Chương 257: Tráng tộc hội nghị (1)
Cuối tháng 8, mùa mưa tại Quảng Tây giống như dần có dấu hiệu dừng lại, mưa lớn đã không còn nữa, chỉ còn lất phất vài trận mưa phùn cuối mùa.
Xuyên qua màn mưa, từ phía Đông, một nhóm q·uân đ·ội toàn thân rệu rã lê từng bước tiền trở về Ung Châu thành.
Nhìn bộ dạng đoàn người này không giống như những quân sĩ thường thấy trên phim ảnh, bọn hắn giáp trụ không có, chiến mã cũng không, chỉ là một đám người hoặc cởi trần, hoặc khoác lên thân những tấm áo vải sờn rách rưới, nhìn qua thì giống một đám ăn mày cái bang đang đi tụ họp bang phái nhiều hơn, v·ũ k·hí trên tay bọn hắn cũng muôn hình vạn trạng không đồng nhất, cứ như thể kể nào thích dùng cái gì thì xách theo cái đó, chuẩn phong cách thổ phỉ c·ướp đường đi tụ nghĩa.
Việc Tráng quân trở về nhìn thảm như thể này thì kì thật cũng không thể trách được bọn hắn, bản thân Tráng quân chỉ là nhóm q·uân đ·ội không chính quy, hơn nữa đám người này chính là những người đã đi theo cuộc chiến ngay từ đầu, thể lực sớm đã bị hao mòn, có thể trở lại đã là may mắn, nào còn thời giờ để ý đến hình tượng.
Máu, tro bụi, mồ hồi cũng nước mưa hoà quyện vào nhau, tạo thành một đám vật chất kì dị hoặc vàng hoạch đen bám lên trên da thịt mỗi người, không dọn rửa sạch sẽ thì đám vật chất này sẽ bám càng lúc càng dày, có tính chất tương tự như như áo giáp bùn nhão của lợn rừng.
Lưu Kỷ, Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy ba người là thủ lĩnh của đám người này, trên thân cũng không có bẩn thỉu đến như vậy nhưng cũng không ít hơn là bao, quay đầu nhìn lại đám huynh đệ sức cũng lực kiệt, Lưu lão đầu không khỏi cười khổ, động viên hét lớn:
- Dựng thẳng người lên! Ung Châu thành ơi ngày trước mắt rồi, đừng để tộc nhân nhìn thấy bộ dạng của các ngươi hiện tại lại nghĩ chúng ta thất trận.
Sau một hồi quát tháo, đám người cũng đôi chút cải biến nhưng chỉ được một đoạn đường là đâu lại vào đấy.
Lần này thì lão Lưu cũng triệt để bó tay rồi.
Bọn hắn thật sự là thắng trận... nhưng thế éo nào nhìn đi nhìn lại càng giống như một đám tàn quân chạy loạn thế này?!
Ngược dòng lại một chút, sự tình lại Quý Châu thành diễn ra giống hệt như Đỗ Anh Vũ đã dự đoán, sau khi nhà thờ Tổ bị “quân Tống” đốt, người Dao phẫn uất làm phản quấy đảo cả một vùng, đến lúc Lưu Kỷ đám người đến thì nơi này đã tan hoang một mảng, bọn hắn gần như chỉ giúp đỡ đẩy một tay khiến bức tường lung lay sắp đổ này triệt để té nhào.
Người Dao bọn hắn cũng chỉ c·ướp đi những thứ cần c·ướp, tòa huyện thành xơ xác này bọn hắn không cần, vậy nên Tráng quân nghiễm nhiên trở thành người tiếp quản, Lưu Kỷ bản thân là Tráng tộc Đại Tế Ti, uy tín lớn nên đứng ra liên kết Tráng Dao hai tộc tạm thời liên mình chống Tống.
Đương lúc chuẩn bị cho cuộc phản công của quân Tống thì người của Nguỵ Bàng chạy đến báo tin...
Chiến tranh chấm dứt.
Là một lão tướng kinh nghiệm, Lưu Kỷ sau khi nhận được tin này vẫn cho người ngày đêm cẩn trọng canh giữ phòng khi có biến cố hoặc quân Tống lật lọng, chỉ cho đến khi người của Nguỵ Bàng từ Ung Châu phái đến chi viện cũng như tiếp quản thì bọn hắn mới có thể thở ra được một hơi, lục đục quay trở lại Ung Châu tụ họp.
Nhìn lại đám Tráng quân hiện tại số lượng thuyên giảm, thể lực cũng kiệt quệ, nỏ mạnh hết đà, cả ba người đều gật gù, cảm thấy lúc này ngưng chiến là quyết định đứng đắn.
Đứng trên Ung Châu tường thành, Đỗ Anh Vũ, Nguỵ Bàng cùng Vi Oánh Phi đang giương mắt nhìn đám chiến binh trở lại, trong lòng mỗi người đều có những cảm xúc phức tạp khác nhau, có lẽ biểu lộ bình thản nhất là Đỗ Anh Vũ, hắn đột nhiên quay sang bên cạnh Nguỵ Bàng, nữa đùa nửa thật nói:
- Lão Nguỵ, hiện tại chính là cơ hội, chỉ cần lập tức xua quân ra tiêu diệt đám người này, đến lúc đấy sẽ chẳng ai có thể ngăn ngươi trở thành vua của người Tráng được nữa... thế nào? Có muốn hái quả đào hay không?!
Vi Oánh Phi cũng kiều mị liếc sang chỗ Nguỵ Bàng, nhoẻn miệng cười nói:
- Được đó, thế nào Nguỵ Đại Ca? Chỉ cần có người và ta hợp sức nhất định sẽ tiễn được ba người bọn hắn về chầu trời, có muốn làm hay không?!
Lão Nguỵ gần như không cần suy nghĩ, quay đang lườm một cái khiến Vi thị co đầu rụt cổ, le lưỡi nhỏ, không có nói tiếp nữa, Nguỵ Bàng bản thân lại quay sang nhìn Đỗ Anh Vũ, mỉm cười bất thiện nói:
- Đỗ công tử, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý đồ muốn kích động chúng ta n·ội c·hiến hay sao? Rõ ràng người không có hiểu người Tráng chúng ta cho lắm.
Đỗ Anh Vũ nhún vai, nhàn nhạt nói:
- Không muốn đi thôi vậy.
- Không cần phải thử ta! Ta mà gật đầu đảm bảo lúc trên chiến trường ngươi chắc chắn sẽ đâm sau lưng ta! - Nguỵ Bàng ánh mắt nhìn trở lại đoàn người đang đến, hời hợt nói:
Đỗ Anh Vũ thấy bị bóc mẽ cũng chẳng ngại ngùng, ngược lại cười tươi rói, đáp:
- Lão Ngụy quả nhiên hiểu ta.
Nhìn lại một mặt vô hại Vi Oánh Phi, Nguỵ Bàng dám lấy đầu ra khẳng định, chỉ cần hắn có ý này, Vi Oánh Phi nhất định cũng sẽ phản hắn.
Vậy nên hoà hảo vẫn là tốt nhất.
Trong lúc 3 người nói cười thì đoàn người của Lưu Kỷ cũng đã đến chân thành, sau một tháng ngưng chiến sự, cửa thành Ung Châu cũng coi như được tạm thời được gia cố, mặc dù chỉ là tạm bợ nhưng so với việc để trống không thì đưa tốt hơn rất nhiều, điều này cũng phải cảm tạ đám công tượng mà Cao Nghiêu Khanh đã bỏ lại nơi này.
Cửa thành phía Đông từ từ mở ra, ba người đồng thời đi ra đón tiếp những chiến binh Khải hoàn trở về.
Lưu Kỷ, Nông Chí Hùng cùng Hoàng Anh Huy nhìn thấy Nguỵ Bàng đi đầu tiến ra đón bọn hắn thì cảm xúc cũng trở nên hỗn tạp, nhất thời không biết nói gì cho phải, duy chỉ có Lưu Kỷ lão nhân là sau một tiếng thở dài thì mở miệng nói chuyện:
- A Bàng! Trở về rồi đấy à!!
Ngụy Bàng dáng người nghiêm chỉnh tiến lên phía trước một bước, bỏ lại mấy tên người dưới đang muốn che ô cho hắn ở lại phía sau, chắp tay kính cẩn đáp:
- Đại Tế Ti, ta là đến chậm rồi!
Lão Lưu mỉm cười, phi thân xuống ngựa, nhẹ nhàng nâng hắn lên, vỗ vỗ lên tay hắn, nói:
- Không chậm chút nào! Trở về là tốt rồi!!
Xong xuôi, ánh mắt của lão rời sang người của thằng nhóc đang nhăn nhở ở phía sau khiến con hàng này chột dạ, lão nghiêm mặt, lạnh lùng nói:
- Nhãi con, lần sau không cho phép tự quyết như vậy, cẩn thận không ta bác bỏ danh phận “Thiếu Soái” của ngươi!!
Ách!
Giận thật sao?!
Đỗ Anh Vũ mắt đảo như rang lạc một vòng, sau thì làm tuyệt kĩ bán manh, tiến lên chỗ lão, chớp chớp đôi mắt cười cười nói:
- Lưu Bá, ta biết rồi, lần sau tuyệt không liều mạng như vậy nữa, mọi người mau chóng vào thành đi thôi, bên trong đã chuẩn bị sẵn tiệc tẩy trần chờ đợi các vị...
Đỗ tiểu tử tận lực đánh trống lảng đám người ai ai cũng biết, chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm cười trừ, cũng chẳng thèm bóc mẽ hắn.
Dẫu sao vẫn là thắng trận! Công lao của Đỗ Anh Vũ tuyệt không thể bỏ qua.
Đỗ Anh Vũ dẫn đường, Lưu Kỷ dẫn đầu đoàn người trở lại vào trong thành, giống như chuẩn bị sẵn, đám Tráng quân ở bên trong xếp thành hai hàng đứng ở bên trong vừa thấy người vào là nhiệt liệt hoan hô reo mừng, dùng cảm xúc dâng trào mà chào đón những chiến binh trở lại.
Tiếng hô hào vang dội đột ngột như sấm, rèn vang cả một vùng trời.
...
Gọi là tiệc tẩy trần nhưng kì thật cũng chỉ là bữa cơm đạm bạc, nơi này dù sao vẫn là vùng chiến sự, thời điểm n·hạy c·ảm nên việc tổ chức Yến tiệc linh đình là không thực tế.
Ban đầu Đỗ Anh Vũ là muốn tổ chức Yến tiệc thật sự, đồng thời ầm thầm cho quân mai phục tại cửa Côn Lôn Quan, chỉ cần quân Tống mắc mưu tiến ra bên ngoài liền sẽ lập tức ra lệnh đồ sát.
Nguỵ Bàng ngược lại không cho như vậy là tốt, quân Tráng số lượng hiện tại không còn nhiều, mục tiêu của hắn lúc này chỉ là ổn định lại nơi này chứ không phải cố tình lộ sơ hở để tiếp tục đánh nhau, thỉnh thoảng lão Nguỵ lại liên tục châm chọc Đỗ Anh Vũ ý đồ, nói hắn phải chăng muốn Tráng Tống hai bên đánh đến kiệt quệ để đám người Việt của hắn ở phía nam thuận thế mà lên.
Đỗ Anh Vũ nghe vậy thì cũng chỉ biết ha ha đáp lại, thầm nghĩ lão Ngụy so với Nông, Hoàng hai kẻ kia thì khó chơi hơn rất nhiều.
Kế hoạch của Đỗ Anh Vũ đổ bể, ngoài thành phòng lược vẫn chỉn chu kín kẽ theo lệnh của Nguỵ Bàng, gần như không có Tống quân nhìn thấy mảy may cơ hội hay sơ hở nào cả, để bọn hắn biết khó mà lui về sau Côn Lôn Quan.
Tại huyện nha phủ Ung Châu Thành, một bàn tiệc nhỏ được bày lên, Nông Chí Hùng cùng Hoàng Anh Huy nhìn thấy Vi Oánh Phi cũng ngồi trong bàn tiệc thì tỏ vẻ cẩn trọng, bụng đói cồn cào nhưng cũng không dám động đũa, biểu hiện này khiến cho Vi thị thiếu chút nhảy bổ lên chửi bậy, nói hai tên huynh trưởng không có mắt, chỉ biết nghi ngờ nàng.
Trách không được hai người này cẩn trọng hết mức, Tráng Tộc Độc Phụ Vi Oánh Phi không phải danh hão, đứng bên cạnh nàng người thường cũng không dám hít thở mạnh, sợ vô tình trúng độc từ nàng, dù hai vị tộc trưởng dẫu có là cao thủ đi chăng nữa cũng không dám lơ là không đề phòng, đặc biệt bên cạnh nàng còn có một Nguỵ Bàng âm hiểm khó phòng, cẩn thẩn một chút vẫn là tốt nhất.
Sau cùng lão Lưu vẫn phải đứng lên điều hoà, từ chỗ Vi Oánh Phi tiếp nhận đồ ăn thì không khí mới dịu lại, Lưu Kỷ đảo mắt nhìn một đám trung nhiên ở đây, đột nhiên cảm xúc dâng trào khiến đôi mắt lão có chút đỏ hoe, thở dài nói:
- Năm tháng không tha người, một đám tiểu quỷ ngày xưa ngoảnh đi ngoảnh lại đều đã biến thành một đám trung niên hết cả, ta thì cũng đã đã già, xác tàn cũng sắp chịu không nổi, Tráng tộc mai sau là phải dựa vào các ngươi rồi!
Vi Oánh Phi mặc dù đã luống tuổi nhưng nàng biểu hiện vẫn tựa như thiếu nữ, ỏn ẻn mà nói:
- Đại Tế Ti còn phải sống rất lâu với chúng ta, không cần phải đa sầu đa cảm đến vậy!
Hoàng An Huy cũng gật đầu tán đồng, Nông Chí Hùng thì trầm ngầm hồi lâu, nâng lên chén rượu hớp một ngụm rồi quay sang nhìn Nguỵ Bàng hỏi:
- Lão Nguỵ, về sau ngươi tình thế nào?!
Ngụy Bàng nghe Nông Chí Hùng nói thì có chút bất ngờ, theo ấn tượng bình thường thì họ Nông vốn dĩ phải luôn cùng hắn chống đối với phải, thế nhưng hắn cũng không có thẫn thờ lâu, điềm nhiên đáp lời:
- Thời thế thay đổi, Tráng nhân muốn có không gian sinh hoạt tự nhiên cũng phải thuận theo thế thời mà thay đổi, tất cả cơ chế tổ chức cần phải chính quy hơn. Sau trận chiến lần này, điểm mạnh điểm yếu của chúng ta đã hoàn toàn lộ rõ, nếu lần sau cùng Tống quân đánh trận, bọn hắn tuyệt sẽ không cho chúng ta cơ hội, hoặc nếu phải rời khỏi địa vực Quảng Tây, người Tráng chúng ta gần như không có cơ hội...
Nông Chí Hùng nhíu mày, nhưng không có phản bác.
Sự thật là vậy, người Tràng tự hào vũ Dũng nhưng trên chiến trường vũ dũng chỉ là một yếu tố, nhất định phải có quân kỷ, q·uân đ·ội cần được tổ chức nghiêm chỉnh lại, không thể mãi dựa vào địa hình để mà đánh được, đó không phải kế lâu dài.
Hai người đồng thời bàn luận, cảm thấy q·uân đ·ội hiện tại cần có một người đứng lên rèn luyện lại từ đầu, sau cùng cả hai đồng thời nhìn về phía Lưu Kỷ.
Mãnh Hổ trại chiến binh trong trận chiến lần này biểu hiện cực kỳ vượt trội, thể hiển ra kỷ luật vượt xa Tráng binh thông thường, tất cả đều là một tay Lưu lão rèn luyện, nếu mà là ngày trước Nông Chí Hùng sẽ khịt mũi coi thường thế nhưng giờ phút này hắn là không dám nữa.
Lưu Kỷ biết bọn hắn định nhờ vậy lão chuyện gì, trước khi hai người mở miệng thì lão Lưu đã dành quyền nói trước.
- Ta hiện tại đã có tuổi, chỉ có thể thỉnh thoảng cố vấn một phen, việc theo sát trực tiếp huấn luyện là không thể nào, thế nhưng Chí Cường có thể làm được.
Nông Chí Cường?
Ngụy Bàng ngẩn người ra đôi chút, liếc mắt nhìn sang chỗ Nông Chí Hùng, họ Nông thì thấy lão Lưu chỉ đích danh em trai mình thì ngẫm nghĩ một lát, sau thì gật gù cho là phải.
Nông Chí Cường là theo Lưu Kỷ lâu nhất, tự nhiên có thể thấm nhuần được tư tưởng cũng như hình thức rèn luyện của lão Lưu, hắn chính là người thích hợp nhất.
Chỉ là... Nông Chí Hùng là người của Nông thị, việc mang toàn bộ quần đội của tộc mình giao cho Nông thị là việc tương đối mẫn cảm, kẻ cả khi đám người ở đây có đồng ý thì đám trưởng lão trong tộc chắc chắn cũng sẽ không tán đồng việc này.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời chưa thể quyết thì đột nhiên từ một góc trên bàn, kẻ từ đầu buổi tiệc đến giờ chỉ vùi đầu vào ăn uống là Đỗ Anh Vũ đột ngột lên ngẩng đầu lên tiếng:
- Huấn luyện quân sự sao? Quá đơn giản, đưa bọn hắn xuống Khâm Liêm cho ta là được...
...