Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 328: Tân hoả cùng sơ tâm.




Kinh thành buổi sáng.

Quốc Tử Giám.

Trần Độ Trần Thái Sư ngôi ngay ngắn tại Thái Học Cung lệch sảnh.

Trước mặt bày ra giấy bút nghiêng mực, lão trước không động thủ, tâm tư có chút nghoe nguẩy muốn động.

“Viết gì đây?” Lão thầm nghĩ.

Lắc đầu một cái, lão lại chuyển sang nghĩ kiểu khác.

“Viết như thế nào đây?”

Trần Độ bần thần một lúc, muốn cầm lấy bút lên, thế nhưng giang tay nửa đường lại ngưng lại.

Vì đầu của lão lúc này lại nghĩ rằng:

“Viết bằng cái gì đây?”

Người ngoài nhìn lão lúc này hẳn nghĩ lão nhân lẩm cẩm.

Thường nói người đã già, thứ làm bạn chỉ còn sót lại hồi ức, Trần Thái Sư cũng không ngoại lệ, trong lòng lão lúc này bỗng nhiên nhớ lại những kinh lịch của bản thân năm nào.

Ký ức tựa như thủy triều tràn về.

Trần Độ cuộc đời nói là nổi sóng chập trùng thì không phải, lại nói chung chung quy củ thì cũng không.

Đã từng lên voi, cùng từng xuống chó, thượng vàng hạ cám cái gì cũng nếm quá.

Tư vị cuộc đời chẳng còn gì khiến lão cảm thấy lạ lẫm.

Lần đầu lão ra làm quan chính vào thời Thánh Tông, ngày đó nho nhỏ một tên thư đồng lắc mình một cái biến trở thành một gã phụng nghị lang.

Nghĩ lại cũng buồn cười, Lý Đạo Thành lão thái sư năm đó danh ngạch tuyển cử lại để dành cho một tên thư đồng như lão.

Trần Độ vẫn nhớ như in những lời Lý Đạo Thành lão thái Sư nói với bản thân khi đó:

“Độ, chữ ngươi đẹp, vào triều làm quan đi!”

Ha ha, cái danh ngạch mà đám quyền quý năm đó tranh đoạt bể đầu cho hậu bối lại không bằng một tay viết chữ đẹp, lúc đó Trần Độ lão không hiểu, nhiều năm sau lão Thái Sư mới nói...

Nét chữ là nét người...

Kẻ ngay thẳng viết chữ mạch lạc, kẻ kiên nhẫn sẽ chỉn chu từng chữ.

Lão thái sư muốn trong triều nhiều hơn một người ngay thẳng, nhiều hơn một kẻ biết nhẫn nại...

Năm đó Thánh Tông băng, Thượng Dương cũng băng, Ỷ Lan nắm quyền, lão Thái Sư cùng lão Thái Uý nảy sinh xung đột lớn, lão Thái Sư bị biếm về phương Nam, Trần Độ lúc đó là đương vị Thiếu Sư cũng muốn từ quan đi theo nhưng bị lão Thái Sư cản lại, lão Thái Sư lúc đó lại nói

Triều đình có thể mất đi một lão nhân gần đất xa trời, thế nhưng không thể mất đi một kẻ ngay thẳng và hiểu nhẫn nại.

Vài năm sau đó Tống quân tiến đánh, lão Thái Sư lại phải trở về chủ trì chính sự, Tống năm đó thua đau, mọi người nhớ công lão Thái Uý, nhớ công Thái Hậu, nhưng không mấy người đề cập đến công lao của lão Thái Sư cả, Trần Độ khi đó bất bình như một đứa trẻ, còn lão thái sư chỉ lắc đầu cười, nói:

“Người xem nhẹ công danh, quốc gia thắng trận là lão đã thỏa lòng.”

Nhiều năm sau đó lão Thái Sư lâm bệnh, Trần Độ túc trực hầu tại bên giường, lão Thái Sư chê cười, nói lão Trần thân là đại quan, hành sử vẫn như một tên thư đồng, lão Trần chỉ đáp rằng sơ tâm của lão xưa nay chưa từng đổi, nguyện làm một tên thư đồng theo hầu lão Thái Sư, lão Thái Sư cười lắc đầu, nói lão phải đi, nguyện để lại tên thư đồng này ở lại hầu hạ Đại Việt thay lão.

Trước lúc lâm trung, lão Thái Sư bày một mảnh giấy trắng, nói Trần Độ viết.

Trần Độ không hiểu.

Chỉ có một tờ giấy trắng, vậy làm sao để viết, viết như thế nào, viết cái gì?

Lão Thái Sư đáp.

“Hãy tìm một kẻ như tờ giấy trắng”

“Ở đó ngươi phải... Lấy tâm huyết làm mực, lấy thân mình làm bút, dụng tâm mà viết, trước viết về Đức, sau viết về Tài, tối hậu là cẩn trọng, lễ nghĩa cùng...”

“Ngay thẳng, nhẫn nại.”

“Hãy tìm tờ giấy trắng đó.”

“Giống như năm đó ta tìm thấy ngươi!”

“...”

Từ trong cơn miên man chợt tỉnh lại, Trận Độ ung dụng cười nhẹ, nắm lấy cục mực bắt đầu mài, sau thì nhấc bút lên, viết lên những dòng chữ tinh tế.

Tân hoả truyền thừa, sơ tâm vẫn tại!

...

“Tân hoả truyền thừa, sơ tâm vẫn tại?”

Bên trong ngự thư phòng, Nhân Tông Bệ Hạ hơi thừ người ra, tay vuốt chỏm râu, thoáng nhíu mày lẩm nhẩm.

Tiểu thái giám đứng bên cạnh nhìn quân vương trầm tư liền lộ ra cái vẻ thấp thỏm.

Nửa ngày sau, Bệ Hạ mới cho hắn lui xuống, tên tiểu Thái Giám giống như được đại xá, vừa ra khỏi thư phòng liền chạy như bay đi mất, đến đoạn ngã rẽ hành lang suýt chút nữa đâm đầu vào Lê Bá Ngọc đang đi tới.

Tiểu thái giám sợ mất mật, lập tức cúi đầu rối rít xin tha tội.

Lão Lê tự nhiên không cũng hắn chấp nhặt, xua tay đuổi đi, xong thì thong thả bước vào bên trong ngự thư phòng, vừa vào là liền hô vạn tuế.

Sau tiếng vạn vạn tuế cuối cùng, Lê Bá Ngọc cúi đầu một hồi lâu mà không thấy phía trên có tiếng bình thân đáp lại, lão Lê liền lén lút ngẩng đầu lên nhìn.

Đúng lúc ấy Nhân Tông Bệ Hạ cũng đang chằm chằm nhìn vào lão.

Bốn mắt chạm nhau, tình cảnh của Lê Bá Ngọc tựa như học sinh đang quay cóp thì bị giám thị bắt gặp, cả người liền bối rồi.

- Bệ Hạ...

- Bá Ngọc... ta hỏi ngươi.

Lê Bá Ngọc chưa kịp nói đã bị Nhân Tông chen ngang, hai người lại lần nữa chớp mắt nhìn nhau, trong phòng tĩnh lặng đến mức một cái kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Khụ khụ!!

Ho khan một tiếng, lão Lê cảm thấy ngày hôm nay thật kì cục, lão quyết định nói ít đi một chút, chỉ đơn thuần chắp tay bái, làm ra điệu bộ lắng nghe.

Nhân Tông Bệ Hạ cũng trở lại vẻ bình thường, suy tư một hồi thì thản nhiên nói:

- Bá Ngọc... ngươi là không có hậu nhân đúng chứ?

Ách!

Mẹ nó!

Anh họ! Đâm người không đâm thận có được không?

Ngươi cũng đâu có khá hơn ta là bao đâu?

Nếu không phải người ngồi phía trên kia là đương kim thánh thượng thì lão Lê hẳn đã cùng lão ta liều mạng già rồi.

Thế nhưng chung quy cũng chỉ hữu tâm vô lực, lão thở dài mà đáp:

- Vâng, thưa Bệ Hạ!

Nhân Tông cũng cảm thấy lời vừa rồi của mình hơi có chút động chạm quá mức, long nhan thoáng đỏ một chút, sau thì giọng bình bình hỏi tiếp:

- Vậy muốn có sao?

Hai lão già lại đưa mắt nhìn nhau, Lê Bá Ngọc đột nhiên có cảm xúc xốc nổi, muốn thử làm Kinh Kha một phen.

Bệ Hạ nhận thấy mình lại lỡ lời rồi liền ngay tại chỗ nói thẳng, không tiếp tục vòng vo, tránh hiểu lầm:

- Ý trẫm là khanh liệu có tính đến việc nhận dưỡng tử thừa tự hay không, giống như là...

Từ “trẫm” Bệ Hạ kịp thời ngưng lại không nói, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì để khoe mẽ cả.

Ở bên dưới, Lê Bá Ngọc nghe thấy cũng đăm chiêu một phen.

Nhận con nuôi thừa tự kì thật cũng không phải là một ý tồi.

Ít nhất lại Lê gia lúc này hắn cũng có một số nhân tuyển không tệ, thế nhưng lão Lê là vấp phải một số vấn đề khiến trong lòng lão cứ lấn cấn không thôi.

Vì bên trong Lê thị thanh thiếu niên đều đã trưởng thành hết cả, có kẻ còn có cả con cái, quá trưởng thành, tâm tư đều đã chín chắn, không phù hợp với tiêu chí của lão Lê.

Nhỏ hơn một chút thì không thấy ai thích hợp, đa phần đều là trẻ nhỏ đang đi học vỡ lòng, mà bên trong đó không thấy ai có thiên tư xuất sắc cả.

Không phải lão Lê kén chọn, nhưng Lê Bá Ngọc là có điều kiện tương đối khà khắc đối với việc này, dù sao dưỡng tử cũng là kẻ thừa kế y bát của lão, thậm trí sau. Hà còn có thể dựa vào quy trình Nhiệm Tử để tiếp nhận quan vị của bản thân, việc này nói là gia sự nhưng bao hàm cả quốc sự vì lão Lê tự tin bản thân mình chắc chắn sẽ là một trong Bát Trụ, đại quan đầu triều, vậy nên con của mình sau kế thừa tuyệt không thể là kẻ kém cỏi được.

Nói thật, lão Lê nội tâm cũng rục rịch xin nhận con nuôi từ lâu, thế nhưng không phải là dưỡng tử, mà là dưỡng nữ.

Không sai, chính là Phụ Thiên Đại Vương Nhị quận chúa Lê Xuân Lan.

Nàng có khuôn mặt bụ bẫm, vẻ ngoài ngây thơ khả ái, thật đúng là manh chết lão Lê.

Lê Bá Ngọc luôn muốn có một tiểu áo bông bé gái như vậy làm con gái mình, nghĩ đến thôi là đã thấy phấn khởi trong lòng rồi.

Lần này nghe bảo Lê Viễn Sơn tên kia cũng mày dày vào kinh, Lê Bá Ngọc sẽ nghiêm túc nói chuyện với hắn về vấn đề này.

Phía bên kia, Nhân Tông Bệ hạ thấy Lê Bá Ngọc lặng người một hồi lâu không đáp thì liền lặng lẽ tiến lại gần, đến lúc đi đến sát cạnh bên thì vẫn thấy lão ta thất thần, nhìn khuôn mặt ngô nghê cười của Lê Bá Ngọc thì Bệ Hạ có chút mộng bức, xua xua bàn tay quơ quơ trước mặt để xem lão Lê là đang tỉnh táo hay là mê sảng rồi.

Lê Bá Ngọc lúc này mới giật mình tỉnh lại, khuôn mặt già nua liền lộ vẻ xấu hổ, Bệ Hạ hiếm hoi lắm mới thế Lê Bá Ngọc thất thố đến vậy, long nhan cười cười, gặng hỏi.

Lê Bá Ngọc ban đầu liên tục từ chối, sau thì bị Long uy thúc ép, không còn cách nào khác đành phải khai ra ước muốn nhận Lê Xuân Lan làm con gái nuôi của mình, vừa nói, lão Lê còn vừa khoe khoang Xuân Lan đáng yêu khả ái.

Nhân Tông Bệ Hạ liếc xéo lão Lê, tự nhiên không phục, cười khẩy một cái ra cái vẻ cũng thường thôi...

Nói đùa, dưới gầm trời này còn ai có thể đáng yêu hơn “tiểu áo bông” Lý An Bình của lão nữa.

Vừa nhắc tới Bệ Hạ lại thấy nhớ con gái rượu, chưa bao để cho con gái đi xa như vậy, lâu như vậy, Bệ Hạ thật sự rất nhớ, rất nhớ nàng.

Đột nhiên thấy chủ đề đi hơi xa, Bệ Hạ ho khan một tiếng, liếc liếc Lê Bá Ngọc, nhắc lại phi vụ nhận dưỡng tử, nếu lão Lê không nghĩ tới thì Bệ Hạ người có thể đề xuất vài cái nhân tuyển không tệ.

Lê Bá Ngọc đầu hai thứ tóc, tự nhiên ngửi thấy cái mùi vị gì đó không ổn lắm, lão liền giả bộ nghi hoặc hỏi:

- Ý của Bệ Hạ là...

- Ngươi thấy Đỗ Anh Vũ cái tên kia thế nào?!

Ách!

Tiểu thái tuế!!!

Vừa nghe thấy Bệ Hạ nhắc tới cái tên này thì Lê Bá Ngọc liền sợ hết hồn, nhảy lui ra phía sau, cả người như lâm đại địch.

- Ái khanh không nhất thiết phải phản ứng mạnh như vậy chứ? - Nhân Tông Bệ Hạ cười khổ, lộ ra vẻ bất đắc dĩ mà nói:

Phản ứng của lão Lê đơn thuần chỉ là phản xạ, tuyệt không có ý chê Đỗ Anh Vũ, nghĩ lại mới thấy tên này năm nay mới 10 tuổi mà đã đảm nhận trách nhiệm trấn thủ một phương, thật sự nếu không phải Lê Bá Ngọc là tận mắt chứng kiến cái khoả Tân tinh này từ từ bay lên thì lão hẳn sẽ nghĩ đây chỉ là một câu chuyện cười.

Tuổi nhỏ tinh minh, làm việc lăng lệ quyết đoán, biết tiến thối, hiểu cương nhu, đặc biệt là...

Hắn con mẹ nó quá được thánh sủng!!

Liếc nhìn Nhân Tông Bệ Hạ bộ dạng muốn nói lại thôi, Lê Bá Ngọc cũng thấp thỏm hỏi dò:

- Bệ Hạ, Đỗ Anh Vũ, hắn lại làm sao?

Nhân Tông Bệ Hạ cũng chẳng dấu diếm, thở dài mà nói:

- Hắn chọc Ngô Gia, đánh Ngô Luân gần như tàn phế... chuyện này, Ngô Luân hắn cũng là cháu ta, ta không tiện thiên vị....

“Ta biết ngay mà.” Lê Bá Ngọc trợn tròn hai con mắt, khoé miệng giật giật.

“Quả nhiên lai giả bất thiện, học sinh của ngươi gây chuyện, người không tiện che chở lại muốn ta thu nhận hắn giúp ngươi bao che?!”

Cái tật bao che cho con này của Bệ Hạ khiến Lê Bá Ngọc có chút bất bình thay cho Ngô Luân.

Cháu trai còn không bằng người ngoài, Ngô gia hài tử thật là đáng thương.

Thế nhưng lật ngược lại vấn đề...

Nếu cần trọng suy nghĩ một hồi thì đây cũng là một kiến nghị không tệ.

Lê Bá Ngọc hơi cúi đầu, che dấu nụ cười mỉm tựa lão hồ ly của mình, từ tốn chắp tay nói:

- Bệ hạ, chuyện này thần sẽ suy xét kĩ càng, hơn nữa Đỗ Anh Vũ hắn cũng không phải thiếu niên tầm thường, hắn là kẻ có chính kiến, vậy nên ta vẫn là trước nên nói chuyện với hắn cùng cha mẹ hắn mới có thể an bài được.

Nói chuyện với với Bệ Hạ tự nhiên không thể quá tuyệt đối, vậy nên Lê Bá Ngọc trả lời tương đối chung chung nước đối, nghe thì có vẻ miễn cương nhưng sự thật thì lão Lê cũng là thật động tâm.

Vì tất cả tiêu chuẩn của lão Lê, Đỗ Anh Vũ hắn là đáp ứng hết thẩy, chỉ hơi đáng tiếng hắn là họ Đỗ, không phải họ Lê mà thôi...

Việc ngày giống như cầu Phú quý trong hiểm nguy vậy, phúc họa tương y.

Uhm... ngoài ra còn có một lý do nữa khiến lão Lê không muốn vội vàng chính là vì Đỗ Anh Vũ hắn là hùng hài tử, không có vẻ đáng yếu giống như tiểu áo bông Lê Xuân Lan...

Hắt xì!

Tại bên trong Lê phủ, Thiếu nữ mặt bánh bao đột nhiên hắt hơi liên tục, cả người khẽ run rẩy một chút, tay nhỏ đưa lên dụi dụi cái mũi đỏ ửng của mình, ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì.

Nhưng rất nhanh lại vị vẻ mặt ham chơi thay thế,
nàng liền quay sang nhìn một tiểu la lỵ khuôn mặt bánh bao khả ái khác, cười tươi rói nói:

- A Ly, theo ta qua đây chơi!

- Xuân Lan tỷ tỷ, đợi A Ly với! - Tiểu la lỵ A Ly bẽn lẽn nói chuyện, đôi chân ngắn tăng lên tốc độ, theo sát sau mông Lý Xuân Lan.

Nhìn hai đứa trẻ này hệt như một đôi tỷ muội khả khái đáng yêu chọc người thích, hạ nhân trong phủ thấy liền mê mẩn, đặc biệt là A Ly, khuôn mặt nàng chính là đại sát khí, có thể manh sát tất cả già trẻ lớn bé gần xa trong thiên hạ.

A Ly thiên hạ đệ nhất manh chính là danh xứng với thực!