Phạm Thiết Hổ giờ phút này có chút khổ, hắn biết lúc này đang có người nằm đè lên mình, thế nhưng lại chẳng thể làm gì cả.
Nếu chuyện này qua tai các nam nhân khác hẳn bọn hắn sẽ đều bĩu môi chê A Hổ giả tạo, khi không được miếng ngon lại còn khoe mẽ, hoặc cũng sẽ có kẻ ghen tị đến đỏ cả mắt, hận không thể đem bản thân thế chỗ đi vào.
Thế nhưng A Hổ hắn thật không có muốn như vậy, hắn cảm thấy điều này chính là nhục nhã.
Đột nhiên, đương lúc A Hổ phẫn uất, cảm nhận được mình sắp thất thân đến nơi thì nữ nhân phía trên hắn ngưng lại, giống như một con gà bị người bóp lấy cổ nhấc lên, dãy dụa rồi phát sinh ra nhưng tiếng ư ử.
Rồi sau đó hắn cảm nhận được dưới cánh mũi mình có một thứ chạm vào, nhỏ nhắn thon thon lành lạnh, từa tựa như một chiếc lọ sứ nhỏ.
Một cái mùi hôi hám giống như mùi chuột chết lâu ngày sộc thẳng sao trong mũi khiến Phạm Thiết Hổ đầu óc tê buốt, toàn thân phát lạnh, cảm giác như vừa nuốt phải 1 cân mù tạp vậy.
Sau đó toàn thân hắn tê rần rồi từ từ dịu lại, Phạm Thiết Hổ nhăn nhó mặt mày, thật sự cái mùi vừa rồi thật khó ngửi, thế nhưng nó lại khiến cho họ Phạm dần dần lấy lại được cảm giác, cơ bắp không bị căng cứng nữa, dần dà lấy lại được chi giác cũng như sức lực.
Sau một lúc, A Hổ từ từ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhở cười quen thuộc của tên em họ, tên tiểu tử này có chút đùa dai, liếc mắt sang chỗ nữ nhân đang dãy dựa cố thoát ra khỏi cánh tay như kìm sắt của Trần Kình, xong lại chuyển về chỗ Phạm Thiết Hổ đang một mặt mộng bức, chớp chớp đôi mắt nói:
- Hổ ca! Ta tới không đúng lúc hả?!
Phạm Thiết Hổ cười khổ, thiếu chút nữa không nhịn được chửi bậy, toan muốn hỏi Đỗ tiểu tử rốt cuộc chuyện gì xảy ra thì đã thấy họ Đỗ dẹp phắt đi, thúc dục nói:
- Nhanh chóng mặc quần áo, chúng ta ra khỏi đây trước rồi nói.
- Được! - Phạm Thiết Hổ dùng chút sức lực mới phục hồi từ từ ngồi dậy, chỉnh sửa lại một vòng phục trang.
Đứng tại phía sau, Trần Kình cất tiếng hỏi khẽ:
- Công tử, nữ nhân này thì phải làm thế nào?
Đỗ Anh Vũ liếc mắt nhìn sang, nhìn thiếu phụ toàn thân loã lồ ẩn hiện dưới bộ xiêm y mỏng dính, khuôn mặt không biểu lộ chút xúc cảm nào, giọng đều đều nói:
- Trói nàng lại, quăng lên trên giường... mang cả cái lão nhân ngoài kia quăng lên đây. Bọn hắn không phải muốn bắt gian tại giường sao? Ta chiều bọn hắn là được.
Trần Kình gật gù, vung bàn tay to lớn vỗ xuống gáy của nữ nhân khiến nàng ngất xỉu, nhanh nhẹn chạy ra phía phòng ngoài vác tên Ngô Đức cũng đang bất tỉnh nhân sự vào, lột ra quần áo rồi quăng vào trong chăn, nói thật lão Trần đối với việc này cảm thấy ghê tởm, mẹ kiếp, ai lại muốn nhìn thấy một lão nhân khỏa thân cơ chứ?!
Đến lúc lấy dây thừng muốn trói lấy nữ nhân kia lại thì bị Đỗ công tử ngăn lại, dùng ánh mắt khinh miệt chê lão Trần trói thật sự quá xấu, không nghệ thuật chút nào, Đỗ Anh Vũ cướp lấy dây thừng trên tay Trần Kình, phỏng theo những bộ phim Nhật Bản tiền kiếp để hành động. Tựa mà như một nghê thuật ra chăm chú vào tác phẩm nghệ thuật, sợi dây trên tay hắn đan xen vào nhau tạo thành các ô vuông, tì vào làm nổi bật lên đương cong của nữ nhân trước mặt, sau một hồi liền hoàn thiện, Đỗ Anh Vũ cầm một miếng giẻ nhét vào mồm nàng, làm bộ vuốt mồ hôi một cái rồi hài lòng cười rạng rỡ.
Ta quả nhiên không có lụt nghề!!
— QUẢNG CÁO —
Phạm Thiết Hổ cùng Trần Kình đứng phía bên ngoài nhìn thì thật sự hết nói nổi.
Nhiều lúc bọn hắn không thể hiểu được các bộ môn mà tiểu công tử am hiểu nữa!
Lọ thuốc giải lấy từ chỗ Ngô Đức Đỗ Anh Vũ nhét lại vào trong ngực phòng sau này có chỗ dùng đến, cảm thấy thời gian đã đến, hắn lập tức quay đầu thúc dục:
- Chúng ta mau chuồn thôi, đám người Ngô Phủ là sắp đến rồi.
Dứt câu liền dẫn đầu mang hai tên nam nhân to xác chạy ra khỏi Tiểu Trúc Viện.
Trong bóng tối, nhóm bộ ba len la lén lút chui vào trong rừng cây, dần dần đi lên trên núi, tìm một điểm cao nhìn xuống Tiểu Trúc Viện bên dưới, chứng kiến lúc này đang có một đám đông cầm đuốc bao vây rồi tiến vào nội viện.
Phạm Thiết Hổ sau khi trải qua cú sốc đầu đời thì tâm lý cũng dần bình ổn trở lại, hắn có chút tò mò hỏi Đỗ Anh Vũ sao đám Ngô gia binh này không đến sớm hơn một chút.
Cái này đáp án chính xác Đỗ tiểu tử cũng không rõ ràng, đây cũng không phải là phim truyền hình để đổ tại đạo diễn bắt thế được, đành ậm ừ suy đoán bọn hắn muốn chờ nữ nhân kia cũng A Hổ thật sự giao cấu xong xuôi mới tiến vào nên mới mất thời gian như vậy.
Nghe thấy có lý, hai gã nam nhân nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu, Phạm Thiết Hổ thì khuôn mặt đỏ chót, cảm thấy đám người Ngô gia này vẫn là tới quá sớm, quá coi thường hắn, Phạm Thiết Hổ hắn làm sao cho thể xong sớm như vậy được.
Kì thật đáp án cũng không phức tạp như Đỗ Anh Vũ nói, đám người Ngô phủ này là chờ tín hiệu từ lão Đức để xông tới, chờ hồi lâu không thấy thì mới chút động hành sự.
Nhìn đám người nhốn nháo cuồng hô “cứu người” rồi “bắt gian” phía dưới, Đỗ Anh Vũ cảm thấy nơi này là không thể ở lâu, bọn nhất định sẽ bủa ra đi tìm liền kéo hai tên thuộc hạ chạy.
- Công tử, hiện tại chúng ta đi đâu? - Trần Kình vừa chạy theo mông Đỗ Anh Vũ vừa hỏi chuyện.
Trời thì tối, Ngô gia trang viên thì lớn, bọn hắn lại hoàn toàn không biết đường, lúc này chẳng khác nào người mù dò đường, chạy loạn không địa chỉ.
Đỗ Anh Vũ liếc nhìn núi Thiên Thai trước mắt, nghĩ một chút rồi rất nhanh nói:
- Đi lên trên núi, tiến vào thành hậu viện.
Đỗ Anh Vũ không tin gia binh này dám lục xoát nội viện của chủ nhân bọn hắn.
...
Phong Nhã Hiên, Ngô Gia Nội phủ.
Theo tiếng nhạc ngân nga, từng bài thơ bài từ được người ngâm tụng, giọng nữ nhân ca hát cũng vũ nữ uyển chuyển phối với nhau, tựa như Luy Lâu không ngủ thì Ngô gia trang viên Yến tiệc giống như chưa từng kết thúc.
— QUẢNG CÁO —
Nếu người tại Hữu Viện sau một hồi ăn uống no say liền kéo quần đi ngủ thì người tự Tả Viện lúc này mới vào thời gian thư giãn.
Quả nhiên phân biệt đối xử thế nhưng thời đại này là vậy, người có thân phận sẽ luôn được hưởng thụ đặc quyền khác biệt.
Các màn diễn trên sân khấu liên liên tục diễn ra, trợ giúp bầu khấu khí thêm phần sôi động nhưng vẫn không mất đi vẻ tao nhã.
Phong Nhã Hiên là một khu vườn được trang trí tinh mỹ, như một khoảng lâm viên có một phong vận tự nhiên, các hòn non bộ giả sơn, lang viện đình đài từng khối từng khối được trang trí đèn hoa. Lúc này mọi người đang tụ tập, yến hội tổ chức giữa vườn, nữ nhân ngồi một bên, nam tử một bên, chủ nhân cùng những lão giả uyên bác có danh có tiếng ngồi cùng một bên. Không có sân khấu chuyên dụng mà ca vũ được bố trí biểu diễn đây đó trong vườn sao cho thật tự nhiên, tạo cho người xem có ấn tượng sâu sắc. Tham gia yến hội, phần nhiều là người có danh vọng hay thân phận bất phàm, hiển nhiên có không ít tư tâm hàm chứa trong đó.
Phan An ngồi hơi nghiêng, có phần hơi nép phía sau Kiều Liễu Thanh, nhìn đám đông quý tộc ăn mặc sang trọng, ở bên trong đó hắn nhận ra không ít người thế nhưng trở trại thân phận nên không dám tiến lên nói chuyện, nhìn lão Kiều lúc này giống như si như say ngồi xem buổi diễn, họ Phan thật sự không biết giữa hắn với Kiều Liễu Thanh, ai mới là tên nhà quê, mới là kẻ có thân phận kém cỏi nữa.
- Kiều huynh, ta nói... ngươi có thể để ý nước dãi của mình một chút được không, thật sự quá mất mặt.
Nhìn thấy Kiều Liễu Thanh bày ra khuôn mặt trư ca, phía bên ngoài lại có rất nhiều tiếng chê cười khúc khích vọng tới, hại Phan Đức không khỏi che mặt ngượng ngùng nói.
Lão Kiều liếc xéo sang, sau thì huých vai tứ hoàng tử đang ngồi vật vờ nửa mê nửa tỉnh bên cạnh, chỉ vào bản thân nói:
- Dương Minh, ngươi nói thử xem, ta lúc này có bình thường hay không?
Lý Dương Minh đang ngủ gà ngủ gật bị giật mình liền tỉnh, ngơ ngác nhìn lão Kiều, khuôn mặt như thể chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, mộng bức nói:
- Sao vậy Kiều huynh, chúng ta được trở về rồi à?
- Còn khướt, cái tên nhà ngươi thật là, chẳng hiểu phong tình gì cả, hội diễn này cho ngươi tham dự đúng là đàn gảy tai trâu! - Kiều Liễu Thanh làm ra vẻ thất vọng nói:
Kì thật vấn đề này Lý Dương Minh cũng chẳng biết phải làm thế nào, trong thân thể còn sẵn hơi men cộng với việc không khí nơi này hắn không thể hoà nhập được, thật sự là ăn không vô, cố sức cách nào cũng chỉ thấy buồn ngủ chứ không thấy vui vẻ.
Không phải chỉ có mình Lý Dương Minh là không thích nơi này, cách đó không xa, tại vị chí chủ vị, một thiếu nữ toàn thân váy lụa đỏ che mặt ngồi đó cũng bồn chồn như ngồi trên đống lửa.
Nàng không thích nơi này một chút nào, không phải vì nơi này không tốt, chỉ là không có phù hợp mà thôi.
Liếc sang chỗ hoàng y nữ tử bên cạnh, nàng khe khẽ nói:
- Thanh Trà, hay là ta về nghỉ ngơi trước...
Ngô Thanh Trà hiện tại cũng trang nghiêm nhã nhặn ngồi tại một góc, dùng quạt lông công che đi nửa mặt, cảm nhận ánh mắt chúng nhân hướng về bản thân thì vô cùng hưởng thụ, nay lại thấy Lý An Bình nói muốn trở về liền cảm thấy mất hứng, quay sang ra vẻ nũng nịu nói:
— QUẢNG CÁO —
- Chị họ, thêm chút nữa, ngồi thêm một chút nữa đi.
Gã Hồng y thái giám đứng phái sau cũng gật đầu hưởng ứng, hùa vào khuyên nhủ:
- Đúng vậy đó công chúa, sau này ngài vẫn còn là phải dự thêm không ít tiệc yến, hiện tại nên làm quen để sau không phải bỡ ngỡ.
“Thế nhưng ta không thích!” Tiểu công chúa trong lòng muốn hét lớn, thế nhưng bên ngoài vẫn phải ra vẻ chịu đựng, bùi ngùi gật đầu.
Ánh mắt buồn bã đảo nhìn đám đông trước mắt một vòng, mong có thể sớm nhìn thấy bóng ảnh quen thuộc.
Đỗ Anh Vũ! Ngươi ở đâu?
Cùng lúc đó, bên trong những căn phòng hậu viện Ngô phủ, mấy cô gái tham dự biểu diễn thì đang trang điểm hoặc nghỉ ngơi, khu vườn diễn ra Yến hội chỉ cách các nàng vẻn vẹn một bức tường, chỉ cần nhìn qua tấm rèm mỏng là có thể thấy một màn náo nhiệt.
Bên trong tự nhiên đa phần là danh kỹ trong vùng, được chọn lựa kĩ lưỡng cũng như tranh đoạt bể đầu mới có cơ hội xuất đầu tại đây, mong có thể bày ra tài nghệ cũng như tư sắc, may mắn lọt vào mắt xanh của vị quý công tử hay lão gia nào đó thì liền có thể đổi vận.
Ở bên trong nữ nhân chia đủ loại, hoặc xinh đẹp trẻ trung, hoặc phong tình gợi cảm, mặc cho là cao ngạo hay rụt rè thì ẩn sâu trong ánh mắt bọn hắn đều là có khát vọng hướng tới.
Tất nhiên không phải tất cả đều là ca kỹ, thị nữ thậm chí bản thân nữ nhân của Ngô gia cũng góp mặt, chỉ cần có tài nghệ tư sắc thì đều có cơ hội.
Nấp nấp tại một góc, nhìn một đám oanh Oanh Yến Yến trước mặt, một thân ảnh to lớn hướng về một thân ảnh bé hơn trước mặt mình, có chút bất đắc dĩ mà nói:
- Công tử, thực đến mức phải làm như vậy?
Bóng người nhỏ bé từ từ quay đầu lại, nhe ra hàm răng cười lớn, sau thấy hơi sấu lố thì liền lập tức thu lại, hơi ho khan một chút rồi bùi ngùi nói:
- Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây!
Dứt câu liền vận dụng bộ pháp, nhắm vào chỗ hương phòng sực nức mùi thơm mà lén lút tiến tới.
Chỉ chút chuyện cỏn con này là cũng muốn khiến Đỗ Anh Vũ hắn phải ngại ngùng sao?
Chuyện cười!!!