Giờ Tuất ba khắc, bầu trời ánh sao mập mờ, Kinh Thành phía Đông tại một bãi sông hoang vắng, bên ngoài gió đông Bắc thổi có phần thảm liệt, cái nhà bè bên cạnh bờ sông cũng theo đó mà lắc lư, nhìn như sắp không chịu nổi, từ bên trong, ánh sáng lờ mờ hiu hắt tỏa ra bên ngoài tựa như một con đom đóm giữa trời đêm.
Trong cơn mơ màng tỉnh lại, ý thức của lão chuột giống như vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, hắn hiện tại không thấy một chút ánh sáng nào, miệng cũng không thể phát ra thanh âm, bên tai chỉ thấp thoáng nghe thấy những tiếng xì xào to nhỏ.
Cái này là...
Rất nhanh hắn phát hiện ra mắt mình bị người bịp kín, miệng thì bị cuốn giẻ, hai tay bị trói chặt buộc ra phía sau, thử giãy dụa một hồi nhưng vô dụng, hắn trầm tĩnh lại một chút, đại não cố gắng phân tính ra thanh âm bên ngoài.
“Người đã bắt được chưa?”
“Đã bắt được thưa đại nhân!”
“Có kẻ nào bám theo sao?”
“Không có, thưa đại nhân.”
“...”
“Đại nhân, con hàng này hiện tại nên làm thế nào? Giữ lại hay giết chết?”
“....”
Nghe đến đây thôi thì Hoàng Thử đã là sợ són cả đái, đáng tiếc lại không thể đái, hắn tập trung lắng nghe những thanh âm nhỏ li ti bên kia, thầm mong cái tên được gọi “đại nhân” kia có thể nói tạm thời không giết.
Hoặc ít nhất cho bản thân cơ hội được xin tha mạng.
Hỏi hắn sao không thử phản kháng?
Ha ha!
Lão Chuột hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua chứ đừng nói là thử, bản thân có bao nhiêu cân lượng hắn biết rõ, từ thanh âm vọng lại có thể đoán đối phương ít nhất có hơn ba người, bản thân gì gầy yếu đơn phương, lại còn đang bị trói, hỏi hắn phản kháng thế nào?
Phía bên ngoài nhà bè, gã bịp mặt được gọi đại nhân kia thỉnh thoảng liếc vào bên trong nhìn lão Chuột hiện như con sâu đo ngoe nguẩy, Hoàng Thành không biết một chút cử động của hắn đều nằm trong tầm quyển soát của mấy người bên ngoài, tên thủ lĩnh đám người kia thoáng bật cười, thế là hắn cao giọng lên một chút, nói vọng vào bên trong:
- Đợi đến canh ba rồi giết, quẳng xác hắn xuống sông, chút sự tình này cũng phải hỏi ta sao?
Lần này thì Hoàng Thử thật tè ra quần, nhấc cái đầu lên, phát ra những tiếng ư ử để đánh động đám người bên ngoại, hoặc có thể là đang cầu xin đám bên ngoài đừng vội giết hắn, giữ hắn lại sẽ có trọng dụng.
Đúng lúc này, tại phía bên ngoài bờ sông đột nhiên có động tĩnh, tên bịp mặt cầm đầu híp mắt, nhìn về phía đám đồng co lâu sậy bên bờ sông rung lắc, thầm nhủ “cuối cùng cũng đến rồi!”
Phía bên ngoài đồng lau sậy, một nhóm người thân khoác áo đen, nhìn qua kiểu dáng thì giống như khoác áo măng tô thời hiện đại, trên đầu đội nón sắt, trên tay cầm theo một chiếc đoản côn, đang trong bóng tối từ từ đi tới chỗ nhà chòi.
Đám đứng xung quanh nhà chòi cũng này lập tức động thân, tập trung lại phía sau dưng tên hắc y cầm đầu.
Tên hắc y híp mắt nhìn một đám gần chục người thân phục kỳ quái nhưng không thấy lạ lẫm chút nào, cái này là bộ đồ này là đặc chưng của Tây Xưởng Vệ Sĩ, cũng đoán ra trên tay đám này cầm chính là trứ danh Vệ Sĩ Côn.
Trong côn dấu đao, hiện nay Giang hồ kinh thành ai cũng biết.
Một tên Tây Xưởng Vệ cầm đầu tiến lên phía trước, đảo mắt nhìn một đám ăn mặc như đạo chích trước mặt, giọng nhàn nhạt nói:
- Giao người!
— QUẢNG CÁO —
Tên hắc y cầm đầu lại không có dễ dàng nghe theo như vậy, hắn nhếch miệng cười, ánh mắt cũng lướt qua một vòng, có phần cợt nhả đáp:
- Tứ Hải Minh nhận nhiệm vụ xưa nay là không làm miễn phí, các hạ nên trước giao tiền!
Tên cầm đầu nhóm Tây Xưởng Vệ nghe xong liền giật mình sửng sốt:
- Tứ Hải Minh? Sao lại là các ngươi?
Nếu có Đỗ Anh Vũ ở đây nghe được cuộc đối thoại của hai phe thì hẳn hắn phải há hốc mồm đến rớt cả cằm.
Tây Xưởng Vệ?
Tứ Hải Minh?
Đây không phải là những tổ chức hồi năm ngoái hắn tuỳ tiện lập ra hay sao?
Sao mọi thứ lại biến thành thế này rồi?
...
Cách đó không xa, tại phía ngoại ô kinh thành, lưu vực sông Nhị Hà, một đám mặc áo phủ măng tô, đầu đồi nón sắt đứng thẳng như tượng, bàn chân kẻ nào cũng như đông đinh xuống nền đất, mặc cho gió táp mưa sa có xông tới cũng không suy chuyển chút nào.
Đám Tây Xưởng Vệ này tuyệt không giống một đám côn đồ dư thu thực ngày trước Đỗ Anh Vũ thú nhận mà giống như lột xác biến một đám quân sĩ tinh nhuệ vậy.
Đứng tại chính giữa, gã trung niên cầm đầu nhóm này chính là Đặng Thái Lân, kẻ cầm đầu băng nhóm tại Ngọc Hà Trại năm xưa, nay đã theo Đỗ Anh Vũ tiếp quản Tây Xưởng Vệ cùng Tứ Hải Minh chi nhánh kinh thành.
Một năm trôi qua nhưng nhìn hắn lúc này giống như già đi gần chục tuổi, râu tóc bạc trắng, ánh mắt cũng có phần muộn phiền.
Một tên Tây Xưởng Vệ đứng bên cạnh đột ngột tiến lên đứng bằng vai với lão Đặng, thái độ thì không khách khí chút nào, lạnh nhạt nói:
- Đặng gia, đây là chuyến hàng cuối cùng rồi ha ha, sau này vẫn là còn phải nhờ Đặng gia giúp đỡ.
Đặng Thái Lân khẽ cau mày, duỗi mắt nhìn ra phía bên ngoài bờ sông, trong bóng tối, một chiếc thương thuyền từ từ tiến đến, lòng hắn bỗng có chút ngũ vị tạp trần, cắn răng mà nói:
- Lão Chuột... hắn là vô ý, hắn không biết gì đâu, các ngươi không cần phải giết hắn!
Tên kia cười khẩy, không vội đáp, nhìn lão Đặng một chút rồi có chút chói tai nói:
- Lão Đặng à lão Đặng, Thập Tam Trại chúng ta xưa nay chính là đồng khí tương cầu, đồng thanh tương ứng, một thế liền cành... ngươi lại muốn tách ra chơi với một thằng nhãi con... ta thật sự không biết phải giải ngươi ra sao nữa? Là già rồi, lẫn rồi sao?
Đặng Thái Lân quét mắt đi sang, khuôn mặt đanh lại, giọng trầm hẳn xuống :
- Những kẻ coi thường Đỗ công tử xưa này đều không có quả ngon để ăn, ngươi chỉ một giới Giang hồ, cũng xứng đám tiếu Đỗ công tử sao?
Nói xong, lão Đặng biểu lộ giận dữ, phất tay một cái, rồi xoay người đi ra nơi khác.
Tên kia cũng chẳng quản, hắn không cần lão Đặng, chỉ cần thân phận tạm thời của lão là đủ.
Thập Tam Trại nửa năm nay xâm nhập vào Tây Xưởng như tằm ăn lá, hiện nay Tây Xưởng Vệ 7 phần đã không còn như trước, tất cả đều là người của Thập Tam Vệ trà trộn đi vào, đồng thời từ đó Tây Xưởng cũng biến tướng không còn như xưa.
— QUẢNG CÁO —
Tây Xưởng Vệ danh nghĩa của Trưởng Công Chúa Lý An Bình đỡ đầu, bọn hắn có thể dựa vào những lần giúp Tây Xưởng di chuyển hàng hoá mà không ngừng tiếp nhận thêm những giao dịch đồ lậu.
Lúc đầu chỉ thi thoảng làm vài phi vụ, thế nhưng càng lầm cảm lại càng nghiện, thông qua buôn lậu bọn hắn kiếm đến một đống tiền, Thập Tam Trại đám người ánh mắt liền sáng rực lên, đây mới là kiểu tương lai bọn hắn mong muốn, so với ngày trước sống như một đám lưu manh thì đúng là sống uổng.
Đám đàn em đi theo Đặng Thái Lân ngày trước cũng lần lượt bị mua chuộc, lôi kéo, hiện tại đều đã chuyển hệ ăn máng của bọn hắn, lúc Đặng Thái Lân phát hiện ra thì mọi thứ đã muộn, đuôi to khó vẫy.
Vì muốn bảo vệ đám công nhân cũng như đám nhân viên cao tầng của Tây Xường, lão Đặng chỉ có thể nhắm mắt thỏa hiệp.
Thế nhưng lần này mối hàng lậu có chút lớn hơn bình thường, thật sự là không thể giấu được nữa, Hoàng Thử lúc kiểm tra kho thì phát hiện ra có rất nhiều món đồ quý hiếm lạ lẫm cất dấu bên trong, tất nhiên những món đồ này không thể nào xuất phát từ một mới chuyên sản xuất hàng hoá bình dân như Tây Xưởng được.
Khi biết đây là Tây Xưởng Vệ vận chuyển về, Hoàng Thử lập tức chạy đến hỏi lão Đặng thì mới biết tường tận.
Hoá ra suốt hơn nửa năm nay, Tây Xưởng bên trong bóng tối vậy mà còn dám dấu Công Tử làm ăn phi nghĩa.
Ban đầu Hoàng Thử nghe lời Đặng Thái Lân, kiên nhẫn đợi công tử đến, thế nhưng Hoàng Thử xem ra vẫn là người trẻ tuổi, nhịn không quá mười ngày liền chủ động hướng Đỗ Phủ mà đi.
Nay nghe đã rơi vào tay ác tặc, xem ra lành ít dữ nhiều.
Chiếc thuyền vừa cập bên, đám Tây Xưởng Vệ bắt đầu hành động, cả đám gần 50 người xem thành hai hàng bao quanh chiếc thuyền vừa tới.
Mà ở phía trên thuyền, một đám người bặm chợn cũng bắt đầu nhảy xuống, chắn trước đám Tây Xưởng Vệ đang tiến lên, gã cầm đầu nhóm Tây Xưởng Vệ thấy mày tên này biểu hiện khác thường liền híp mắt, đánh giá cái tên vừa mới nhảy xuống trước mặt mình một hồi.
Gã nam nhân này tuổi khoảng 30, thân hình oai vệ, đầu tóc rối bù bởi được buộc lại bằng một nhành cỏ khô, trên thân y phục xám bạc cũ nát, dưới chân giày vải mòn đế, nhìn qua thì đúng là một tên nghèo kiết, thế nhưng từ hắn lại phát ra loại khí tức hoàn toàn không giống đám phu khuân vác bình thường.
Không chỉ hắn là ngay cả đám phía sau cũng vậy.
Tên cầm đầu Tây Xưởng Vệ tỏ vẻ nghi hoặc, lên tiếng thăm dò:
- Hàng của Long Thiếu đến rồi sao?
Tên nam nhân đối diện khẽ gật đầu, sau thì đột ngột cười, nụ cười khiến người ta nghi hoặc khó hiểu, lại có dã tính khiến người khác cảm thấy toàn thân lãnh khí xâm nhập, cười một hồi sau, hắn đột nhiên nói:
- Hàng thì đã tới... thế nhưng cần tiền vận chuyển nha?
- Tiền vẫn chuyển? - Gã Tây Xương Vệ cầm đầu cảm thấy có chút không đúng.
- Đúng! Chính là mạng của các ngươi! - Gã nam nhân gật gù, rồi nhân lúc tên kia thiếu cảnh giác, lập tức vung lên năm đấm lớn của mình, thế như thiên quân vạn mặc nện vào ngực tên trước mặt.
Nắm đấm mạnh như sấm hòn, pha vào bề mặt giáp mây lại phát ra tiếng lách tách.
Tên kia bất ngờ bị người công kình, cảm tưởng như xương ngực đổ sập, cả người như diều đứt dây bắn gà phía sau.
Nắm đấm này giống như hiệu lệnh, đám phu khuân vác phía sau cũng nhao nhao rút ra vũ khí, hướng về Tây Xương Vệ Binh tiến hành hỗn loạn chém giết!
...
Trở lại phía bên cái chòi giam giữ Hoàng Thử, đám Tây Xưởng Vệ tiến tới đòi người hiện đã bị Tứ Hải Minh đánh gục hết trên mặt đất, sống chết không rõ.
Trong bóng tối, vết máu loang lổ thấm đẫm cả nền đất, nhìn đám người mặc măng tô lúc này nằm la liệt hết cả, tên đàn em liền hí hửng chạy về phía gã cầm đầu đang ngồi xổm thở phì phò, nói:
— QUẢNG CÁO —
- Mẹ nhà nó, đám người này thân mang áo giáp thật khó chặt, may là Hầu Gia có tính trước, bảo chúng ta mang theo chuỳ tới, ha ha.
Giáp mây nón sắt của Tây Xưởng Vệ có thể cản đao, thế nhưng đỡ không nổi bị chuỳ nện, Tứ Hải Minh lần này rõ ràng có chuẩn bị mà tới.
Tên cầm đầu nhổ ra nhành cỏ trong miệng, thấp giọng thì thào:
- Bên kia hẳn bắt đầu đánh lên rồi, vậy mà ta ở đây lại chỉ có thể trông chừng một con chuột nhắt, thật mất cả hứng...
Đương lúc buồn chán, tính kế chuồn sang chiến trường bên kia góp vui thì đột nhiên một trận gió lạnh ùa tới, theo sau là một thân ảnh thướt tha tựa như đón gió đạp cỏ, phiêu đãng phi thân tới, gã hắc y cầm đâu ngẩng đầu đi lên, lập tức nhận ra thiếu nữ trước mắt, vội vàng chắp tay nói:
- Tạ Quân bái kiến Tuyết Nương tiểu thư.
Áo xanh nữ tử lạnh lão quét mắt qua chỗ Tạ Quân một cái, sau thì nhìn chục cái xác của Tây Xưởng Vệ ở dưới chân, mùi máu tanh cùng bùn hôi xốc lên khiến nàng thoáng nhíu mày, che che cái mũi lại, nàng giọng lạnh băng nói:
- Dọn xác đi, không để người sống, còn cái tên bên trong kia... mang hắn trở về, hắn đối với Hầu Gia có trọng...
Chưa kịp nói hết thì Tuyết Nương cảm thấy từ phía sau lưng một trận ớn lạnh truyền đến, nàng vội vã rút ra thanh tiểu kiếm bên hông hướng về phía sau làm dáng vẻ thủ thế, cả người tựa như lâm đại địch.
Tạ Quân cũng lập tức nhận ra bất thường, xách lên hai thanh tiểu chuỳ, đảo mắt một vòng, đứng hộ pháp bên cạnh Tuyết Nương.
Không biết từ lúc nào, tại phải đồng cỏ lau lại có thêm một nhóm người lạ mặt xuất hiện, cả đám mặc toàn thân áo trắng, đầu đầu mũ Bính đình màu đen vuông vức, không nhìn rõ mặt mũi, trên tay cầm thiết kiếm, thân thể lung là lung lay tựa như u linh quỷ dữ.
- Kẻ nào? - Tuyết Nương lập tức quát lên.
Nàng nhíu mày, nhìn đám người như u hồn tiến tới chỗ mình, trong lòng lo lắng lạ thường.
Cảnh giới cho nàng chính là em gái Nguyệt Nương, hiện tại đám người này từ phía sau xuất hiện, chẳng phải có nghĩa em gái nàng hiện nay lành ít dữ nhiều.
Song sinh chính là tâm linh tương thông, nàng có thể mơ hồ cảm nhận được Nguyệt Nương đang sợ hãi.
Kì thật Tuyết Nương cảm nhận không sai, Nguyệt Nương là thật sự hãi, vì lúc này ngoài sợ hãi ra nàng không có bất cứ một cảm giác gì cả.
Toàn thân tê liệt, mắt không thể thấy, tai không thể nghe, mũi không thể ngửi, miệng không thể nói, cứ như thể nàng đang bị giam giữ trong chính cơ thể của mình vậy.
Hiện Nguyệt Nương tựa như một con búp bê bị người tuỳ ý đặt trong một chiếc xe ngựa, cả người vô lực trườn dài, đầu hơi rủ xuống tựa vào một chiếc đùi thon mềm mại.
Trong xe còn có một nữ nhân khác, mặt không xúc cảm, tuỳ tiện vuốt ve khuôn dung của Nguyệt Nương đang nằm giống như vuốt tóc của một con búp bê, đôi mắt Phượng khẽ nhíu lại, ra vẻ đăm chiêu.
“Trước phủ của ta bắt người? Thật đúng là không biết sống chết!”
Lê Nghi Phượng khoé miệng cong lên, giọng nàng có chút lười biếng, hời hợt nói vọng ra ngoài xe:
- Báo Hạc Vệ... dọn bãi!