“Lão nhân này, làm gì mà như ăn cướp vậy, từ từ thôi!”
Bên ngoài cửa điện Thiên An, tên hồng y thái giám vừa đuổi theo bạch y lão nhân chống gậy đi đằng trước, lòng vừa thầm nghĩ.
Được nhiên hắn là chỉ dám trộm nghĩ, không dám nói ra thành lời.
Lão nhân kia không phải mà người là một tiểu nhân vật như Đàm An hắn có thể mạo phạm.
Trần Độ thì không quan tâm tên phía sau lén lút hậm hực, đường tới Thiên An Điện lão đã sớm thuộc làu làu, nhắm mắt cũng có thể đi tới, thậm trí với thân phận của lão thì hoàn toàn có thể muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không một ai có thể ngăn trở, mang theo Đàm An phía sau thuần tuý chỉ là thủ tục.
Chẳng mấy chốc, lão nhân đã chạy tới trước Thiên An Điện, hai tên giáp sỹ canh cổng nhìn thấy lão Trần đi tới liền sững sờ, toan muốn hô “Thái Sư tới” thì từ bên trong đã có tiếng quát lớn truyền ra:
- Đỗ Anh Vũ, nhà ngươi đã biết tội của mình chưa?
Trần Độ cũng nghe thấy, lão khẽ nhíu mày, thầm nghĩ bản thân đến chậm một bước rồi sao?
Quay trở về nội điện Thiên An, Đỗ Anh Vũ hơi cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, tựa như có chút bần thần, kì thật là hắn đang phân vân.
Nhân sinh mà, có những lúc đi tới ngã ba, bắt buộc phải đưa ra lựa chọn.
Có hoặc không?
Nếu là không nhận, đơn giản chính là trước tiền ứng đối, quả quyết không nhận tội... mặc dù bản thân hắn còn không biết là Bệ Hạ đang nhắc đến tội gì thế nhưng một mực phủ định là xong.
Hắn đã sớm chuẩn bị đầy đủ lý do thoái thác, tự tin mà nói chính là nhân chứng vật chứng đều không thể nào buộc tội được hắn, già mồm cãi là được.
Đúng vậy, đó là hướng đi thông thường...
Thế nhưng, Đỗ Anh Vũ hắn là không đi đường thường, không cần nghĩ nhiều, hắn lập tức quả quyết nói:
- Thần! Có tội!
Hứ?!
Thái độ dứt khoát, dõng dạc của Đỗ Anh Vũ khiến văn võ bá quan có chút bất ngờ, bản thân ngồi trên long toạ Nhân Tông Bệ Hạ cũng sững sờ đôi chút.
Thằng nhóc này hôm nay là ăn phải cái gì rồi?
Không thử chống cự một chút sao?
Nhân Tông Bệ Hạ nghĩ một chút, lập tức nói:
- Ngươi... không hỏi là tội gì sao?
Đỗ Anh Vũ giống như nhận mệnh, thờ dài chắp tay đáp:
- Để Bệ Hạ người tức giận, chính là tội của hạ thần!
Mẹ nó, ra là một cái mầm mống nịnh thần.
Phía ngoài, văn võ bá quan nhiều người vốn ăn dưa quần chúng nghe thấy lời này không cần nghĩ nhiều, lập tức cho ra đáp án.
Bản thân Bệ Hạ cũng khẽ lắc đầu cười, nhìn thằng nhóc con phía dưới điện, lại hỏi:
- Ngươi... không sợ trẫm hàm oan ngươi sao?
- Thần tạ chủ long ân! - Đỗ Anh Vũ không nhanh không chậm, chắp tay hồi đáp:
- Uhm? Ý gì? - Bệ Hạ thoáng mộng bức, hỏi:
Lúc này, Đỗ Anh Vũ hắn mới từ từ ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng giống như ngấn lệ, thế nhưng chính là gạt nửa ngày cũng không ra được giọt nước, hắn tự nhiên không phải giữa điện khóc nhè, chỉ là đang biểu lộ sự cảm động, nghẹn ngào mà nói:
- Lôi đình mưa móc, cũng là quân ân, Bệ Hạ anh minh sáng suốt, nếu Bệ Hạ nói thần có tội, vậy chính là Đỗ Anh Vũ có tội, không cần xuy xét gì thêm nữa, thần... nhận tội!
— QUẢNG CÁO —
Ở bên ngoài điện, Trần Độ lão nhân cũng đang lặng người nghe lén, đối với câu nói “lôi đình mưa móc cũng là quân ân” thì khẽ gật đầu, sau thì lại khẽ lắc.
Từ lần tiếp xúc sáng nay, sau câu hỏi Nghịch Lý của họ Đỗ, lão đã liền có chút cảm giác, hiện tại khi nghe thấy Đỗ Anh Vũ trước điện đối đáp, lão càng có thể khẳng định
Thằng nhóc này, hắn không trọng đúng sai, chỉ trọng thiệt hơn!
Hiện tại hắn nhận sai, không phải vì thật cho rằng mình sai mà đơn giản là vì cảm thấy thành thực nhận sai thì có lợi cho mình hơn.
Khôn ngoan, vụ lợi...
Haizz! Chỉ e sau này trong triều lại nhiều thêm một cái nịnh thần rồi!
Lão nhân thở dài, nghĩ nghĩ một chút, đôi mắt già nua từ từ híp lại...
Không được, hắn còn nhỏ, vẫn còn có thể đổi!!
Trận Độ nghĩ đến hai dòng nghệch ngoạc mà Đỗ Anh Vũ viết trong thư phòng sáng nay, lão không cho rằng người có bản tính xấu có thể viết ra được những lời này.
Nghĩ tới rất nhanh, Trần Độ giống như hạ quyết tâm, đẩy cửa tiến vào Thiên An Điện.
Về phía Nhân Tông Bệ Hạ, người ngồi trên đài nhìn họ Đỗ khuôn mặt bán thảm liền gồng mình nín cười.
Thằng nhãi con này... ỷ vào ta, nghĩ không ai dám làm gì nên thoải mái nhận, ha ha.
Không thể không nói, thằng nhãi con này Bệ Hạ nhìn rất thuận mắt, đặc biệt giữa hai người giống như tâm ý tương thông, thấy họ Đỗ rất hiểu ý mình khiến Bệ Hạ càng yêu quý hắn hơn.
Kỳ thật...
Ngay từ đầu Bệ Hạ đã chỉ có ý sấm to mưa nhỏ, giơ cao đánh khẽ rồi.
Bản ý của Nhân Tông hôm nay là muốn bàn về việc lương thuế phía nam chứ không phải giải quyết rắc rối mà đám hùng hài từ gây ra.
Vậy nên, Bệ Hạ trọng tốc độ, ta hỏi tội, người nhận tội, vậy là xong.
Ban đầu Nhân Tông dựa vào chuyện may y phục để thầm ám chỉ hắn quan tâm đến họ Đỗ.
Triều phục được may, ý tứ nói ngươi an tâm, quan vị không cần lo lắng.
Hiện tại xem ra Đỗ tiểu tử cũng bắt được tín hiệu, lập tức thuận theo.
Đỗ Anh Vũ bộ dạng ngoan ngoãn, bên trong thì lén lút cười khẩy.
Trước điện cáo ta? Ha ha, các ngươi lại không biết thầy của ta là ai rồi?
Đối thoại rất ngắn, Nhân Tông Bệ Hạ quan sát Đỗ Anh Vũ thêm một chút rồi khẽ ho khan, sau thì rất nhanh giả bộ phẫn nộ, quát:
- Tốt, cút sang một bên, lát trẫm hỏi tội người sau.
- Tuân lệnh Bệ Hạ! - Đỗ Anh Vũ thoải mái đáp rồi lách mình khép nép đứng sang một góc.
Lưu Vũ Nhĩ nhìn thấy hai người đối đáp từ đầu đến đuôi thì khoé miệng nhịn không nổi co giật một hồi.
Chỉ thế này?
Mẹ nó, đây là đang diễn tuồng sao?
Giống như cảm thấy đám văn võ bá quan đang liếc nhìn, chê cười bản thân, thậm trí đến cả một thằng nhóc con cũng dám đối với mình cười khẩy, họ Lưu có phần nhịn không được, lần nữa đứng ra, nói:
- Muôn tâu Bệ Hạ, Đỗ Anh Vũ kẽ này tuổi nhỏ nhưng ngang ngược càn rỡ, ở giữa thanh thiên bạch nhật dám bắt cóc, hành hung chí tử mệnh quan triều đình, thần cảm thấy đây là một án nghiệm trọng, nếu hôm nay không giải quyết rõ ràng thì sau này chỉ e kẻ này càng ngày sẽ càng hoành hành không sợ...
— QUẢNG CÁO —
Bệ Hạ còn tưởng là đã xong, nay lại thấy cây gậy khuấy phân Lưu Vũ Nhĩ một lần nữa nhảy ra liền mất hứng.
Mẹ kiếp họ Lưu...
Bình thường hiểu chuyện, cớ sao hôm nay lại cắn mãi không thả thế này?
Nhìn họ Lưu một chút, Bệ Hạ lại liếc sang Lại Bộ Thượng Thư Ngô Bá Hạo đang cúi thì đầu, cả người nhắm dưỡng thần tựa như mọi chuyện chẳng liên quan đến mình.
Khẽ hừ lạnh một tiếng, Nhân Tông nói:
- Chuyện này hôm nay tạm thời không bàn, để...
Cộc cộc!!
Đương lúc Bệ Hạ muốn nói “để lúc khác bàn sau” thì đột nhiên từ phía ngoài cửa có tiếng người chống gậy tiến đến, rất nhanh mọi người quay đầu lại nhìn, chợt thấy một lão giả tướng mạo như tiên, bạch y giản dị bước vào đại điện, lão nhân nhìn quanh một vòng rồi dõng dạc nói:
- Chuyện hôm nay chớ để ngày mai, lão già ta cũng muốn nghe đâu đuôi mọi chuyện.
Bá quan thấy Trần Độ đi tới liền sửng sốt, Nhân Tông Bệ Hạ cũng không ngoại lệ, nghi hoặc một chút rồi từ tốn hỏi:
- Thái Sư, ngài hôm sao lại tới?
Trần Độ cười lạnh, đường hoàng an vị ngồi xuống cái ghế gỗ được chuẩn bị riêng cho lão, bình thản đáp:
- Bệ hạ, lão Trần ta cũng là mệnh quan triều đình, đến triều nghị có gì là lạ?
Bên cạch, Đỗ Anh Vũ cũng đã sớm nhận ra người tới, tiểu tử lén lút chúi đầu hô “hỏng.”
Không phải là lão quản sự, mà lại là Thái Sư sao?
Mẹ nó, lão già này tới, chỉ e lai giả bất thiện!
...
Trước triều bách quan đều phải dựng thẳng người mà đứng, chỉ có duy nhất Trần Độ cùng Nhân Tông Bệ Hạ là được ngồi, nhìn ra liền thấy địa vị của lão Trần lớn đến nhường nào.
Nếu Trần Độ lão đã muốn xen vào thì đến bản thân Bệ Hạ cũng đành bất đắc dĩ, phất tay cho Lưu Vũ Nhĩ tường thuật lại.
Họ Lưu thấy Trần Độ tới thì cũng thấp thỏm không thôi.
Bình thường hắn là có thể ỷ mình được Bệ Hạ hậu thuẫn nên không sợ, thế nhưng đó còn phải xem người phía đối diện là ai.
Nhìn Lưu Vũ Nhĩ ấp úng, Trần Độ lại cười như không cười, lại nói:
- Tiểu Lưu, lão phu trước cũng từng có thời làm Gián Nghị, nỗi băn khoăn của Gián quan lão phu hiểu rõ, hiện tại ngươi cứ đường hoàng mà nói, không phải sợ...
Lão nhân gia, ngài nói như vậy ta lại càng sợ.
Lưu Vũ Nhĩ nuốt một ngụm nước bọt, sau thì cắn răng, một năm một mười kể lại đầu đuôi sự việc.
Từ chuyện Đỗ Anh Vũ tại Luy Lâu bắt nhốt hành hung Ngô gia nhị thiếu cho đến việc hắn cùng đám thanh thiếu niên khác đại náo Ngô Gia Trang Viên.
Ở một bên, Đỗ Anh Vũ cũng cúi đầu dỏng tai lắng nghe, một bên suy luận xem ai là kẻ tuồn thông tin ra ngoài.
Thậm chí đến cả việc mình tại kho cúi đánh Ngô Luân gần chết cũng biết.
Lợi hại!
Nghe xong đầu đuôi, Trần Độ lại khẽ gật gù, quay sang chỗ Đỗ Anh Vũ, thẳng thắn hỏi:
- Tiểu tử, thật có chuyện này?
— QUẢNG CÁO —
Đỗ Anh Vũ có chút chột dạ, nhưng bình ổn lại rất nhanh, chắp tay đáp:
- Dạ thưa, không có!!
- Tiểu tử, ngươi nói láo! - Hiện tại tên đã lên dây, Lưu Vũ Nhĩ không thể không bắn, lập thực hướng về họ Đỗ phát xét.
Quát tháo mặc người quát tháo, Đỗ tiểu tử thần thái phong Vân khinh đạm, hướng về Nhân Tông cùng Trần Độ lần lượt chắp tay vái rồi mới nói chuyện:
- Chuyện Ngô nhị thiếu cũng có ta chút hiểu lầm có, thế nhưng ta đã sớm thả người, bản thân còn đến Ngô gia bồi tội, đám người làm loạn tại Ngô gia chính là muốn đuổi đánh ta, việc này chỉ cần hơi điều tra chút liền có thể rõ ràng.
- Hừ! Nhóc con giảo hoạt lắm, lại còn muốn mượn tay người khác để hòng thoát tội, thế nhưng chỉ cần y sư khám sơ bộ liền nhận ra vết thương trên người Ngô thị thiếu là không phải mới có, việc này ngươi giải thích thế nào? - Lưu Vũ Nhĩ tiếp tục chấp vấn.
Đỗ Anh Vũ hơi nhíu mày.
Hắn cùng họ Lưu không thù không oán, sao tên này lại nhất quyết cắn mãi không thả, thật cho ta là quả hồng mềm?
Không cần nghĩ lâu, Đỗ tại chỗ đáp:
- Ngô nhị thiếu từng có đoạn thời gian ngắn bị kẻ gian bắt cóc, có thể vết thương trên người hắn là bị kẻ gian làm hại cũng không biết chừng.
- Ngươi đây là giảo biệt! - Lưu Vũ Nhĩ lại mở miệng quát lớn.
Đỗ Anh Vũ khuôn mặt từ từ đanh lại, chắp về phía họ Lưu, hỏi ngược:
- Đỗ mỗ không biết tại sao Lưu đại nhân lại có thành kiến với ta như vậy, một năm một mười khẳng định chuyện là do ta làm? Đại nhân, ngài là nhìn thấy tận mắt sao?
Lưu Vũ Nhĩ liếc chẳng thèm liếc họ Đỗ một cái, vuốt râu nói:
- Đỗ Anh Vũ ngươi tuổi nhỏ ngang ngược, hành sự hung tàn, kinh thành này sớm chẳng có ai lạ gì, người trước là do ngươi bắt, lúc trở lại thì gần như tàn phế, không phải ngươi thì ai gây ra? Lại còn ở đây quay co chối tội!
Nhìn bộ dạng lẫm liệt của lão Lưu, Đỗ Anh Vũ thật một tiến lên cho hắn ăn một dép, trong lòng hắn thở dài.
Họ Lưu, ngươi đây là muốn chọn cái chết rồi?
- Vậy tức là đại nhân không có chứng cớ rồi? - Đỗ Anh Vũ híp mắt, nói:
- Tạm thời bản quan không có, thế nhưng ngươi là khó thoát tội, chỉ cần trước bắt lại điều tra, chờ Ngô nhị thiếu tỉnh lại là liền có! - Lưu Vũ Nhĩ chắp tai ra sau lưng, tại chỗ đáp:
Đỗ Anh Vũ nhìn họ Lưu một chút, sau nhìn về phía Bệ Hạ cùng Thái Sư Trần Độ, đột nhiên bật cười nói:
- Lưu đại nhân, không cần phải phiến phức như vậy! Ta thừa nhận, người là do ta bắt!
Văn võ bá quan lập tức hít lấy một hơi lạnh, chằm chằm nhìn gan to bằng trời Đỗ Anh Vũ.
Bản thân Bệ Hạ cũng nhíu mày.
Họ Lưu thì cười, toan muốn nói thì Đỗ Anh Vũ đã giơ tay, nói:
- Ta có bằng chứng là ta có bắt người, xin cho mời Hữu Kim Ngô Vệ Tướng Dương Đoan Hoa tới làm chứng!
Lời vừa dứt, Đỗ Anh Vũ khẽ vô tình liếc việc phía Hộ Bộ Thương Thư Dương Anh Nhĩ một cái, lấp tức thay họ Dương chuyển trạng thái từ ăn dưa quần chúng biến thành nghiêm túc.
Họ Lưu, ngươi muốn làm lớn? Được, ta giúp ngươi làm lớn!
Ngươi muốn tìm chết, ta giúp ngươi đi chết!!