Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 197: Liên hoàn kế (6) Thành phá.




Oanh!

Tiếng khúc gỗ va vào cổng thành lại vang lên trầm đục, cổng thành sau vụ va chạm cũng rung lên bần bật, lần này bên trong âm thanh đó còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng ván gỗ nứt gãy phát ra những âm thanh éo ọt cọt kẹt.

Một tên Tráng binh chỉ huy thuộc về Nông thị tướng lĩnh đang điều khiển đám người công phá cổng thành cũng nghe thấy rõ ràng, trong lòng không hỏi vui sướng, lớn tiếng quát lên:

- Phá thành chính lúc này! Phá được cổng thành, trọng điệp ban thưởng, mau... mau lên!

Nghe thấy có thưởng, binh sĩ đám người lại càng phấn chấn, kéo chiếc xe chở cột gỗ hơi lùi lại ra sau lấy đà, rồi đồng thời như một đám trâu đực, gồng sức đẩy thật mạnh chiếc cọc gỗ trên xe tiếp tục lao về phía cổng thành, tiếng va chạm lại “Oanh” lên lên một tiếng, âm thanh của gỗ bị vỡ vụn càng lúc càng rõ ràng.

Lương Tú đứng trên tường thành, trông thấy cảnh này ngoại trừ bất đắc dĩ thì cũng chỉ có siêu cấp bất đắc dĩ.

Chỉ có thể đứng nhìn lại không thể làm gì được, khí cụ thủ thành đã xài hết, số lượng mũi tên cũng gần cạn, cung thủ của hắn còn có thể chiến đấu chỉ còn hơn trăm người, lúc này hắn thầm ước nếu như có thể thêm 200... không chỉ cần có thêm 100 cung thủ nữa thôi thì bọn hắn không đến mức vì thiếu khả năng công kích tầm xa mà trở nên bị động đến vậy.

- Đại nhân! Cẩn thẩn!

Đang phân tâm suy nghĩ, Lương Tú không để ý vừa có một tên trèo lên được tường thành, đang chuẩn bị vung lên một thứ nhìn như cái Rìu bổ vào đầu hắn.

May mắn phía sau có tên phó quan thủ vệ vội hô lên một tiếng đánh thức hắn, tên này võ nghệ cũng không tầm thường, kéo Lương Tú né sang một bên, bản thân thì cũng vung đao quét ngang qua cổ họng tên vừa tới.

Một dòng máu nóng phụt ra bắn đầy mặt của Lương Tú, khiến hắn có chút nửa mơ nửa tỉnh, gã phó quan thì vội vã đỡ họ Lương đừng dậy, mở miệng hỏi thăm:

- Đại nhân, ngày không sai chứ?

- Ta không...

Lương Tú lúc lắc cái đầu, mới nói dở nửa câu lại bị tiếng hoan hô gào rú phía cưới chân thành áp lại, thấy lạ, hắn vội vàng bò ra phía tường thành, quan sát một phen.

Là Chuyện gì xảy ra?

Cách đó không xa, chiếc xe mang cọc gỗ một lần nữa lấy đà, rồi đám người xung quanh lại lấy hết sức bình sinh đẩy nó về phía cổng thành.

Oanh!

Việc này diễn ra trong suốt cả đêm nay, không rõ cụ thể cột gõ và cửa thành đã thân mật mật tiếp xúc không biết bao nhiêu lần...

Nhưng mà lần có chút các biệt.

Thanh gỗ chắn cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, theo cú va đập cuối cùng thì gãy ra làm đôi, đám Hoành Cháu binh bên trong không chú ý bị cửa thành va vào, liên tiếp ngã ngửa ra đằng sau, tất cả những thứ đồ gỗ vốn dùng để hỗ trợ chắn cửa tạm bợ cũng bị hất văng ra, vung vãi khắp nơi.

Cổng thành Hoành Châu chính thức bị gõ mở ra trước mắt, đám Tráng binh nhìn thấy cảnh này thì Hưng phấn đến tột cùng, hoan hô thét gào.

- Cửa thành phá rồi, cửa thành phá rồi!

- Nhanh xông tới!

- Giết!

Chuyện này tự nhiên không thể qua nổi tầm mắt của Đỗ Anh Vũ, hắn vội vã tìm kiếm bóng ảnh của Nông Chí Hùng phía xa, có chút phấn khích gào lên:

- Nông tộc trưởng, cổng thành....

Họ Nông đang chỉ huy đám quân dùng thang mây leo lên tường thành, nghe thấy tiếng hô hoán liền nhìn lại, sau lại theo hướng Đỗ Anh Vũ chỉ tay mà ngoái đầu nhìn sang, khi hắn thấy cổng thành đã bị phá vỡ liền đại hỉ, giọng nói vang lên như tiếng chuông đồng, gầm lên:

- Kỵ binh! Cổng thành đã phá! Theo ta công thành.

Nói dứt lời họ Nông liên nâng lên lưỡi mâu, dẫn đầu đoàn công kích, đám kị binh của hắn thấy vậy cũng không nói một, theo ngay sát phía sau.

Kỵ binh tự nhiên không chỉ có trách nhiệm quăng boom, bọn hắn chính là chờ giây phía này.

Ung Châu thành vài ngày trước hỏa hoạn, may mắn không có lan đến chuồng ngựa, ở nơi này Đỗ Anh Vũ trưng dụng hơn 100 con chiến mã, lại xếp thành 1 đội 50 kị binh địa Nông Chí Hùng dẫn đầu.
— QUẢNG CÁO —

Chiến mã Ung Châu đa phần là nhập từ Tây Hạ thông qua công dường phía Tây Bắc, giống ngựa đến từ Tây Vực này đặc điểm thể hình cao to, phù hợp để xông trận địa, nếu dùng để chiến đấu tại khu vực đồi núi, địa hình nhỏ hẹp như Quảng Tây tự nhiên sẽ không phát huy được hết sức mạnh của nó, nhưng nếu chỉ dùng để đột phá, xông thẳng vào cổng thành liền đủ.

- Tránh ra! Tránh ra!

Nông Chí Hùng một bên thúc ngựa, một bên hò hét cho quân mình mong chóng nhường đường.

Tiếng vó ngựa dồn dập lao trên mặt đất khiến đất bằng như muốn dậy sóng, được nhường ra một con đường, đội kị binh xông thẳng vào cổng tò vò phía trước.

Hiện tại trong cổng, mặc kệ địch ta, chỉ cần rơi xuống dưới vó ngựa chạy qua liền bị trà đạp, chết không toàn thây.

Hoành Châu binh đứng bên trong chưa kịp chuẩn bị liền bị kỵ binh xông thẳng tới.

Nông Chí Hùng đi đầu thúc ngựa tăng tốc, Hùng ứng va chạm, húc bay một tên, phía trên thân ngựa, họ Nông múa thành trường mâu, tựa như độc xà, đâm liên tục về phía trước.

Mục tiêu của mũi mâu tìm tới luôn là chỗ hiểm của đám Tống Binh, đa phần là đầu, cổ họng, ngục

- Chết đi cho ta! - Mũi mâu lại đâm xuống, xuyên qua cuống họng của tên đối diện, thấy bị mắc kẹt, hắn quát lên một tiếng rồi cung chân đạp tên đấy ta.

- Các huynh đệ! Giết!

- Giết! - Đám kị binh theo ngay phía sau thấy chủ tướng uy vũ, võ nghệ cao cường lại càng thêm ngưỡng mộ, đồng loạt rút ra cương đao, thực ngựa xông vào trận địa, điên cuồng chém xuống.

Kỹ bị đi đến đâu, nơi đó liền thấy máu, chănhr mấy chốc, Hoành Châu binh trận địa phía bên trong thành vỡ tan.

Hình ảnh này giống như một chiếc dùi nóng đâm xuyên vào miếng bơ vậy, kỵ binh xông đến đâu liền đâm thủng đến đấy!

Khi kị binh đã xông hết vào bên trong, đám bộ binh người Tráng cũng hò vang mà theo đó xông vào.

Thời khắc này, Tráng binh chính thức phá thành!

Đứng ở phía trên tường thành, Lương Tú há miệng không ngậm nổi, trân trối nhìn quân địchxông vào gia viên của mình, miệng không ngừng lẩm nhẩm.

“Xong!”

“Xong thật rồi!”

“Một bước thua, cả bàn đều thua!”

Nhìn Lương Tú cả người như mất hồn, gã phó quan bên vừa chém xuống một cái đầu, vừa vội vàng lay hắn tỉnh lại, giọng điệu khẩn thiết như cầu xin:

- Đại nhân! Ngài hãy mau chóng xuống thành chỉ huy quân sĩ đi, ở đây giao lại cho ta!

- Ngươi...

- Không còn thì giờ nữa, Đại nhân, ngài mau xuống thành đi!

Nói dứt câu, tên phó quan liền xách đao, lao lên phía trước.

Lúc này, trên tường thành, Tống Quân hình huống cũng không khả quan chút nào, từ khi Ung Châu Giáp Sĩ ra nhập chiến trường thì Hoành Châu binh liên tiếp bị đẩy lùi, nếu để cho đám này có thể xuống thành thì Hoành Châu thành chính thức sẽ xong.

Biết vậy, Lương Tú không thể làm gì khác, hắn nhìn theo bóng lưng của tên cận vệ thân thiết, thấp giọng nói:

- Huynh đệ... bảo trọng!

Rồi cắn răng ngăn cho bản thân bật khóc, xách lên thanh kiếm mang theo một nhóm thân binh nhanh chóng chạy xuống dưới cổng thành.

*

Mặc kệ là cổng thành đã bị phá hủy, Đỗ Anh Vũ đừng bên ngoài chỉ huy vẫn tương đối bình tĩnh, không vội vã cho quân ồ ạt xông vào bên trong.

- Tiễn đội thứ 1 tiến lên một bước, chuẩn bị... bắn!
— QUẢNG CÁO —


Giọng điệu non nớt lại một lần nữa chỉ huy tiễn đội bắn một lượt lên phía trên, yểm trợ cho quân lính có thể nhanh chóng chiếm lấy tường thành.

Rõ ràng vào lúc này, việc hắn cần là càng lãnh tính, càng lý trí thì càng tốt.

Lợi thế đã xây dựng từ đầu chị đến hiện tại, tiếp theo chỉ cần đủ cẩn thận, giữ một cái đầu lạnh là có thể chiến thắng mà giảm thiểu được thương vong.

Bảo tồn thực lực rất quan trọng.

Chiến dịch lần này không phải chỉ dừng lại ở 1 toà thành, hay một trận chiến mà ngược lại, toà thành này chỉ là thứ bắt đầu mà thôi!

- Tiễn đội thứ 2 chuẩn bị.... - Hắn lại cái giọng hò hét.

Bên dưới có tiễn trận yểm trợ, phía trên tường thành có Giáp Sĩ đi đầu, thế trận dẫn nghiêng về một phía.

Thể lực hao hết khiến Hoàng Châu Binh lúc này tựa như những con cừu mặc người khi dễ bắt nạt, đám Giáp Sĩ vẫn chậm chạp, trung thành theo phong cách như tường mà tiến của mình, bọn hắn đi đến đâu cũng chỉ để lại một vũng máu loang lổ.

Rầm rầm từng tiếng kim loại va chạm phát ra khi đám người này di chuyển nghe đinh tai nhức óc, nhìn một đám thân thể khôi ngô cường tráng, khi đeo mặt nạ thú giống như mãnh Hổ trại ngày nào thì càng khiến người ta hoảng sợ.

Cái này là ý tưởng của Đỗ tiểu tử, mũ sắt cộng mặt nạ, vừa có khả năng bảo vệ toàn diện cho khuôn mặt, vừa tạo cảm giác uy hiếp cho địch thủ, lại vừa nhìn trông rất ngầu.

Điểm yếu có lẽ là việc hạn chế tầm nhìn nhưng nhìn chung thì cũng đang để thử.

Quả nhiên đối diện một đám hung thật ác sát, đám thủ vệ binh đấu chí liền tan biến, trong lòng chỉ muốn trốn chạy.

Hiểm một nỗi thể lực đều cạn kiệt, một số tên trong đó chỉ còn biết nằm im chịu chết.

- Buông vũ khí, đầu hàng không chết! Ngoan cố chống cự giết không tha!

Từ bên trong đám Giáp Sĩ, một tên đi lên, giọng ồm ồm nói lớn:

Tên Phó Quan lúc này cũng đã chạy tới, miệng liên tục gào thét:

- Tống binh chỉ có kẻ tử trận! Không có kẻ đầu hàng!

Dứt câu, hắn liền xách đao, đi đầu đám người xông tới.

Chỉ huy đã vậy, binh sĩ cũng tăng thêm chút sĩ khí, liều mạng theo sau, bọn hắn gần như muốn đốt hết sức mạnh cuối cùng, tử chiến cùng quân địch.

- Vậy thì chết! Xếp hàng, nghênh chiến!

Đám Giáp sĩ theo lệnh nâng đao, hướng đề đám người giống như cảm tử lao tới chém xuống.

...

Ở một góc khác, lúc Lương Tú mang theo thân vệ chạy xuống tường thành thì tại cổng thành Nam lúc này, Hoành Châu binh trận địa cũng đã tan tác.

Kị binh phá trận, bộ binh ở phía sau làm nốt công việc, bọn hắn phối hợp với nhau rất nhuần nhuyễn, hoàn toàn không giống như tay mơ.

Phía cổng thành, tiếng binh khí va chạm, tiếng đao xé thịt, những âm thanh tru lên thảm thiết của đám người khiến đầu óc của Lương Tú cứ oang oang.

Hoành Châu binh tử thương chồng chất, vô số máu tươi nhiễm Hồng cả đại địa dưới chân.

- Sao lại thế? Sao có thể bại nhanh như vậy?

Họ Lương trợn tròn mắt, bộ dạng không thể tin nổi, cho dù Hoàng Châu binh không tinh nhuệ bằng quân địch đi chăng nữa nhưng làm sao lại có thể thua nhanh đến vậy?

Kì thật hắn là quên mất một điểm, đó là những kẻ tinh nhuệ nhất của Hoành Châu đều đa số trên tường thành, đám bên dưới thành đa phần đều là tân binh, sức chiến đấu tự nhiên sẽ rất kém.

Ngược lại phía bên kia, có Nông Chí Hùng dẫn đầu giết địch, Tráng binh càng đánh càng hăng, số lượng tràn vào thành mỗi lúc một tăng, thời điểm hiện tại đã mơ hồ áp chế quân trong thành.
— QUẢNG CÁO —

Tình thế trước mắt không cho phép Lương Tú nghĩ nhiều, ngay lập tức quát lớn:

- Các huynh đệ! Theo ta lui lại về phía nội thành!

Tiếng kêu của họ Lương đánh động đám quân thủ vệ, ngay lập tức khiến bọn hắn lui lại, bu lấy xung quanh Lương Tú, thanh âm có phần khẩn thiết phát ra:

- Đại nhân!

- Là Lương Đại nhân tới dẫn dắt chúng ta!

Nông Chí Hùng nhìn thấy quân địch muốn lui liền nheo mắt chuẩn bị truy kích.

Đúng lúc đấy, từ phía sau, một âm thanh thiếu niên vang lên:

- Các ngươi muốn lui về nội thành là muốn kéo chiến tranh đến với đám dân trong thành mới chịu sao? Rốt cuộc là các ngươi bảo hộ bọn hắn hay là muốn kéo bọn hắn cùng chết mới thoả?

Đỗ Anh Vũ đã đến, cũng chứng kiến Lương Tú chuẩn bị kéo quân rút về nội thành liền trước tiên quát lớn.

Thanh âm truyền đến tai Lương Tú khiến hắn khựng người lại, sững sờ đứng ở đó.

Đúng vậy!

Nếu rút về nội thành, chiến hỏa sẽ lan tới dân trong thành.

Lúc đó còn có thể làm gì?!

Tình huống hiện tại Lương Tú trong nhất thời là không nghĩ ra phương án.

Đỗ Anh Vũ thấy mình đả động được quân địch liền mỉm cười, nói tiếp:

- Trận chiến này vốn đã có kết quả, đừng có tăng thêm tử thương vô ích nữa, ta cho các ngươi hai sự lựa chọn, hiện tại buông vũ khí đầu hàng, sẽ được tha không chết, nếu muốn chống lại cũng được thôi, tại chỗ này phân ra thắng bại, còn nếu muốn tiếp tục lui cũng tốt, nhưng ta không đám bảo dân cư trong thành được an lành!

Từ phía Hoành Châu binh, Lương Tú đi chen chúc đi ra, hắn nhìn thiếu niên chỉ bằng tuổi con mình, nhất thời là không thể hiểu tại sao một thiếu niên lại ở đây, nhưng việc đó cũng không còn quan trọng, hắn hiện tại chỉ có một vấn đề muốn quan tâm.

- Tiểu tử! Ngươi là ai?

- Thiên sứ mang đến hoà bình! - Đỗ tiểu tử không biết xấu hổ nói ra.

Lương Tú tự nhiên không để tâm, hắn giọng trầm xuống, nói:

- Ngươi... nói nếu chúng ta tại chỗ này phân thắng bại thì các người sẽ không động cạo người dân trong thành?

- Chỉ cần bọn hắn ngoan ngoãn, bọn ta lười tạo thêm sát nghiệp, chiến tranh là việc của quân nhân, thì không nên ảnh hưởng đến dân chúng bình thường, hẳn không sai chứ?

Lương Tú thần sắc phức tạp, bỗng nhiên cảm khái hỏi:

- Tại sao các ngươi lại tới? Tại sao lại làm muốn đánh chúng ta?

Đỗ Anh Vũ mỉm cười, gãi gãi sống mũi, đáp:

- Vùng đất này cần có một chủ nhân mới, các ngươi không thuận theo tự nhiên sẽ bị đào thải... là ngươi thua trận, tự nhiên sẽ không thể trách được ai, nhưng ta là tôn trọng quân nhân, cho các người có sự lựa chọn, lập thực quy hàng, cuộc sống của các ngươi sau này vẫn sẽ không đổi, thậm chí còn có cơ hội thăng tiến, hoặc đứng đây, tại chỗ, chiến đấu và chết dưới lá cờ của mình, ta cho phép ngươi được chọn lấy một!

Trong nhất thời, Lương Tú bỗng cảm thấy gánh nặng ngàn cân đè lên mình.

Là hàng... hay là không hàng đây?