Luy Lâu Thành, Luy Lâu Khách Điếm.
Từ lúc Đỗ Anh Hào mang tiểu công chúa ly khai tới giờ, Đỗ Anh Hào vẫn một mực chờ đợi tại đây thay vì giống như chó đuổi theo chủ.
Dục tốc bất đạt, Đỗ Anh Hào hắn hiểu đạo lý này.
Trong suốt quãng đường từ Yên Hưng về kinh, Đỗ Anh Hào tự nhiên hiểu được thái độ xa lánh của đứa em họ dành cho mình, thế nhưng hắn vẫn mặt dày mày dạn không ngại xán tới, tất cả chỉ cầu một cơ hội.
Hơn nữa hiện tại trong khách điếm này, còn có một đối tượng khác mà Đỗ Anh Hào cho rằng so với Đỗ Anh Vũ thì tầm quan trọng để tiếp cận cũng không kém là bao.
Nheo mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, Đỗ Anh Hào cố nén nội tâm vội vã, kiềm chế để bản thân không quá vồ vập, bày ra vẻ đạo mạo, nho nhã mỉm cười, nói:
- Đào Công Từ, cảm thấy trà ở đây thế nào? Khác với Hải Đông chứ?
Đào Thuấn buông xuống ly trà trên tay, khuôn mặt không hiện mấy xúc cảm, khẽ gật đầu nói:
- Đương nhiên trà ở Hải Đông hiện tại chưa thể sánh bằng, thế nhưng tương lai sẽ chỉ hơn chứ không kém!
Đào Thuấn miệng nói trà, thế nhưng ý tứ lại chỉ cái khác.
Đối với Hải Đông nói riêng hay Yên Hưng nói chung, Đào công tử chính là một trong những người đầu tiên đặt xuống nền móng, cũng là người ra sức nhất, hiện tại đã bắt đầu hình thành bộ khung cơ sở, hắn tin chỉ cần thêm 3-5 năm phát triển nữa, Đại Việt này sẽ hiếm có nơi nào có thể sánh bằng Yên Hưng.
Người trẻ tuổi Hoài bão là có, tự tin cũng dư thừa.
Luy Lâu tuy tốt nhưng thế thì sao?
Dù sao thì cũng chỉ là con hàng xóm, tương lại hắn tin “con ruột” của mình còn tốt hơn hiểu.
Đỗ Anh Hào nghe thế chỉ miễn cưỡng mỉm cười, gật đầu đáp “đúng thế.”
Ngoài miệng thì tán đồng, nhưng nội tâm hắn tự nhiên không tin, thế nhưng việc này cũng chẳng đáng để họ Đỗ cùng đối phương vạch mặt, nhìn lam y Đào Thuấn một mặt bình thản tự nhiên, không có ý cùng mình nói chuyện phiếm, Đỗ Anh Hào đột nhiên có phần tự ti thầm nghĩ:
“Mẹ kiếp, chỉ là xuất thân tốt hơn ta một chút, có gì lợi hại hơn người mà kiêu ngạo vậy?”
Nghĩ thì nghĩ như vậy, thế nhưng y vẫn bày ra nụ cười hoà nhã, tìm chủ đề để nói chuyện.
- Đào công tử lần này cũng theo biểu đệ về kinh, tại hạ thật không nghĩ tới...
Nhắc tới chuyện này, Đào Thuấn lại khẽ cau mày, hắn không phải là kẻ đam mê cuồng công việc, ngược lại càng giống chất công tử ca kinh thành yêu thích vui chơi thả lỏng, để mọi việc lại cho hạ nhân lo liệu, thế nhưng hiện tại Yên Hưng nhân lực thiếu rất nhiều, nội bộ nhân viên đa phần đều là học việc, hại Đào Công Tử chỉ có thế xắn tay mà tự thân đi làm.
Cho đến khi cảm thấy mọi việc đã bắt đầu vào guồng thì lại có phần rút không ra được...
Ngoài ra, cái cảm giác mình làm được việc, thậm chí còn làm thành công vô cùng mê hoặc.
Hằng ngày hắn đều tận hưởng cái cảm giác đi dạo trong thành, ai ai nhìn thấy cũng phải chắp tay kinh cẩn, hô “Đào Tế Tửu” một tiếng.
Mẹ nó, cái xúc cảm này thật khiến cho tuổi trẻ khí thịnh Đào Thuấn mê luyến.
Nếu lấy sự chân thành kính trọng của đám dân thành Yên Hưng so sánh với ngày trước đám chân chó, đám quý tộc kinh thành chỉ vì tiền tài cùng thân thế mà chơi với hắn thì thật đúng là một trời một vực...
Vậy nên bản thân Đào Thuấn tạm thời không muốn rời bỏ công tác, hắn là muốn tận hưởng sự ngưỡng vọng của dân chúng dành cho hắn thêm nữa, thế nhưng một bức thư được gửi tới thay đổi hết thảy.
Đào Nguyên Lộc cha hắn đích thân viết thư, gọi hắn về kinh cùng gia đình ăn Tết, trong thư có viết mẹ hắn ngày nào cùng lão Đào ăn cơm cũng đều chan canh nước mắt, lão Đào nhẫn không nổi nữa nên ra tối hậu thư cho Đào Thuấn tức tốc chạy về, nếu không đích thân lão sẽ đến Yên Hưng một chuyến đánh gãy chân hắn...
Hết cách, Đào Thuần đành phải theo Đỗ Anh Vũ trở về lần này.
Đối với Đỗ Anh Hào, Đào Thuấn giọng lạnh nhạt, không chút xúc cảm nói:
- Sắp qua năm, ta cũng muốn xem nhà một chuyến...
Đỗ Anh Hào tại chỗ gật đầu, một bên tung hứng nói: — QUẢNG CÁO —
- Đúng, đúng, suy cho cùng gia đình vẫn là trọng yếu, chữ Hiếu chẳng phải là đứng đầu sao ha ha...
Đào gia sao?
Đỗ Anh Hào hơi híp mắt lại, tính toán xem phải làm thế nào để có thể bám lấy Đào Thuấn, leo lên Đào gia, nghĩ nghĩ một hồi, toan định mở lời thì từ bên ngoài khách phòng phát ra tiếng động, cánh cửa từ từ mở ra, một nam từ khôi ngôi, tướng mạo oai phong lẫm liệt bước vào, hắn nhìn thoáng qua chỗ Đỗ Anh Hào, xong không thèm để tâm nhiều, trực tiếp tiến đến chỗ của Đào Thuấn, nhe ra hàm răng nhuộm đen nhánh, cười nói:
- Đào huynh đệ, A Vũ hắn mang người trở lại rồi...
Trái với thái độ dành cho Đỗ Anh Hào, Đào Thuấn thấy Phạm Thiết Hổ liền nhẹ nhàng cười, sau thì bày ra cái vẻ bực bội, gắt gỏng nói:
- Tên tiểu tử khốn kiếp này thật là hết nói nổi, quăng chúng ta ở đây rồi một mực mang người chạy, lần này không mắng chết hắn thì ta không phải họ Đào...
Phạm Thiết Hổ ha ha cười, xong thấp giọng nói:
- Hắn lần này hình như lại vớt được “hàng”, thấy tha lôi về rất nhiều?
- Có Hàng sao? - Đào Thuấn ánh mắt sáng lên, tò mò hỏi:
- Béo tốt không?
- Hình qua phục trang thì đều là thượng hạng, tuyệt đối béo! - Phạm Thiết Hổ lập tức đáp:
Đào Thuấn khuôn mặt thanh tú hiện vệt gian tà, giống như không kịp chờ đợi, nói:
- Được, chúng ta đi xem sao.
Đỗ Anh Hào ngồi ở giữa thì giống như người thừa, nghe hai người to nhỏ nói chuyện thì có phần mộng bức, đầu hiện đầy dấu hỏi chấm.
Hàng? Béo tốt?
Mẹ nó, rốt cuộc bọn hắn là đang nói tiếng người hay gì?
...
Luy Lâu Khanh Điếm diện tích tương đối lớn, có bốn cổng vào, chia là ba khu vực gọi Thiên, Địa, Nhân.
Nhân khu dành cho giới bình thân, Địa khu dành cho giới thương nhân hay viên ngoại lắm tiền nhiều của, đặc biệt Thiên Khu tách biệt, chia ra thành cái tòa viện tử độc lập sang trọng chỉ dành cho giới quý tộc.
Từ cổng Bắc, đoàn người Đỗ Anh Vũ cùng tiểu công chúa tha lôi đám Hoàn Khố bất tỉnh như kiến tha mồi về tổ, đám hạ nhân ngoài cửa nhìn thấy cảnh này cũng giống như mắt ngơ tai điếc, tuyệt không có ý xía vào chuyện của người khác.
Giời bình dân xen vào chuyện của quý tộc xưa nay đều không có kết quả tốt, đặc biệt tại phủ Thiên Đức này chính ra sân sau của quý tộc kinh thành, muốn tồn tại thì luật lệ ngầm bọn hắn luôn phải nắm bắt được.
Vừa về tới nơi, đón lấy Đỗ Anh Vũ không phải là Trần Kình mà lại là Nguỵ Quốc Bảo, nói đến họ Nguỵ thì tên này đúng là số đen, mệnh lao lực, hắn vừa mới rời khỏi Quan Lạn Đảo trở về Yên Hưng bàn giao công tác, còn chưa kịp ấm chỗ đã bị Đỗ Anh Vũ chỉ đạo theo mình về kinh.
Thấy Đỗ Anh Vũ cười cười tiến đến, họ Nguỵ chỉ đơn giản chắp tay chào hỏi, liếc liếc nhìn 7-8 chiếc chiếu cỏ, bên trong đều cuốn người, Nguỵ Quốc Bảo một dạng bình thản giống như không lạ lẫm, hắn liền thấp giọng hỏi:
- Công tử, chuyện này....
Đỗ Anh Vũ xua tay, qua loa hồi đáp:
- Mang vào trong kho, lát chúng ta nghiệm “hàng”.
- Rõ.
Đương lúc Nguỵ Quốc Bảo cho người vận “hàng” mang vào trong kho thì Đào Thuấn đám người cũng đi đến, thay việc chào hỏi, hắn tiến đến chỗ mấy cuộn chiếu, vén lên xem một chút.
Nhìn đám công tử ca bất tỉnh nằm một đống như chó chết, mặt mày biến dạng méo xệch, sủi cả bọt mép làm Đào Thuấn không khỏi sợ hãi nhíu mày, sau thì thở dài than thở:
— QUẢNG CÁO —
- Kẻ nào mà lại xuống tay ác độc mất hết nhân tính như vậy?
- Là ta, thế nào?!
Một giọng nói nữ nhân vang lên, Đào Thuấn ngoái đầu ra phía sau, nhìn Dương Đoan Hoa cùng tiểu công chúa song hành bước đến, họ Đào mặt không kiêu ngạo không xiểm nịnh, lập tức giơ lên ngón tay cái, thẳng thắn đáp:
- Hoa đại tỷ ra tay tốt lắm!!!
Đứng nấp nấp phía sau nhìn ngó, Đỗ Anh Hào ở bên trong đám người đang cuốn chiếu nhìn thấy rất nhiều người quen, lòng không nhìn nổi kinh hãi nói:
- Ngô công tử? Lại có có Trương công tử cùng Mai công tử, mẹ nó, Đàm công tử cũng ở.... chuyện này, chuyện này...
Đỗ Anh Vũ lúc này cũng lẽo đẽo tiến tới, nhìn xem đám người đang bất tỉnh rồi liếc mắt về chỗ Đỗ Anh Hào, nhàn nhạt hỏi:
- Người quen của ngươi à?
Đỗ Anh Hào nuốt một ngụm nước bọt, cảm thán nói:
- Bọn hắn đều là Quốc Tử Giám Thái Học Sinh, A Vũ, chuyện này.... không tốt đâu, Đỗ gia chúng ta gánh không nổi?
- Đỗ gia? - Đỗ Anh Vũ cười gằn, từng bước tiến về chỗ Đỗ Anh Hào, chậm rãi nói:
- Ta, Đỗ Anh Vũ từ lúc nào cần Đỗ thị bản gia chống lưng rồi?!
- A Vũ...
Không đợi tên Anh họ này nói hết, Đỗ Anh Vũ xua tay ngăn hắn lại, không chút cảm xúc sai phái hạ nhân mang người vào bên trong.
Tất cả cũng theo Đỗ Anh Vũ tiến vào bên trong khu biệt việt chữ Thiên của khách điếm, bỏ mặc Đỗ Anh Hào vẫn bần thần đứng đó.
Đi cuối là Phạm Thiết Hổ, hắn có chút ngập ngừng, sau thì khẽ thở dài, đối với bạch y thanh niên này nói:
- A Hào, ngươi không hợp ở lại chỗ này đâu, rời đi đi, đừng khiến A Vũ hắn mất hứng!
Nói xong hắn cũng bỏ lại Đỗ Anh Hào mà tiến vào bên trong.
Bạch y đơn côi Đỗ Anh Hào hiện tại có chút bơ vơ, lặng người đứng đó nửa ngày, khuôn mặt liền hiện vẻ lưỡng lự phức tạp, sau thì cắn răng cũng nện bước tiến vào theo.
Bên trong Thiên Khu, xuyên qua dãy hành lang, Lý An Bình nhìn một mặt lạnh băng Đỗ Anh Vũ, có phần muốn nói lại thôi, sau thì không nhịn được, thấp giọng khuyên nhủ:
- Vũ, ta không hiểu chuyện ở gia đình ngươi, thế nhưng là người một nhà, cứ mãi như vậy không tốt!
Đỗ Anh Vũ nội tâm thở dài, đối với tiểu công chúa ngây thơ hắn không muốn giải thích, chỉ mỉm cười nói hắn đã biết.
Lý An Bình nghĩ oan gia nên giải không nên kết, Đỗ Anh Vũ hắn hiểu, kỳ thật bản thân bắn cùng Đỗ thị bản gia hay Đỗ Anh Hào cũng không có quá mức thù hận, chỉ là tên này hắn đơn thuần không thích mà thôi.
Ngày đó xô xát tại Nghênh Phượng Lâu là Đỗ Anh Hào tên kia cố ý sắp đặt chứ làm sao có thể trùng hợp đến vậy.
Rõ ràng biết đám công tử ca kia cả thực lực lẫn hậu trường đều so không được Đỗ Anh Vũ, bọn hắn xông tới chỉ có nước chịu chết, thế nhưng Đỗ Anh Hào chỉ vì muốn một cơ hội tiếp xức với Đỗ Anh Vũ mà thí bọn hắn.
Đỗ Anh Hào tên này biết vì mâu thuẫn giữa Đỗ thị bản gia với Đỗ Tướng nên không thể dùng cách bình thường tiếp cận, cho nên nghĩ muốn dựa vào việc đứng ra giải quyết mâu thuẫn “tình cờ phát sinh” để ghi điểm trong mắt Đỗ tiểu tử?
Ha ha.
Cách làm này vừa ích kỷ lại vừa ngu xuẩn!!
Một kẻ sẵn sàng đẩy anh em bạn bè vào chỗ bất lợi để tìm cơ hội tiếp cận một người khác như hắn, Đỗ Anh Vũ xưa này khinh thường vô cùng.
Thà tên này đến thẳng chỗ của Đỗ Anh Vũ, thẳng thắn nói ra mục đích, sau thì cả hai ngồi lại đàm phán lợi ích bên trong thì ít nhất còn để lại cho Đỗ tiểu tử một ấn tượng không tồi. — QUẢNG CÁO —
Đằng này thì... thôi bỏ đi.
Đỗ Anh Vũ cũng chẳng muốn nói nhiều về hắn, liếc sang chỗ Dương Đoan Hoa cười cợt đổi chủ đề, nói:
- Hoa tỷ, chưởng pháp lúc nãy ngươi dùng để đánh người thật tốt, từ góc độ lẫn kình lực khống chế gần như hoàn hảo, thật là khiến ta mở rồi gì tầm mắt...
Dương Đoan Hoa vểnh mũi lên trời, tự đắc đáp:
- Đó gọi Phong Miêu Miên Chưởng, độc môn của Dương Đoan Hoa ta!
Phong Miêu Miên Chưởng?
Nhìn Đỗ tiểu tử chớp mắt nghẹt mặt, Dương Đoan Hoa tiện đà khoe mẽ liền làm tới, nàng đơn giản giảng giải.
Dương thị tồn tại lâu đời, bên trong cũng có trấn gia võ học, nổi tiếng nhất phải kể để Dương Gia Hổ Chưởng.
Hổ Chưởng dương cương mãnh liệt, là sự kết hợp của Thiết Sa Chưởng cùng Hổ Hình Quyền, xưng tụng Hoả Hổ Thiết Chưởng.
Có một biến thể khác, giảm đi mãnh lực, tăng lấy tốc độ, gọi Lôi Báo Phi Chưởng.
Đáng tiếc loại công pháp này truyền nam không truyền nữ, Dương Đoan Hoa từ nhỏ thấy đã thèm mà không thể động vào được, nàng liền tự mình sáng tạo ra một biến thể khác nữa của Hổ Chưởng, chuyển Cương lực thành Nhu Kình, gọi Phong Miêu Miên Chưởng.
Nghe Dương Đoan Hoa nói, Đỗ Anh Vũ tại chỗ tự ngẫm, không thể không đối với tư chất võ học của nàng mà phát sinh ghen tỵ, loại tư chất này nếu như không chết dọc đường thì chuyện nàng đạt Tông Sư Cảnh chỉ là vấn để thời gian.
- Hoa Tỷ quả nhiên thiên tư hơn người, trăm năm khó gặp. - Đỗ Anh Vũ thật lòng khâm phục, cảm khái mà nói.
Dương Đoan Hoa cười khẩy, sau thì nghĩ nghĩ một hồi liền tỏ vẻ khiêm nhường hồi đáp:
- Kỳ thật cái này không phải do ta một mình nghĩ ra, là có tham khảo một vị tiền bối của Dương Gia, nàng mới thật là nữ nhân thiên tài, ta chỉ đơn giản mượn Hổ Chưởng để sáng tạo biến thể, nàng ta chính là một mình tự sáng tạo ra một môn công pháp độc lập, gọi Hạc Chỉ Thiền! Đây mới thật sự là Dương Gia thiên kiêu trăm năm khó gặp.
Ách!
Hạc Chỉ Thiền vậy là xuất phát từ Dương Thị?!
Đỗ Anh Vũ nghe vậy liền sợ hết hồn.
Hắn năm xưa không được Sư phụ dạy võ, thế nhưng cũng từng nghe lão sư kể qua không ít.
Hạc Chỉ Thiền loại công pháp này tương đồng với Thiếu Lâm Nhất Chỉ Thiền của phương Bắc, truy sâu điều tra thì xuất phát đều là Phật môn, đồng tông nhất mạch, chỉ là thêm vào Hạc Hình quyền mà biến đổi uyển chuyển hơn.
Thế nhưng độ âm độc thì tuyệt không kém.
Chỉ pháp này chuyên dụng để phá huyệt, cắt đứt kinh mạnh, tổn thương nội tạng người khác vô hình.
Được Dương Sư xếp vào Đại Việt Ngũ Đại Tà Công, xếp ngang với Huyết Đà La Đại Pháp mà Đỗ Anh Vũ đá từng thấy tại Vô Ưu Tự.
Nuốt lấy một ngụm nước bọn, hắn liền tốt mò hỏi:
- Vị Dương gia tiền bối mà Hoa Tỷ kể là ai vậy? Thật lợi hại!
Dương Đoan Hoa ngập ngừng một chút, nhìn trái ngó phải, sau thì cúi đầu, kề môi vào tai họ Đỗ, thổ khí nói khẽ:
- Nàng gọi Dương Hồng Hạc, ngoại hiệu Độc Nhất Hạc Đỉnh Hồng.
...