Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 229: Liên hoàn kế (38) Thánh nữ thức tỉnh.




- Lão đại, ngài đã bất tỉnh một ngày một đêm rồi!

Vương Nhị Cẩu nhìn Hoàng Thành tỏ vẻ không tin tưởng thì thở dài một tiếng rồi nói.

- Chỉ 1 ngày liền hạ Bạch Châu, làm sao có chuyện như vậy được? - Hoàng Thành giọng thất thanh kêu lên.

Hắn tự nhiên khó có thể tin tưởng, dù Bạch Châu không phải kiên thành, thậm chí huyện thành cũng không phải, nó càng giống ổ bảo sơn trại, một địa điểm đóng quân nhiều hơn, nhưng địa hình nơi đó hiểm thủ khó công như thế nào Hoàng Thành những năm sống tại Hợp Phố, thường xuyên đến đó liền biết rõ.

- E hèm, thật ra... chỉ tốn có nửa ngày mà thôi! - Họ Vương hắng giọng, sửa lại lời của Hoàng Thành.

Cũng không trả treo quá lâu, Vương Nhị Cẩu hắn bắt đầu kể lại mọi chuyện từ đầu cho Hoàng Thành nghe.

Thật ra chuyện này cũng không khó tưởng tưởng, Bạch Châu toàn bộ quân số có hơn 2000 linh tráng thì Quách Phổ đã thiêu gần 1500 tại trận chiến vừa rồi, thế nên vào chính thời điểm đó, Bạch Châu chỉ có trên dưới 500 lính thủ hộ mà thôi.

Vệ Nam đám người cho rằng đây chính là thời cơ tốt nhất để đánh Bạch Châu, nếu để lâu hơn chỉ e quân chi viện từ các thành lân cận sẽ đến, kế hoạch rất nhanh được thông qua, thế là cả đám người lập tức lên đường.

Liêm Châu binh cùng Hoành Châu binh cũng được mời đi theo hỗ trợ, cơ hội báo thù rửa hận cũng như lời hứa phân chia của cải của Tàn Hồng doanh đã đánh động đám người.

Có Liêm Châu binh thông thuộc địa hình, đám Tàn Hồng doanh sau khi khoác lên mình quần áo của đám Bạch Châu binh tử trận thì ngay trong đêm hôm đó đã lợi dụng dung trời tối trở về Bạch Châu, nói là Quách Phổ gặp phục kích yêu cầu tri viện, thành công lừa gạt mở ra cổng trại.

Chuyện tiếp theo chính là một hồi đồ sát máu me mà Vương Nhị Cẩu bản thân cũng phải rùng mình nuốt nước bọt khi nhớ lại, sau một hồi, hắn tự động lược bỏ hơn 1000 chữ khi tả lại cuộc chiến, cuối cùng có phần thấp thỏm nói nốt:

- Lão đại, đám người kia là một đám người điên, ngài không chứng kiến bọn hắn chiến đấu như thế nào đâu, trong bóng tối bọn hắn như đám sói săn mồi vậy... đặc biệt là cái tiểu nương tử áo trắng đó...

Họ Vương đảo mắt nhìn quanh một vòng, thấy không có ai mới che miệng thấp giọng nói tiếp:

- Ta nghĩ... nàng không phải là người! Là sự thật! Không phải ta nói chuyện giật gân đâu, nàng lúc đó trên chiến trường du đãng giống như yêu linh vậy, hai cái đầu của hai tên thủ lĩnh Bạch Châu là chính tay nàng chặt lấy!

Hoàng Thành nhìn gã huynh đệ bộ dạng khoa chân múa tay, sinh động kể lại mọi chuyện liền thở dài, cảm thấy hắn quá nhà quê, quá cô lâu quả văn, không đành lòng nhìn liền mở miệng khai sáng cho hắn:

- Cái mà ngươi vừa kể gọi là thân pháp, trong quân đội chủ yếu tập là thể pháp cùng quân trận, không luyện cái này nên ngươi không biết là phải, đối với đám người hỗn giang hồ thân pháp là rất quan trọng, là cách bảo mệnh số một của bọn hắn.

Vương Nhị Cẩu ánh mắt sáng bừng, kiến thức kì quái này đã được hắn tiếp thu, không kịp che đậy miệng mà lập tức hỏi:

- Vậy tiểu nương tử đó... nàng hẳn là gái giang hồ rồi!

Trả lời hắn là một cái cú đầu đau điếng của Hoàng Thành, họ Hoàng lườm nguýt tên ngu xuẩn trước mắt, bộ dạng như sợ rèn sắt không kịp nói:

- Cẩn thận miệng lưỡi của ngươi, với bản lĩnh của nàng có thể cắt xuống cái đầu của ngươi để chơi đá cầu bất cứ lúc nào đấy!

Vương Nhị Cẩu vội vã bịp chặt miệng mình lại, liên tục gật đầu, Hoàng Thành cũng giải thích rằng cái đó không phải gọi là gái giang hồ mà phải gọi là nhân sĩ võ lâm, người hành tẩu giang hồ!

Hoàng Thành tựa như tiền bối chỉ bảo cho hậu bối, bắt đầu kể cho hắn những câu chuyện mà thời trẻ Hoàng Thành cùng em trai mình Hoàng Tín trải qua khi mới bước vào giang hồ.

Càng kể, mắt của họ Vương càng lúc càng sáng, trong lòng bừng bừng hứng thú, đáy lòng hắn cảm thấy khi nào giải ngũ cũng phải lên phía Bắc, lăn lộn giang hồ một phen mới thỏa.

“Quân đội gò bó thật không phù hợp với con người ta, khoái ta ân cừu, giang hồ phiêu lãng mới là kiếp sống mà Vương Nhị Cẩu ta hướng tới!”
— QUẢNG CÁO —

“Vương Nhị Cẩu ta phải lấy cái tên gì đến hành tẩu Giang hồ bây giờ nhỉ?”

“Cẩu Đại Gia? Không, là Cẩu Nhị Gia?

Dã Cẩu Đạo nhân?

Cẩu Tạp Chủng....”

Vương Nhị Cẩu càng lúc càng để cho trí tưởng tượng vút bay, đắm chìm trong mơ mộng, càng nghĩ hắn càng cảm thấy giấc mộng này hẳn phù hợp với con người của hắn hơn là lăn lộn trong quân ngũ...

Phải nói là hơn gấp vạn lần!

Đương nhiên hiện tại đó chỉ là mơ mộng viển vông của gã lính trẻ, nếu có kể ra hẳn sẽ bị người ta chê cười tới rơi răng.

Nhưng nhiều năm sau thì không còn ai dám cười hắn nữa.

Vì thời điểm đó, mọi người đều phải tôn kính mà hô hắn một tiếng...

Vương Trùng Dương Vương Chân Nhân!!

...

Mặc kệ cái gã đang mơ mơ mộng mộng, Hoàng Thành tự mình đi tuần tra một vòng, thỉnh thoảng đưa mắt quan sát đám người lạ mặt tự xưng là Minh Giáo Tàn Hồng Doanh này.

Theo lời kể của Vương Nhị Cẩu dù không biết có bảo nhiêu phần trăm là thật nhưng khi hắn tận mắt chứng kiến Tàn Hồng Doanh chiến đấu với quân của Quách Phổ trước đó, Hoàng Thành dám lấy đầu khẳng định bọn hắn đều là tinh binh.

Chính xác là phải gọi tinh nhuệ lão binh!

Để có thể nuôi một nhóm quân đội đến cỡ này thì hiển nhiên không phải là kẻ có thân phận tầm thường có thể làm được, đến lúc này Hoàng Thành càng lúc càng càng tò mò về thân phận của Đỗ Anh Vũ.

Không sai, Hoàng Thành mới đi theo Đỗ tiểu tử một đoạn thời gian, chỉ biết hắn cũng thủ lĩnh người Tráng có liên hệ, thậm trí có thể ngồi ngang hàng, nhưng thân phận cụ thể của Đỗ Anh Vũ là ai, đến từ đâu Hoàng Thành hoàn toàn không biết.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tuổi nhỏ lại có thể chung mâm với những trên thủ lĩnh người Tráng thì thân phận chắc chắn là không hề đơn giản.

Là công tử của đại gia tộc?

Quý tộc tiền triều?

Hoàng tử lân bang?

Vô số khả năng về thân thế của họ Đỗ xoẹt qua đầu Hoàng Thành.

Dựa vào đám Tàn Hồng doanh đa phần tóc ngắn nhuộm răng đen, Hoàng Thành đoán bọn hắn chắc chắn không thể là người phía Bắc.

Tục lê nhuộm răng đa phần xuất hiện tại đám người tộc Việt tại phía nam, ở tại vùng Quảng Đông Quảng Tây đều không thiếu, bọn hắn trao đổi với nhau bằng thứ ngôn ngữ mà Hoàng Thành không thể hiểu được, mà hắn cũng không phải chuyên gia ngôn ngữ, nhất thời không đoán được ra đây là ngôn ngữ gì!!

Đột nhiên, Hoàng Thành dừng bước trước một lá Hồng Kỳ thêu Kim Phượng đang phất phới bay, ngẩng đầu nhìn lên trên đó có hai cái đầu người đang treo lủng lẳng, nhưng đó không phải là thứ mà hắn để ý, hắn là để ý cái là cờ kì hoa này.
— QUẢNG CÁO —


- Hoàng thống lĩnh ở đây sao?

Từ đằng sau lưng hắn vọng tới một thanh âm kiều mị, ngoái lại phía sau thì thấy một tiểu nương tử áo trắng váy đỏ đang mỉm cười khoan thai bước tới, Hoàng Thành vội vã chỉnh là thái độ, chắp tay nói:

- Cô nương....

Hoa Nương hướng về hắn nở một nụ cười thiện chí, gần đầu nhẹ rồi đáp:

- Ta họ Từ!

- Từ cô nương!

Tiểu mĩ nhân đứng sóng vai bên cạnh họ Hoàng, ngẩng đầu nhìn lên lá soái kỳ của Đỗ Anh Vũ, nội tâm thật sự không mấy vui vẻ như nàng thể hiện ra bên ngoài.

“Tiểu tử thối! Ngươi thật sự lấy Phượng là soái kỳ sao? Nàng thì có gì tốt?!!!”

Mặc kệ nội tâm đang đay nghiến phỉ nhổ lá cờ trước mắt nhưng bên ngoài nàng vẫn tỏ vẻ nghiền ngẫm thưởng thức, híp mắt cười duyên nói:

- Thật đẹp phải không?

Hoàng Thành tự nhiên không dám phản bác, chỉ từ tốn đáp:

- Đúng vậy, lá cờ thật đẹp, nhưng tại hạ ngu dốt muốn hỏi cô nương một chuyện, cái này là... Con Vẹt sao?

Hoa Nương:...

Trầm ngâm nửa ngày, nàng mới quay sang hỏi ngược lại:

- Tại sao ngài lại nghĩ nó là... con vẹt?

Hoàng Thành ngượng ngùng, hơi khom người đáp

- Cái này tại hạ chỉ đoán mò mong cô nương chớ cười, là vì... là vì công tử có tên là Anh Vũ ( Con vẹt) thế nên ta là đoán...

Hoa Nương nghe thấy vậy thì che miệng cười nghiêng ngả, tiểu cô nương tuổi còn nhỏ nhưng khí tức quyến rũ cứ thế mà tỏa ra không cách nào chế ngự, vũ mị động nhân tâm, bản thân Hoàng Thành là một nam nhân trưởng thành, tâm trí trầm ổn cũng thiếu chút không kiềm chế được mà quỳ xuống dưới chân nàng, phải đến một lúc sau, mĩ nhân mới ngưng lại, híp mắt nói:

- Công tử không phải Vẹt! Công tử là Đại Bàng! Là Kim Sí Đại Bàng!!

“Kim Sí Đại Bàng sao?” Hoàng Thành nghệt ra một lúc.

Có lẽ hắn hiểu lầm...

Ý của Hoa Nương là đang nói về Đỗ Anh Vũ chứ không phải nói về con chim trên lá cờ nhưng đầu óc của Hoàng Thành gần như mặc định cái cái đáp án này.

Đối với hắn là cờ này chính là hình Kim Sí Đại Bàng!
— QUẢNG CÁO —

Minh giáo, Kim Sí Đại Bàng, Đỗ Anh Vũ...

Ba cái cụm từ này cứ thế luân chuyển trong đầu hắn, rồi từ từ nhập lại thành một.

Chẳng có lẽ?!

Hoàng Thành cảm thấy bản thân hắn là đoán ra được thân phận của Đỗ công tử rồi!!

Hoa Nương hoàn toàn không biết gã bên cạch đầu óc lại phong Phú như vậy, vẫn thoải mái cũng hắn thăm dò bắt chuyện.

Hai người đang chuẩn bị trò chuyện thêm một lúc thì đột nhiên từ phía xa có vài tên Tàn Hồng doanh quân sĩ nhanh chóng chạy đến, đối với Hoa Nương thấp giọng bẩm báo chuyện gì đó.

Tiểu nương tử nghe xong liền ngạc nhiên mừng rỡ, vội vàng hỏi lại:

- Là thật sao?

- Bẩm tiểu thư, là thật!!

Nàng ngay tức khắc quay sang chỗ của Hoàng Thành cáo lỗi một tiếng rồi vội vã mang theo tên lính gác rời đi.

Địa phương nàng chạy tới cũng cách đó không xa, là một chiếc xe ngựa xa hoa cỡ lớn, xung quanh là một đám hung thần ác sát của Tàn Hồng doanh cầm đao thủ vệ, ngăn cản bất kì ai có ý đồ dòm ngó vào bên trong, chỉ đến khi nhìn thấy Hoa Nương vội vã đi tới, bọn hắn mới tránh ra một con đường cho nàng bước lên.

Tầm màn được Hoa Nương vén lên, lộ ra khung cảnh bên trong là một nữ nhân vừa mới tỉnh lại sau một giấc ngủ dài đằng đẵng.

Nữ nhân nhìn thấy có người tiến đến liền khẽ cau mày, điệu bộ lạnh nhạt, không vui.

- Mia! Ngươi...

- Vô lễ! Ngươi là ai?

Hoa Nương chưa kịp mở lời thì đã bị nữ nhân kia lạnh giọng quát nạt, không thể không nói nàng ta từ trên xuống dưới, mỗi lời nói cử chỉ đều phát ra một loại khí tức băng lãnh thánh khiết khó tả, loại khí tức này khiến cho người khác không kìm được mà chủ động lui ra đằng sau, chỉ dám từ phía xa ngắm nhìn, kính nhi viễn chi.

Sau khi chứng kiến Hoa Nương giật mình lộ dáng vẻ ngạc nhiên vô cùng, Mia đột nhiên như một quả bóng xì hơi, lại biến chuyển một lần nữa, lần này trở lại với dáng vẻ cô nàng Tây vực ngốc nghếch như xưa, bẽn lẽn cúi đầu, ngại ngùng nói:

- Hoa... Hoa Nương tỷ, ta... ta diễn có đạt không?

Hoa Nương trợn tròn to con mắt, nửa ngày mới từ từ nâng lên ngón cái thay cho câu trả lời, đồng thời lúc này nàng cũng liếc mắt ra bên ngoài, chứng kiến cái cảnh người dân bắt đầu tụ tập thành từng nhóm, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt tò mò nhìn ngắm cái xe ngựa, khuôn mặt lộ vẻ thắc mắc không bên trong xe chứa vật gì thì Hoa Nương nhìn không cười mà vểnh miệng cười, xông tới ôm lấy thiếu nữ Mia còn đang ngượng ngùng, nói:

- Mia! Em thức dậy thật sự quá đúng lúc!