Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 139: Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh.




Vài ngày trước.

Khi hai chị em họ Lê vừa mới bắt đầu khởi hành chuyến đi của mình chưa được bao lâu thì Lê phủ lại đón tới một vị khách không mời.

Nhân Tông Bệ Hạ đến!

Tại Lê Phủ hậu hoa viên, Nhân Tông Bệ Hạ tay chắp sau lưng, bộ dạng thong thả, hướng mắt thưởng lãm những đứa con tinh thần bấy lâu nay của Lê Bá Ngọc, nhìn những khóm hoa cỏ được chăm chút cẩn thận, Bệ Hạ là không tiếc lời khen tặng:

- Khá lắm, Lê ái khanh quả không hổ là bậc nhã sĩ!

Lê Bà Ngọc ngoan ngoãn đứng hầu phía sau, nghe thấy lời khen thì có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng cúi đầu, bái nói:

- Chỉ là một chút vui thú điền viên, để Bệ Hạ chê cười rồi!

Nhân Tông quay đầu, nhìn lão nhân một bộ dạng nơm nớp liền có phần cụt hứng, nhưng hắn bề ngoài vẫn là mỉm cười, nói tiếp:

- Lê ái khanh quá khiêm nhường rồi, hôm nay trẫm bất ngờ đến phủ mà không có báo trước, mong Lê khanh không vì thế mà phật lòng.

Lê Bá Ngọc sẵn mặt lộ vẻ hoảng sợ không thôi, vội vàng tiếp lời:

- Thần không dám! Bệ Hạ tới phủ chính là lão thân may mắn bằng trời, nào có chuyện Phật lòng, Bệ Hạ triết sát ta tồi.

Nhân Tông khẽ mỉm cười, lắc đầu, thong thả bước về phía Lê Bá Ngọc, nói:

- Có lẽ... trẫm là sai rồi!

Lê Bá Ngọc rùng mình, vội vã chắp tay, cung kính khom người.

Nhân Tông thì nhìn lão thở dài, đặt tay lên vai lão nhân, vỗ vỗ hai cái, khẽ than thở:

- Năm đó trẫm bãi chức của ngươi, là mong ngươi có thể thấy khó mà lui, ngăn cho ngươi không nhảy vào vòng xoáy lớn đó, nhưng có lẽ cũng vô tình đã ma diệt đi cái tính cương trực thẳng thắn trong ngươi rồi!

Lê Bá Ngọc vẫn gằm đầu xuống, không đáp lại, chỉ là thân thể lão khẽ run rẩy một nhịp.

Nhân Tông mắt nhắm lại, từng chuyện từng chuyện năm đó như hiện ra trước mắt, hắn giọng nghẹn ngào nói:

- Ta khi đó đã không bảo vệ được Lý Tú Quyền, không bảo hộ được em họ của ta, ta không thể cả ngươi cũng mất được, anh họ à!

Lần này Bệ Hạ xưng ta, không còn xưng trẫm!

Lão Lê im lặng một hồi thật lâu, cuối cùng lão cũng ngẩng đầu, chỉ là ánh mắt mờ mịt bình thường được thay thế bằng nhãn thần tinh minh, trút bỏ đi vẻ sợ sệt ban đầu, Lê Bá Ngọc khí thế nội liễm, toàn thân như một cao nhân đắc đạo!

Hiển nhiên từ đầu đến giờ hắn luôn là ngụy trang.

Hiện tại mới chính là hắn.

Lê Bá Ngọc nhìn Nhân Tông Bệ Hạ ánh mắt chờ mong, chậm rãi nói chuyện.

- Bá Ngọc xưa nay chưa từng đổi, sơ tâm chưa từng quên, Bệ Hạ... chỉ cần Bệ Hạ cần đến cái mạng già này, Bá Ngọc vẫn luôn ở đây!

Nhân Tông ánh mắt đỏ hoe, thấp giọng thì thầm:

- Tốt! Tốt rồi...!

Chuyện xưa năm đó như gió thoảng mây bay.

Giữa Nhân cùng Lê Bá Ngọc đã từng có khúc mắc, đã có lúc bất đồng.

Lão Lê cũng đã có dấu hiệu nản lòng thoái chí, nhưng lão vẫn là không buông bỏ được, lão vẫn không thay đổi được bản tâm của mình!

Sau cùng, Lê Bá Ngọc vẫn là lão làm vườn tận tụy của Đại Việt năm nào, vì vườn hoa của Đại Việt mà nguyện kính dâng hết thảy!

Lão nội thị đứng hầu một bên chứng kiến quân thần hai người có thể giải tỏa đi khúc mắc trong lòng cũng có chút nghẹn ngào vui sướng.

Bệ Hạ mặc dù là vua của một nước nhưng sự thật thân tín cũng chẳng có mấy người. — QUẢNG CÁO —

Nay Bệ Hạ đã xuống nước hạ giá tới Lê phủ, Lê Bá Ngọc cũng không làm kiêu...

Đây chính là kết quả tốt nhất!

Kỳ thật việc Bệ Hạ đột xuất muốn đến Lê Phủ cũng làm lão nội thị bất ngờ.

Lão thái giám là hiểu Bệ Hạ, nếu mà là Bệ Hạ ngày xưa, sẽ không có chuyện xuống nước đi gặp bề tôi như thế này.

Bệ Hạ là một vị quân vương tốt, nhưng vẫn có kiêu ngạo của bậc quân vương.

Nhưng có lẽ... sau quãng thời gian vừa trọng dụng lại vừa phải bao che cho một tên tiểu tử họ Đỗ, mặc dù nhiều khi có phần điên đầu, cũng có lúc bất đắc dĩ nhưng khi trong lòng có thứ muốn bảo vệ, trái tim của Bệ Hạ cũng vô tình thêm một chút ấm áp và cảm thông.

Đồng thời cũng thêm một phần bao dung có những kẻ trung thành với Đại Việt.

Tiếp xúc với kẻ mặt dày, khuôn mặt cũng tự động dày thêm!!

Từ trận chiến tại Ma Sa động, khi Bệ Hạ cho Lê Bá Ngọc hầu cạnh bên thân mình đóng vai cố vấn, tất cả đều là dấu hiệu cho thấy Bệ Hạ là muốn trọng dụng lại lão Lê.

Vậy nên mới có chuyện Lê thị bất ngờ nhảy vào, chiếm lấy một phần quyền lực tại Tây Bắc, nếu không phải là Bệ Hạ âm thầm cho phép, Lê Bá Ngọc tự nhiên sẽ không dám manh động.

Đã giải khai một số vướng bận hiểu lầm, việc tiếp theo là hướng tới tương lai.

Nhân Tông Bệ Hạ hỏi, lão Lê cũng chẳng giấu giếm mà đáp.

Coi như là một lần khảo nghiệm xem lão Lê có lụt nghề hay không.

Lúc nói đến việc Đỗ Anh Vũ lén lút vận muối đi lên Tây Bắc bán, Lê Bá Ngọc là cố nén cười, Nhân Tông lại muôn phần bất đắc dĩ với cái tên tiểu tử vô pháp vô thiên này, hắn tức tối nói:

- Thằng nhóc con này chuyện cũ chưa chừa, lần trước ta đã cảnh cáo nhưng rõ ràng hắn là không có biết sợ... Hắn lúc trước muốn được quản lý một hòn đảo ở Đông Bắc, còn không phải là vì việc sản xuất muối sao? Ta không thể hiểu được, sinh ra tại thế gia vọng tộc, quý tộc hun đúc, tại sao lại để hắn có tính con buôn đến như vậy?!

Đỗ Anh Vũ nếu có ở thì chắc hắn phải ra bĩu môi coi thường mà đáp “Ta muốn đi Đông Bắc là vì muối sao? Bệ Hạ khinh thường ai vậy, ta đi đến đó là vì công hiến sức mình cho Đại Việt tươi đẹp, rừng vàng biển bạc, khoáng sản đá quý tại nơi đó ta không có thèm! Thật!”

Nhìn Bệ Hạ lời nói nửa phần phẫn nộ, nửa phần bất đắc dĩ toàn tập đối với Đỗ tiểu tử, lão Lê là khó khăn lắm mới có thể nín cười, kì thật ngay từ ban đầu, lão cũng có cùng suy nghĩ như vậy...

Nhưng giờ đây lão đã đổi ý rồi!

Lê Bá Ngọc hướng về Nhân Tông Bệ Hạ, chắp tay cung kính nói:

- Bệ Hạ! Kì thật chuyện này ta là có một kiến giải khác, Bệ Hạ có muốn nghe sao?

Nhân Tông “ồ” lên một tiếng, sắc mặt có phần tò mò liền lệnh cho Lê Bá Ngọc thoải mái mà nói ra:

Tu chỉnh một chút từ ngữ, lão Lê thận trọng nói ra:

- Tiểu tử này buôn muối không phải đơn thuần là chỉ vì tiền, hắn là có mưu đồ khác... Bệ Hạ, ngài có chỗ không biết, tên này mang muối đến Tây Bắc nhưng mang về không phải là đại lượng tiền bạc, mà là số lượng lớn bông vải!

Nhân Tông nhấp nháy đôi mắt, chuyện này hắn cũng nghe qua nhưng không chú tâm cho lắm, hiện tại lão Lê nhắc đến, hắn là muốn nghe rõ vấn đề này.

Cũng không để cho Bệ Hạ chờ lâu, Lê Bá Ngọc là trầm bổng nói tiếp:

- Bông vải được hắn vận chuyển về xưởng dệt của hắn, chế thành quần áo, giá rẻ bán ra cho dân chúng, cái này cũng có thể coi là tạo phúc cho muôn dân! Tây Bắc chư tộc vì muối của hắn, cũng bắt đầu có nhiều nơi dân chúng trồng bông vải, sau khi quen dần với việc có thể dùng bông vải để đổi trác, Đỗ Anh Vũ hắn là cho người lập một cái gian hàng nhỏ tại vùng Tây Bắc trên đó, sạp hàng của hắn bán rất cả các loại nhu yếu phẩm. Bệ Hạ! Thần không biết ngài là có nghe qua cái gọi là “Tây Xưởng cửa hàng 1 giá” của hắn không?

Nhân Tông nghe có phần nhập tâm, đến đoạn này thì gật gù, lão nói thị đã từng báo qua cho hắn về loại cửa hàng này.

Lão Lê thấy vậy lại tiếp tục câu chuyện:

- Tây Bắc dân chúng đầu tiên là quen với chuyện mua muối, sau thì cũng quen với cái loại cửa hàng này, muốn mua đồ vật gì cũng lại đến đây, đổi vật lấy tiền, dùng tiền mua đồ, cứ như vậy vô tình đồng tiền của Đại Việt cũng đã luân chuyển tại Tây Bắc, đây là việc trước đây hiếm thấy.

Nếu là trước đây, Tây Bắc chư tộc đa phần chỉ là dùng vật đổi vật, dùng thổ sản để trao đổi hàng hoá thì nay bọn hắn lại dần làm quen với việc cầm theo những đồng tiền, những quan tiền đi mua đồ.

Híp mắt, khoé miệng cong lên, Lê Bá Ngọc chốt lại vấn đề:

- Đám người Tây Bắc một khi đã quen với việc dùng tiền của Đại Việt, dùng đồ của Đại Việt, phụ thuộc vào muối của Đại Việt... như vậy chúng ta là có thể kiểm soát nơi đó là không tốn một binh một tốt, chẳng phải là tốt lắm hay sao? — QUẢNG CÁO —

Nhân Tông mắt trợn tròn.

Hắn là thật không có nghĩ đến vấn đề này.

Kì thật cái này chỉ chú tâm một chút liền có thể nhận ra, đối với một nơi mà sức lao động yếu kém, cuộc sống khó khăn như Tây Bắc thì việc dùng tiền tài cùng hàng hoá để kiểm soát dễ dàng hơn là là dùng binh tốt trấn áp rất là nhiều.

Ngươi phụ thuộc ta, vậy liền ngoan ngoãn nghe ta điều lệnh.

Từ cần kiệm lên giàu sang dễ, từ giàu sang về cần kiệm khó.

Chỉ cần quen dần với việc trao đổi hàng hoá bằng tiền bạc, quen dần với việc mua sắm các đồ vật đa dạng của Đại Việt phục vụ cho cuộc sống.

Vậy có mấy ai muốn bỏ đi cuộc sống tiện lợi, mà chở về cuộc sống khi xưa?

Lê Bá Ngọc mấy ngày trước gặp Lý Dương Quang, sau khi suy nghĩ rất lâu liền cảm thấy ý tường này thật không tồi.

Dùng kinh tế để kiểm soát một vùng đất, mặc dù có chút mùi vị con buôn nhưng lão cũng phải kẻ cổ hủ, cảm thấy cách này có thể thử, từ đó Lê Bá Ngọc cũng nhập bọn, cùng Đỗ Anh Vũ và Lý Dương Quang triển khai kế hoạch Tây Bắc.

Mà theo giọng điệu của Đỗ tiểu tử gọi là “mang theo phồn vinh” đến với nơi này.

Nhân Tông sau một hồi suy ngẫm cũng hiểu ra, chỉ là Đại Việt xưa nay không trọng thương nhân, nay lại dựa vào thương nghiệp cách làm khiến hắn không thoải mái.

Trong lúc đắn đo không quyết, Lê Bá Ngọc đứng cạnh bên, thấp giọng nói với Nhân Tông Bệ Hạ một câu, hắn nói:

- Bệ Hạ! Muối của Đỗ tiểu tử thật sự chất lượng rất tốt, nếu hắn có thể làm được để bán thì hẳn là cũng nên tiến cung làm cống phẩm dâng cho Bệ Hạ mới phải...

Nhân Tông ánh mắt sáng lên.

Tiểu tử này không phải muốn làm con buôn sao?

Tốt!

Vậy thì đồ tốt nên trước hết tiến cung cho ta mới phải!

Muốn ta mắt nhắm mắt mở cũng phải có chút lòng thành mới được.

Bị hai lão nhân âm thầm tính toán, ở phương xa, Đỗ Anh Vũ sau gáy có phần ớn lạnh, rùng hết cả mình mẩy, hắn trong lòng có loại cảm giác “luôn có điêu dân muốn hại trẫm!”

*

Đỗ Anh Vũ hoàn toàn không rõ chút sản nghiệp nho nhỏ của hắn đang bị để mắt tới, vẫn một dạng cà lơ phất phơ sinh hoạt lại địa bàn Đông Bắc của hắn.

Hôm nay Đỗ tiểu tử tương đối buông lỏng, tạm thời dẹp chính vụ sang một bên, tự cho phép bản thân nghỉ ngơi một buổi.

Hắn cùng tiểu mĩ nhân cùng nhau đi dạo một vòng.

Đỗ Anh Vũ một đường mang theo Lê Nghi Phượng chậm rãi hướng bên trong rừng trúc mà đi, một nam một nữ bước rất chậm, gió mát phơ phất, lá trúc nhẹ nhàng rơi, ánh mặt trời đỏ hồng điểm ra cũng quầng sáng xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đất, khung cảnh tràng diện đẹp tựa cổ tích.

Không biết cảnh tượng như vậy lại để cho Lê Nghi Phượng cảm thấy được cái gì tư vị, chỉ thấy sắc mặt nàng một mực có chút ửng đỏ, vốn sớm chuẩn bị từ trước biết bao nhiêu điều muốn nói cùng Đỗ Anh Vũ nhưng giờ đây, nàng tất cả đều quên hết sạch.

Khung cảnh luôn dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng, đến ngay cả Đỗ Anh Vũ ẩn ẩn trong nội tâm cũng có vài phần cảm giác duy mỹ lãng mạn.

Đỗ tiểu tử ngẫm lại thì thấy nha đầu này đối với chính mình quả thực không tệ, trong lòng cũng có chút mềm mại, hắn cùng nàng sóng vai đi cùng một chỗ, dường như thực sự có cảm giác vài phần tâm động, muốn yêu đương.

Mẹ kiếp.

Đang muốn buông vài câu tán tỉnh nhưng Đỗ Anh Vũ kìm lại được, chỉ dừng lại ở mấp máy môi chứ không chính thức phát ra thành lời.

Nàng mới 14-15 tuổi, cái độ tuổi trong thời kì này là đã có thể về nhà chồng, nhưng Đỗ Anh Vũ vẫn là cảm thấy bản thân quá con mẹ nó cầm thú!

Dù chỉ là cảm xúc nhất thời nhưng việc có ý tưởng với trẻ vị thành niên vẫn khiến Đỗ tiểu tử tự ghê tởm bản thân, cảm thấy mình xứng đáng lên giàn hỏa thiêu!!

Đưa mắt nhìn sang, bỗng thấy mắt phượng của nàng đang ai oán nhìn mình, Đỗ Anh Vũ là vội vàng lảng tránh đi, giả bộ nhìn xung quanh một vòng rồi ha ha cười nói: — QUẢNG CÁO —

- Nơi này phong cảnh đẹp, an tĩnh mĩ lệ, rất phù hợp để ẩn cư ha ha!

Nhưng Lê quận chúa không ăn cái bộ này, nàng vẫn chăm chú nhìn hắn, cười như không cười nói:

- Ngươi kéo ta tới đây chỉ để xem phong cảnh?

Đỗ Anh Vũ mắt trắng dã, trợn tròn nhìn nàng!

“Chị hai! Ta ngoài trừ có thể đưa ngươi đi nhìn phong cảnh thì còn thể làm gì khác sao? Nếu có thì ngươi chỉ giúp ta?” Hắn bất đắc dĩ trong lòng thầm than, nhưng ngoài miệng vẫn phải nở nụ cười nho nhã

- Phong cảnh rất tuyệt mà, kinh thành là không có thường thấy đâu?

Lê Nghi Phượng híp mắt, giọng nói lạnh tựa băng:

- Ta ở Châu Chân Đăng lớn lên, nơi đó là không thiếu rừng trúc!

- Nhưng rừng trúc ở chỗ đó là không có ta! - Đỗ Anh Vũ cái khó ló cái khôn, vội nhấp nháy đôi mắt, cất giọng sửa sai.

- Chỉ giỏi ba hoa! - Lê Nghi Phượng thoáng bật cười nhưng rất nhanh kìm lại được, khẽ gắt một câu.

Đỗ tiểu công tử ngại ngùng, gãi mũi nói:

- Lê tiểu thư...

- Hứm?! - Lê Nghi Phượng sát khí đằng đằng nhìn sang làm Đỗ tiểu tử giật thót, vội vã đổi giọng:

- Uhm! Nghi Phượng....

Lúc này sắc mặt của Lê quận chúa mới khá hơn đôi chút, ửng hồng như táo đỏ chín mọng, dẫu đây không phải là lần đầu tiên Đỗ Anh Vũ gọi thẳng tên nàng nhưng cảm xúc của nàng vẫn tựa như lần đầu tiên vậy.

Chỉ là câu nói tiếp theo của Đỗ tiểu tử khiến nàng tụt cả cảm xúc.

Hắn!

Đứng trước một Mỹ nhân như nàng.

Dõng dạc hỏi thẳng:

- Nghi Phượng, ngươi hiện là có bao nhiêu tiền?!

“Mẹ kiếp! Mấy tháng không gặp, câu đầu tiên ngươi hỏi ta lại là tiền?”

“Lương tâm của ngươi bị chó tha rồi sao?”

Không biết xấu hổ Đỗ Anh Vũ khiến thục nữ Lê Nghi Phượng cũng không kìm được lòng mà chửi thề một câu.

Nàng có chút giận hờn mà bỏ đi, mặc kệ Đỗ Anh Vũ lại phía sau, nhưng chỉ bước được vài bước thì không đành lòng mà dừng lại, ngoảnh đầu liếc mắt, khẽ cười một tiếng.

- Vậy ta được cái gì?

Đỗ Anh Vũ nhìn nàng đứng đó, đột ngột ngoái đầu nhìn hắn nói cười là nội tâm có phần rung động ngỡ ngàng, cầm giữ không được!

Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh.

Lục cung phấn đại vô nhan sắc.

Quả thật không sai biệt!