Hoàng Thành gìm cương ngựa, quay đầu liếc mắt nhìn cảnh tượng phía sau.
Vạn người hành quân, cờ phướn ngợp trời.
Trong lòng hắn thoáng xúc động một chút.
Một kẻ xuất thân quân ngũ như hắn làm sao không mơ tới một ngày được thống lĩnh vạn quân cơ chứ.
Bật chợt hắn hé lộ một nụ cười khổ.
Hoàng Thành không phải trẻ lên ba, hắn hiểu mơ thế là đủ, nên nhìn thẳng vào thức tế...
Vạn người đi chuyển nhưng trong số đó có 9 phần là dân chúng từ Ung Châu cùng Hoành Châu hợp lại, chỉ có 1 phần là binh mã, thậm chí trong 1 phần binh mã đấy thì Liêm Châu binh cũng chỉ có hơn 500 người, cộng lại hơn ngàn là Hoành Châu hàng binh.
Người ta nói lộ trình dài sợ nhất không phải là đường xá hiểm trở, trèo đèo lội suối, cũng chẳng phải là dã thú sài lang...
Mà là nhân tính ích kỷ, nhân tâm không đồng nhất!
Một đám người đồng lòng, kể cả có thiếu lương thực thì bất kì quả dại, ngọn cỏ thậm trí là vỏ cây bọn hắn cũng có thể dùng để kéo dài sự sống, nếu lòng người rối loạn, kể cả dự trữ có nhiều đến mấy cũng không cách nào kiên trì đi đến tận cùng.
Lộ trình từ Hoành Châu về Liêm Châu không quá xa, chỉ có khoảng 3-4 ngày đường. Kể cả việc Hoàng Thành là mang theo 8000 gần 1 vạn dân chúng thì cũng chỉ khiến lộ trình đó kéo dài thêm 1-2 ngày là cùng!
Lương thực mang theo không nhiều, thế nhưng tiết kiệm dùng trên đường là vừa đủ cho tất cả mọi người.
Trách nhiệm của Hoàng Thành chỉ cần đưa đám dân cư này tới Liêm Châu Hợp Phố, còn sau đó thì đã có người khác lo liệu.
Hoàng Thành nheo mắt, nội tâm tương đối phức tạp.
Hắn phản bội Tống Triều sao?
Trên thực tế cho đến lúc này thì chưa hề...
Trận chiến Hoành Châu hắn không hề tham dự, chỉ có trách nhiệm dẫn đạo và chăm sóc đám Ung Châu lưu dân mà thôi.
Hiện tại hắn còn kịp thời quay đầu trở lại sao?
E rằng khó!!
Vì như Đỗ Anh Vũ đã nói
“Đến Liêm Châu hắn sẽ có sắp xếp!!”
Đây là một chi tiết quan trọng vì việc này thể hiện rõ ràng Đỗ Anh Vũ không biết từ lúc nào đã nắm quyền tại thành Hợp Phố.
Mặc dù không biết Đỗ Anh Vũ là đã làm cái gì ở Hợp Phố nhưng lời hắn đã nói như vậy hẳn không phải bốc phét cho vui.
Vậy nên vốn dĩ lần này trở về quê, Hoàng Thành cứ ngỡ như sẽ vui vẻ, nhưng sự thật lại sầu thảm vô cũng
“Quê hương cũng đã rơi vào táy kẻ khác... ta rốt cuộc nên làm thế nào cho phải đây?!” Hoàng Thành thở dài trong lòng.
Tạm thời không bàn đến chuyện trở lại trong biết phải đối diện với sự thật như thế nào thì ngay cả trong cuộc hành trình lần này cũng có nhưng vấn đề không hề đơn giản.
— QUẢNG CÁO —
Cảm nhận được gánh nặng trên vai, từ lúc xuất phát đến giờ khuôn mặt của họ Hoàng lúc nào cũng khó đăm đăm.
Ung Châu dân cùng Hoành Châu trước có xích mích, hiện tại đồng hành là một quả boom nổ chậm không nói, Hoành Châu hàng binh số lượng qua nhiều cũng khiến cho Hoàng Thành toàn thân như ngồi trên đống lửa.
Dù họ Hoàng không cấp cho bọn hắn binh khí, chỉ để bọn hắn tự do giúp đỡ người dân Hoành Châu trong quá trình đi chuyển mà thôi nhưng hắn vẫn là có một nỗi lo...
Đám người này kể có không có vũ khí nhưng vẫn có lợi thế người đông thế mạnh, ngộ nhỡ bọn hắn thông đồng làm phản thì sao?
Nếu bọn hắn kích động đám Hoành Châu dân vùng lên cướp lấy lương thực thì phải làm thế nào?
500 Liêm Châu binh liệu có đủ chống lại?
Ung Châu dân liệu có giúp bọn hắn hay không?
Và điều quan trọng nhất...
Đỗ Anh Vũ hắn sắp xếp như vậy rốt cuộc muốn cái gì?
Việc sắp đặt cho đám dân cư trong chuyến đi Liêm Châu lần này càng giống như một cuộc trục xuất nhiều hơn.
Nếu là một đứa trẻ khác họ Hoàng hẳn sẽ nghĩ là trẻ con ngu xuẩn không biết cái gì mới có thể sắp xếp một cuộc di dân cẩu thả vô trách nhiệm đến vậy.
Thế nhưng hắn là không dám có cái suy nghĩ như thế về họ Đỗ, tên nhóc này không thể dùng cách nhìn một đứa trẻ bình thường để nhìn hắn được.
Dù mới tiếp xúc không lâu nhưng thằng nhóc này
để lại có Hoàng Thành những ấn tượng hằn sâu, sự cổ quái khó lương của hắn đủ để khiến một kẻ trưởng thành như Hoàng Thành phải đi từ kinh ngạc đến kinh hãi.
Trong mắt hắn, Đỗ tiểu tử không phải là kẻ bắn tên không đích, Hoàng Thành đang lo sợ chính là vì không biết thằng nhóc này đang có mục đích gì!
Bộ dạng Hoành Thành cứ thế mà đăm chiêu, toàn thân cảm giác áp lực đè nặng.
Đột nhiên, từ bên tai hắn có tiếng nữ nhân vọng tới, khiến hắn tỉnh lại:
- Hoàng Thống Binh! Làm sao lại có vẻ mặt sầu muộn như vậy?
Hoàng Thành quay đầu nhìn lại, người tới là Tống thị, lần này nàng cũng theo Ung Châu lưu dân cùng đi về Hợp Phố mà không ở lại cũng với A Tiễn con của nàng.
Gật nhẹ một cái xem như là chào hỏi, họ Hoàng thở dài đáp:
- Không có chuyện gì... chỉ là lần đầu mang theo nhiều người như vậy, có chút áp lực.
Tống thị che miệng cười duyên, dịu dàng nói:
- Hoàng Thống Binh chớ quá lo lắng, từ Hoành Châu đi Hợp Phố không xa, cũng đã qua 1 phần 3 chặng đường, ta thấy mọi người đều tương đối hoà hợp, nhất định mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi.
- Mong là như vậy! - Hoàng Thành cúi đầu, bày tỏ cảm tạ Tống thị cát ngôn, nhưng vẻ mặt vẫn chưa có chút nào ngưng căng thẳng, hắn ngẩng đầu vọng thiên, nhìn trên trời nắng vàng mây trắng, chỉ mong mọi chuyện là hắn nghĩ nhiều.
Tống thị đứng tại một bên, bẽn lẽn một chút rồi ngẩng đầu nhìn Hoàng Thành trên lưng ngựa, ấp úng nói:
— QUẢNG CÁO —
- Hoành Thống Binh, có chuyện thiếp thân thắc mắc... không biết... không biết Công tử là sắp xếp cho chúng ta như thế nào?!
Hoàng Thành nghe vậy không khỏi cười khổ, chính bản thân hắn cũng nào có biết Đỗ Anh Vũ sắp xếp điều gì, nhưng hắn phải dối lòng mà nói:
- Phu nhân chớ quá lo, Công tử còn trẻ nhưng không phải người phàm, hắn đã nói có sắp xếp tức là đã có chuẩn bị, cứ an tâm theo công tử là được!!
Nói xong câu này, đột nhiên Hoàng Thành khựng người lại một chút, có phần ngạc nhiên về bản thân.
Không biết từ lúc nào, bản thân hắn lời nói lại mang xu hướng bảo toàn cho Đỗ Anh Vũ như vậy.
“Ta cũng là vì muốn ổn định nhân tâm mà thôi!” Hoàng Thành lắc đầu thầm nghĩ.
Trong chuyến đi lần này việc hắn làm tốt nhất cũng chính là cái gọi là “ổn định nhân tâm” này.
Bản thân họ Hoàng cũng là người lỗi lạc, hành xử tương đối công bằng, đối xử với mọi người như nhau.
Lương thực không nhiều nhưng khó là khó chung, đám Hoành Châu hàng binh cũng phụ giúp vận lương nên bọn hắn biết rõ điều này, nhìn thấy Liêm Châu binh cũng không có cái gì được ưu tiên đặc biệt, bản thân Hoàng Thành còn tại chỗ cùng ăn cùng uống với mọi người...
Tất cả đều lọt vào trong mắt đám dân cư đang di chuyển, vậy nên đối với hắn không ai có điều gì bất mãn.
- Tất cả mọi người, nhanh lên một chút, trước khi trời tối chúng ta nhất định phải vượt qua cánh rừng này! - Hoàng Thành cao giọng nói lớn rồi lại thúc ngựa đi lên tuyến đầu.
Hắn muốn mọi người tăng lên tốc độ, chỉ có khi nào chở về Liêm Châu, bàn giao lại đám người này hắn mới có thể an tâm được.
Muốn đi từ Hoành Châu đi Hợp Phố, nếu đi đường bộ không đi đường thủy nhất định phải vòng qua Lục Vạn Đại Sơn, con đường mà Hoàng Thành lựa chọn bắt buộc phải dựa vào núi mà đi.
Hơi hiểm trở nhưng tương đối nhanh.
Hoàng Thành trong lúc thúc đẩy lộ trình thì không chút nào nhận ra hắn đang bị người theo dõi...
Chính xác là toàn bộ đám người đang bị một nhóm người khác ẩn nấp trên núi theo dõi, chằm chằm nhìn xuống!
*
Không gian chuyển dịch đến một nơi khác.
Thời gian trôi qua, trời đã chuyển dịch về khuya, Nông Chí Hùng nghe theo Nông Sở Vọng cho toàn quân nghỉ tạm.
Một cái doanh trại đơn sơ được lập ngay trước bìa rừng, sát bên bờ sông Uất Giang.
Đây không phải là nơi tuyệt hảo để lập trại nhưng hiện tại muốn kiếm được một bãi đất trống đủ lớn thì chỉ có nơi này mà thôi.
Đám Tráng binh sau khi dựng trại thì bắt đầu túm năm tụm ba bên bếp lửa, nấu nướng đồ ăn, lập đầy cái dạ dày trống không đã bị tiêu hao hết sau một ngày hành quân ròng rã.
Thỉnh thoảng ngoài doanh còn có dăm ba tiểu đội đi tuần tra, tiện thể nhảy nhót kiếm thêm chút đặc sản núi rừng địa phương.
Nói bọn hắn nhảy nhót đều không có khoa trương, đây là kết quả sau nhiều trong sinh hoạt trong núi, nhấc chân một cái, nhẹ lắc một cái, cả người không trọng tâm vừa đi vừa nhảy, không phải kiểu cương thi di chuyển mà càng giống một đàn khỉ nhiều hơn.
Đám Sơn nhân này đi lại trong núi rừng gần như không biết sợ, cứ thế lao vun vút.
— QUẢNG CÁO —
Cũng phải thôi, nơi đây là nhà của bọn hắn, nói thật so với đánh nhau ở đất bằng bọn hắn càng phù hợp với kiểu chiến trường này hơn.
Lưu Kỹ dù kiêu ngạo đến đâu nhưng cũng từng phải lên tiếng nếu đánh trong rừng tự nhiên sẽ nhượng bộ Tráng quân 3 phần là vì thế.
Một tiểu đội di chuyển, đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên thấy trong bụi cây có động.
Cả đám quay sang nhìn nhau, thầm nghĩ hẳn là thỏ rừng, lòng liền vui vẻ.
Nghĩ đến cái cảnh mấy ngày cháo rau cùng thịt khô lót dạ, nay có một bữa thịt tươi, ai mà không vui sướng.
Tiểu đội năm người theo tên tiểu đội trưởng chỉ huy chia thành 5 góc bao vây lấy cái bụi cây nhỏ, khi cảm thấy đã không còn đường thoát cho chú thở nhỏ đáng thương thì từ từ áp sát vòng vây rồi sau đó thì dùng sức vồ tới.
Thế nhưng...
Khi lao tới được quá nửa được thì cái thứ làm bụi cây động dậy xuất hiện, nhưng thứ nhô ra không phải thỏ rừng như đám người đã nghĩ mà lại biến thành những mũi mâu sắc nhọn đâm ra tua tủa.
Ách!
Trời qua tối, cảnh vật khó nhìn, lúc tiểu đội Tráng binh nhận ra thì mọi thứ đã quá trễ, theo quán tính bọn hắn vẫn lao về phía trước mà không thể ngưng lại.
“Giết!”
Gần như ngay lập tức, vài tên binh tốt từ tiếng bụi rậm lao ra, dùng mâu đóng đinh 3 trong 5 người trên mặt đất.
Ngay trong lúc ấy, trên cây có một đám người nhảy xuống, nhân lúc 2 gã còn lại vẫn còn đang hoảng loạn, vung đao chém chết tại chỗ.
Mọi việc chỉ diễn ra trong tích tắc.
Sau khi nhanh chóng giải quyết được đám tiểu đội trinh sát của Tráng binh, từ phía bìa rừng, một gã tướng lĩnh toàn thân giáp trụ đen nháy lững thững chui ra, phía sau lưng hắn còn có một đám người đang mò mẫn đi tới.
Gã tướng lĩnh, phủi phủi mấy cái tán cây ngọn cỏ dính trên người, bộ mặt ghét bỏ, quay sang nhìn 5 cái xác trước mặt thì nhổ toẹt một bãi nước bọt, bĩu môi nói:
- Mẹ kiếp đám man di này, hại ông đây chờ đợi mấy ngày!!
Kẻ đến không ai khác ngoài Lưu Kỹ, bộ dạng này của hắn chứng tỏ hẳn là đã phục kích ở đây từ lâu.
Bị động chờ đánh không phải là phong cách của hắn, biết quân địch sẽ tới không bằng phục kích từ đầu, đánh ở trên cái chiến trường mà địch nhân tự tin nhất, cũng chính là cái chiến trường mà bọn hắn sơ sẩy nhất.
Ai nói Tống binh không thể đánh trong rừng, Lưu Kỹ hắn không ngán thể loại nào hết!
Sau khi Lưu Kỹ lộ mặt, từ trong bóng tối, một đám Tống binh theo hiệu lệnh thận trọng bước ra, màn đêm mù mịt khiến bọn hắn nhất thời chẳng nhận ra ai với ai, nhưng cái doanh trại đang sáng lửa trước mắt thì nhìn thấy rất rõ ráng.
Tống binh bắt đầu thu hẹp vòng vây, triệt tiêu trinh sát vòng ngoài...
Rồi từ từ siết chặt lấy con mồi của mình!