Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 367: Thọ Điển Đến.




Lý Dương Quang cùng Tô Chính đám người tan rã không mấy vui vẻ, cả ba ai cũng giữ lại một phần ý nghĩ cho riêng mình rời đi.

Họ Lý đến muộn nhất, rời đi cũng là sớm nhất.

Vừa lên xe ngựa, hắn kéo qua tấm bồ đoàn, một tay gác lấy cái cằm nằm xuống, ánh mắt hắn có chút đăm chiêu, thế nhưng nụ cười nhạt nơi khoé môi chưa lúc nào biến mất.

Bị người tính kế tự nhiên khó chịu, thế nhưng trước khi trách nhân gia nham hiểm thì nên trách bản thân vọng động trước đã.

Nước cờ này tiểu Hầu gia hắn đi sai, tự nhiên sẽ phải chấp nhận hậu quả sắp tới.

Vụ việc phía nam, có thể hiểu Ngô Ứng Long đã bày ra một cái hố, gián tiếp để Lý Dương Quang lộ diện trực tiếp đắc tội Nguyễn Gia.

Ngoài ra thì cũng coi như rút dây động rừng, khiến Nguyễn thị hiểu được mình đang bị quân vương nhắm tới, có Hà thị cùng Thành Khánh Hầu năm ngoái khốn đốn làm tấm gương, Nguyễn thị cùng Thành Chiêu biết rất rõ một việc, đó là nhất định không thể để kế hoạch gia tăng binh lực, chuẩn bị khởi sự phương Nam của Bệ Hạ thành hiện thực.

Điều này đối với toan tính của Lý Dương Quang thì không tốt chút nào.

Tầm nhìn của hắn cùng với Bệ Hạ là giống nhau, đều cho rằng Nguyễn gia nên bị suy yếu, thậm trí là bị diệt đi mới là tốt nhất.

Chỉ không nghĩ tới có kẻ lại dùng cách này để đánh động Nguyễn gia, khiến kế hoạch ban đầu của hắn sinh non.

Thế nhưng trong cái rủi lại có cái may, sau vụ án này, Trịnh gia khi thấy bản thân bị Nguyễn thị bỏ rơi thì đã có xu hướng đã bám lên Đại Hoàng Tử, vô hình chung cắt đi con đường thông thuận từ nam đến Bắc của họ Nguyễn.

Hoan Châu cùng Ái Châu rộng lớn, thế nhưng muốn lên phía Bắc nhất định phải đi qua Lộ Trường Yên ở mạn Đông, mạn Tây là đất của chư tộc Tây Bắc, xưa này thiếu tính ổn định, không thể thường dùng.

Hiện tại nhìn Nguyễn thị giống như con mãnh thú bị nhốt trong lồng, Lý Dương Quang không khỏi cười giễu.

Một cái kỳ chiêu vừa ra, vừa có thể đánh động lại vừa có thể suy yếu được Nguyễn gia.

Năm ngoái nạn nhân là Thành Khánh Hầu, năm nay lại là Nguyễn thị, ẩn thân tại kinh thành, vừa mới ra tay liền quấy đảo phong vân, Lý Dương Quang càng lúc càng tò mò, không biết rốt cuộc kẻ đứng sau màn này là ai?

...

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, tại Thành Chiêu Hầu phủ.

Thành Chiêu Hầu ban đêm chưa ngủ, vẫn tại thư phòng rèn luyện thư pháp, ánh mắt hắn thâm thuý, nội tâm tĩnh như mặt hồ, bút trên tay lại như rồng bay Phượng múa.

Két!

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một thiếu niên áo trắng từ bên ngoài bước vào, mang theo nụ cười nhàn nhạt tiến tới chỗ y.

Thành Chiêu Hầu hắn dường như chẳng mấy bận tâm, vẫn hết mực chăm chú hoàn thành xong tấm hoành phi trước mắt, đến khi nét cuối điểm phá xong xuôi, hắn lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên mới tới, giọng nhàn nhạt nói:

- Trở lại rồi sao?

Nhị Hoàng Tử Lý Dương Xuân khẽ gật đầu, tìm một cái ghế thoải mái ngồi xuống, không mặn không nhạt nói:

- Đúng như Phụ Thân dự đoán, vấn đề phía nam cùng Ngô thị có liên quan, ha ha, thế nhưng hành sự lại là kẻ khác, ngài biết là ai không?

- Là ai? - Thành Chiêu Hầu hỏi:

Nhìn thấy thái độ lão cha vẫn bình thản như không, Lý Dương Xuân có chút thất vọng, cũng chẳng muốn chơi bài thần bí úp úp mở mở nữa, thẳng thắn nói:

- Là Lý Dương Quang, ha ha, phụ thân, ngài cũng không đoán được lại là cái bộ xương trong mộ này ra tay đúng không?

- Là hắn sao?! - Lý Càn Nguyên khẽ nhíu mày.

Thành Diên Hầu sau khi chết đi, mọi người đều hiểu Thành Diên Hầu Phủ đã xong, chỉ còn lại một cái nấm mồ lớn, Bệ Hạ chắc chắn sẽ không bao giờ để cho nó có cơ hội quay đầu trở lại.

Lý Dương Quang năm đó tuổi nhỏ, cộng thêm việc chủ động lấy lý do yêu mến Phật pháp, xuất gia tu hành nên mới có thể miễn cưỡng thoát thân, nhưng vẫn luôn phải sống trong việc bị quản thúc.

Hơn thế nữa một khi hắn chọn xuất gia tứ đại giai không, dù chưa cạo đầu nhưng cũng xem như Thành Diên Hầu tuyệt tự, đã không còn tương lai nên cũng chẳng mấy ai để tâm đến hắn sống chết thế nào nữa.

Lý Càn Nguyên thật không nghĩ tới Lý Dương Quang tên này lại dám chủ động xuất thủ đối phó mình, thật không sợ chút vốn liếng cuối cùng của Thành Diên Hầu để lại cũng mất đi sao?

Lý Dương Xuân nhún nhẹ bờ vai, thoải mái nói tiếp:

- Ra tay là Lý Dương Quang, thế những chủ mưu ẩn bên trong có thể khẳng định là Bệ Hạ, phụ thân ta nói rồi, Bệ Hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta tự do phát triển, vị trí Thái Tử cũng không thể đến tay ta, thế nên chúng ta tốt nhất vẫn là sớm nên rút lui đi thì hơn...

Nghe đứa con trai cứ liên tục bàn lùi, Lý Càn Nguyên khuôn dung có chút tối sầm lại, hắn không có nổi đóa quát nạt, chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng.

Việc này hắn cũng đã thành thói quen, chán chẳng muốn nói nữa.

Ở trong mắt hắn, con trai mình nhìn thì ôn nhuận hiền lành thế nhưng là kẻ thông minh tỉ mỉ, hành sự kín đáo, duy có một điểm yếu chí mạng chính là hắn có chút vô thúc vô cầu, thiếu thốn dã tâm.

So với Đại Hoàng Tử bừng bừng thì Lý Dương Xuân ngược lại luôn bình chân như vại, bộ dạng không tranh không đoạt.

Tên này chỉ có tâm làm thi nhân, không có tâm làm hoàng đế, hại Lý Càn Nguyên hắn nhiều lúc thầm nghĩ...

Hiện tại sinh ra thêm một đứa con trai khác liệu còn có kịp không?

Chở lại vấn đề, lúc này khi Nguyễn thị có đối thủ mới xuất hiện, Thành Chiêu Hầu hắn cũng phải thay đổi đối sách để ứng đối, việc Trịnh gia quay giáo cũng khiến cho kế hoạch phát triển bình ổn như tằm ăn lá trước đây không còn phù hợp.

Một là bọn hắn phải ngay lập tức kéo lại Trịnh thị, hai chính là phải tìm một đối tác mới.

Một là đi về mạn Tây Bắc kết nối cùng đám Sơn tộc ở đây, hai là đi đường vòng qua biển, trực tiếp kết nối với Hồng Châu.

Kỳ thật Thành Chiêu Hầu hắn thiên về phương án thứ 2 nhiều hơn.

Nghĩ nghĩ một chút, Lý Càn Nguyên chợt ngẩng đầu nói:

- Hiện tại Hồng Châu Tri Phủ thuộc về nhà nào?

Lý Dương Xuân nhoẻn cười đáp:

- Là Đỗ gia!

Ách!

Mẹ nó! Muốn lách qua phe của Đại Hoàng Tử, lại va phải một cái Thái Tử Đảng?!

Thật sự chỉ còn cách đi hướng Tây Bắc thôi sao?

Giống như đoán được lão cha nghĩ điều gì, Lý Dương Xuân cười đến càng rạng rỡ, nói:

- Phụ thân, Đỗ gia này là bản gia, không phải thuộc phe Thái Tử, kỳ thật dưới trướng ta có một kẻ có thể giúp phụ thân móc nối chuyện này.

Thành Chiêu Hầu ánh mắt sáng lên, vội gặng hỏi:

- Nhi tử, mau nói?

- Kẻ này gọi Đỗ Anh Hào, là con trai của Hồng Châu Tri Phủ hiện tại, hắn là Thái Học Sinh tại kinh thành, lúc này đang là khanh khách chỗ của ta.

Nghe đến đây, Thành Chiêu Hầu có chút trân chối nhìn lại đứa con trai mình, lúc trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy, bằng một cách nào đó thì nhìn qua có vẻ bình thường không có điểm lạ Lý Dương Xuân luôn có một quân bài úp giúp hắn giải quyết mọi chuyện.

Một kẻ như vậy, đáng tiếc lại không có dã tâm, cứ nghĩ đến đây thì Lý Càn Nguyên lại càng thêm tiếc hận.

Lý Dương Xuân ngược lại cũng quan tâm ánh mắt của lão cha nhìn mình, giống như thuận miệng mà nói:

- Muốn liên kết với Hồng Châu, ngoài quan phủ ra phụ thân còn cần phải còn cần liên kết với Hào Cường vùng đất đó nữa.

Lý Càn Nguyên khẽ gật đầu, nói:

- Hồng Châu đại tộc có Phạm, Đoàn hai nhà, theo ngươi cái bên nào tốt?

Nhị Hoàng Tử nghĩ một chút, lắc đầu rồi nói:

- Cả hai đều không được, Đoàn thị mà người của Bệ Hạ, Phạm gia là họ ngoại của Thái Tử, nhưng có một nhà chúng ta có thể thử một chút!

- Nhà nào?

- Bố Hải Khẩu Trần thị! - Lý Dương Xuân giọng điệu khẳng định, đáp.
...

Thời gian chớp mắt ba ngày liền qua, thời điểm sáng sớm, cái lạnh mùa đông thật khiến con người ta trở nên lười biếng, chỉ muốn cùng giường đệm triền miên đến thiên hoang địa lão.

Đỗ Anh Vũ hai mắt nhắm tịt, mặc cho bên thân có người đang lay động hắn.

Nếu không mắc tiểu thì hắn thật không muốn cử động chút nào, một chút khẽ nhúc nhích cũng không.

Trong lúc bất tri bất giác, Đỗ Anh Vũ cảm nhận thấy rõ ràng một bằng tay mềm mại sờ lên bản thân, sau đó bất thình lình nâng hắn dậy, tiếp theo là một cái khăn mặt ấm chụp thẳng lên mặt, tựa như gió quất xoa xoa một hồi khiến Đỗ tiểu công tử muốn lười cũng chẳng thể lười được nữa.

- Đại tỷ, thủ hạ lưu nhân, ta dậy... ta dậy không phải là được sao?!

Đỗ Anh Vũ kêu oai oái, giơ tay hàng, từ chỗ Hoa Nương tiếp lấy cái khăn mặt, ngăn cho nàng tiếp tục trà đạp bản thân.

Hoa Nương thì chúm chím cười, mị nhãn chớp chớp ra vẻ vô tội nói:

- Ấy chết, công tử cứ việc ngủ, để thiếp thân giúp công tử rửa mặt là được!

Mẹ nó, cái gì mà giúp công tử rửa mặt? Chiêu này gọi là La Hán rửa mặt còn tạm được!

Đỗ Anh Vũ không muốn cùng nàng tiếp tục dây dưa, tự mình động thủ đánh răng rửa mặt, Hoa Nương thì chủ động giúp hắn trải đầu thay quần áo.

Hôm nay là ngày trọng đại, Đỗ Anh Vũ tự nhiên không thể ăn mặc như bình thường.

Tóc hắn hiện tại dài tới cổ gáy, búi lên thì hơi lỡ cỡ mà buông thả thì có phần tuỳ tiện, Đỗ Anh Vũ nghĩ nghĩ, chợt nảy ra sáng kiến, bảo Hoa Nương giúp mình tết tóc lại.

Chính xác là tết cả đầu hắn thành các bím tóc nhỏ, phần tóc mai thì cạo đi, thành kiểu tóc Dreadlock hiện đại.

Hoa Nương lúc đầu chẳng hiểu Đỗ Anh Vũ tại sao lại chọn cái kiểu đầu kỳ quái này, thế nhưng đến lúc hoàn thành thì ánh mắt nàng có chút sáng lên.

Khuôn mặt ngây thơ đẹp đẽ của họ Đỗ chính là tiền vốn lớn nhất của hắn, phối với tóc nào cũng hợp, kết hợp với Dreadlock lại mang phong vị rất khác.

- Công tử, ta thích ngươi để tóc này! - Hoa Nương nhìn khuôn mặt góc cạnh sau khi cạo nhẵn hai bên của họ Đỗ thì cười như hoa si, nói:

Đỗ Anh Vũ lúc này cũng đã mặc lên phục trang ăn tiệc của mình, áo giao lĩnh đen bên trong, áo tứ thân đen phủ bên ngoài, trên áo thêu kim liên, đặc biệt chỗ ngực áo và hai bên vai là hình một con chim ưng hai đầu nhìn sang hai bên, đai ngọc lên, ngư ngọc treo bên hông, trên cổ hai vòng tràng hạt, cuối cùng là khoác một tấm áo lông gấu đen do Quách Ngọc Ngư may nữa là xong.

Người dựa vào ăn mặc, không quá cầu kì cũng chẳng thể sơ sài, đủ quý khí, không quá văn nhược, Đỗ Anh Vũ nhìn vào bên trong gương đồng một vòng, khẽ gật đầu hài lòng rồi đi ra bên ngoài.

Hoa Nương hôm nay cũng chỉn chủ hơn thường lệ, nàng vẫn ưa thích hai màu trắng đỏ, ban đầu định chọn một bộ Cẩm bào giao lĩnh đơn giản, sau một hồi liền đồi sang bộ trang phục mà Đỗ Anh Vũ chọn cho nàng, mặc lên thì rõ ràng nàng thích bộ phục trang này hơn hẳn.

Đỗ Anh Vũ nhìn vào bộ Nhật Bình trên người Hoa Nương, khoé miệng vểnh lên, chủ động giơ ngón cái.

Áo Nhật Bình là sản phẩm cao cấp đầu tiên mà Tây Xưởng sắp đẩy đi ra, Đỗ Anh Vũ mượn ngày hôm nay có đủ loại quý tộc phu nhân tụ tập để Hoa Nương nàng làm người mẫu đi một vòng, biến tướng giới thiệu dòng sản phẩm mới này, hẳn sau hôm nay sẽ có những thu hoạch không nhỏ.

Chiếu theo lệ thường thì Hoa Nương nàng tự nhiên sẽ không có tư cách đi theo Đỗ Anh Vũ dự tiệc lớn, thế nhưng họ Đỗ còn nhỏ, chưa có thành gia lập thất, càng không có phu nhân, vậy nên mang theo Hoa Nương với vai trò thiếp thất hầu hạ cũng không hề gì.

Vạn sự hoàn thành, hai người song hành đi ra khỏi soái trướng, phía bên ngoài Trần Kình cùng Phạm Thiết Hổ giáp trụ chỉnh tề đợi sẵn từ lâu, lều trại đã được thu xếp xong xuôi, sĩ tốt cũng đã xếp thành hàng ngay ngắn.

Đối mới hàng trăm ánh mắt hướng về, Đỗ công tử chỉ đảo mắt qua một vòng, gật đầu rồi khẽ hô:

- Xuất phát!

Ngày hôm nay 26 tháng chạp, Thọ Điển của Bệ Hạ chính thức bắt đầu!