Đỗ Anh Vũ cười cười cùng cha mình đưa tiễn Quách Công Bình ra tận cổng, mãi cho đến khi thấy Quách gia xe ngựa biến mất tăm thì mới thu hồi tiếu dung quay đầu trở lại.
Đúng lúc này, tại nhà hàng xóm có động tĩnh, phía bên kia, Lê Nghi Phượng cũng vừa mới với đưa tiến lão cha nàng rời đi, Lê Viễn Sơn cùng Quách Công Bình đi theo hai hướng khác biệt, hẳn là sẽ không chạm mặt nhau.
Lúc xe ngựa Lê phủ đi ngang qua, Đỗ Anh Vũ bán lại một chút, liếc quá họ Thân cùng họ Lê một cái, hai người cũng nhìn thấy Đỗ Anh Vũ, làm thành ăn ý khẽ gật đầu.
Vừa quay đầu, ánh mắt hắn cũng chạm vào đôi mắt Phượng kia, khoé miệng cong lên một chút, nhếch mắt về phía chiếc chòi quen thuộc, ra hiệu cho nàng.
Mỹ nhân nhìn thoáng qua chỗ hắn nhưng cũng rất nhanh đưa mắt trở lại, Đỗ Anh Vũ biết nàng đã nhận được tín hiệu liền ra vẻ cười cười tiến vào trong phủ.
Đỗ Tướng đứng bên cạnh thì tò mò, quay sang hỏi:
- Ngươi biết Lê Đại Vương sao?
Đỗ Anh Vũ nhún vai, nhàn nhạt nói:
- Biết sơ thôi, kỳ thật ta thân với con gái ông ta hơn.
Dứt câu, hắn liền không quản lão cha một mặt nghi hoặc phía sau, miệng nghêu ngao hát, nhảy chân sáo đi vào trong nhà.
Đỗ Phủ đêm tối buông phủ.
Theo đường quen lối cũ, Đỗ Anh Vũ lén chạy tới chỗ Vọng Tinh lâu ngồi xổm.
Vọng Tinh Lâu đơn thuần chỉ là một cái chòi, tiếp giáp chính là cái chòi của Lê phủ, đặt tên là Vọng Tinh nhưng rõ ràng không phải dùng để ngắm sao, ngắm người là chủ yếu.
Trên bầu trời ánh trăng êm dịu tựa mặt hồ, hiện tại đang là trung tuần của tháng, trăng tròn như đĩa, thi thoảng ló mình ra khỏi áng mây đen, chiếu xuống mặt đất những tia ánh sáng nhu hoà huyền ảo khiến mỹ nhân dưới trăng lại càng tuyệt mĩ.
Một thân áo quần xanh nhạt, suối tróc đen buông thả tôn lên khuôn mặt trắng ngần.
Lê Nghi Phượng là người có ngũ quan hoàn hảo nhất mà Đỗ Anh Vũ từng gặp, tách riêng cũng đẹp, hợp lại càng đẹp, dù là nhìn từ chính diện hay học nghiêng thì đều hoàn toàn không có góc chết.
Hoặc có thể trong mắt hắn nàng hoá Tây Thi đi?!
Nàng ngẩng đầu ngắm phong cảnh, Đỗ Anh Vũ thì ngẩng đầu ngắm nàng, miệng cười như thiếu niên si ngốc.
Mỹ nhân mắt phượng liếc sang, nhàn nhạt nói:
- Không cần phải bày ra biểu hiện si ngốc đó, không giống ngươi chút nào.
Đỗ Anh Vũ lắc đầu cười, đáp:
- Ngốc là giả, nhưng si là thật!!
Lê Nghi Phượng khoé miệng hơi cong lên, không nói gì, nâng lên bàn tay ngọc, vẫy vẫy một cái.
Đỗ Anh Vũ mắt trắng dã lườm sang.
Hành động gì đây? Gọi chó sao?
Nghĩ là vậy thế nhưng con hàng này vẫn quệt miệng lò dò bò sang chỗ nàng, lúc hạ cánh còn giả vờ lảo đảo vài vòng xong thuận thế rơi xuống ngực mỹ nhân, hề hề cười.
— QUẢNG CÁO —
Không biết ôm người đẹp trong ngực hay nằm trong ngực người đẹp, cái nào tốt hơn, thế nhưng rõ ràng đều thơm như nhau cả.
- Đừng nháo!
Lê Nghi Phượng khuôn mặt làm ra vẻ ghét bỏ, giọng lạnh nhạt nhưng vẫn là không nỡ đẩy hắn đi ra.
Đỗ Anh Vũ bị cấm túc tại Đỗ phủ nàng đã sớm biết, ngặt một nỗi hiện tại Lê phủ cha nàng cũng tại, thế nên phải đợi tới hôm nay khi Lê Viễn Sơn tới quân doanh thì mới có thời cơ đi gặp họ Đỗ.
Biết chàng không ai bằng nàng, Lê Nghi Phượng biết Đỗ Anh Vũ bị giam bên trong nhà, tự nhiên khuyết thiếu thông tin bên ngoài, nàng từ đằng sau vòng tay ôm lấy cổ hắn, khẽ cúi đầu, môi son mấy máy, thổi thổi chút khí vào tai khiến Đỗ tiểu tử buồn buồn ngứa ngáy, thủ thỉ những việc trong một tuần qua nàng nghe ngóng được.
Nữ nhân tinh tế, tựa như là đang nói chuyện phiếm thế nhưng là biến tướng mớm thông tin.
Tình hình kinh thành một tuần nay vẫn vậy, theo thời gian, các sứ quân tại bốn phương đa phần là đã đích thân đến, số ít khác thì phái thân tín làm biểu trưng đến kinh thành dự thọ điển của Bệ Hạ thay bản thân.
Nghe tới đây, Đỗ Anh Vũ cũng giật mình tò mò, không biết kẻ nào lại có thể mãnh đến mức gửi thế thân đi tới?
Rất nhanh nhóc con liền ngoái đầu lại hỏi.
Kết cục việc này là vô tình khiến môi hắn chạm nhẹ khóe môi nàng, bốn mắt chớp chớp, thao láo nhìn nhau.
Ách!
Câu chuyện đang nghiêm túc đột nhiên bị biến thành hồng phấn, thật là kì quặc!
Lê Nghi Phượng thì lườm, Đỗ Anh Vũ thì ngại ngùng gãi đầu, cảm thấy tư thế này có chút mập mờ đành tách nhau đi ra, ngồi đối diện nói chuyện cho nó nghiêm túc, Lê Nghi Phượng không mặn không nhạt đáp:
- Là Kiều lão gia tuổi cao thế nên được Bệ Hạ đặc cách, ngoài ra thì còn có... Thành Hưng Hầu!
Đỗ Anh Vũ nghe tin Kiều lão thì đầu nhỏ gật gù, lão nhân tuổi già, đi lại không tiện cũng là điều dễ hiểu, thế nhưng nghe đến Thành Hưng Hầu thì hắn lại có chút nghi hoặc.
Đỗ Anh Vũ biết Thành Hưng Hầu là cha của Tứ hoàng tử, chỉ là vị Hầu Gia này quá sức mờ nhạt, gần như có rất ít thông tin hoặc cũng chẳng có ai tìm hiểu về hắn, theo cách nói của Lê Nghi Phượng thì rõ ràng hắn thuộc dạng phiên vương trấn thủ một phương, đáng ra phải rất nổi tiếng mới đúng chứ?
Nhìn dáng vẻ suy tư như ông cụ non của họ Đỗ, Lê quận chúa duyên dáng cười, đáp:
- Không cần phải nghĩ, Thành Hưng Hầu hắn nào phải là phiên vương chấn thủ một phương gì, gọi là đầy ải thì tạm được, lý do sâu xa bên trong thì không ai biết rõ, chỉ biết hắn là cùng dịp với Lê Bá Ngọc song song xuống chức, từ Nội Hầu bị biến thành Quan Sát Sứ tại phía nam, Thành Hưng Hầu Phủ từ đó mới sa sút.
Đỗ tiểu tử gật gù ra vẻ đã hiểu, không thể không nói cái vòng tròn này thật loạn, Đỗ gia thuyền nhỏ không chịu được sóng lớn, tốt hơn hết là vẫn không nên dây dưa vào.
- Hiện tại ngươi vẫn chưa đến lúc có thể dây vào nhưng chuyện ở đây, kinh thành nước rất sâu, Bệ Hắn hắn cho ngươi đi xa tận Đông Hải chính là biến tướng bảo hộ ngươi... - Lê Nghi Phượng nhàn nhạt nói:
Đỗ Anh Vũ tự nhiên biết rõ, khuôn mặt bày ra vẻ chán nản, nhún vai đáp:
- Người tại Giang hồ, thân bất do kỷ, ta đôi khi chỉ muốn chuồn đi thật xa, để không ai có thể quản ta được nữa!
- Xa? Thế nào là xa? Liêm Châu sao? - Mỹ nhân ra vẻ nghi hoặc.
Thiếu niên lắc đầu, nói Liêm Châu vẫn là chưa đủ, phải xa hơn nữa.
Nghe vậy, Nghi Phượng thoáng cúi đầu, thấp giọng nói xin lỗi, nàng là thật tâm muốn giúp Đỗ Anh Vũ che dấu chuyện Liêm Châu, chỉ là nàng thất bại, lúc biết chuyện này Trưởng Quận Chúa là áy náy không thôi.
— QUẢNG CÁO —
Đỗ tiểu tử thì không để tâm chuyện này, cười khì khì nói:
- Ta không nhận xin lỗi, chỉ nhận chuộc lỗi, Mỹ nhân, tới thơm thơm một cái ha ha!
- Đang nói chuyện đứng đắn đấy! - Nghi Phượng nhẹ giọng gắt, sau thì nhíu mày nói tiếp:
- Ngươi không phải kẻ thường, ta cũng không muốn dùng giọng điệu cường ngạch khuyên bảo ngươi, nhưng vẫn phải cảnh báo ngươi một chút, hiện tại ngươi có Bệ Hạ che chắn, thế nhưng sau này hành sự phải cẩn thận, nhớ kỹ bất cứ kể nào cũng có thể đâm sau lưng ngươi...
Nàng thật tâm còn muốn nói “trừ ta” thế nhưng vẫn là nuốt lại.
Lời Lê Nghi Phượng không có bao hàm bao nhiêu ẩn ý cả, hoàn toàn là nói thẳng, Nghi Phượng mong Đỗ Anh Vũ toàn hiểu, trong mắt nàng, mặc kệ hắn có thông minh lanh lợi thì hiện tại vẫn chỉ là đứa nhỏ, vẫn cần phải trưởng thành đi lên.
Đỗ Anh Vũ đột ngột thở dài, ngửa đầu lên trời, bình thường có nhiều chuyện hắn luôn muốn dấu diếm, thế nhưng không hiểu sao mỗi lúc gặp Lê Nghi Phượng, hắn lại cảm thấy bản thân có thể an tâm chia sẻ mọi thứ cho nàng.
Đây không phải lần đầu tiên hắn bị như vậy, giông như bản thân nói không được, thế nhưng thân thể lại rất thành thục, thật kì lạ.
Phải chăng khi mê luyến một thứ sẽ khiến bản thân mình ngu đần đi?
Giảm đi một phần lý trí, tăng thêm một phần xốc nổi.
Haizz!
Đó có lẽ là lý do khiến đa phần nam chính trong các bộ phim ngày trước hắn xem mỗi khi định vào nữ nhân liền IQ tụt giảm đi.
Nàng quản hắn, nàng khuyên hắn, thậm chí là dạy hắn... Đỗ Anh Vũ hắn chưa từng vì thế là cảm thấy phiền hà.
Đỗ Anh Vũ không cho bản thân mình là kẻ thông mình tuyệt đỉnh, trí tuệ như yêu gì cả, hắn chỉ là kẻ biết rõ lợi thế của bản thân, biết bản thân cần cái gì đồng thời cũng là kẻ có chừng mực, nắm được buông được, đơn giản vậy thôi
Cổ nhân nói, thị phi vì cố xuất ngôn, phiền não vì có xuất đầu.
Bệ Hạ lệnh cho hắn cấm túc có lẽ vì sỡ hắn yêu thiêu thân, lại xuất ngôn hay xuất đầu...
Hoặc có lẽ sợ hắn vô tình làm loạn tính toán của người.
Nếu xét trên khía cạnh trên, thêm chút to gan mà nghĩ thì chẳng lẽ nào?!
Đột nhiên thấy thiếu niên im lặng trầm ngâm, Lê Nghi Phượng đã sớm quen trạng thái này của Đỗ Anh Vũ, lặng yên để mặc hắn suy nghĩ.
Một lúc sau, Đỗ tiểu tử nhíu mày, quay sàng hỏi nàng:
- Nghi Phượng, ngươi biết chuyện lương thuế phía nam sao?
Nàng khẽ gật đầu, đáp:
- Biết một chút, nghe nói Đặng gia lần này gặp họa, Đặng Hà đang bị áp giải về kinh, sao đột nhiên lại tò mò về chuyện này?
- Không có gì, ta chỉ tò mò thôi...
Ngập ngừng một chút, Đỗ Anh Vũ thấp giọng nói:
— QUẢNG CÁO —
- Nghi Phượng, ngươi nói xem, chuyện này... có thể nào có liên quan tới Bệ Hạ sao?
Thiếu nữ nghe xong cũng tại chỗ cau mày.
Nàng là thật chưa từng nghĩ đến trường hợp này.
Nói thật, đối với vấn đề này thì Đỗ Anh Vũ luôn thấy Nhân Tông Bệ Hạ có biểu hiện khác với bình thường, ban đầu hắn chỉ là hơi nghi hoặc, thế nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy có khả năng.
Từ khi sự tình diễn ra, Bệ Hạ hắn gần như không đả động gì đến số tiền lương thuế đó đã đi đâu, vấn đề Bệ Hạ muốn hướng tới trong cuộc họp với nhóm đại thần tại Ngự Thư Phòng mục tiêu không phải là tìm về số tiền cùng cống phẩm đã mất mà là thể hiện thái độ đối với phía nam.
Đánh hoặc không đánh.
Đầu mâu từ đầu đến cuối đều hướng về phía Chiêm Thành.
Chẳng lẽ số tiền lương thuế cùng cống phẩm thật không quan trọng sao?
Đỗ Anh Vũ hắn cảm thấy rất khó hiểu, ngặt một nỗi hắn ngày đó chỉ có thể lắng nghe quan khán, không dám nêu ý kiến.
Lặng lặng phân tích thêm nữa, Đỗ Anh Vũ cảm thấy Bệ Hạ lần này quá mức tích cực thiên hướng về một phe chủ chiến, khác xa với biểu hiện bình thường trọng sự cân bằng của Bệ Hạ.
Trước thì có vụ án Mạc Hiển Tích dính dáng tới Chiêm Thành Vương, sau thì có vụ này cũng liên hệ với Chiêm Thành.
Là trùng hợp vậy sao?
Khu vực phía nam quả thật trong mắt Đỗ Anh Vũ hiện chính là một cái cục rất lớn, bảo Bệ Hạ không ném vào trong đó mấy quân cờ thì Đỗ tiểu tử đánh chết không tin.
Chỉ không biết đây có thật là chủ ý của người hay không mà thôi.
Lập một cái bảng so sánh thì rất dễ thấy năm ngoái chiến sự tại Ma Sa Động khởi nguồn cùng phụ án lương thuế cũng có mấy điểm tương tự.
Mà tại Ma Sa Động Bệ Hạ là nhắm vào Hà thị, nhắm vào vây cánh của Thành Khánh Hầu.
Còn hiện tại, chẳng lẽ là Bệ Hạ múa kiếm, ý tại Nguyễn gia?
Đương nhiên đây là Đỗ Anh Vũ quá mức võ đoán, một mực áp đặt rằng sự tình là do Bệ Hạ làm để suy luận ra, sự thật có vậy hay không thì Đỗ Anh Vũ hắn không chắc chắn.
Thế nhưng hắn nghĩ hẳn sẽ có một người nắm được thông tin bên trong.
Con mẹ nó.
Lý Dương Quang thằng cha này là người đầu tiên nói vụ án phía Nam cho hắn.
Mà tại chiến sự Ma Sa Động năm ngoái việc tính toán khởi sự hắn cũng có phần bên trong, trong việc này này Đỗ Anh Vũ có thể dám cược vị tiểu hầu gia này ít nhiều cũng có quan hệ.