Chương 276: Trở lại Đông Hải.
Đông Hải một trận gió biển thổi qua, mang cái mặn mà cùng khí tức lạnh lẽo thấm đến từng khối da thịt, quét những phiến lá tàn cuối thu bay v·út lên tận trời rồi cứ thế cứ thế bay mà đi mãi.
Phụ cận Yên Hưng thành có hai khu cảng, một là cảng sông nằm bên trong nội địa, trên sông Bạch Đằng, gọi Cảng Yên Hưng.
Trước đó Bạch Đằng giang cũng có các loại bến nước, bến thuyền cỡ nhỏ, dùng làm điểm dừng chân cho các thương thuyền đi lại, thế nhưng từ khi Yên Hưng thành được xây dựng, một cảng sông cỡ lớn cũng đã theo đó mà được hình thành.
Đỗ Anh Vũ ngày trước đối với cái cảng này không tiếc tiền xây dựng, coi như đây sẽ là nơi trung chuyển hàng hoá ngược xuôi của các vùng lân cận, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn xây xong thế nhưng nhìn qua quy mô thì tuyệt không kém Thăng Long Đông Cảng.
Cảng thứ hai là cảng biển, hướng ra phía Đông Bắc, thẳng ra cửa vịnh, là cảng quân sự tại Yên Hưng, muốn từ Biển tiến vào lộ Hải Đông hoặc từ những con sông bên trong nội địa tiến ra phía ngoài nhất định phải đi qua cửa vịnh, cụ thể tiến vào khu quan sát tại cảng này.
Khu quân sự trong điểm, người không phận sự tự nhiên không thể nào tiến vào, vậy nên tầm cỡ thế nào người thường là không rõ, chỉ biết một điều rằng...
Không có lớn nhất, chỉ có lớn hơn!
Nếu đứng tại trên bờ nhìn về phía vịnh lúc này, thỉnh thoảng sẽ thấy một vài vệt đen lướt sóng mà đi, nhìn kĩ lại thì thấy đó là những cánh buồm đang cưỡi gió.
Thuyền buồm cánh dơi ngày đó Quách Vân làm ra hiện tại có vai trò như thuyền tuần tra của q·uân đ·ội tại vùng vịnh.
Ban đầu Đỗ Anh Vũ định lấy cái tên Hạ Long quen thuộc đặt cho vùng vịnh cũng như khu cảng này, thế nhưng ngẫm lại thấy cái tên “Long” này có chút phạm huý lại thôi.
Mẹ kiếp, Bệ Hạ tại kinh thành Thăng Long vẫn còn đó, ngươi muốn đặt tên nơi này thành Hạ Long? Muốn tìm c·hết sao?
Một núi không thể có hai hổ, một nước không thể có hai rồng, Đỗ Anh Vũ cũng không muốn mọi người suy diễn hắn là có m·ưu đ·ồ tạo phản, thế là đổi tên chuyện không phải bàn cãi.
Thay Long bằng Vũ!
Vịnh Hạ Vũ... ưm, nghe cũng không tệ lắm.
Cảnh biển buổi hoàng hôn tương đôi lung linh huyền ảo, ánh nắng vàng phủ xuống khiến mặt biển long lanh như những chính kính pha lê đầy mầu sắc.
Đứng tại bên bờ, nữ nhân váy trắng hai tay nắm lấy gấu áo, ngơ ngác nhìn ngắm cảnh biển, một trận gió lại thổi tới khiến nàng có chút lạnh, thoáng rùng mình thế nhưng chẳng hề suy chuyển gì, nàng vẫn một mực đứng đó, lặng lẽ hướng về phía xa.
Nam nhân đứng phía sau toàn thân là Khải giáp vẩy cá màu đen tuyền, trực kiếm ngay ngắn bên hông, tướng tá oai hùng, mặc cho đã từng chuyển chức văn lại thế nhưng cốt cách con nhà võ vẫn còn ở đó, chỉ cần một lần nữa khoác lên chiến bào thì bao nhiêu uy mãnh lại một lần nữa trỗi dậy.
Thế nhưng hiện tại y ngập ngừng...
Một nam nhân từng xông pha trận mạc hiện tại lại ngập ngừng khi cầm một chiếc áo choàng trên tay, ngập ngừng khi không biết làm cách nào để có thể tiến tới chỗ nữ nhân trước mặt và khoác cho nàng tấm áo...
Hít sâu một hơi, Mâu Du Đô lấy hết can đảm, cầm chiếc cái choàng lông tiến về phía Quách Ngọc Như, ho khan một tiếng rồi nói:
- Quách tiểu thư, trời chiều có chút lạnh, hay là tiểu thư...
- Tới rồi!
Quách Ngọc Như con ngươi giãn ra, đột nhiên thất thần bật thốt, chen ngang lời nói của họ Mâu, khiến hắn trong lòng cũng phải thắc mắc “cái gì tới?”
Ánh mắt duỗi theo tầm nhìn của giai nhân, nhìn về phía biển xa, từ cuối chân trời, bóng dáng của một đoàn thuyền mờ ảo đang từ từ hiện lên rõ ràng.
Quách Ngọc Như khuôn dung rạng rỡ tựa hoa nở rộ, con mắt nàng như làn thu thủy chuyển động, liếc sang chỗ Mâu Du Đô lại khiến nội tâm hắn như sóng biển vỗ bờ, giai nhân dường như không để ý gã nam nhân này còn đang ngơ ngác, vẫn một mực vui vẻ nói:
- Tiểu Vũ của ta trở về rồi!
Dứt câu, Quách Ngọc Như cũng nhận ra bản thân có chút thất thố, hơi ngượng ngùng một chút, thu lại vẻ rạng rỡ, chỉ dừng lại mức uyển chuyển duyên dáng thường ngày, thoáng hướng chỗ họ Mâu hành lễ rồi chẳng kịp chờ đợi mà lao về phía biển khơi...
Bỏ lại trên bờ vịnh một gã nam nhân thần hồn tiêu biến, phải một lúc sau mới có thể hoàn hồn tỉnh lại.
Đoàn thuyền của Đỗ Anh Vũ sau bao ngày vận lộn tại biển khơi cuối cùng cũng có thể trở về đất mẹ.
Đứng tại mũi thuyền, nhìn bờ biển còn cách đó không xa, Đỗ tiểu tử bày ra bộ dạng cao lãnh, đưa lưng về phía đám người đang uể oải phía sau, đầy trang bức nói:
- Thấy gì không? Bổn công tử đã đưa các ngươi trở về!! Ta, Đỗ Anh Vũ nói được làm được!
Quách Vân bất chấp hình tượng, ngồi bệt hẳn trên sàn tàu, hai tay chống phía sau lưng, khi nghe thấy lời này, lại nhìn thấy bộ dạng của con hàng trước mắt thì thật sự chỉ muốn rút giày ra ném c·hết hắn.
Đáng tiếc hắn chưa kịp làm thì đã có người tới trước.
Dương Đoan Hoa tuyệt nhiên không nể mặt mũi, lập tức triển lãm kỹ thuật tiểu Dương phi dép, lệ bất hư phát...
Dép cùng đầu v·a c·hạm kêu đốp một cái ròn tan, theo sau là tiếng a ui thất thanh cùng bộ dạng ôm đầu máu lăn lộn của Đỗ tiểu tử.
Họ Đỗ căm tức lập tức chửi đổng, thế nhưng khí nhìn thấy kể ám toán mình lại là nữ ác bá Dương Đoan Hoa thì chỉ biết ngượng nghịu cười hiền, hận ý dồn nén, trong lòng thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông Dương gia một đợt.
Nạn Hải tặc nửa năm trước đã bị Đỗ Anh Vũ quét sạch sành sach, số còn tại không c·hết cũng bị cưỡng ép vào Hải quân hoặc ra đảo đào than, tàn dư cạn bã không đáng nhắc tới, vậy nên một đường từ Vân Hải trở lại Yên Hưng, Đỗ Anh Vũ đám người đi vô cùng an tường.
Thậm chí Dương bà điên còn phát bực, không ít lần muốn h·ành h·ung Đỗ Anh Vũ vì đã làm mất đi cơ hội chém g·iết Hải tặc giải trí của nàng ta.
Đương nhiên hắn cũng không cần mất thời gian cùng nàng phân bua hay nói đạo lý làm gì cho mệt, thuyền của hắn lớn, trốn đi là được.
Đoàn thuyền bước vào vùng vịnh liền giương cờ chữ “Đỗ” lên, khiến đám Hải quân tuần tra đang muốn chặn lại khiển tra liền ngay tức khắc chững lại, rồi tự giác nhường đường cho chiến thuyền cập cảng.
Vài tên lính mới không hiểu đang muốn chạy tới làm việc thì ngay tức khắc bị lão binh phía sau cho ăn một gõ, vừa quay đầu thắc mắc thì đã được nhắc nhở một câu.
Chủ nhân của nơi này đã trở lại rồi!
*
Đứng tại bến cảng, Quách Ngọc Như hai tay áp lên mặt Đỗ Anh Vũ, giống như kiểm tra tiểu búp bê, chốc chốc lại nghiêng sang trái, một lúc lại nghiên sang phải.
Nhìn ngắm từ trên xuống dưới một hồi thì chỉ thấy hắn đen đi chứ không mất đi miếng thịt nào, này này nàng mới thở ra được một hơi, ngay sau đó lập tức nghiêm mặt, quát:
- Tiểu quỷ, nói đi hai ba tháng, kết cục một mạch hơn nửa năm không thấy tăm hơi, ngươi còn biết đường mà trở về sao? Lâu ngày không có gia pháp hầu hạ liền ngứa da rồi?
Ách! Hỏng rồi!
Thấy cô cô thật giận, Đỗ Anh Vũ ánh mắt láo liên, đảo như rang lạc, sau thì bày ra siêu cấp v·ũ k·hí của mình chính là nụ cười siêu manh, bộ dạng siêu khả ái, chớp chớp mị nhãn, nũng nịu nói:
- Cô cô, xa người ta thật khổ, cô cô, ta rất nhớ ngươi...
Một trường đoạn kể lể bán thảm có bao nhiêu buồn nôn Đỗ Anh Vũ cứ thế sổ toẹt ra hết mà không đỏ mặt chút nào, hoàn toàn không để ý Quách Vân cũng như đám người phía sau đang làm động tác n·ôn m·ửa.
Kết bài hắn còn muốn làm động tác chim nhỏ nép người, hai tay giang rộng lao về phía trước, thế nhưng bị Quách cô cô né cái nhẹ, vồ hụt không nản chí, hắn lại muốn triển khai thêm lần nữa, thế nhưng lần này lại bị ánh sắt đằng sát khí phía đằng sau trực diện quét đến, khiến cả người hắn lạnh lẽo mà khựng lại.
Chủ nhân của sát khí tiến lên một bước, Lê Nghi Phượng giọng nói sắc lạnh như đao, liếc còn không thèm liếc Quách Ngọc Như, trực chỉ họ Đỗ mà nói:
- Vũ, ta mệt rồi, đưa ta trở lại nghỉ ngơi đi thôi...
- Đượ...
- Không được!
Quách Ngọc Như lớn giọng át họ Đỗ, liếc xéo hắn một cái xong thì quay sang chỗ Lê Quận Chúa, nhàn nhạt nói:
- Hắn còn có việc, Lê Quận Chúa trong người không khỏe xin cứ về trước đi! Không tiễn!!
Lê Nghi Phượng híp mắt, không chút cảm tình đáp:
- Nơi này là đất của hắn... chuyện của hắn, ngươi quản được sao?
Quách Ngọc Như không nghĩ ngợi nhiều, tại chỗ đáp:
- Ta là cô cô của hắn, tất nhiên là quản được!!
- Nha! Cô cô nha! - Lê thị biến giọng, thể hiện sự khinh miệt thấy rõ.
Họ Quách cũng không vừa, cười nhẹ một tiếng rồi lầm bầm một câu “Lê thị oắt con!”
Nhìn thấy hai nàng tại chỗ xé bức không nể nang ai, Đỗ tiểu tử đứng giữa có chút không thở nổi, ánh mắt nhìn về một bên đang ăn dưa xem náo nhiệt là Dương Đoan Hoa cầu cứu.
Dương thị tại chỗ làm ngơ, đừng đùa, nàng lâu lắm rồi này mới thấy chuyện vui cỡ này, nói bỏ là bỏ sao được.
Quách Vân thì thất thần ngơ ngác nãy giờ, lòng thiếu niên cảm thấy tổn thương sâu sắc...
Trên thực tế hắn mới là họ Quách, hắn mới là cháu ruột của Quách Ngọc Như, vậy tại sao cháu ruột lại không được sự quan tâm như là cháu họ?
Quách tiểu tử nội tâm bỗng nhiên thấy lạnh lẽo, khuôn mặt lộ vẻ nhân sinh không thể luyến, cam phận đứa trẻ không ai thương, chẳng ai yêu.
Thấy hai kẻ này vô dụng, sau cùng ánh mắt cầu cứu của Đỗ Anh Vũ chỉ có thể rơi trên người Đoàn Thiên Hương, tiểu nương tử nhận được tín hiệu SoS này thì thở dài một tiếng, tiến về chỗ Lê Nghi Phượng, miễn cưỡng nhoẻn cười, nói:
- Nghi Phượng, ta cũng hơi mệt, hay là hai chúng ta trở về thành nghỉ ngơi đi.
Lê Nghi Phượng ánh mắt lạnh băng vô tình quét qua khiến Đoàn tiểu thư dựng cả tóc gáy, sau thì chằm chằm nhìn về phía Đỗ Anh Vũ một hồi lâu, thấy hắn vẫn đứng đó giả ngu liền hừ lạnh, quay sang chỗ Đoàn Thiên Hương nói:
- Chúng ta đi!
Đến lúc này Đỗ Anh Vũ mới có thể xoa ngực thở ra được một hơi, mẹ kiếp, cùng với nữ nhân họ Lê này chung đụng một thời gian, Đỗ Anh Vũ cũng dần dần nhận ra, bà nương này cái gì cũng tốt, hình tượng gần như là Ngọc nữ hoàn mĩ, thế nhưng ẩn ẩn trong đó là một Yandere ngầm...
Thật là làm cho người ta vừa mê luyến vừa sợ hãi mà!
Quách Ngọc Như lúc này cũng đã thu về nanh vuốt, vẻ nhã nhặn thục nữ lại hiển ra, Đỗ Anh Vũ huých nhẹ tay nàng, cười cười hỏi:
- Cô cô, ngài biết xem bói sao? Sao biết hôm nay ta trở về vậy?
Lườm hắn một cái, nàng thẳng thừng đáp:
- Ta là cô cô của người, ta tự nhiên biết...
Nói xong liền quay mông bỏ đi, hại Đỗ tiểu tử vội vã đuổi theo phía sau, kêu gọi cô cô đợi ta!
Mâu Du Đô giống như người thừa cũng đứng đó nhìn theo hai người rời đi, thật ra câu hỏi ban nãy của Đỗ Anh Vũ hắn là biết đáp án.
Đơn giản thôi.
Vì nàng ngày nào cũng đứng tại bờ biển đợi ngươi trở lại mà!
...
Đoàn người của Đỗ Anh Vũ tại bở biển tạm biệt, chia ra mỗi người đi một ngả, xem như một dấu chấm tròn kết thúc cho chuyến đi lần này.
Đỗ Anh Vũ lúc này cũng đang sóng vai với Quách Ngọc Như, liếc nhìn hai bên thấy không có người thì đột ngột dùng tay che miệng, thấp giọng hỏi:
- Cô cô, ngài có thấy trong lãnh địa gần đây có người nào lạ mặt không? Chính là cái loại hình nam nhân tàn khuyết ý!
Nam nhân tàn khuyết?!
Quách Ngọc Như nhíu mày suy ngẫm, thời gian gần đây Yên Hưng phát triển nhanh chóng, dẫn đến dân cư các vùng lân cận tiến về rất đông, thượng vàng hạ cám loại nào cũng có, đám khuyết tật tàn chi tự nhiên cũng không thiếu.
Chỉ là nàng không biết tại sao Đỗ Anh Vũ lại hỏi về đám người này, nghĩ nghĩ một chút, nàng liền đáp:
- Yên Hưng quả thật cũng có khá đông người tàn khuyết, nếu ngươi cần, ta lập tức cho người truy quét mang về cho ngươi.
Nhận thấy nàng hiểu sai ý mình, Đỗ Anh Vũ lắp tức lắc đầu giải thích:
- Không phải đám người khuyết tật đó, là kẻ tàn khuyết kiểu các... kiểu thiếu mất cái ấy ý!
Thấy tên này lại lên cơn dở hơi khoa chân múa tay, Quách Ngọc Như cảm giác mình giống như đang bị người đánh đố, phải mất một lúc sau nàng mới hiểu Đỗ Anh Vũ là đang muốn tìm nam nhân tàn khuyết cái gì, thục nữ thoáng đỏ mặt, tại chỗ vỗ vào đầu họ Đỗ cái đét, cả giận quát:
- Thái giám thì nói thái giám, còn bày đặt úp úp mở mở...
Sau thì nàng nghiêm túc lại, nói tiếp:
- Tạm thời thì không có, thế nhưng trong triều có thông tin truyền tới, sắp có thánh sứ tới đây, ngươi hẳn sẽ rất nhanh được gặp một vị.
Đỗ Anh Vũ nghe xong liền lấy làm lạ, ngoái đầu lên hỏi lại cho kĩ:
- Cô cô, ngài có chắc không? Vì ta có thông tin là lão Nội thị bên cạnh Bệ Hạ hẳn là đã đến Yên Hưng rồi.
Quách Ngọc Như cau mày, quả quyết đáp:
- Ta có thể khẳng định, Đại Tổng Quản không ở Yên Hưng!
Nàng là dám khẳng định điều này, vì đơn giản...
Bất cứ một Tông Sư cường giả nào bước vào Yên Hưng đều không qua được mắt của nàng!
Thấy Quách Ngọc Như đã nói như vậy, Đỗ Anh Vũ hắn cũng chẳng còn gì để mà nói nữa.
Hai người cao thấp sóng vai, trở về phía doanh trại, trước mắt hắn vẫn còn một số việc cần xem xét, chưa thể trở lại nghỉ ngơi ngay được.
Đỗ gia ta quả nhiên số khổ mà!
Cùng thời điểm, tại khu vực giáp giới giữa Lạng Châu cùng Hải Đông lộ, một chiếc xe ngựa bốn bánh bó trí đơn giản đang vội vàng lao nhanh trên đường.
Đường tại khu vực này xóc vô cùng, người thường đi nhanh như vậy thì chắc ruột gan hẳn là đều bị quặt thắt lại, thế nhưng bên trong xe ngựa hiện đang có ba người tọa hạ, mỗi người ngồi một dáng vẻ khác nhau, điểm chúng chính là bộ dạng đều bình yên như không, thậm chí kể cả lúc xe và vấp nẩy cả lên khỏi mặt đất thì cả ba người này đều giống như thi triển thiên cân trụy, người đặt tại xe không suy chuyển chút nào.
Một trong ba người có dáng vẻ tựa như một lão ăn mày, nhe ra cái răng vàng khè, lão cười cợt nói:
- Ta nói, ý tưởng xe bốn bánh thật là diệu, rộng rãi thoái mái, cảm giác ngồi duỗi chân bên trong rất không tệ nha.
Lão ăn mày cả người ngoài ra, hình tượng xấu xí vô cùng, trong khi đó, ngồi khép nép tại một góc là lão thái giám, thấy lão ăn mày khen xe hay liền xu nịnh cười hùa, nói:
- Lão tiền bối nếu thích, tiểu bối có thể tặng lại cho ngài.
Sau lại liếc sang lão nhân đang tọa thiền còn lại, cẩn thận nói:
- Dương Sư... còn ngài thì sao?
Lão nhân gọi Dương Sư từ từ mở mắt, hoá ái đối với lão Nội thị đáp:
- Cảm tạ ý tốt của Tổng Quản, bần đạo... không cần rồi!
Lúc này không khí trên xe rất bình thản, thế nhưng lão Nội thị cả người đều mướt mát mồ hôi.
Dù không phải cố ý thế nhưng áp lực vô hình từ hai lão nhân còn lại khiến lão thái giám muốn thở cũng khó, thật không thể nghĩ tới có một ngày đường đường một Tông Sư cao thủ như lão lại bị khí tức vô tình của người khác ép đến không thở nổi như thế này.
Đại Tông Sư cảnh triệu người có một, trong đời có thể gặp được một vị đã là phúc phận, thế quái nào lại để cho lão Thái Giám va phải, thậm trí không chỉ là một mà lại là đến tận hai vị trong cùng một ngày.
Thật không biết chuyến đi này là phúc hay là họa đây?
...