Chương 287: Lão Tứ.
Trung tuần tháng 11, Kinh thành mưa thu lất phất, người đi đường cũng vì vậy mà trở nên kém phần náo nhiệt.
Một chiếc xe ngựa lặng lẽ băng qua làn mưa, chỉ để lại phía sau những vệt nước tung toé cùng tiếng “giá, giá” liên tục của tên xa phu.
Ngồi phía trong xe, Phạm Quyên lòng có chút thấp thỏm, đôi tay ôm lấy tiểu hài nhi sơ sinh cuốn trong khăn bông, dùng toàn thân giữ cho em bé không bị sóc nảy mà sợ hãi.
Thời gian trước vì Đỗ phủ không người, nàng là được Đỗ Tướng do sợ một mình buồn bực nên sắp xếp dọn trở về Đỗ gia, hiện tại mặc dù vẫn còn thời gian ở cữ nhưng vì nhớ chồng thế nên vẫn một mình ngồi xe mang con gái trở lại kinh thành.
Phải nói nữ nhân này gan to vô cùng, Đỗ Anh Vũ hẳn cũng được đi truyền một phần từ đây.
Xe ngựa không phải đi về Đỗ Phủ mà một mạch tiến tới Quách Gia, vừa bước xuống xe đã thấy một thân phờ phạc Đỗ Tướng cầm ô đứng tại giữa hai cây cột đá đen trước cổng đợi sẵn.
Vừa thấy người, Đỗ Tướng cùng hạ nhận lập tức vội vã lao ra, che che chắn chắn cho phu nhân cùng tiểu thư bước nhanh chóng bước vào trong phủ, sợ hai mẹ con cảm lạnh, Đỗ Tướng tháo xuống trường bào, tại chỗ khoác lên người Phạm Quyên, tất cả hành động diễn ra trong tích tắc, hắn từ đầu đến cuối đều không nói một lời.
Nhìn thấy vậy, Phạm Quyên có chút xấu hổ, một chút tự trách, cúi đầu khẽ nói:
- Tướng công, xin lỗi, là ta ngang bướng...
Đỗ Tướng một bên che chắn cho vợ, một bên vẫn cố nở nụ cười, nói:
- Phu nhân, không sao, ta hiểu.
Đỗ gia mặc dù là không phải đại tộc thế nhưng bên trong vấn đề phân tranh là vẫn ẩn ẩn tồn tại, Phạm Quyên tính cách ngay thẳng, cùng với Đỗ thị bản gia có chút không hợp, hai bên lời qua tiếng lại xích mích đã lâu, nếu không phải vì bản thân bụng mang dạ chửa quá mức yếu ớt thì hẳn nàng đã đùng đùng mang bụng bầu về kinh từ lâu rồi chứ không phải đợi đến bây giờ.
Hai ngươi coi như là lão phu thê, tâm ý tương thông, chỉ cần liếc nhau nói vài câu ngắn gọn là đủ để hiểu.
Đỗ Tướng nhìn vợ con lòng liền thở dài nhưng cũng có chút vui vẻ, đặc biệt là khi ôm lấy cái sinh mệnh đỏ hòn đang lười biếng ngái ngủ này trên tay, nội tâm hắn dấy lên một niềm vui sướng sâu sắc.
Làm cha 10 năm trước hắn đã từng làm, hiện tại lại được trải nghiệm thêm một lần nữa, cảm giác vẫn hạnh phúc như là lần đầu.
Xuyên qua dãy hành lang dài, tiến vào bên trong chính sảnh của Quách Phủ, tại đó có Quách Công Bình cùng Sùng Hiền Hầu đã ngồi chờ sẵn.
Nhìn thấy hai người này thần sắc không phải quá tốt cùng với chồng mình bộ dạng uể oải, Phạm Quyên mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra, thế nhưng nàng là cảm nhận được sự căng thẳng ở đây, vậy nên cũng chẳng hỏi han thắc mắc gì nhiều, cứ thế ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của Đỗ Tướng.
Phạm thị bế con tiến vào bên trong nội phủ họ Quách, con gái Đỗ Quỳnh Anh đồng thời cũng đang tại đây sẽ cùng nàng bầu bạn mấy ngày này.
Tại bên ngoài chính sảnh, ba đại nam nhân lại cùng nhau bàn chuyện.
Đại Việt thời kì này tổng công có gần 40 châu lộ to nhỏ khác nhau, ở địa phương thì các quan Chi Châu, Chi Phủ gần như là quan phụ mẫu đứng đầu, quyền lực to lớn bao trùm.
Thế nhưng tại Kinh thành phủ Đô Hộ lại khác biệt, ở nơi này đại nhân vật đi đầy đường, cao quan quý tộc nhiều vô số, thế nên quan Chi Phủ ở đây quyền lực thật sự không lớn...
Chứ không muốn nói là nhỏ bé không đáng kể!
Thân là Chi Phủ kiêm Đô Hộ Phủ Sĩ Sư, trách nhiệm quản án vụ tại kinh thư, vụ án của Mạc Hiển Tích Đỗ Tướng cũng sẽ phải phối hợp với Hình Bộ để điều tra, hắn lúc này có chút than thở:
- Kinh thành nước sâu, không cẩn thận một chút liền vạn kiếp bất phục, năm xưa ta nghe không có hiểu, hiện tại liền thấy ngay trước mắt...
Sùng Hiền Hầu thận trọng lắng nghe rồi gật đầu tán đồng, sau thì giống như nghĩ ra điều gì, có phần rùng mình, thấp giọng hỏi dò:
- Nhạc phụ, việc này... liệu có khi nào?
Vừa nói, hắn vừa làm bộ dạng chỉ chỉ ngón tay lên phía trên đầu.
Người trong cuộc nhìn thấy liền sẽ hiểu, ý tứ của Sùng Hiền Hầu tự nhiên là nghi vấn rằng liệu án vụ của Mạc Hiển Tích có khi nào liên quan tới Bệ Hạ...
Dù sao tấm gương Lê Văn Thịnh vẫn còn tại đó.
Đặc biệt là trong quá trình điều tra, Mạc Hiển Tích mặc dù nói là bản thân bị oan, thế nhưng thái độ của hắn từ đầu đến cũng không có kịch liệt, bộ dạng tựa như cam chịu nhận mệnh khiến người khác không khỏi nghi ngờ...
Không hiểu rốt cuộc thế lực nào có thể khiến cho đường đường Mạc Thượng Thư cam chịu đến vậy?!
Đỗ Tướng thì không dám khẳng định, nhưng bảo hắn quả quyết phủ định đi khả năng này thì chính là dối lòng.
Khuôn mặt lộ vẻ phức tạp, hắn thở dài nói:
- Tỷ lệ không cao... thế nhưng cũng không thể bỏ qua!
Nói ra câu này, đột nhiên Đỗ Tướng nghĩ đến cái câu mà con trai hắn ngày trước từng nói:
“Khi dẹp bỏ tất cả những khả năng không thể, thì thứ còn lại, dù khó tin đến đâu nhưng đó chính là sự thật!”
Càng nghĩ, Đỗ Tướng càng cảm thấy lạnh sống lưng, dù sự thật có phải là Bệ Hạ nhúng tay hay không thì có thể khẳng định việc này liên đới không nhỏ, hắn chỉ là nho nhỏ một quan giai ngũ phẩm, liệu có thể gánh nổi hay không?
Quách Công Bình thì sau hồi lâu không nói chuyện cũng đột ngột chen ngang, híp mắt trầm giọng:
- Chuyện lần này, tuyệt không phải do Bệ Hạ!
Hai người còn lại lập tức đưa mắt nhìn sang chỗ họ Quách, im lặng chờ hắn giải thích lý do.
Kết cục chỉ nghe hắn cụt ngủn đáp lại rằng đó là cảm giác của hắn khiến cả hai có chút hụt hẫng.
Kỳ thật Quách Công Bình cũng không phải không có cơ sở, thân là Thái Phó, đứng hàng Tam Công, quyền lực không thua Tể Tướng, thời gian hắn đơn độc bàn chuyện nước cùng Bệ Hạ nhiều hơn đa số người, quân thần tình nghĩa đã lâu, vậy nên từ đó hắn cũng hiểu được một phần tính cách của Bệ Hạ.
Cộng với thái độ kịch liệt của người, họ Quách tin rằng Bệ Hạ thật không liên quan tới chuyện này.
Nghiêm nghị suy xét một hồi, Quách Công Bình cũng khẳng định nói tiếp:
- Theo ta thấy chuyện này tuyệt không đơn giản, Mạc Hiển Tích có lẽ là bị người ám hại, đương nhiên đây cũng chỉ là cá nhân ta suy đoán, hoàn toàn dựa vào trực giác.
Sùng Hiền Hầu gật đầu, tán đồng đáp:
- Ta cũng nghĩ như vậy, Mạc Thượng Thư làm người chính trực, học vấn tinh thông, thông tường lý lẽ, hẳn sẽ không làm việc tư thông ngoại bang, mà nếu có thì hẳn cũng sẽ không ngu xuẩn tới mức để lại chứng cứ cho người dễ dàng tìm ra như vậy.
Đỗ Tướng không quen họ Mạc vậy nên không tiện nhiều lời, thế nhưng cũng là người đi lên từ con đường học vấn, xuất thân thư hương gia tộc Đỗ thị, hiển nhiên cũng không muốn tin người đứng đầu Nho môn có tội, hắn khẽ lắc đầu, thở dài đưa mắt ra phía màn mưa, nói:
- Chuyện này cũng chỉ đành tạm thời gác lại, chờ sau khi thọ lễ của Bệ Hạ kết thúc mới có thể tiếp tục tra xét.
Nhắc đến thọ lễ, Đỗ Tướng lại nghĩ tới việc Bệ Hạ sắp đặt hai vị hoàng tử cùng trưởng công chúa làm người đi sứ.
Chuyện này tự nhiên không phải vui đùa, Bệ Hạ thâm sâu, nhất thời khó dò ra ý tứ, vô hình chung khiến nhóm ba người thuộc Thái Tử Đảng này không biết đâu mà lần.
Sùng Hiền Hầu thì suy đoán đây là Bệ Hạ ném đá thăm dò, để xem hai phe bên nào dám manh động trước, từ đó có thể biết các thế lực tiềm ẩn chân rết của hai phe.
Quách Công Bình ngược lại cảm thấy Bệ Hạ thủ đoạn chỉ e không dừng ở đó, kích phát hiền khích hai bên thì quá thường, e rằng bên trong còn có tính toán sâu xa hơn.
Đỗ Tướng thì chỉ mỉm cười, cảm thấy đơn giản, nói:
- Dù có là thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng cần hệ tới chúng ta, chúng ta chỉ việc đứng giữa ngư ông đắc lới liền đủ.
Mặc cho Bệ Hạ có tính toán gì thì thái độ bao che nâng đỡ cho phe cánh Thái Tử là điều rất dễ thấy, bọn hắn chỉ việc theo sau Bệ Hạ, thuận thế chờ đợi kỳ biến là liền đủ.
Hai người còn lại cũng nhẹ nhàng cười ra, gật gù cho là phải.
Đột nhiên, Đỗ Tướng giống như nhớ ra một vấn đề, hắn nhíu mày quay sang chỗ hai người, mở miệng dò hỏi:
- Chúng ta... có phải hay không mà mức chú tâm vào hai vị hoàng tử mà bỏ qua điều gì đó rồi?
Sùng Hiền Hầu cùng Quách Công Bình quay sang nhìn nhau, nhất thời không hiểu rõ ý của họ Đỗ.
Đỗ Tướng lập tức nhắc nhở cho cả hai chú ta đến một điểm.
Tính cả Thái Tử Dương Hoán thì Bệ Hạ sắc phong tổng cộng là 5 vị hoàng tử...
Hai vị còn lại phải chăng... là quá mờ nhạt rồi!
Suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, xét về tình cạnh tranh của Tam Hoàng Tử cùng Tứ Hoàng Tử, cả Sùng Hiền Hầu cùng Quách Công Bình gần như đều khẳng định một đáp án.
Không thể nào!!!
...
Hắt xì!
Mẹ kiếp, là cái chửi ta!
Tại kinh thành ngoại ô một cái thôn nhỏ, một tên tiểu tử tóc ngắn áo quần quý phái, bộ dạng lấc ngẩng đầu lên trời, một tay cầm một tay quệt quệt cái mũi, tự hỏi trong lòng
Thiếu niên áo tím đi bên cạnh thấy vậy cũng quay sang, mỉm cười hỏi:
- Lão tam, sao vậy? Không được khỏe sao?
Lý Dương Công lắc đầu, nhìn xuống con đương dưới chân của mưa là sình lầy bẩn thủi, sau lại ngước nhìn tay cầm ô giấy Lý Dương Quang, có phần tố khổ nói:
- Đệ không sao, đại ca, chúng ta là còn phải đi thêm bao lâu nữa, từ nãy đến giờ cũng phải chục dặm rồi.
Thật sự hai người bọn hắn đã đi trên cái con đường sình lầy này đã quá lâu rồi, mẹ kiếp, thật không nghĩ tới kinh thành cũng có địa phương như vậy.
Xe ngựa không thể đi, hỏi đường cũng chẳng ai biết, thăm dò mãi cũng chỉ có thể mấy mò đi đến cái chốn đồng không mông quạnh này, Lý Dương Côn thân là hoàng tử, thật cảm thấy cái địa phương này bản thân vốn dĩ không nên đặt chân tới, nghĩ cũng không muốn nghĩ, thế là hắn lại tiếp tục chán nản cằn nhằn:
- Lão đại, đệ thấy hay là huynh dứt khoát làm đi, có đệ theo sau ủng hộ thì Thái Tử vị sao có thể thoát được tay huynh.
Lý Dương Quang vẫn thong dong đều bước đi trong mưa, lúc nghe thấy tiểu đệ nói thì liền bật cười, quay sang lắc đầu:
- Ta đã có ý xuất gia, làm Thái Tử không thích hợp, mà hơn nữa so với ta thì... hắn lại càng thích hợp hơn.
- Hắn? Nhiều năm như vậy chỉ sợ đã sớm phế rồi đi! - Lý Dương Côn nghĩ tới người mà cả hai đang nhắc tới, lòng có chút không tin tưởng.
Đương lúc muốn tiếp tục khuyên nhủ Lý Dương Quang thì thấy Tiểu Hầu Gia đột nhiên dừng lại không báo trước, khiến Tam Hoàng Tử không chú ý liền va phải, thân thể đơn bạc cửa Lý Dương Quang lại khiến cho Lý Dương Côn cảm giác như vừa va phải cột đình, lảo đảo suýt ngã, may mắn được Lý Dương Quang thuận tay đón lấy, nếu không chỉ e ngã ngửa ra sau.
Từ từ ngẩng đầu lên nhìn, đập vào ngay trước mặt hắn là một ngôi nhà đất tồi tàn đơn sơ, cả người hắn liền sửng sốt không thể tin nổi, mà đừng bên cạnh Lý Dương Quang lại không giấu đi vui sướng, thoải mái cười nói:
- Triết kích trầm sa? Không, tại kinh thành phong hoa có thể ẩn nhẫn dấu đi sắc bén, biến mình mờ nhạt đến mức mọi người cũng quên đi sự tồn tại của hắn...
- Ngôi vị kia, theo ta thấy chỉ có lão Tứ hắn mới là người thích hợp ngồi vào hơn hết thẩy!
Vừa khẳng định, Lý Dương Quang vừa rảo bước tiến tới, Lý Dương Côn cũng hấp tấp chạy theo, hai gã thiếu niên bước về căn nhà tồi tàn vách đất trước mắt.
Ai mà nghĩ tới đây lại là nơi ở của một vị Hoàng Tử chứ?
...