Mơ mơ màng màng một hồi.
Đỗ Anh Vũ cũng chẳng biết bằng cách nào mà hắn lại tiến tới phòng ngủ của Lê Nghi Phượng.
Cứ như thể bị dính tà thuật, một đường theo sau mông nàng.
Mặc kệ lời căn dặn của mẫu thân Trương Vô Kị trước lúc lâm chung bên tai trái.
Hay là lời bài rap Thủ đô cyber khi nhắc về bài học đầu tiên bên tai phải.
Hắn là vẫn lẽo đẽo đi theo nữ nhân họ Lê, tiến vào trong căn phòng thơm ngát ấy.
Đỗ Anh Vũ thề có chúa rằng hắn không phải là Simp.
Mà nếu có Simp thì chắc chắn đối tượng sẽ không phải là thiếu nữ tuổi vị thành niên.
Là một kẻ mang linh hồn hiện đại, tam quan đoan chính, 3 năm cất bước, cao nhất tử hình bản án hắn là luôn ghi nhớ trong tâm khảm.
“Ta là mê thục nữ, ta là yêu ngự tỷ...!” Đỗ Anh Vũ cúi đầu, trong lòng lẩm nhẩm câu thần chú.
- Đỗ công tử! Sao vậy? - Bên tai Đỗ Anh Vũ bỗng truyền đến thanh âm ngọt và lạnh, tựa như kem của Lê Nghi Phượng.
Đỗ tiểu công tử hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn dung nhan tuyệt sắc của nàng, rồi đảo mắt nhìn cảnh quan xung quanh.
Hắn là đang đứng trong một căn phòng nữ nhân đẹp đẽ tinh xảo, có thể là tương đối bình thường giản dị nếu so với thân phận Quận chúa của Lê Nghi Phượng.
Đỗ Anh Vũ bỗng thở phào nhẹ nhõm.
May mắn nơi này chỉ có nến đỏ... ngoài ra không còn gì khả nghi khác.
Nếu nơi này lòi ra một con ngựa gỗ hay là một chiếc roi da...
Đỗ Anh Vũ tất sẽ chẳng nói hai lời.
Quay đầu chạy thục mạng!
Ơn trời! Chỉ là tự hù bản thân mà thôi!
Nở một nụ cười bình thản, Đỗ Anh Vũ nhìn tiểu mĩ nhân rồi đáp:
- Không sao cả, lần đầu tiên vào phòng nữ nhân, có chút hơi căng thẳng ha ha!
Lê Nghi Phượng thì híp mắt nhìn tiểu tử xạo ke trước mặt, khoé môi vểnh lên một nụ cười đầy hàm ý.
“Khách quen Di Hoa Lâu, gần đây lại thường ghé Giáo Ty Phường, đêm đêm lại chui lên giường tiểu hồ ly kia ngủ, vậy mà giám trước mặt ta dõng dạc nói lần đầu vào phòng nữ nhân?! Ha ha”
Lê quận chúa chằm chặp nhìn Đỗ tiểu tử, âm thầm nghĩ.
Lý lịch hành trình của Đỗ Anh Vũ, nàng nắm rõ như lòng bàn tay.
Bỗng nhiên thoại âm tắt ngấm.
Thiếu nam thiếu nữ bốn mắt nhìn nhau!
- ...!
- ...!
Ách!
Thật sự bầu không khí là có chút lúng túng!!
Đỗ Anh Vũ gãi đầu, nam nhân mặt dày, nên mở lời trước, hắn nói:
- Lê cô nương, cô nương đêm hôm gọi ta đến đây không phải chỉ là để thi đọ mắt thôi đấy chứ?!
Nếu là thật thì Đỗ Anh Vũ cũng không ngại, trò này hắn có thể coi như thuộc hạng Master!
Lê Nghi Phượng che miệng cười một tiếng, nàng bảo Đỗ tiểu tử trước tiên ngồi, chờ nàng một chút.
Nói dứt lời, Lê Nghi Phượng hoá thân thành én nhỏ bay đi mất.
Đỗ Anh Vũ chưa kịp lên tiếng thì đã không thấy bóng dáng nàng đâu, hắn nhìn sang phía bên bộ bàn ghế ở góc phòng, lòng nhẩm tính:
“Khoảng cách là 15 bước chân...”
Sau lại nhìn về phía giường ngủ, híp mắt tập trung tính toán:
“Chỗ này thì chỉ cách có 7 bước liền tới...”
Ha ha! Nàng chỉ nói ta ngồi chờ, đâu có nói ta ngồi ở đâu chờ?!
Đỗ Anh Vũ chân ngắn lon ton, hướng về giường ngủ của nàng tiến tới thăm dò.
Không biết nơi này có gì?!
Thật tò mò!— QUẢNG CÁO —
Nhưng khi hắn chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thì Lê Nghi Phượng quay trở lại, trên tay nàng ôm theo một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Nàng nhìn Đỗ tiểu tử đứng trước giường mình, dáng vẻ mờ ám liền cất tiếng gọi:
- Công tử! Người làm gì vậy?!
Đỗ Anh Vũ giật mình, có chút chột dạ, mắt đảo quanh, sau thì hơi khom mình, xoa xoa tấm chăn lụa, ha ha cười nói:
- Lê cô nương! Chăn lụa của cô nương họa tiết thật đẹp, thêu rất dụng tâm ha ha, ta đã nói có cô biết ta có một xưởng dệt may chưa nhỉ, loại mẫu mã này thật sự mới lạ, vui mắt, lần đầu tiên nhìn thấy, ta là muốn quan sát một hồi!!!
Lê Nghi Phượng nghe lời giải thích thì sắc mặt có điểm tối tăm, khoé miệng nàng giật giật liên hồi.
Cái chăn này là nàng mới mua ở Tây Xưởng cửa hàng!!
Là hàng của nhà hắn làm, cửa hàng hắn bán!
Liếc mắt nhìn Đỗ tiểu tử dáng vẻ chăm chú quan sát cái chăn, khuôn mặt thi thoảng còn lộ vẻ trầm trồ, Lê Nghi Phượng có phần không biết nói gì cho phải.
Cái này thì Đỗ Anh Vũ là bị oan thật.
Hắn vung tay chưởng quỹ thành quen, là thật không biết đây là hàng xuất xứ từ Tây Xưởng.
Đang bận giả vờ giả vịt một hồi, từ đằng sau lưng hắn, có một đạo thanh âm khiến cho người ta xương cốt mềm nhũn ra vang lên:
- Công tử! Có muốn lên thử một chút không?
Đỗ Anh Vũ giật nảy mình, quay đầu lại, nhìn thần sắc vũ mị Lê Nghi Phượng mà lắp bắp:
- Có... có thể sao?
Nói xong, Đỗ tiểu tử cảm thấy hình như nói sai rồi, đang muốn vả miệng nói lại thì thấy Lê Nghi Phượng mắt đẹp híp lại, nàng mỉm cười, ôn nhu gật đầu một cái!
Sắt thép thẳng nam lúc này chắc chắn sẽ lui một bước, hô lên “cô nương, mời tự trọng!”
Nhưng Đố Anh Vũ....
Hắn là tiến thẳng, chui tót lên trên giường của nàng, nằm rúc vào trong chăn thơm nệm ấm, hắc hắc nghĩ thầm
“Một thằng nhóc hiếu động 8 tuổi chắc hẳn sẽ hành động như thế này! Cái này không phải ta muốn, chỉ là buộc phải diễn mà thôi, không thể trách ta được ha ha!”
- Công tử! Thơm sao? - Giọng nói giòn xốp của Lê Nghi Phượng vang vẳng bên tai hắn, Đỗ Anh Vũ hơi nghía đầu nhìn lên thì giật bắt cả mình.
Nàng là đã đứng ngay bên giường từ lúc nào không hay!
- Thơm... - Đỗ tiểu tử chột dạ, nói có phần bản năng.
- Công tử... có muốn càng thơm hay không? - Nàng thần sắc quyến rũ, sóng mắt như muốn chảy ra nước.
Hở! Ý gì?
Đỗ tiểu tử đầu đầy dấu chấm hỏi, ngơ ngơ ngác ngác!
Vài giây sau.
Đỗ tiểu tử hai tay ôm ngực, thần sắc hoảng hốt, nhìn kẻ mới chen chen vào bên trong chăn, sợ hãi mà nói:
- Cô... cô nương... ngươi đừng tới đây, còn tiến lên nữa ta liền hô phi lễ!!!
Lê Nghi Phượng sắc mặt có phần quyết đoán, tựa như tướng quân sát phạt nơi chiến trường, thầm nhủ:
“Tiểu hồ ly kia chui lên giường ngươi thì được... ta không được?! Nào có cái lý như thế!!!”
Cứ như vậy, mặc dù có chút kì hoa, nhưng hai người đêm đông cuộn thành một chỗ.
Đỗ Anh Vũ có thể khẳng định, nữ nhân này chính là biến thái, cuồng shota cái loại kia!!!
Sau lại thầm nghĩ may mắn bản thân mới 8 tuổi, nàng cũng chỉ có thể dừng lại ở việc ôm hắn như ôm gấu bông ngủ...
Nếu Đỗ Anh Vũ là 18 thì chỉ e trinh tiết nguy rồi!
Đỗ tiểu công tử hơi cựa quậy một chút...
Ngửi thơm trên cơ thể nàng.
Ít nhất có một chuyện nàng là không lừa hắn...
Đúng là càng thơm thật!!!
*
Sáng sớm.
Gá gáy vang ba tiếng.
Lê Nghi Phượng cùng Đỗ Anh Vũ ngồi tại chiếc bàn vuông trong phòng, ánh mắt giằng có một hồi.— QUẢNG CÁO —
Thở dài cảm khái một tiếng, nếu đêm qua hắn chọn ngồi tại chỗ này thì đã không cùng nữ nhân này ngủ một chỗ!
Nhắc lại, là đơn thuần ngủ!!
Đỗ Anh Vũ khẽ liếc chiếc hộp gỗ trên bàn, tò mò lên tiếng hỏi:
- Lê tiểu thư! Vật này là...
Lê Nghi Phượng khuôn mặt điềm tĩnh, có phần lạnh nhạt giải thích:
- Cái này là cho ngươi!
Nghe cái giọng lạnh băng của nàng, Đỗ Anh Vũ có phần sợ hãi.
“Nữ nhân này...là bị sao rồi?!”
Bẽn lẽn sờ vào chiếc hộp, Đỗ Anh Vũ liếc liếc thiếu nữ băng lạnh, thấy nàng chẳng nói gì, hắn liền từ từ mở ra.
Nhìn thấy vật bên trong, Đỗ Anh Vũ há hốc mồm ngạc nhiên rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng!
Bên trong là một chiếc nội giáp, được tự tay thiết kế, tỉ mỉ cẩn thận, vừa đúng cỡ người của hắn.
Ở phần ngực còn có một tấm hộ tâm kính để bảo vệ trái tim cũng như là vùng ngực.
Mặc dù không rõ chất liệu của bộ giáp cũng tấm hộ tâm kính này là gì nhưng sơ qua thì thấy rất chắc chắn.
- Lê cô nương! cái này...
- Mặc lên đi... lần sau đừng để bị kẻ khác làm bị thương nữa! - Lê Nghi Phượng nhàn nhạt nói chuyện.
Mẹ kiếp!
Hắn đang có cảm giác bản thân là xuyên không vào cái dòng chuyện Bá Đại Tổng Tài...
Mà trong đó Lê Nghi Phượng mới là tổng tài, tiểu bạch thỏ chính là hắn...
Rõ ràng hôm qua là nàng chủ động... hôm nay sao lại biết thành một dạng Tsudere ngoại lạnh trong nóng rồi?!
Cảm khái một tiếng, Đỗ tiểu tử nhìn nàng, có phần dịu dàng được nói:
- Lê tiểu thư, ta là không biết phải nói cám ơn ngươi như thế nào?!
Thiếu nữ lắc đầu, sau thì cắn răng nói:
- Nếu muốn cám ơn, thì trước đừng gọi ta là Lê tiểu thư nữa... Gọi Nghi Phượng!
Đỗ tiểu tử sững sờ, lẩm nhẩm trong miệng:
- Nghi... Nghi Phượng!
Đến lúc này, tiếu dung trên khuôn mặt nàng mới từ từ xuất hiện, đông tàn xuân sang, nàng kéo kéo ống tay áo hắn, nhu nhu nói:
- Còn một chuyện nữa, lông mày của ta, nó nhạt rồi... ngươi vẽ lại giúp ta!!
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, Đỗ Anh Vũ cả người như cứng lại.
Không phải vì shock nhan sắc của nàng...
Mà là vì cái khung cảnh này... thật quen thuộc.
Hắn rõ ràng là đã gặp ở đâu rồi!
Nhưng tạm thời Đỗ tiểu công tử là nghĩ không ra!!!
Cái này là... Dejavu rồi??!!
*
Hai người lặng lẽ tiến tới thì cũng lặng lẽ tách ra.
Đỗ Anh Vũ mang theo món quà của Lê Nghi Phượng trở về nhà.
Kể từ đó, hai người cũng chẳng chủ động tìm nhau, mặc cho nhà hai bên sát vách.
Đối với hắn, một đứa con sắp đi xa, người lo lắng nhất không ai ngoài cha mẹ, Đỗ Anh Vũ mấy ngày nay đa phần đều dành thời gian cho cha mẹ hắn, thỉnh thoảng là chạy đến Minh Nguyệt biệt viện thăm Lý Kế Nguyên.
Những bức thư kêu gọi người mà Đỗ tiểu tử gửi hắn cũng như là quên đi, vì cho đến lúc này cũng chưa có ai hồi âm.
Trường hợp xấu nhất, hắn là chỉ có thể đành đơn thương độc mã đi Đông Bắc nhậm chức mà thôi!
Cứ thế ngày từng ngày, cuộc sống sinh hoạt đơn điệu của hắn kết thúc.
Tháng 12 chấm dứt.
Năm mới đến.— QUẢNG CÁO —
Đêm giao thừa.
Đỗ Anh Vũ thầm nguyện ước một hồi, rồi cùng Hoa Nương và Mia giường lớn cùng ngủ.
Ngày mùng 1 tháng 1.
Tết!
Thời gian dành cho gia đình!
*
Ngày mùng 2 tháng 1.
Vẫn là Tết!
Hắn hôm nay là qua Minh Nguyệt biệt viện, cùng Lý Kế Nguyên trò chuyện, đánh cuộc tiếp lão nhân gia cả một ngày.
Vệ Nam cùng Trịnh Hà đã trở lại, bọn hắn nói lần này là mang theo một đám huynh đệ mới.
500 Tàn Hồng Doanh theo Đỗ Anh Vũ một đường đi Đông Bắc!
*
Ngày mùng 3 tháng 1.
Bệ Hạ cho truyền, gọi Đố Anh Vũ...
Nhập cung điện thánh.
Nhân Tông Bệ Hạ cùng Trưởng công chúa Lý An Bình đã chờ hắn từ lâu.
Hôm nay Đỗ Anh Vũ là muốn liều mạng, quyết phải kể cho xong câu truyện Tây Du Ký!
Một lần kể chính là đến tận tối muộn.
Đỗ Anh Vũ trước lúc rời khỏi hoàng cung thì hắn hướng đầu, đưa mắt quay về phía Nhân Tông,
Cả người nghiêm túc, chắp tay cúi đầu thật sâu, sau thì Đỗ Anh Vũ quay bước rời khỏi hoàng cung.
Có lẽ lần sau muốn tái kiến cũng phải tính bằng năm.
*
Ngày 4 tháng 1:
Sinh Nhật Đỗ Anh Vũ!
Vui vẻ cùng cha mẹ, hôm nay anh rể Sùng Hiền Hầu cùng chị gái Đỗ Quỳnh Anh của hắn cũng tới.
Coi như là để từ biệt Đỗ tiểu tử!
Đêm đó, Đỗ Anh Vũ lén lút chui ra khỏi phòng, chạy sang nhà hàng xóm.
Mãi cho đến khi tờ mờ sáng ngày hôm sau mới trở lại.
*
Ngày 5 tháng 1
Đông cảng, Bến Thiên Thu.
Trời trong mây trắng, thuận tiện xuất hành.
Đỗ Anh Vũ là ngày hôm nay xuất phát.
Bước lên mới lữ trình!
*
Đỗ Tiểu tử nheo mắt nhìn về phía xa, bần thần đừng chờ một hồi thật lâu.
Thần sắc khuôn mặt biến chuyển từ thấp thỏm sang thất vọng rồi bình thản chấp nhận cho đến sau cùng là kinh ngạc vui mừng.
Từ đằng xa, một loạt chiếc xe ngựa đang nối đuôi nhau phóng tới.
“Thật đến rồi!” Đỗ Anh Vũ nắm chặt bàn tay nhỏ, trong lòng vui vẻ hò hét.
Những người mà hắn chọn cuối cùng cũng đến rồi!
...