Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 218: Liên Hoàn Kế (27) Loạn doanh.




Đất rừng không bằng phẳng, trên trời ánh trăng mờ nhạt, cách xa vài bước là một màu đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy, Lưu Kỹ rõ ràng muốn nhân lúc tối lửa tắt đèn phát động chiến tranh.

Tống binh đội ngũ phân chia làm 3 mặt tả hữu cùng trung lộ từ từ áp sát toà quân doanh trước mặt, ta đồ bọc đánh hiển lộ rõ ràng.

Phía vòng ngoài doanh trại, một đội Tráng binh đang chịu trách nhiệm tuần tra, sau một ngày hành quân mệt mỏi khiến cả đám đều uể oải, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc công việc rồi trở lại nghỉ ngơi, dù sao sức người cũng có hạn, cố quá thành quá cố mất.

Đột nhiên thấy phía rừng cây có động tĩnh khiên cả đám khựng lại, vừa chăm chú nhìn sang, toan tiến lên kiểm tra một hồi thì gần như ngay tức khắc, liên tiếp những mũi tên bắn ra.

Mũi tên xé gió phát ra âm thanh đến rợn cả sống lưng, mấy tên binh sĩ chỉ kịp giật mình, bật thốt lên” Không tốt!”

Nhưng còn chưa kịp nói câu thứ hai thì tiểu đội này gần như toàn đám người bị găm tên như nhím, nhanh chóng đổ gục xuống, trong đó có một tên vẫn còn thoi thóp không ngã, hắn cố nên thương thế, giơ lên kèn hiệu, đang muốn thổi báo động thì ngay lập tức bị một mũi tên nhanh như thiểm điện xuyên không phóng tới, đâm vào ngay giữa yết hầu của hắn.

Cuối bọn bị hủy, không thể phát sinh sản thành hoặc chỉ có thể nghe thấy những tiền “ọc, ọc”

Máu của hắn xối xả chảy ra như suối, giãy giụa được vài cái rồi cũng ngoan ngoãn trở thành một cỗ tử thi nằm im lìm trên mặt đất.

Lưu Kỹ đứng tại vòng ngoài, buông xuống cây cung trên tay, gầm giọng quát:

- Xông lên! Giết hết đám chó hoang này cho ta.

Mượn nhờ bóng tối, Tống quân binh tốt rất nhanh xử lý xong xuôi vòng ngoài của tráng binh doanh trại, sau thì ồ ạt tấn công vào bên trong.

Cái doanh trại tạm bợ của người Tráng gần như không thể gây khó dễ được chút vào cho quân Tống.

Không có công sự phòng ngự, không có chiến hào, cự mã, sừng hưu... Chòi canh báo hiệu lại càng không có, hệt như một đám người đi dạo chơi cắm trại hơn là một tổ đội hành quân.

Thế nên khi Tống binh tấn công như vũ bão vào tận bên trong doanh trại , lúc này đám lính tuần tra vòng trong của người Tráng mới phát hiện ra vấn đề, còn chưa kịp hô hoán thì một đám người đã lăm lăm vũ khí đã xông tới nơi rồi.

Bị đánh úp bất ngờ, đám Tráng binh các lớp phòng thủ như một tờ giấy mỏng, bị người dùng lực xé nát.

“Địch tập, địch tập!... Có người tấp kích doanh trại!”

Tiếng kêu gào, tiếng kẻng báo hiệu gần như đồng loạt vang lên, Tráng binh quân doanh tựa như nước nóng bị đun đến sôi trào, trong lều trại binh lính còn đang ngủ say thì đột ngột bị đánh thức, nghe thấy tiếng báo hiệu cũng giật mình nhảy dựng lên, có vài kẻ quần áo còn không kịp khoác, để ngực Trần cầm binh khi xông ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lúc này chỉ có một mảnh đen nhánh, đám người nhất thời khó có thể phân biệt địch ta, không rõ ràng có nào nhiêu địch nhân tấn công, chỉ biết rằng có rất nhiều bóng áo đen xông tới giống như thủy triều đen, cuốn bọn hắn vào vòng xoáy chiến đấu.

Tâm lý chuẩn bị không có, đám Tráng binh chẳng mấy chốc liền bị lâm vào hoảng loạn, thậm trí trong đó có không ít kẻ còn tự quay sang công kích lần nhau.

Tống Quân phá doanh nhưng tiến không nhanh, gần như bọn văn ưu tiên việc có thể ổn định định hình.

Trường thương thủ bầy trận dày đặc, thương đâm ra như rừng, bản thân Lưu Kỹ cũng đi bộ xách thương, hướng về mấy tên Tráng binh trước mặt liên nhiếp đâm thương, thương hoa tựa như Quang ảnh loá cả mắt, đám binh tốt không kẻ nào có thể địch lại họ Lưu một hiệp.

Đóng đinh một tên xuống đất, Lưu Kỹ quay đầu, cao giọng gào thét:

- Tất cả giữ vững đội hình! Ta muốn không kẻ nào có thể trốn khỏi nơi này.

Bình thường khi mang qua quân tập doanh mục tiêu sẽ luôn ưu tiên việc hủy hoại quân nhu cùng lương thực của địch , nhưng rõ ràng sau khi bị Tráng binh đánh bại vài ngày trước, Lưu Kỹ cảm thấy nhục nhã trong lòng, hận ý tích tụ đang cần tìm thứ để phát tiết.

Khi biết dẫn binh lần này là tộc tường của Nông thị, Lưu Kỹ hắn lại càng quyết tâm.
— QUẢNG CÁO —

Vừa có thể lập công lớn, vừa có thể báo được thù, Lưu Kỹ hắn tội gì mà không làm.

Hắn lần này không muốn đơn giản chiến thắng, hắn là muốn toàn diệt.

...

Lúc Nông Chí Hùng trở lại thì quân doanh của hắn đã loạn thành một đoàn.

Tóm lấy một tên binh sĩ, hắn gặng hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra?! Địch nhân ở đâu!

Tên Tráng binh cố nén hoảng hốt, vội vàng đáp:

- Khởi bẩm tộc trưởng, có địch nhân tấn công doanh trại, rất nhiều... rất nhiều quân địch, bọn hắn đến từ mọi hướng, tộc trưởng, mau chạy đi!

Đứng phía sau, Nông Sở Vọng khẽ nhíu mày, nói:

- Tộc trưởng! Nơi này nguy hiểm, ngày vẫn là tránh lui đi một chút thì hơn!

Nông Chí Hùng tự nhiên không nghe, lườm một chút một khẳng khái đáp:

- Sợ cái gì! Đầu của ta ở đây! Để xem anh hùng thiên hạ có kẻ nào có thể đến lấy!

Nông Chí Hùng gạt ra vòng vây bảo hộ của đám thân binh, tiến lên một trước để tiện bề quan sát, nhìn về phía doanh địa của mình bắt đâu phát sinh ánh lửa, một mảng hỗn loạn bao chùm, nơi nơi đều có tiếng kê là thảm thiết, căn bản không thể nào phân biệt rõ ràng địch ta.

Trước đó mạnh miệng là vậy nhưng như chứng kiến tận mắt quân Tống tiến thoái có trình tự, chiếm cứ từng phần khu vực, rồi từ từ bóp nghẹt toàn bởi Tráng binh trong doanh trại khiến Nông Chí Hùng không khỏi nhíu mày, lập tức quay đầu, hạ giọng ra lệnh:

- Truyền lệnh đi xuống, tất cả nổi trống tạo dựng đội hình, quy tụ lại một phương, kẻ nào dám chạy loạn... giết không tha!

- Rõ!

Thùng! Thùng! Thùng!

Quân lệnh được tuyền ra, tại lều lớn phía trung quân doanh trại, tiếng trống trận được vang lên dồn dập.

Tráng binh sau khoảng thời gia đầu bị Tống binh đè lên đánh có chút hoảng loạn mất phương hướng thì sau khi nghe thấy tiếng trống cả đám liền bừng tỉnh, đám người giống như tìm được kim chỉ nam, mặc kệ tất cả, Tráng binh lũ lượt lao về phía trung quân.

Đám người này sau nhìn thấy Nông Chí Hùng sừng sững đứng đó liền rất nhanh bình tĩnh trở lại, dưới sự điều khiển của đám chỉ huy cũng dần dần ổn định lại vị trí, phân chia lại đội ngũ, trở lệnh phản kích.

Nông Chí Hùng nhìn thấy quân lính quy tụ liền khẽ gật đầu, gầm lên quát tháo:

- Chó Tống lớn gan, nửa đêm đánh lén chúng ta, theo các ngươi hiện tại chúng ta phải đáp trả thế nào?

- Giết hết bọn hắn!!
— QUẢNG CÁO —

- Tráng nhân nam tử có kẻ nào sợ chết không?!

- Không có!!

- Hiện tại ra muốn các ngươi theo ta giết địch, các ngươi có dám hay không!

- Nguyện theo tộc trưởng giết địch!!!

Dăm ba câu nói đơn giản của Nông Chí Hùng vậy mà có thể kéo dựng lên sĩ khí của đám Tráng Binh đang rối loạn, nhìn qua liền có thể thấy đối với Tráng binh nói chúng cũng như Nông thị Tráng quân nói riêng thì lời của Nông tộc trường có trọng lượng lớn đến thế nào.

- Tốt! - Nông Chí Hùng hô lên một tiếng, sau thì nhấc lên thanh trường mâu của mình, chỉ về phía đám Tống binh đang xâm thực từng phần của doanh trại trước mắt, hắn nói:

- Vậy thì hãy theo ta giết ngoài!

- Giết ra ngoài!

...

Trong bóng tối, Tráng binh đầu sau một hồi được Nông Chí Hùng tiêm nhiễm vài bài súp cho tâm hồn, bọn hắn tựa như thay đổi , biến thành một còn người khác.

Cắt đám tụ lại một chỗ giống như đang co lại lấy đà rồi đột ngột lũ lượt xông tới, đánh thẳng về phía cánh Trái của Tống quân.

Nhìn thấy điều này, Lưu Kỹ vốn đang mang thương hoàng tảo chiến trận cũng hơi khựng lại, nhanh chóng hướng về phía ba quân nói:

- Tất cả dừng lại, giữ vững đội hình.

Rất nhanh hai quân lại một lần nữa va vào nhau, Tống binh trường thương từng đợt đâm tới, Tráng Binh trên tay đủ loại vũ khí cũng nghênh chiên tại chỗ, không ngừng bổ xuống.

Lưu Kỹ một bên chỉ huy quân đội, một bên nhìn chằm chằm về phía tụ điểm của Tráng binh, cố gắng tìm tòi vị trí của Nông Chí Hùng.

Chỉ trong nháy mắt liền biến một đám quân lính rệu rã trở nên có sức sống, Dũng mãnh không sợ chết, Nông Chí Hùng tên này bị Lưu Kỹ liệt vào danh sách nhất định phải giết đầu tiên.

Đối với Lưu Kỹ thì lần này đánh lén mọi thứ đều rất thuận lợi, có bóng tối yểm hộ, có bản thân hắn mai phục chuẩn bị từ trước, ngay chính cả địch quân sau khi di chuyển đường xa đều có biểu hiện mệt mỏi... nói chung mọi lợi thế hắn đều có, còn rất nhanh đánh nát nửa cái doanh địa, hiện tại hắn đã ép cho quân địch tiến đến sát bờ sông rồi, rõ ràng chỉ cần nỗ lực thêm một chút tất nhiên sẽ có đại hoạch toàn thắng.

Chỉ là... đột nhiên Lưu Kỹ trong lòng có phần bất an, nội nỗi sợ vô hình mà hắn không cách nào giải thích được đột nhiên vào phủ xuống.

Hắn cảm thấy mình giống như bị Dejavu... vì cái cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Vài ngày trước cũng có một chi quân đội dễ dàng phá nát một toà doanh trại, nghĩ rằng mình đã dành thắng lời nhưng kết cục lại biến thành cá mắc lưới, cua trong rọ.

Hiện tại cũng vậy, chỉ là lúc này đổi chỗ, Tống binh trở thành Tráng binh ngày đó, còn Lưu Kỹ hắn lại sắm vào Nông Chí Cường.

Không phải chứ...

Lưu Kỹ không tự chủ được bản thân, ngoái đầu nhìn lại khu rừng thăm thẳm ở phía sau lưng hắn.
— QUẢNG CÁO —

Có lẽ là do khoảng cách quá xa, bằng mắt thường khó có thể nhìn rõ ràng mọi sự vật hiện tượng, trong bóng đêm bao phủ , họ Lưu hắn không thể nhìn thấy được những ánh lửa như ma trời lượn lờ bắt đầu đột ngột xuất hiện ở phía Đông Nam cánh rừng

Một đốm, hai đốm... rất nhiều đốm lửa lần được điểm lên

*

Đa phần người sống đều không thích bóng tối.

Mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì về nhà nghỉ ngơi.

Tại cổ đại, khi trời tối, tuyệt đại đa số người đều không thể làm được việc gì cả, phần đông chỉ quanh quẩn trong nhà bên ngọn đèn hiu hắt, làm dăm ba chuyện linh tinh sau thì đi ngủ.

Sinh hoạt của con người chính là như vậy.

Cứ như thể đó là bản năng được hằn sâu vào trong gen của mọi người từ khi loài người xuất hiện trên Trái Đất vậy.

Nếu xem xét trên phương diện dưỡng sinh để mà nói thì cái loại hình thức ban ngày hoạt động ban đêm nghỉ ngơi này con người đã thích ứng cả ngàn năm.

Đương nhiên mọi thứ sẽ luôn có nhân tố khác biệt, chẳng nói đâu xa, Thăng Long Hồng Phường chính là.

Nhưng những “bất dạ khu” như vậy chỉ thuộc về thiểu số, so với đa số thì trở nên nhỏ bé không đang kể chút nào.

Trở lại mệnh đề đầu tiên, giống như trong tiềm thức ăn sâu vào mỗi người đều có chút bài xích bóng tối, vì trong bóng tối không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, đó cũng chính là nỗi sợ sâu thắm trọng mỗi người.

Sợ điều mình không biết!

Đỗ Anh Vũ tương đối ngược đời, hắn không có ghét bóng tối, ngược lại có chút ưa thích.

Chớ vội hiểu lầm Đỗ công tử là kẻ tâm tư âm u đen tối, hắn quang minh lỗi lạc, ngọc thụ phong lâm trời biết đất biết, không tiếp nhận phản bác.

Ngồi đong đưa trên thuyền, cảm thụ từng trận gió đêm thổi lên người, cảm thụ sự yên tĩnh, rời xa náo động ồn ào, lúc này hắn có cảm giác cả mảng trời này đều thuộc về hắn.

Ngẩng đầu vọng thiên, nhìn mặt trăng đầu tháng bảy cong như cành cung, thoát ẩn thoắt hiện.

Ánh mắt hắn đảo một vòng rồi dừng lại ở một phía xa, một cột khói dày đặc dựng lên như muốn thu hút ánh mắt của Đỗ tiểu tử.

Vểnh tai lăng nghe tiếng tù và cùng tiếng trống trận truyền tới, Đỗ Anh Vũ đăm chiêu nhẩm tính thời gian một hồi rồi đứng dậy, quay đầu nhìn A Tiễn đứng ở phía sau, khoé môi vểnh lên, cười nói:

- Đi! Ta mang người đi giết người!!

A Tiễn sững sờ giây lát, chôn chân đứng ở đó, không biết nói gì cho phải

Mà sau lưng bọn hắn lúc này là một đám chiến thuyền đang đạp sóng Uất Giang, từ từ tiến lên phía trước.