Chương 267: Gia sự.
Khoảng hơn 100 năm về trước, tại phía Bắc Trung Hoa từng diễn ra một cuộc đại chiến kinh thiên động địa.
Cụ thể là mùa thu năm 1004, tại lưu vực phía Bắc sông Hoàng Hà, vua của tộc Khiết Đan, Liêu Thánh Tông Gia Luật Văn Thù Nô mang theo 20 vạn quân nam hạ, chịu trách nhiệm lĩnh quân là tướng Tiêu Thát Lãm, cuộc chinh phạt ban đầu vô cùng thuận lợi, công thành đoạt đất như bẻ cành khô, thế không thể đỡ.
Tin thất trận liên tiếp báo về thành Biện Kinh khiến lòng người Tống hoang mang tột độ, vua Tống thời bấy giờ gọi Tống Chân Tông Triệu Hằng đính thân đến cửa, xin cao kiến của Tế Tướng Khấu Chuẩn, Khấu Chuẩn khuyên vua thân chinh ra trận, đốc xúc quân uy, sĩ khí ra tăng, quân Tống sẽ tất thắng.
Quả nhiên khi Tống Vương nghe theo lời Khấu Chuẩn, ngự giá thân chinh, sĩ khí quân Tống như được thêm buff gia tăng gấp bội, Trương Hoàn Xạ g·iết Tiêu Thát Lãm, Dương gia tướng toàn thắng quân Liêu, có thể xem như đây là thời kì vàng son của q·uân đ·ội Tống Triều.
Trận này Tống quân thắng lớn, đương nhiên mọi chuyện sẽ không có gì đáng kể nếu Tống Vương không phạm vào một sai lầm ngu xuẩn, đó là ký kết Hoà Ước Thiền Uyên.
Lúc đó, Khẩu Chuẩn thấy quân Tống thắng thế, khuyên vua nên nhân cơ hội mà ép tới, buộc Liêu xưng thần, nhượng lại hai vùng Yên, Vân mà xưa kia đã mất vào tay người Liêu.
Thế nhưng Tống Vương lại cảm thấy việc binh đao lúc này đã đủ, không muốn đánh tiếp nữa, vậy là gọi Tào Lợi Dụng đi sứ sang Liêu, ký Hoà Ước Thiền Uyên, nôi dụng nơm na là muốn cùng Liêu Vương hoà cả lang, ai về nhà nấy, biên giới vẫn như trước, Tống xứng anh, Liêu xưng em.
Nếu đã xưng anh em thì Tống Vương sẽ gọi Liêu quốc Tiêu thái hậu là cô, vậy nên hằng năm Tống sẽ tặng cho Liêu 10 vạn Lạng bạc, 20 vạn xúc lụa cho Liêu Quốc xem như Tống Vương hiếu kính cô.
Con mẹ nó!
Thắng trận vẫn mất tiền, thậm chí còn là mất hằng năm, đúng là thánh nhân tái thế, người thành công không đi đường thường!
Nói tóm lại Tống muốn dùng tiền mua bình an, Tống Quốc rất giàu, chút tiền này bọn hắn lo được, 10 vạn lạng bạc hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến ngân khố quốc gia, 20 vạn xúc lụa còn chưa bằng 1 phần 10 số lụa sản xuất ở Hàng Châu hằng năm, tính toán theo kinh tế thì chi phí bỏ ra cho c·hiến t·ranh còn nhiều hơn gấp chục lần như vậy, thế nên cái giá này vào thời điểm bấy giờ là chấp nhận được.
Nhìn qua thì rất ổn phải không?
Một bản hoà ước này đổi lại được hoà bình trăm năm giữa hai nước, mọi người ai nấy đều vui vẻ...
Thế nhưng quân Tống không biết đó cũng là cơ hội duy nhất để cho bọn hắn có thể lấy lại được hai vùng Yên, Vân đã mất.
Và cũng không biết rằng chính cái hoà bình trăm năm này lại vô tình khiến quân Tống lâm vào tình trạng “võ bị giai phế.”
Việc đánh trận tương tự như rèn luyện cơ bắp, muốn mạnh mẽ cần rèn luyện thường xuyên, việc bãi chiến bỏ binh sau ba đời vua vô hình trung khiến q·uân đ·ội nhà Tống tại Hà Bắc cùng Phủ Khai Phong trở nên chểnh mảng hoặc không được trọng dụng, cộng với rất nhiều nguyên do bên lề khác khiến Tống Triều Võ giai gần như bị phế toàn bộ.
May ra là có quân tại vùng Thiểm Tây là còn cùng quân Tây Hạ thường xuyên v·a c·hạm, trao đổi chiêu thức nên còn có chút dùng được.
Địch Thanh, danh tướng cuối cùng của Bắc Tống cũng từ có “lò luyện” này mà ra.
Thế nhưng không có hai vùng thảo nguyên Yên, Vân, Tổng Triều diện tích lớn là thế nhưng hoàn toàn không có nơi chăn thả dưỡng mã, mã kị thiếu thốn tự nhiên kỵ binh cũng yếu kém, nếu trực tiếp v·a c·hạm với kị binh phương Bắc thì đúng là lấy trứng chọi đá.
Tống Triều không phải ai cũng là kẻ ngu, tất nhiên bọn hắn biết điều này, nhưng cũng chẳng thể làm được gì, giao chiến với nhà Liêu quân Tống phải có thành cao hào sâu mới có thể miễn cưỡng chống lại, nếu bỏ đi lợi thế này, mang quân phạt liêu thì chẳng khác nào hành động t·ự s·át.
Thế nên suốt bao lâu này, việc duy nhất Tống Quốc có thể làm được chính là kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, mà cuối cùng 5 năm trước, bọn hắn đã nhìn ra được một cơ hội.
Năm 1115, có một kẻ gọi Hoàn Nhan A Cốt Đả vốn là một thủ lĩnh của một bộ tộc phiên thuộc của Triều Liêu đã đứng lên, thống nhất tất cả các tộc Nữ Chân, lập ra nước Kim, tuyên chiến với Liêu.
Nhà Tống cảm thấy đây là một cơ hội không thể tốt hơn để lấy về hai vùng Yên, Vân cũng như trả lại mỗi khuất nhục bảo lâu nay nước Tống phải chịu, vậy nên đã cho sứ giả ngấm ngầm sang Kim, kết tình đồng minh với tộc Nữ Chân, tính kế cùng nhau phá Liêu.
Do hai nước bị ngăn cách bởi địa lý bởi Liêu, đôi bên phải đi lại thông qua đường biển tại Bột Hải, thể nên cái liên minh này được gọi là...
Hải Thượng Chi Minh hay liên minh trên biển.
Xua hổ nuốt sói vốn là một kế hay, thế nhưng mưu kế là vật c·hết, người mới là vật sống, nhà Tống liệu có thể kiếm chế được con Hổ này sau khi con sói bị cắn c·hết hay không lại là một câu chuyện khác.
Đỗ Anh Vũ là kẻ xuyên việt, nếu lịch sử không đổi thì Tống triều sẽ hiểu thế nào là dưỡng Hổ di họa, phải chịu một nỗi nhục khủng kh·iếp chưa từng có trong lịch sử.
Tất nhiên đó là chuyện của tương lai, hơn nữa cũng chẳng liên quan mẹ gì đến hắn, hắn lúc này chỉ cần biết liệu mình có thể lợi dụng được chút gì từ chuyện này hay không mà thôi.
Tại toà đình viện của Liêm Châu huyện nha phủ, tiếng quân cờ nện xuống bàn cờ gỗ phát ra những thanh âm lạch cạch, Đỗ tiểu công tử bạch y phanh ngực, tóc dài tán loạn, bộ dạng giống như một thiếu niên cuồng sĩ, không thể không nói khuôn mặt xinh đẹp chính là lợi thế, dáng vẻ tuỳ tiện cũng rất tiếu sái.
Mà lúc này hắn lúc này đang cùng người giao cờ, trận thế tán loạn, bản thân cũng mất tập trung giống như người trên mây.
Tóc ngắn hồng y nữ tử phía đối diện nhận thấy tên này vừa đánh sai một nước, nàng liếm môi như mãnh thú nhìn thấy con mồi, nhân lúc Đỗ Anh Vũ còn chưa kịp để ý thì nện xuống quân cờ đen cái độp, hi ha hí hửng nói:
- Lần này để xem tiểu quỷ đầu người chống đỡ thế nào?
Ách.
Đỗ Anh Vũ lúc này mới từ trong cơn mê tỉnh lại, nhìn xuống bàn cờ thấy Dương Đoan Hoa thu lấy của mình một mảng lớn quân cờ thì lập tức hoảng, cười bán manh, bẽn lẽn nói:
- Hoa tỷ, nước đó ta sai, xin đi lại...
- Nằm mơ, không có cửa, hắc hắc, tiểu quỷ, xì tiền ra đây... - Dương nữ lưu manh lúc này nào còn phong độ nữ tướng, nàng bộ dạng cùng nữ chủ sòng bài tại Hồng Phường giống y xì đúc, nuốt được của người tất sẽ nuốt cả xương.
Họ Đỗ cũng cố gắng thử tử cứu một hồi những cũng chẳng được bao lâu thì vàn cờ tỷ đệ “vui vẻ” kết thúc, Đỗ Anh Vũ cắn răng móc ra một tờ ngân phiếu, nước mắt ngắn nước mắt dài ném về phía nữ d·u c·ôn.
Hắn là đại lĩnh chủ... chút tiền cỏn con này hắn là để tâm sao....
Nhưng mà con mẹ nó, cay thật!
Nữ nhân tóm lấy tờ ngân phiếu thì đút ngay vào khe ngực lớn, vui vẻ khiến hai bên sống mũi nàng phập phồng, đưa mắt Phượng liếc con hàng đối diện đầy khiêu khích thể muốn nói “tiểu tử, lại tới a!”
Đứt ruột quặn gan một hồi, Đỗ Anh Vũ thở dài một hơi, nhìn nữ nhân tóc ngắn, cất tiếng hỏi:
- Hoa tỷ, ngươi ngàn dặm xa xôi đến đây gặp ta không phải chỉ để đánh một ván cờ chứ?
Dương Đoan Hoa híp mắt nhìn hắn, tiếu dung vẫn còn nhưng ý vị đã khác, sặc mùi uy h·iếp nói:
- Tiểu tử ngươi gan cũng lớn thật, chuyện ngươi làm mà đến tai Bệ Hạ thì có trời mới cứu được ngươi...
Nuốt một ngụm nước bọt, giống như nữ nhân điên này nói, nếu để toàn bộ chuyện phương Bắc lộ ra ánh sáng thì kết cục của hắn e rằng chẳng lành, Đỗ tiểu tử lập tức bày ra khuôn mặt xu nịnh, đối với nữ nhân họ Dương bén lẽn nói:
- Hoa tỷ, chúng ta hẳn không phải là người ngoài, tỷ sẽ không nỡ nhìn ta rơi vào thảm cảnh chứ?
Dương Đoan Hoa liếc xéo, lập tức đáp:
- Xin nhờ, ngươi họ Đỗ, ta họ Dương, chúng ta chính là người ngoài, ngươi thế nào liên can gì tới ta?
- Mẹ kiếp! Ngươi sống trong Biệt Viện của ta cả năm trời, hiện tại liền trở mặt không nhận thân sao? - Đỗ Anh Vũ tại chỗ lật bàn quát.
Dương Đoan Hoa mặt dày mày đánh, nàng từ tốn nhấp ngụm trà, không nhanh không chậm, tự tốn hồi đáp:
- Ta là ở chăm sóc Lý lão gia tử, liên quan chó gì đến người?
- Nhưng đấy là nhà ta...
- Ngươi đi một vòng Thăng Long hỏi xem, ai không biết Minh Nguyệt Biệt Việt là của Lý lão, cùng với nào có một xu quan hệ?
- Mẹ nó, người không nói lý lẽ!!!
Nữ nhân họ Dương cười khẩy một tiếng, trực tiếp giơ lên nắm đấm, khua khua vài vòng nói:
- Đây chính là lý lẽ của ta.
Nuốt một ngụm nước bọt, đối phương chơi đến chiêu này thì Đỗ Anh Vũ chỉ còn nước quỳ xuống, đánh không lại, nói lý không nghe hắn đã không còn gì có thể nói, chỉ còn biết nuốt hận vào tim, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?
Nữ nhân tóc ngắn nhấp nháy đôi mắt phượng, đưa ngón tay quệt quệt bờ môi cặng mọng, cười mỉm nói:
- Thêm tiền!!
Thời gian mặc cả số tiền bịp miệng nữ nhân hám tài này ngốn mất của Đỗ Anh Vũ gần nửa giờ.
Cũng may nàng ta còn biết điểm dừng, nếu không Đỗ Anh Vũ thật sự bị nàng t·rấn l·ột đến quần lót cũng không còn mất.
Sau khi thỏa mãn được kẻ trước mắt, họ Đỗ bộ dạng tiêu điều, đứng đó như cành dương liễu xơ xác trong gió thu, cảm tưởng nhân sinh không thể luyến, nói chung là quá mức chán đời.
Dương Đoan Hoa đếm tiền xong xuôi thì tiến tới vỗ vỗ vai hắn, cúi đầu thấp giọng nói:
- Của đi thay người, không việc gì phải buồn, lần này đến tìm ngươi có vài chuyện ta phải nghiêm túc nhắc nhở ngươi...
Khuôn mặt bỡn cợt của nàng cũng từ từ biến mất, giọng điệu nghiêm nghị, nàng nói:
- Lão gia tử ở nhà biết ngươi thể nào cũng sẽ làm loạn, muốn ta đến tóm ngươi lại đang tiếc chậm một bước, mà cũng thật không ngờ gan ngươi lớn đến mức này, chuyện này ngươi thật dám nhưng chẳng vào sao? Mẹ kiếp, hiện tại lập tức theo ta về kinh!
- Về kinh? Về làm gì? - Đỗ Anh Vũ mặt ngơ ra, hỏi ngược.
Dương Đoan Hoa biết là con hàng này hẳn là đã quên lúc chuyện lúc trước dặn dò hoặc bản thân hắn sớm bỏ ngoài tai từ lâu, không quanh co nhiều, nàng trực tiếp nói thẳng cho hắn:
- Mừng thọ của Bệ Hạ sắp đến, ngươi không thể không có mặt, hiện tại không còn thời gian nữa, lập tức theo ta trở về.
Cái đệt!
Hắn là thật quên mất chuyện này!
Năm ngoái Ma Sa chiến sự khiến tiệc mừng thọ của Bệ Hạ phải dời đi, năm nay không có việc quan trọng, tất nhiên phải làm, không những thế còn phải thật long trọng, làm dáng cho đám ác lang xung quanh Đại Việt nhìn thấy còn rồng này sau c·hiến t·ranh vẫn còn rất mạnh, ngã không nổi, đừng có sinh chủ ý ngu xuẩn...
Đỗ Anh Vũ thân là Tiết Độ Sứ thủ biên ải, trừ khi là có chiến sự còn nếu không thì hắn nhậm chức năm đầu, không thể không trở về báo cáo thành quả công tác, đây là luật bất thành văn...
Về lý là như vậy, về tình thì hắn thân là môn sinh duy nhất của Bệ Hạ, mừng thọ sư phụ hắn là dám không về sao?
Không bị lão nhân cho người đánh đến tận cửa, bắt trói mang về mới là chuyện lạ...
May mắn lần này có Dương Đoan Hoa chạy tới nhắc nhở, không thì nguy to.
Lúc này Đỗ Anh Vũ thật không thể không trở về rồi!
Dương Đoan Hoa nhìn tên này bộ dạng thở ngắn thân dài thì buồn cười, vung chân sút một phát vào mông cho hắn tỉnh lại, nàng cười cười nói:
- Lại nói, mẫu thân cùng tỷ tỷ ngươi lúc này cả hai hẳn đều đã sinh hạ rồi, ngươi biền biền mất hình mất dạng cả năm trời, không nhân lúc này trở lại thăm nom, ngươi xem ngươi như thế có được không?
What?
Lời Dương Đoan Hoa đinh tại nhức óc, Đỗ Anh Vũ nghe xong thì cả người mộng bức...
Chuyện này... con mẹ nó hắn cũng là quên mất.
...
Cùng thời điểm Đỗ Anh Vũ đang vội vội vàng vàng triệu tập thuộc hạ bàn giao công việc cũng như khăn gói quả mướp chuẩn bị về kinh thì ở một nơi xa xôi khác, cũng có hai nữ nhân đang trên đường chuẩn bị về nhà.
Từ lúc rời khỏi Giang Nam, khinh thuyền của Hỗ Gia ngược dòng Đại Vận Hà, ngày đi hơn chục dặm, một đường lệch Bắc tiến về Phủ Khai Phong.
Nói về lịch sử Đại Vận Hà thì tiền thân của con kênh này là có từ thời Xuân Thu, năm đó Ngô Vương Phù Sai mang quân Bắc phạt, y đã hạ lệnh đào một con kênh để vận chuyển binh lính, lúc đó gọi là Hàn Câu.
Nhưng Đại Vận Hà chỉ thật sự hoàn thành vào thời nhà Tuỳ, Tuỳ Dạng Đế lúc đó không tiếc sức dân, mở rộng Đại Vận Hà, đả thông liên kết rất nhiều con sông cũng như hệ thống sống lớn, có thể kể đến như Hải Hà, Hoàng Hà, Giang Hoài, Tiền Đường, Trường Giang... cái tên Đại Vận Hà đa phần là được gọi ở khu vực phía Bắc, còn tại lưu vực phía Giang Nam thì được gọi là Giang Nam Hà.
Đây có thể coi như tuyến đường đả thông nam Bắc, tuyến giao thông huyết mạch quan trọng bậc nhất của các triều đại Trung Hoa từ cổ đại cho tới cận đại, loại kỳ quan này để mà so sánh thì e chỉ có Vạn Lý Trường Thành mới có thể sánh vai về tầm ảnh hưởng...
Vậy mới nói, cái danh Bạo Tần, Bạo Tuỳ chung quy cũng chỉ là các triều đại sau mặc sức chụp mũ bôi nhọ triều đại trước.
Đương nhiên không thể tẩy trắng hào toàn thế nhưng kho xét một các phân minh, công tội rõ ràng thì những công lao của bọn hắn thường sẽ không được nhắc tới hoặc cũng chỉ qua loa không đáng kể, chỉ đến mãi về sau đám Hán dân này mới dần có những nhận thức công tâm hơn.
Không có Tần, Tuỳ đi trước làm gốc, liệu Hán, Đường có thể cường thịnh đến như vậy?
Cái đó thì chỉ có trời mới biết!
Lịch sử chỉ có một, và nó là tuyệt đối, thế nhưng những người chép sử lại chưa chắc chỉ có một và là kẻ khách quan.
Càng tiến đến gần phủ Khai Phong, thủy lộ càng lúc càng lớn, thuyền bè lui tới tấp nập thể hiện ra sự phát triển cực đại của thương vận nhà Tống vào giai đoạn này.
Bên trong boong thuyền, Hỗ Tam Nương đang chổng mông ngủ nướng thì bị những âm thanh ồn ào inh ỏi bên ngoài làm cho bừng tỉnh.
Khuôn mặt nàng nhăn nhó, răng nanh mài kèn kẹt, biểu lộ bực dọc hiện ra rõ mồn một.
Vểnh cái đầu nhỏ hướng lên trên thân thuyền, nàng gọi vọng lên:
- Đức Thúc, làm gì mà ồn ào đến vậy, có đánh nhau sao?
Đáp lại nàng không phải là đám người của Hỗ gia mà là một cái cốc đau đau điếng từ phía sau.
Bất ngờ bị ám toàn, Hỗ Gia cô nàng giật mình kêu a ui một tiếng, ôm đầu nhảy dựng lên, ngoảnh ra phía sau nhìn xem kẻ nào dám xuất thủ đánh lén Hỗ Gia đại tiểu thư thì thấy ngay một bóng dáng yểu điệu quen thuộc đang trừng mắt nhìn nàng.
- Lý tỷ... - Hỗ Tam Nương le lưỡi nhỏ, thấp giọng nói.
Lý Sư Sư đối với bộ dạng không tim không phổi của Hỗ Tam Nương thì chán hẳn, ngón tay trỏ thon dài đặt miệng “xuỵt” một tiếng, ra hiệu bảo nàng im lặng. Hổ Tam Nương hiểu ý gật gật, xuề xoà cười một tiếng rồi chạy tới ôm lấy tay Lý thị, lúc lắc thấp giọng nói:
- Lý tỷ, làm gì mà phải mờ ám như vậy? Chúng ta có phải đi b·uôn l·ậu đâu?
Lý Sư Sư nghe xong liên ôm trán, có chút bó tay với con hàng này, nhưng nàng vẫn phải nhẫn nại nghiến răng nhắc lại cho Hỗ Tam Nương một lần:
- Đại tiểu thư, chúng ta chính là đi b·uôn l·ậu...
...