Tại khoảng đất trống ở doanh trại Đỗ Anh Vũ.
Một cái cọc gỗ treo lên một bộ Ngư Lân Giáp.
Phía trên bộ giáp bị ba mũi tên ba cạnh cắm xuyên qua, lần lượt tại ba bộ vị là ngực, bụng cùng eo, ba mũi tên xếp thành một đường thẳng, khoảng cách bằng nhau, nhìn qua liền biết đây là do xạ thủ cố tình bắn như vậy.
Tại khoảng cánh 100 bước có thể làm điều này thì xưng là Thần Xạ Thủ cũng không ngoa, ít nhất hiện tại Đỗ Anh Vũ hắn làm không nổi.
Thân Lợi lúc thử tiễn xong xuôi liền trở về lều trướng, mặt không biểu tình nói nhỏ điều gì đó với Thân Văn Nghị, Thân Soái khuôn mặt cũng không mấy biến hoá khiến người ta khó có thể thăm dò ra được chuyện gì, chỉ là sau đó họ Thân rất nhanh xin phép rời đi, lúc này chỉ còn lão Lê cùng Đỗ Anh Vũ bên trong lều.
Lão Lê thuận tay, nhấc lên thanh tiểu kiếm, nói rằng lão muốn mua.
Đỗ Anh Vũ nở một nụ cười khó nhọc, thử khuyên nhủ lão Lê đổi một bộ, như là đổi sang đại chuỳ.
Ít nhất hắn có lòng tin...
Nếu là đại chuỳ thì Lê Nghi Phượng nàng hẳn là nhấc lên không nổi.
Cuối cùng họ Đỗ mồm miệng vẫn là thua một bậc, dùng tờ ngân phiếu lau đi nước mắt, nhìn Lê Vương xách Phượng Kiếm đi xa.
Phượng Kiếm là cái tên Đỗ Anh Vũ hắn vừa mới nghĩ ra, hi vọng sau này sẽ không bị đổi thành Trảm Vũ Kiếm.
Thở dài một tiếng, cất ngân phiếu vào sâu trong lồng ngực, hắn cho người tu dọn đám vũ khí này một chút, sau thì gọi Phạm Thiết Hổ, Trần Kình, Nông Chí Cường cũng như Lưu Văn Tiến đi vào.
Trời dần ban trưa, Đỗ Anh Vũ tự mình pha trà, Trần Kình nhóm than, Lưu Văn Tiến nấu nước ninh xương, Nông Chí Cường nhặt rau, Phạm Thiết Hổ thái thịt.
Sau một hồi nước sôi, cả đám quay là lại ngồi ăn lẩu.
Mùa đông sao có thể thiếu món này được chứ.
Ăn lẩu tự nhiên phải uống rượu, còn tại sao Đỗ Anh Vũ lúc trước lại đi pha trà thì vì đơn giản hắn rảnh mà thôi.
Trần Kình cùng Phạm Thiết Hổ đã thành thói quen cùng Đỗ Anh Vũ ngồi chung mâm ăn, Nông Chí Cường tính hào sảng, cũng thẳng thắn ngồi xuống nâng chén, duy có họ Lưu có chút không thích ứng, ban đầu có ngập ngừng, sau ba tuần rượu mới có thể thả lỏng đi ra.
Đột nhiên, Phạm Thiết Hổ quay sang chỗ Đỗ Anh Vũ nói:
- A Vũ, cả Lê Vương cùng Thân Soái đều chú ý đến mũi tên của chúng ta như vậy, hẳn là sau khi trở lại Yên Hưng cần thúc dục Bách Tạo Xưởng ra tăng sản xuất, dù sao đây đều là hàng tiêu hao, liên tục bán ra hẳn kiếm không ít...
Nói đến đây, cả Trần Kình cũng gật gù, phấn khởi ra mặt.
Nào ngờ Đỗ Anh Vũ lập tức cho bọn hắn một chậu nước lạnh, hắn cười chê hai tên này không biết làm ăn.
Không dông dài, rượu vào lời ra, Đỗ Anh Vũ thoải mái nói:
- Các ngươi không hiểu, cái gì người ta càng chú ý đều sẽ chủ động làm lơ nó đi ha ha, nhìn qua thì hai người bọn hắn rất thích mũi tên của chúng ta, cái này không giả, thế nhưng các người biết lúc nãy bọn hắn bên trong lều của ta, cái gì cũng sờ nắn ngắm nghía, duy chỉ có một thứ là không động vào, biết là gì không?
Đỗ Anh Vũ cười thần bí, lời nói ngập ngừng làm dấy lên sự tò mò cho chúng thuộc hạ, cả Nông Chí Cường tiếng Việt nghe câu hiểu câu không cũng vểnh tai lên để nghe.
Chả treo một lúc, Đỗ tiểu công tử vừa gặm lấy miếng thịt xương nóng hổi, vừa nói:
- Là áo giáp!
- Áo giáp?!
Cả đám trợn mắt hô lên, có chút không thể tin nổi.
Đỗ Anh Vũ gật đầu, hắn cũng chẳng có lừa mấy tên thuộc hạ của mình làm gì, dựa vào suy đoán tâm lý, Đỗ Anh Vũ có thể chắc đến 7 thành cả Thân Văn Nghị cùng Lê Viễn Sơn đều có ý với áo giáp của hắn.
Đặc biệt là khi Thân Lợi bắn xong ba lượt cung lên trên chiếc ngư lân giáp của hắn, xong thì cùng Thân Văn Nghị rời đi, Đỗ Anh Vũ càng tin vào suy đoán của mình.
Gọi là thử tiễn, biến tướng chính là thử giáp, quả nhiên là bậc lão thành đều không đơn giản...
Giáp trụ Đại Việt cái ngành này tương đối kém phát triển, nguyên nhân theo Đỗ Anh Vũ có ba cái, phân chia làm Thiên, Địa, Nhân.
Thiên tự nhiên chỉ Thiên Thời, Đại Việt khí hậu nóng ẩm, oi bức, việc hành quân mang theo giáp nặng dưới cái ánh nắng chói chang thì chẳng khác nào cực hình, đưa thân vào bên trong một cái lò hấp, việc đó vô tình dẫn đến thể lực quân sĩ tiêu hao, chưa xung trận đã mất nửa thành công lực, lợi bất cập hại...
Địa là chỉ Địa hình, Đại Việt địa hình đồi núi nhiều, còn lại là đầm lầy cùng sông suối, đây cũng là chiến trường chính, việc mang theo giáp nặng trèo đèo lội suối, vượt đầm lầy thật sự quá mức bất tiện, còn thủy chiến mang theo giáp sắt thì chẳng khác nào tự sát, người nặng, trọng tâm khó cân bằng dẫn đến việc di chuyển trên thuyền khó khăn, còn nếu chẳng may bị quân địch húc xuống sông thì thôi, không cần phải nói thêm nữa...
Nhân ý nghĩa chỉ binh tướng, binh chủng Đại Việt bình thường nhiều nhất chính là thương bộ, sau là cung tiễn, cả hai loại quân đoàn này đều không trọng mặc giáp sắt mà chỉ dừng lại ở giáp gỗ, giáp da, lý do vì không đủ sắt để làm, cho bọn hắn một cái miếng sắt mỏng hộ tâm cùng cái nón đã là quá mức đầu tư rồi, hơn nữa giáp trụ còn là thứ để phân biệt giai cấp trên chiến trường, chỉ có cấp bậc chỉ huy tướng lĩnh mới có tư cách mặc, mà tướng môn đệ tử trong gia tộc thường có truyền thừa áo giáp, việc mặc lại áo giáp của cha ông chính là vinh dự, thế nên cũng không có nhu cầu cấp mới.
Ngoài ra cũng có thể là vì các quặng sắt tại Đại Việt thời này tương đối thiếu...
Nói chung có cầu thì mới có cung, đã không có nhu cầu thì việc giáp trụ Đại Việt kém cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng Đỗ Anh Vũ lại xem trọng món này.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Ung Châu giáp sĩ thi triển khả năng tại trận chiến ở Hoành Châu thì hắn càng thêm coi trọng.
Với tâm lý thủ chiến, đánh ở trên địa bàn Đại Việt, có thể áo giáp không quá mức quan trọng.
Thế nhưng nếu chuyển thành tiến công chiến, đánh ở trên địa bàn kẻ khác thì áo giáp đôi khi chính là lợi khí quyết định thành bại.
Mà Đỗ Anh Vũ hắn xưa này...
Chưa bao giờ thích để đối phương tới tận nhà mình đánh cả!
...
Hôm này an nhàn lặng lẽ trôi qua.
Buổi sáng ngày hôm sau, cách trại của Đỗ Anh Vũ không phải quá xa là Dương gia trại, từ lúc bình minh vừa hé chưa được bao lâu thì phía bên ngoài lại phát sinh một trận ấm ĩ.
Đám binh sĩ canh phòng thấy “kẻ kia” lại dẫn người đến gây chuyện, khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ bất đắc di
“Lại tới, lại tới nữa rồi...”
“Hôm nay đã là ngày thứ 3 liên tiếp rồi....”
“Mau chạy vào báo cáo cho đại nhân...”
“...”
Đám tiểu binh nhìn gã thiếu niên to con, toàn thân mặc một cây nõn chuối kì quái đứng chống nạnh, hít sâu lấy một hơi rồi chửi đổng vào bên trong doanh trại của hỏi Dương liền không tự ít mà bịp tai lại.
“Cháu trai Dương Tự Minh, ra đây ông nội gặp...”
“Súc sinh Dương Tự Minh, có nghe thấy không?”
“....”
Giọng của tên này vang như chuông, chẳng mấy chốc mà truyền đi ra bốn phía.
Thật kì quái!
Vậy mà lại có người dám đến trước cổng Dương gia làm loạn?
Đám người các trại gần bên thấy có chuyện bát quái liền nhô đầu ra hóng hớt xem vị tráng sĩ kia là thần thánh phương nào.
Mà ở phía bên trong lều trường của họ Dương lúc này hiện có ba người với ba độ tuổi khác biệt đang dùng điển tâm sáng, có lão, có trung tuổi cũng có thiếu niên, cả ba hiện đang ngồi dùng bữa nói chuyện với nhau thì lập tức có gã tiểu binh từ bên ngoài chạy tới báo cáo tình huống, ngay khi hay tin cũng như biết lại lịch kẻ đến là ai cả cả ba người khuôn mặt liền lộ ra vẻ đặc sắc, giông như đang ăn mà nuốt phải con ruồi vậy.
Lão nhân ngồi ở vị trí chủ tọa vuốt ve chỏm râu bạc, ban đầu thì lão chỉ cười khẽ tỏ vẻ không đáng kẻ, nhưng ngay khi nghe thiếu niên kia tự xưng ông nội của Dương Tư Mình thì khuôn mặt lập tức biến sắc thâm trầm, mề đay nổi lên trên trán.
Lão liền quay sang nói với thiếu niên ngồi bên tay phải mình:
- Tự Minh, Kiều gia thiếu niên kia lại tìm đến tận cửa, hay là ngươi ra xử lý một chút, để hắn mãi ồn áo như vậy không tiện lắm.
Lão vừa cười vừa nói, biểu hiện nhẹ nhàng thế nhưng giọng điệu sặc mùi bất thiện.
Đơn giản vì lão chính là cha của Dương Tự Minh, Phú Lương Phủ Quan Sát Sứ Dương An Khánh.
Con mẹ nó.
Thiếu niên kia xứng ông nội Dương Tự Minh, chẳng hoá ra thành cha của lão rồi sao?
Mẹ kiếp, thế thì làm sao có thể tiếp tục nhịn!!
Dương Tự Minh còn chưa đáp lời thì người nam nhân trung tuổi đã dành trước cất tiếng:
- Cha, Kiều gia suy cho cùng cùng chúng ta không có hiềm khích, để Tự Minh cứ như vậy dùng vũ lực đi ra xử lý thì có chút không lễ nghĩa, ta thấy....
Người nam nhân này còn đang muốn nói tiếp thế nhưng ngay lập tức bị lão nhân kia hừ lạnh một tiếng chặn họng, lão mắt trắng dã liếc sang, giọng nhàn nhạt không chút khách khí hồi đáp:
- Tự Hưng, ngươi cùng đám văn nhân kia qua lại quá nhiều, bị lây cái tính lề mề của bọn hắn rồi, Dương gia tổ huấn thế nào, nhớ hay không?
Dương Tự Hưng lập tức ngại ngùng chùn bước, chắp tay thành thành thật thật đáp:
- Thưa cha, con nhớ, là Dương gia có thể không phạm người, nhưng tuyệt không để người phạm Dương gia.
- Tốt! - Lão nhân khẽ gật đầu một cái, sau thì đưa mắt ra hiệu cho Dương Tự Minh đi ra ngoài.
Thiếu niên này dùng hành động thay lời đáp, đặt xuống bát đũa, không nói một lời, cứ thế lững thững bước ra khỏi lều trại.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Kiều Liễu Thanh tên này đến làm phiền hắn, nếu không phải vì bận bồi tiếp lão cha và đại ca, hắn đã sớm cho thằng ôn con này một trận.
Hiện tại thì tốt rồi, mệnh cha khó cãi, Dương Tự Minh thấy cùng đến lúc nên dạy cho Kiều Liễu Thanh cách làm người.
Kẻ yếu thì chớ nên om sòm.
Dương Tự Minh rời đi, hai cha con Dương gia lại tiếp tục trò chuyện, lần này từ Phú Lương xuất phát, có thể để cho Dương lão nhân chủ động động thân hiển nhiên không phải vì mừng thọ Bệ Hạ không thôi.
Dương An Khanh nhàn nhạt nói:
- Tự Hưng, người xem, Tự Minh năm nay cũng 16, hẳn là đã nên cưới gả...
Dương Tự Hưng gật đầu tán đồng, sau thì hỏi:
- Cha, vậy ngươi đã nhắm được ai chưa?
Lão nhân híp mắt cười, hào khí vạn trượng nói:
- Có thể sánh với Dương gia quý tử, ngoài Ngọc quý của Bệ Hạ ra thì còn có ai?
Chuyện Dương gia muốn cùng Hoàng Thất thông gia cũng chẳng phải là chuyện đồn ngày một ngày hai, trước kia từng có tin Dương gia công chúa Dương Đoan Hoa được tính gả cho Đại hoàng tử, nhưng Dương tiểu thư bản tính quật cường, nhất quyết không theo, hơn thế nữa Bệ Hạ cũng không mấy mặn mà với mối hôn sự này nên cho đến nay đã lỡ dở, hiện tại Trưởng công chúa đã đến tuổi lớn, càng là quốc sắc thiên hương, Dương gia lại xuất ra một Dương Tự Minh, ý chính là muốn nói lại mối lương duyên này.
Đúng lúc này, Dương Tự Minh bất ngờ quay trở lại lều trại.
Cả Dương An Khánh cùng Dương Tự Hưng đều ngạc nhiên quay sang nhìn hắn.
Ách!
Hiệu xuất nhanh như vậy sao?
Không chờ hai người thắc mắc lâu thì người theo sau Dương Tự Minh đi vào liền giải đáp hết thẩy.
Gã nhân trung niên toàn thân giáp trụ tiến vào trong lều, hướng về Dương An Khánh, hắn liền cởi xuống mũ giáp, nghiêm nghị chắp tay nói:
- Binh Bộ Thượng Thư Lưu Khánh Đàm, gặp quá Dương Sứ Quân.
Sau bao ngày không thấy tăm hơi, cuối cùng hôm nay Lưu Khánh Đàm cũng đã tới Bắc Trại.