Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 363: Cùng Lưu Ba lần đầu tiên.




Mạc gia hiện tại bị người tạm thời niêm phong, Tô Chính đành phải mang Mạc Hiển Tích đến một căn tiểu Trạch khác của hắn dùng làm nơi ở tạm.

Sự tình này Tô Chính đã trải qua một lần trong đời, hiện tại nhìn lại có chút tức cảnh mà nhớ lại, sau lại nhịn không nổi mà thở dài.

Duỗi mắt nhìn lão nhân gia lẫm lũi đi vào trong gian tiểu trạch lạ lẫm, họ Tô có chút nghẹn ở họng, lời xin lỗi hắn đã thầm nói đến cả ngàn vạn lần, nhưng khi đối mặt lão Mạc hắn không thể nào nói ra được thành câu.

Mạc Hiển Tích chọn sai con đường, nếu cứ tiếp tục để lão cứng đầu này đi tiếp thì Mạc gia chỉ có con đường bồi lão đi chết... giống như cha hắn năm xưa vậy.

Tô Chính năm đó đã mất một người cha, hiện tại không thể mất đi người thứ hai được, vậy nên chỉ có thể tìm đường sống trong chỗ chết, trước ủy khuất lão Mạc một thời gian, sau đó hắn tìm cách bù đắp lại cho lão nhân gia sau, đó là cách làm duy nhất Tô Chính có thể làm.

Xe ngựa lặng im đứng trước cửa phủ, gã xa phu khi nhận thấy lão Tô đã lặng người một hồi lâu không ra hiệu lệnh liền quay đầu lại hỏi:

- Lão gia, chúng ta hiện tại đi đâu?

Đi đâu sao?

Tô Chính bản thân nhất thời cũng không có biết.

Vừa trở lại kinh thành, Ngô Ứng Long đã thông báo cho hắn biết kẻ kia muốn gặp hắn, Tô Chính biết điều đó mang ý nghĩa quanh thân mình lúc này hẳn là tiềm phục không ít tai mắt, nhất cử nhất động đều bị được dõi theo, hiện tại tốt nhất chính là cư xử như bình thường, xem như chẳng có gì xảy ra cả.

Nghĩ đến thông suốt, Tô Chính liền gọi vọng ra ngoài, nói:

- Về Tiền Trang, ta phải kiểm tra lại sổ sách mấy tháng này!

- Vâng, thưa lão gia!

Gã xa phu lập tức tuân lệnh, chuẩn bị thúc ngựa lên đường.

Nhưng vào chính lúc này thì đột nhiên có một nhóm người bất ngờ đi tới chắn xe hắn lại.

Cầm đầu nhóm người lại là một nữ nhân trẻ tuổi, nữ nhân hướng xe ngựa của họ Tô, tủm tỉm cười nói:

- Tô Trưởng Quỹ, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, thời gian qua chúng ta tìm ngươi thật khổ.

Tô Chính lúc này cũng ngó đầu ra nhìn rồi sẽ cau mày, cảm thấy nữ nhân này thật quen mắt.

Đây không phải là vị nữ trưởng quỹ của Nguyễn thị hay sao?

Nhận ra người tới, Tô Chính thái độ cũng đổi, mỉm cười chắp tay nói:

- Thanh Trúc cô nương, thật là lâu ngày không gặp, ha ha, Tô Mỗ cũng chỉ vừa mới về kinh không lâu, không biết cô nương có việc gì cần Tô mỗ giúp sức sao?

Nguyễn Thanh Trúc lắc đầu cười nhẹ, nói:

- Tiểu nữ thì có tư cách gì để mời Tô Trưởng Quỹ giúp sức chứ, chẳng là có người nhờ cậy tiểu nữ đến tìm Tô Trưởng Quỹ, báo lại rằng có cố nhân muốn gặp ngài.
— QUẢNG CÁO —

Vừa nói, nàng vừa từ bên trong ngực áo rút ra một phong thư, tiến lên đưa cho họ Tô.

Cố nhân?

Tô Chính lộ vẻ nghi hoặc tiếp nhận phong thư, nhìn qua bên ngoài không đề tên người gửi, hắn thận trọng xé mở lớp bao bì, nhìn vào bức thư nằm bên trong.

Trong thư viết có vài dòng đơn giản, cũng không có tên người gửi...

Thế nhưng cái bút tích đặc trưng này Tô Chính rất nhanh nhận ra kẻ đó là ai.

Gập nhẹ phong thư lại, hắn hiện tại cảm xúc có chút lẫn lộn thổn thức, nhịn không được mà nhẹ giọng thở than:

“Đại ca!”

...

Quay trở lại phái Bắc doanh lúc này.

Đỗ Anh Vũ đi theo sau mông Lưu Ba tiến về phía hậu doanh của trại trung tâm, khi tiến đến gần kho quân nhu thì họ Lưu bỗng dừng lại, quay đầu lại nhìn Đỗ tiểu tử, sau lại nhìn vào 3 tên cao to phía sau họ Đỗ, có chút cười khổ nói:

- Đỗ công tử, có thể để cho thuộc hạ của ngài rời đi một chút sao?

Đỗ Anh Vũ cũng ngoái đầu nhìn lại, thì ra từ nãy đến giờ không phải chỉ có hai người bọn họ đi, Trần Kình, Phạm Thiết Hổ cùng Nông Chí Cường cung lững thững đi theo, thảo nào Đỗ công tử cảm thấy an toàn đến lạ, hắn gãi gãi cái mũi nhỏ ngại ngùng, hướng về chỗ mấy tên thuộc hạ, xua xua bàn tay như đuổi tà, nói:

- Đi đi, cho chút không khí riêng tư xem nào? Lưu đại nhân là mệnh quan triều đình, không hướng ta gõ muộn côn đâu mà sợ.

Ách!

Khuôn mặt cười của Lưu Ba đột nhiên có chút cứng nhắc.

Ba tên thuộc hạ nhìn nhau một trận, sau đó thì tự động... lui lại ba bước!

Đỗ Anh Vũ khuôn mặt liền chuyển đen, tiếp túc xua tay để mấy tên này lại lui tiếp.

5 bước, 7 bước, 10 bước...

Cuối cùng khi phạm vi ngoài 20 bước, khuôn mặt Đỗ Anh Vũ mới thoáng có chút dễ nhìn, mỉm cười quay đầu lại chỗ của Lưu Ba, nói:

- Lưu đại nhân, như thế này hẳn là có thể nói chuyện rồi chứ?

Lưu Ba khẽ gật đầu, cũng không muốn cưỡng cầu thêm, hắn đột nhiên trầm giọng, nói:

- Ta nghe nói... thành lập Hồng Lư Tự là ý kiến của Đỗ công tử, việc này liệu có phải là thật?
— QUẢNG CÁO —

Chuyện này sao?

Đỗ Anh Vũ mặt hơi biến sắc, các loại suy nghĩ trong đầu loé lên như điện, thế nhưng nhất thời hắn vẫn chưa thăm dò được ý tứ của đối phương mà gì.

Bản thân Lưu Ba cũng cảm thấy mình hỏi thẳng như vậy có phần hơi đường đột, có chút ngại ngùng chắp tay ân cần nói tiếp:

- Đỗ công tử chớ lo lắng, Lưu mỗ chính là Tả Thị Lang Bộ Lại, thế nên việc Bệ Hạ sắp tới thành lập Hồng Lư Tự cũng có biết một hai, ha ha, lại nghe ngóng được đây là ý kiến của Đỗ công tử, thế nên mới hẹn công tử ra để hỏi thăm một chút phải chăng đó là tin đồn thất thiệt?

Trong lòng Đỗ Anh Vũ thoáng lộ điểm kinh hãi, hắn biết Lưu Ba có thể đến Ngự Thư Phòng tức là quan vị không tầm thường, chỉ là không nghĩ lại là kẻ này lại Bộ Lại Tả Thị Lang đại quan.

Bên trong lục bộ thì Bộ Lại chính là đứng đầu, Tả Thị Lang chính là nhân vật số 2, thành thử địa vị của hắn so với các Thượng Thư 5 bộ khác cũng chẳng kém là bao, nếu là so với Lê Bá Ngọc cũng phải hơn nửa bậc...

Đỗ tiểu tử thật không nghĩ rằng một đại quan như vậy lúc này lại nhìn như một vị trưởng bối hiền lành thế này.

Đỗ Anh Vũ vội vã chắp tay nói thất kính, nghĩ nghĩ một chút liền đáp:

- Lưu đại nhân nắm bắt thông tin quả thực nhanh nhạy.

Đỗ Anh Vũ nói thế này chính là biến tướng thừa nhận, Lưu Ba cũng phải khẽ híp mắt đánh giá thiếu niên này lại một lần.

Kẻ có thể khiến Bệ Hạ đồng ý phát sinh ra thêm một bộ ban ngành mới không nằm trong hệ thống tự nhiên đáng giá Lưu Ba chăm chú đối đại.

Khác với Lưu Khánh Đàm xuất thân binh gia, có ngạch cốt, hành xử chính phái đường hoàng không sợ, Lưu Ba đối nhân xử thế lại tương đối mềm dẻo hơn, nếu không thì đã không thể leo lên được vị trí này ở Lại Bộ.

Sự kiện của Mạc Hiển Tích mấy tháng trước giống như một hồi chuông cảnh báo, nó đã dấy lên một nỗi lo lắng âm thầm cho Lưu Ba, cũng cho thấy rõ bên trong triều đình Tân Quý cỡ nào yếu ớt.

Có thể lên rất nhanh, vươn rất cao... thế nhưng một khi ngã liền đau đớn vô cùng.

Ai có thể đảm bảo Mạc thị hiện tại không phải là Lưu gia tương lai.

Lưu Khánh Đàm thủy chung không sợ vì hắn nghĩ có Bệ Hạ cho hắn làm chỗ dựa, Lưu Ba thì cảm thấy như thế không đủ, Lưu gia muốn bước lên vũ đài chính trường, hậu trương cần phải cứng rắn hơn nữa.

Chỉ là tìm Hậu Trường thích hợp để Lưu gia kết minh thật sự rất khó.

Cần ít nhất có ba tiêu chuẩn, một là không vượt quá xa Lưu thị, hai là không có va chạm lợi ích, cuối cùng chính là không khiến Bệ Hạ phản cảm giống như Mạc Hiển Tích lựa chọn Nguyễn thị...

Sau khi đau đầu suy nghĩ, hôm nay khi gặp lại Đỗ Anh Vũ, Lưu Ba hắn cuối cùng cũng thông suốt.

Đỗ thị rất không sai.

Bản thân Đỗ thị tại Khoái châu chính là một gia tộc lâu đời, thế nhưng khá giống Phạm gia ở chỗ là không có vươn lên quá cao, Đỗ thị tại đời này phong Vân tế hội, phong thủy luân chuyển, không những trở thành nhà ngoại của Thái Tử, mà lại còn sinh là một yêu nghiệt Đỗ Anh Vũ...

Hậu trường lâu đời, tiềm năng phát triển lớn, đặc biệt Đỗ gia cũng xét vào hàng Tân Quý, rất thu hợp của tiêu chuẩn của Lưu Ba.
— QUẢNG CÁO —

Đỗ Anh Vũ tại triều nghị ngày đó Lưu Ba cũng tại, thông qua quan sáu hắn liền sơ bộ cho ra đánh giá, thằng nhóc này hành sự vượt xa lứa tuổi lại không quá mức già đời, hơn hết hắn có được thánh thượng sủng ái vô cùng, vậy nên Lưu Ba từ ngày đó đã chú ý đến Đỗ Anh Vũ rồi.

Hỏi xem ngoài trừ có xuất thân hoàng thất ra, có kẻ nào mới ngoài 10 tuổi được tin tưởng thụ phong ở một phương.

Vậy nên Lưu Ba ngày hôm chủ động hẹn gặp Đỗ Anh Vũ, tự nhiên là mang theo thiện ý mà tới.

Hắn mỉm cười nho nhã, chắp tay nói:

- Sớm nghe Đỗ thị có kỳ lân tử, hiện tại có duyên gặp mặt, quả nhiên lời đồn không giả...

Đỗ Anh Vũ đột nhiên được khen thì không mừng vui, ngược lại càng sợ.

Hắn thật không muốn để bản thân hiện lên trước mặt đám chính trị đại lão nay sớm như vậy!

Quy hoạch tương lai của Đỗ Anh Vũ chính là lúc này hắn vẫn nên tiếp tục chơi cẩu đạo, nhẫn nại thêm 10 năm nữa rồi mới tính toán đến chuyện xuất thế sau.

Cùng biên quan lão tướng chơi chung hắn cảm thấy không vấn đề, có thể ôm đoàn sưởi ấm, thế nhưng đối với đám trung ương đại lão này thì hắn hiện tại nên cách càng xa càng tốt.

Nghĩ đến cái này, Đỗ Anh Vũ cắn răng nói:

- Lưu đại nhân quá khen, kì thật đều là trưởng bối trong nhà tốt, tiểu tử chỉ là kẻ hưởng ké phúc đức, không có gì đáng kể.

Ý tứ rất rõ ràng, hắn chỉ là người phát ngôn, lợi dụng đồng ngôn vô kỵ không ai chấp nhặt để tuỳ tiện nói, không có gì đặc biệt cả, vậy nên chớ nên cùng ta phiền phức.

Lưu Ba gật gù, bản thân hắn cũng cho rằng như vậy, chỉ là hắn không coi trọng Đỗ Anh Vũ hiện tại, hắn chính là coi trọng Đỗ Anh Vũ trong tương lại.

- Đỗ công tử thật là quá mức khiêm nhường, Đại Việt chúng ta thời nào chẳng cho nhân tài, nghe nói Tống Quốc bọn hắn còn có hắn một cái khoa cử gọi là Đồng Tử Khoa, đồng tử đỗ đầu tuyệt không kém Trạng Nguyên bình thường, ta tin Đỗ công tử nếu có thi, Đồng Tử Trạng Nguyên chính là vật nằm trong túi ngài...

Lưu Ba một mực thổi phồng khiến mặt dày Đỗ Anh Vũ cũng phải ửng đỏ, bản thân có bao nhiêu cân lượng hắn biết rõ, chớ nói Trạng Nguyên, vượt qua được thi hương hay không hắn còn không có nắm chắc, khuôn mặt nhăn nhó lộ vẻ khổ sở, liên tục xưa tay chối từ.

Công nghiệp thổi phồng một đợt xong xuôi, Lưu Ba ánh mắt từ từ híp lại, cảm thấy thằng nhóc này tâm lý đề phòng thật quá con mẹ nó nặng, trong lòng thoáng thở dài, hắn bộ dạng chân thành nói:

- Kỳ thật Lưu mỗ hôm nay chỉ là muốn cùng Đỗ công tử kết một cái thiện duyên, ngoài ra còn có một chuyện muốn nói cho Đỗ công tử nói, rằng là mong công tử cùng Đỗ đại nhân thời gian tới nên cẩn thận đề phòng, hiện tại đang có người nhắm vào hai vị.

Đỗ Anh Vũ nghe vậy, khuôn mặt lập tức trầm xuống, cử chỉ cũng thay đổi từ tuỳ tiện biến nghiêm túc hẳn lên, hắn cẩn trọng chắp tay, nghếch mắt nhìn Lưu Ba, nói:

- Không biết... Lưu đại nhân là có ý gì?

Chỉ trong tích tắc, Lưu Ba sững người, có thể hắn nhầm thế nhưng hắn là có cảm giác không khí xung quanh tựa như thay đổi rõ rệt, hàn phong thổi giống như càng thêm lạnh giá.