng Tiên Đài có thể phát huy được bình thường hay không mà thôi.
Ký ức Huyền Dật đạo trưởng ngày đó điều động phi kiếm chiến đấu tại Vô Ưu Tự Đỗ Anh Vũ hắn vẫn còn nhớ như in, ngoài trừ cơ động biến hoá ra cũng không có gì đặc biệt cho lắm, đứng trên đài cao bất chợt gặp một trận gió mạnh đôi khi còn có thể khiến phi kiếm lung lay rơi rụng.
Bốn người này hẳn là đang tập dược một phen, kẻo đến lúc diễn thật lại bị gió thổi bay mất phi kiếm thì lại chết nhục.
Nhìn lên một chút lại thấy có người đi lên trên đài, không phải là Bệ Hạ mà bất ngờ lại là bốn vị đạo sĩ của Trấn Vũ Quán.
Già nhất là Huyền Chân còn trẻ tuổi nhất là Huyền Dật, hai người này Đỗ Anh Vũ hắn đều đã gặp qua, còn lại là hai vị lạ mặt tuổi độ trung niên, thể hình một béo một gầy, Đỗ tiểu tử đoán đây hẳn là hai vị Trấn Vũ Quán Huyền Tự Đạo Nhân còn lại.
Vị đạo sĩ cao gầy, để một chỏm râu dê gọi Huyền Không, xếp lão nhị.
Vị đạo sĩ béo lùn, da ngăm đen, râu quai nón gọi Huyền Minh, xếp lão tam.
Nói một cách kì quái thì bốn vị này đều là sư huynh của họ Đỗ, nếu hắn cũng khoác lên thân đạo bào, bái nhập vào Trấn Vũ Quán tự nhiên đạo hiệu cũng sẽ có chữ Huyền.
Gọi là Huyền Vũ!
Con mẹ nó! Nghe qua liền đã thấy không ổn rồi.
Đỗ Anh Vũ tự nghĩ ngợi linh tinh rồi tự mình chột dạ.
Bốn tên đạo nhân lúc này vừa xuất hiện ở trên đài, tại chỗ hướng Bệ Hạ chào hỏi:
- Vô lượng thiên tôn, chúng bần đạo tham kiến bệ hạ!
Bệ Hạ tại chủ vị khuôn dung lập tức lộ vẻ nhu hoà, điên nhiên cười nói:
- Pháp đàn trẫm đã chuẩn bị đủ, phiền bốn vị chân nhân thay trẫm thỉnh pháp!
Bốn vị đạo trưởng cười gật đầu, Huyền Chân vung phất Trần trên tay lên một cái, chợt khẽ quát:
- Gió đến!
Tiếng nói vừa ra, một trận thanh phong từ bốn phương tám hướng lập tức thổi tới, chứng kiến điều này, đám người bên dưới không khỏi kinh ngạc, khẽ ồ lên một tiếng, xì xầm thầm nói “tiên pháp thật thần kì!”
Đỗ Anh Vũ nhãn thần cũng mở rộng ra, nhịn không nổi khẽ than một tiếng:
- Định Phong Ba! Mẹ nó, lão già này thực đột phá!
Cả Hoa Nương vẫn Vi Oánh Phi bên cạnh cũng đồng loạt thất sắc.
Đạo Môn Định Phong Ba thuật chính là khởi điểm của Hô Phong Hoán Vũ thuật, mặc dù chỉ là tiền kì thế nhưng đủ để chứng tỏ kẻ dùng thuật này đã nhảy đến Tông Sư hậu kì, ít nhất là Ngũ Phách cảnh giới!
Ngũ Phách Hô Phong, Lục Phách Hoán Vũ, Thất Phách Kinh Lôi.
Đạo môn thần thông càng về sau càng mạnh, cùng giai khó có đối thủ.
Huyền Chân lão nhân kẹt tại Tông Sư Trung Kì đã nhiều năm, hơn một năm trước được Đỗ Anh Vũ truyền thụ cho một quyển cảm ngộ của Dương Sư, sau khi bế quan một năm liền đại ngộ, hiện tại hậu tích bạc phát, nhất cử tiến nhập Tông Sư Hậu Kì.
Nhìn thấy thân thể Huyền Chân phiêu bồng nhẹ như lá, mang theo ba tên sư đệ đón gió mà đi, đến cả Bệ Hạ cũng có chút nghẹn ngào chân trối, bất chợt quay sang nhìn hai vị đại sư bên cạnh, miệng dò hỏi:
- Quốc Sư, vị chân nhân kia thi pháp phải chẳng là tiên thuật?
Quốc Sư Nguyễn Minh Không hôm nay vẫn mặc một bộ Bạch Y Cà Sa như thường lệ, cả người thanh thoát, khí chất toát ra như tượng Ngọc không nhiễm bụi trần, lúc nghe thấy Bệ Hạ hỏi, Nguyễn Minh Không chỉ mới khẽ mỉm cười, còn chưa kịp đáp thì vị tăng nhân còn lại đã vội thưa:
- A di đà Phật! Bệ Hạ! Đó chỉ là một chút thủ thuật của Đạo Môn, chưa thể nào tính tính là tiên pháp.
Vị tăng nhân này khuôn mặt vuông vức, trung dung, thân thể có có chút cường tráng, bên trong áo cà sa cơ bắp ẩn hiện, hiển nhiên là xuất thân võ tăng, giọng hắn nói vang như chuông đồng, vừa nói ra thì người xung quanh đều có thể nghe thấy được.
Đạo môn đệ tự của Trấn Vũ Quán đứng xung quanh đó cũng nghe thấy, thấy sự phụ bị người dèm pha, ai nấy đều biểu lộ không thích.
Nguyễn Minh Không cũng có chút không ưng ý, quay sang chỗ vị tăng nhân kia, nhàn nhạt nói:
- Vương Ái! Ngươi nói vậy là sai, Đạo Môn Hô Phong thuật đã sớm vượt qua đạo thuật thông thường, xưng là bán tiên pháp cũng không hẳn sai.
- Thế nhưng lão đạo này chỉ mới dùng Định Phong Ba, vẫn còn chưa thể tính là hoàn chỉnh Hô Phong Thuật được! - Vương Ái có chút cự cãi, nói:
Nghe đến đây, Nguyễn Minh Không liền lắc đầu, không muốn tiếp tục tranh luận vô bổ.
Phật môn giảng không đố kị, không tranh khí, hôm nay Vương Ái đã phạm phải, thật làm cho Nguyễn Minh Không thất vọng.
Bệ Hạ chỉ lặng nhìn hai vị tăng nhân mà không nói gì cả, đạo hạnh cao sau thế nào nhìn sơ qua thái độ liền biết.
Nhân Tông phán phục ước nguyện chúng sinh đều có thể thành Phật của Nguyễn Minh Không, thế nhưng đáng tiếc trên đời không phải tu sĩ nào cũng có thể là Nguyễn Minh Không.
Ngay lúc này, tại phía bên Chúng Tiên Đài, bốn vị đạo trưởng cũng đã đăng đỉnh, tại hạo nhật trường không trên đỉnh đầu bắt đầu thi pháp.
Đỗ Anh Vũ cũng lần đầu tiên chú tâm, ngước mắt nhìn lên, Vi Oánh Phi cũng vậy, từ lúc thấy bốn vị đạo nhân này xuất hiện thì thái độ cũng bớt phóng túng đi rất nhiều.
Khoảng cách ngồi xa nhìn không rõ ràng, Vi Oánh Phi có chút bực bội, nhịn không nổi, nàng lập tức quay sang chỗ Đỗ Anh Vũ, hỏi:
- Tiểu tử, bốn tay đạo sĩ kì đang múa may cái gì vậy?
Đỗ Anh Vũ cũng đang nheo mắt dõi theo, trầm giọng nói:
- Nếu ta đoán không nhầm, bọn hắn đang muốn dựng Tường Thụy Tiên Tích!
Tường Thuỳ? Tiên Tích?
Đó là cái gì?
Không chỉ mình Vi Oánh Phi mà cả đám thuộc hạ phía sau cũng đang vểnh tai lên nghe Đỗ Anh Vũ hắn giảng giải, không để bọn hắn đợi lâu, Đỗ Anh Vũ giọng đều đều nói:
- Phật môn có Kim Thân Pháp Tướng, Nho đạo có Nhân Tiền Hiển Thánh thì Đạo gia có Tường Thụy Tiên Tích, đó là một loại thần thông trong phong thủy pháp dùng để biểu lộ vận mệnh, Tường Thụy biểu lộ thiên ý, Tiên Tích chỉ mệnh cách, nếu tụ được long mạch thậm chí có thể xem quốc vận!
Đây là những gì ngày xưa Đỗ Anh Vũ hắn từng nghe Dương Sư truyền thụ, chỉ là chưa từng trong hiện thực thấy qua.
Đỗ tiểu tử cũng chỉ hiểu mơ hồ, không tránh khỏi việc giải thích tương đối mông lung, đám người nghe câu hiểu câu không, lúc này ngẩng lên thì đã thấy bốn người phía trên đỉnh đài múa đến cao trào, phi kiếm trên tay bọn hắn đột nhiên hoành không xuất thế khiến chúng nhân bên dưới nhịn không được kinh hô một trận.
Từ bốn thanh phi kiếm lượn vòng tỏa ra bốn luồng ánh sáng xanh, đỏ, làm, hồng hết sức bắt mắt.
Rồi khi bốn thanh phi kiếm đó xoay vòng tròn trên không trung, bốn màu ánh sáng này dưới ánh mặt trời vậy mà hoà quyện lại với nhau tạo thành một vòng tròn Quang mang ngũ sắc, sau một hồi ngũ sắc chuyển thành một màu ánh vàng duy nhất, tụ lại tại trung tâm như một quả trứng tròn.
Quả trứng vàng tỏa ra ánh sáng càng lúc đang đậm giống như một mặt trời thứ hai, sau thì đột bung tỏa, nở ra một con Kim Ưng bay lượn giữa thiên không...
Kim Ưng giang cánh bay vài vòng, rồi nhắm thẳng về hướng Đông, một cái đập cánh bay vút lên 9 tầng mây, mất tăm mất tích.