Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 339: Thái Sư mất giá?




Đại Việt là quốc gia tam giáo đồng nguyên, không độc tôn một đạo, thế nhưng ai cũng biết Bệ Hạ thiên hướng về Phật môn.

Xưa nay thọ điện lễ bái của hoàng gia đều là từ Phật Môn chủ trì, Phật giáo cũng dựa cái đó mà phát dương quang đại.

Thế nhưng lần này Bệ Hạ đổi, thọ điển lần này không ai nghĩ tới lại do Đạo môn tổ chức, quy củ cũng theo Đạo giáo, ngay từ đầu tháng 10, Bệ Hạ hạ lệnh cho Công Bộ hỗ trợ Trấn Vũ Quán xây Chúng Tiên Đài, tại bên trong Kinh Thành lập đàn lễ, cho phép tứ phương bách tính đến nhìn.

Về phần nguyên nhân của việc này nhiều người ẩn ẩn có suy đoán...

Hẳn là do năm ngoái Phật Môn lấy lý do riêng, không trợ giúp Bệ Hạ đánh Ma Sa Động, thế nên hiện tại Bệ Hạ hắn liền tỏ thái độ, chỉnh lại Phật Môn một đợt.

Bệ Hạ chung quy vẫn là Bệ Hạ, sùng đạo đến đâu thì trước tiên vẫn là Cữu Ngũ Chí Tôn Hoàng Đế, không phải người dễ dàng bị một thế lực nào đó ảnh hưởng.

Minh quân chính là nên như vậy!

Ngay từ hai tháng trước, Công Bộ bắt đầu bù lu bù loa làm việc, thân là Công Bộ Thượng Thư, Đoàn Thiện Nguyên đối với sự tình lần này chính là tập trung hết sức, sớm khuya đều túc trực tại công trường thúc đẩy đám người nhanh chóng hoàn thiện Chúng Tiên Đài, bận rộn đến mức con gái rượu Đoàn Thiên Hương từ xa trở lại hắn còn không có thời gian gặp mặt.

Đoàn tiểu thư bên ngoài quý phái đoan trang nhưng kì thực ở nhà lại luôn thích làm nũng, trở về không thấy lão cha nhiệt tình ra đón liền lộ vẻ thất lạc, buồn buồn tủi tủi quay sang chỗ bạch y lão nhân tiên phong đạo cốt bên cạnh tìm niềm an ủi:

- Ông nội, cha không còn thương ta nữa!!

Lão nhân Đoàn Văn Khâm vuốt râu cười, sủng nịnh xoa xoa đầu nàng nói:

- Không phải còn có ông nội thương ngươi rồi sao?

Được thể, nàng chu chu cái mỏ, cầm tay lão nhân gia, lúc là lúc lắc, được thể làm nũng. Tô Hiến Thành mà ở đây nhìn thấy cảnh tượng này hẳn là phải trợn mắt há mồm.

Lão nhân bị Đoàn gia nương tử lắc lư thì cười tít cả mắt, nói nha đầu này lớn rồi mà vẫn không khác xưa, thế này làm sao mà gả đi được.

- Không gả thì không gả, Thiên Hương ở lại bồi tiếp ông nội cả đời!

Đoàn Văn Khâm tủm tỉm cười, sau thì giả bộ thở dài nói:

- Nếu vậy thì ta liền tìm Tô tiểu tử, hướng hắn từ hôn...

- Ông nội... - Đoàn Thiên Hương vùi đầu xuống ngực, che dấu đi cái bản mặt đỏ như gấc, nhõng nhẽo.

Đoàn gia lão nhị Đoàn Thiện Hồng ngồi bên cạnh uống trà nhìn hai ông cháu này thì có chút lúng túng, cảm thấy bản thân như là người thừa, gần như không có cơ hội nói chen vào, hắn ho khan một tiếng đánh dấu một điểm tồn tại, tìm cơ hội nói:

- Thiên Hương, không phải cha ngươi không muốn gặp ngươi, chỉ là hắn dạo gần đây quá bận rộn mà thôi, thọ điển sắp đến, hắn thật sự cần phải chuyên chú làm việc.

Đoàn Văn Khâm lão nhân gia nghe thấy liền bĩu môi, khinh khi mà nói:

- Đây là do hắn vô dụng, chỉ xây một cái đài liền vất vả nhiều như vậy, nhớ năm đó thọ điển của Bệ Hạ đều là một tay lão phu lo liệu, công trình xây dựng lớn hơn cái Chúng Tiên Đài của hắn gấp nhiều lần, thế nhưng nào có tốn công như hắn? Haizz! Ta thật không biết ngày đó để hắn kế nhiệm ta là đúng hay sai nữa, đúng là đồ vô dụng!

Đoàn Thiện Hồng ánh mắt kinh dị nhìn sang phía Đoàn lão, nghẹn ngào mà không dám nói.

Lão cha à, ngài năm đó còn có thời gian nửa năm để xây dựng, hơn nữa Phật Môn tương trợ, tiền bạc nhân lực đều không có thiếu thốn.

Thế nhưng...

Đại ca hắn lại chỉ vỏn vẹn có gần hai tháng để quy tụ người lẫn xây dựng, Hộ Bộ cấp thiếu tiền hắn còn phải chạy tới náo loạn một phen... còn Đạo môn bọn hắn thì thôi đi, một đám nghèo rớt mùng tơi, giúp đỡ được cái gì?

Đặc biệt hắn mới là lần đầu? Tự nhiên phải chuyên chú rồi!!

Có rất nhiều lý lẽ Đoàn Thiện Hồng muốn nói giúp Đoàn Thiện Nguyên, thế nhưng hắn vẫn là nghẹn trở lại, làm Đoàn gia lão nhị, với nhiều năm kinh nghiệm sống, hắn biết cùng lão cha chính diện đỗi xưa này chưa tiếng có quả ngon để ăn...

Đại ca... tiểu đệ là bất lực!

Thế nhưng Đoàn Văn Khâm giống như cũng không tha cho đứa con thứ, lão hung ác đưa mắt nhìn sang, Đoàn Thiện Hồng thấy vậy liền chột dạ, theo bảo năng cúi đầu.

- Thiện Hồng... chuyện của Mạc Hiển Tích ngươi biết cái gì?

Ách!

Đoàn gia lão nhị Đoàn Thiện Hồng là Hữu Gián Nghị Đại Phu, vụ án Mạc Hiển Tích lại do chính Gián Nghị Viện trình báo lên cho Bệ Hạ, theo logic thông thường thì Đoàn Thiện Hồng phải nắm rõ...

Thế nhưng hắn thật không biết nhiều hơn người khác là bao à!!!

Tất cả mọi chuyện đều là Tả Giản Nghị Lưu Vũ Nhĩ một mình đơn độc trình tâu lên Bệ Hạ, nói cái gì mà có người nặc danh trình báo, thấy Mạc Thượng Thư cùng đám người Chiêm Thành có qua lại, thậm trí còn bắt được một bức thư từ bên trong...

Nhân Tông biết tin thì giận tím mắt, ban đầu Bệ Hạ còn chưa muốn vội động thủ, sau không chịu được Lưu Vũ Nhĩ hắn một bên lải nhải, cuối cùng vẫn phải cho người tra xét một phen.

Kết quả cái gì không muốn thấy nhất lại thấy, bên trong thư phòng giấu không ít thư từ qua lại giữa Mạc Hiển Tích cùng Chiêm Thành Quốc Chủ Ung Ma Ta Điệp...

Trong đó 7 phần là giao lưu học vấn, Ung Ma Ta Điệp bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với tài học của Mạc Hiển Tích.

Ba phần còn lại đơn giản chính là thăm dò quốc lực của Đại Việt.

Việc Chế Củ năm xưa mất ba châu Bố Chính, Ma Linh, Địa Lý vẫn là nỗi nhục mà Chiêm Thành phải gánh, nay Ung Ma Ta Điệp làm quốc chủ, hắn tự nhiên muốn mang muốn mảnh đất này trở về.

Tư thông ngoại bang chính là tội phản quốc, nếu chứng thực ra thì chuyện Mạc thị bị diệt môn cũng không phải là chuyện đùa.

Là người có thâm tình với Mạc Hiển Tích, Đoàn Văn Khâm tự nhiên không muốn thấy cảnh này, thế nên trước tiên trở lại lão liền phải hỏi con thứ rõ ràng rành mạch.

Kết quả điều tra cho tới hiện nay đối với lão Mạc thật không có lợi.

Lão nhân bình tĩnh nghe con trai nói xong thì nhịn không được thở dài, ngẩng đầu thầm nghĩ:

“Chẳng lẽ Nho môn chúng ta thật không có ngày ngẩng đầu?”

“Không được, không thể để cho lão Mạc có số phận như vậy! Hắn tuyệt không phải là người có thể phản quốc.”

Lão nhân híp mắt, lộ ra vẻ quyết tâm, nhìn Đoàn gia lão nhị, lão từ tốn nói:

- Bệ Hạ lần này chiêu ta về để tạm thời lấp vào vị trí Lễ Bộ Thượng Thư, thọ điển việc lễ nghi ta tới phụ trách, thế nhưng xét kinh nghiệm việc này Hiển Tích hắn rõ ràng hơn ta... ta muốn tới đại lão tìm hắn một chuyến!

Đoàn Thiện Hồng nghe xong liền cả kinh.

Mạc Hiển Tích tình trạng hiện tại người ta tránh còn không kịp, lão cha lại như thiêu thân lao vào, vở vấn chỉ e lão nhân gia mang Đoàn thị cũng thua thiệt bồi vào mất.

Thế nhưng hắn biết là bản thân ngăn không được Đoàn Văn Khâm, xưa nay làm một đứa con hiếu thuận, hắn chưa từng cùng cha mình chính diện chống lại.

Thế nhưng Đại ca hắn thì khác.

“Có lẽ... đại ca hẳn có thể ngăn lại được phụ phân đi?!” Đoàn Thiện Hồng thầm nghĩ.

Cầu được ước thấy, đương lúc Đoàn gia lão nhị lăn tăn thì Đoàn gia lão đại chạy trở về, vừa về tới Đoàn phủ, nhìn thấy một bên khép nép nhu mì Đoàn Thiên Hương, hắn liền hừ lạnh nói:

- Ngươi còn biết được trở về nhà?

- Thiên Hương về quê thăm ta, sau thì bồi tiếp lão phu về kinh, làm sao? Không được à?

Đoàn Thiện Nguyên chưa kịp dạy dỗ con gái thì Đoàn lão đã nhảy ra bênh vực, hai cha con nhà này từ lâu đã khắc khẩu, vừa nhìn thấy đã bắt đầu đỗi đi lên.

Ở bên cạnh, Đoàn Thiện Hồng cùng Đoàn Thiên Hương bình thản ăn bánh uống trà, chuyện kiểu như này người trong nhà nhìn nhiều đã thành thói quen.

Còn người ngoài nếu tình cờ thấy được thì hẳn sẽ biết rằng kì thật bên trong vọng tộc cũng có một số cảnh tượng không khác gì giới bình dân.

...

Ở một địa điểm khác.

Vừa mới trở lại Minh Nguyệt Biệt Việt, Đỗ Anh Vũ ngay tức khắc gặp lại hai gã người quen đang ngồi xổm đập muỗi.

Trải qua sự kiện lần trước, Trần Kình cùng Phạm Thiết Hổ giống như đối với muỗi cực kì căm thù, hai người võ nghệ đề đạt đến Tụ Khí kỳ, vung tay nhấc chân đều có thể khiến dòng khí lưu chuyển, nhìn hai gã to con không tiếc vung đại chiêu để đi diệt muỗi, tận mắt nhìn thấy cảnh này liền bản thân Đỗ công tử cũng phải ngẩn người mộng bức.

Mẹ nó, tận mắt nhìn thấy diệt tộc thảm án! Phải làm thế nào bây giờ?

Thấy xe ngựa mang Đỗ Anh Vũ trở lại, Trần, Phạm hai người lập tức vui vẻ nhảy đến, đồng loạt hô:

- Công tử/ A Vũ!

- Ấy ấy! Hai vị đại hiệp bình tĩnh! Đường này không phải các vị mở, cây này cũng không phải các ngươi trồng, triển lộ thần thông xong xuôi thì tha cho ta đi qua được chứ?

Nhìn thấy hai người trở lại, Đỗ Anh Vũ thoáng nhẹ lòng, mở một câu đùa giỡn.

Hai tên này ngại ngùng gãi đầu gãi tai, Đỗ tiểu tử lắc đầu cười, không khí tường hoà vui vẻ, cả nhóm trò chuyện một hồi:

- Các ngươi tại sao không ở bên chờ ta?

- Là chúng ta không chắc công tử đêm nay có về hay không thể nên đứng ngoài... - Trần Kình chắp tay giải thích.

Phạm Thiết Hổ gật đầu, hùa vào nói:

- Đúng thế A Vũ, nếu một lúc nữa ngươi không trở lại chắc chúng ta trước trở về Quách Phủ rồi tính sau.

Ngụy Quốc Bảo cất xe ngựa xong xuôi, ba tên thuộc hạ lập tức theo chân Đỗ Anh Vũ tiến vào Biệt Viện, lúc này trời đã tối khua, đột nhiên thấy khách phòng vẫn sáng đèn thì họ Đỗ liền thấy lạ, lập tức tóm lấy một trên hạ nhân trong phủ để hỏi chuyện.

Kết quả nhận được là biết tin Lý Kế Nguyên lão nhân gia đang tiếp khách.

Mà vị khách này tương đối có mặt mũi, chính là đương triều Thái Sư.

Thái Sư chức vụ này không phải ai cũng có thể làm, mà không phải ai làm cũng khiến bách quan tín phục.

Trần Độ lão nhân gia làm được cả hai, tự nhiên là người không tầm thường.

Nói thật, đối với nhân vật này Đỗ Anh Vũ hắn rất có hứng thú, thế nhưng hiện tại không phải là lúc gặp mặt, chẳng hiểu nghĩ gì, hắn đột nhiên rẽ mắt hướng sang chỗ Trần Kình, thấp giọng hỏi:

- Trần Độ cũng là Trần, Trần Kình cũng là Trần, tại sao một bên làm Thái Sư, một bên lại làm phỉ tặc?

Trần Kình nghe xong mặt đen kịt, rất nhanh sau đó thì đỏ mặt tía tai, híp mắt trầm giọng nói:

- Công tử chớ chê cười Trần gia ta, có thể hiện tại Trần gia nhỏ bé không đáng kể, thế nhưng chẳng phải công tử người hay nói sao, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, hậu nhân của Trần Kình ta chưa chắc không có người làm đến Thái Sư vị!

Vốn chỉ là mạnh miệng nói, thế nhưng lúc Trần Kình nhìn sang thì thấy Đỗ Anh Vũ khoé miệng co giật, không có phản bác liền lấy làm kỳ lạ.

Đó là bởi vì hắn không biết tại một thời không khác, Trần gia sau này đúng là đã sinh một Đại Nhân Vật làm đến Thái Sư vị.

Mà trùng hợp thay, bên trong tên của hắn cũng có một chữ Độ!

Cùng lúc tại phía bên ngoài líu ríu thì ở bên trong phòng khách, Trần Độ cùng Lý Kế Nguyên hai lão nhân cũng đang thư thái ngâm chân đánh cờ, đến khi bên ngoài động tĩnh biết mất tăm, lão Lý mới cho người gọi hạ nhân đi vào hỏi:

- Công tử hắn trở về?

- Bẩm, vâng ạ! - Tên hạ nhân nhanh nhảu đáp.

- Hắn biết Thái Sư hôm nay tại phủ chứ? - Lý lão hỏi tiếp:

- Bẩm, công tử biết! - Tay hạ nhân lập tức trả lời:

Lý Kế Nguyên nghe xong thì gật gù hài lòng, vẫy tay cho tên người hầu lui ra, bản thân thì nhếch miệng nhìn sang chỗ Trần Độ, nói:

- Thế nào, ta nói xong sai chứ, ha ha, Thái Sư quan vị của ngươi kì thật cũng không phải quá mức hấp dẫn người khác như ngươi tưởng.

Trần Độ tỏ vẻ không phục, hạ xuống một quân cờ nói:

- Đây là thiếu niên vô tri, không biết trước mặt đại nhân lộ ra cái mặt có bao nhiêu điểm tốt!

Mạnh miệng là vậy nhưng Trần lão nhân trong lòng lại âm ỉ một bụng tức.

Tại Quốc Tử Giám có biết bao vương công quý tộc sắp xếp đủ mọi lý do để có thể diện kiến bản thân, hiện tại có kẻ có cơ hội trực tiếp gặp mặt lại không thèm đến nhìn?

Trần Độ lúc này đột nhiên cảm thấy bản thân có chút mất giá.