Đỗ Anh Vũ nhìn về phía chủ nhân của giọng nói phát ra.
Người tới cũng không phải kẻ nào xa lạ.
Là Nguyễn thị công tử Nguyễn Dương.
Tạm thời không bàn về cái khác thì không thể không nói, con hàng này có một bộ không tệ túi da.
Trẻ tuổi tuấn tú, khí chất cũng cao nhã, sang chảnh chuẩn con nhà giàu, đứng giữa đám thuộc hạ tả hữu tháp tùng tựa như hạc giữa bày gà.
Đỗ Anh Vũ thầm nghĩ tên này có lẽ cố tính chọn những kẻ có ngoài hình tầm tầm, vai u thịt bắp để theo hầu, cốt là để làm nền tự tôn bản thân mình lên.
Căn bệnh chung của đám công tử, ưa thích là tâm điểm, hưởng thụ chúng tinh truy phủng.
Lúc này, đám đông cũng đã bắt đầu tụ tập, kinh thành việc ẩu đả đánh lộn cũng không phải chuyện hiếm gặp, đặc biệt việc xảy ra xung đột giữa đám công tử ca vì tranh dành tình nhân càng là chuyện thường xuyên, nhưng tình thế hôm này có chút đặc biệt thu hút đám người kinh thành.
Một công tử ca lại tranh dành tình nhân với một tiểu hài tử?
Mà nhìn tình thế hiện tại, vị công tử ca kia còn có vẻ đấu không lại, bị đánh cho lỗ mũi ăn trầu?
Sự tình này....thật tốt thú vị...
Gần như ngay lập tức, đám người ăn dưa quần chúng bu lại xem ruồi bu mật, rất nhanh sau đó chật kín cả con đường.
Được đám thuộc hạ mở đường, Nguyễn Dương một bộ dạng kiêu căng xuất hiện, một bộ khoan thai không nhanh không chậm bước tới.
Đỗ Anh Vũ đứng từ xa nhìn thì bĩu môi khinh bỉ
“Mẹ kiếp! Cứu người có nhất thiết phải màu mè đến vậy không? Ngươi là đang cứu người hay đang trình diễn thời trang?!”
Khi khuôn mặt rất đáng ăn một giày của Nguyễn Dương xuất hiện, hắn nhìn kẻ đang quỳ dưới mặt đất, giọng nói có phần không chắc chắn, mời miệng hỏi lại:
- Ngươi là....Phan An?!
Gã họ Phan nhìn thấy Nguyễn Dương như bắt được nhành cỏ cứu mạng, nước mắt nước mũi hô Nguyễn công tử cứu ta.
Đỗ Anh Vũ cũng đang chuẩn bị đối ứng tình huống thì hắn bất chợt nhận ra.
Con mẹ nó.
Con hàng này tên là gì?
Phan An?
Đỗ Anh Vũ nhìn xuống cái khuôn mặt hèn mọn, nước mắt nước mũi hoà với máu tèm lèm thì liền mộng bức, thật không biết phải nói cái gì.
“Con mẹ nó! Nhìn ngươi một dạng đức hạnh này gánh lấy cái tên Phan An thì quả thật là...đủ dũng cảm, đủ mặt dày, đủ vô liêm sỉ!!”
Cài này kì thật cũng không thể trách Phan An, tên tuổi cha mẹ đặt, hắn cũng là bất khả kháng.
Tên của con cái chính là gửi gắm nỗi niềm hi vọng của bậc cha mẹ đặt vào trong đó, lão Phan Điền đặt cho con mình tên lấy một chữ An, rõ ràng là mong hắn lớn lên có thể an ổn, bình an không lo.
Về mặt ý nghĩa thì hoàn toàn không sai.
Chỉ có thể trách rằng....tại sao lão lại họ Phan mà thôi!!
Danh không xứng với thực! Mặt không xứng với tên!!
Thiện hạ ai ai cũng có thể đánh mặt hắn!
Nguyễn Dương liếc nhìn Phan An từ trên xuống dưới một vòng, ẩn ẩn sự ghét bỏ, gã này có cái tên thật sự là...người gặp người yêu!
Mà là yêu cho roi cho vọt loại hình!!
Cố kìm lại cái cảm giác muốn giúp Đỗ Anh Vũ đánh người xúc động, Nguyễn Dương nhìn sang bên phía Đỗ tiểu tử, cau mày nheo mắt.
Tên tiểu tử này....thật quen mắt...không biết đã gặp ở đâu rồi!!
- Tiểu tử...ngươi là ai? - Nguyễn Dương giọng nói có chút hờ hững, trước thăm dò một hồi.
Đỗ Anh Vũ một dạng không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, rất tự nhiên cười đáp:
- Tại hạ...Tống Ngọc!!
...
Giới quyền quý quan hệ với nhau có thiên ti vạn lũ, rất kỵ việc chế tạo địch nhân không cần thiết.
Nguyễn Dương ánh mắt rất tinh, nhìn Đỗ Anh Vũ từ trên xuống dưới áo quần thì có vẻ bình bình đạm đạm, nhưng chất liệu đều là tơ lụa hảo hạng, bên hông ngọc bội cũng không phải phàm vật, trong ánh mắt, điệu bộ, cử chỉ đều có nét quý khí ẩn ẩn.
Cái này là quý tộc từ nhỏ giáo dưỡng đặc trưng, ở Nguyễn Dương cũng có, nhìn qua là nhận ra ngay.
Không phải thứ mà đám nhà giàu mới nổi như Phan An có được.
Đây rõ ràng là kinh thành một vị quý công tử!
Tống Ngọc chắc chắn là tên giả, báo ra chỉ là muốn trêu đùa mà thôi.
Nguyễn Dương sau một hồi lặng im nghĩ thầm, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên có một đám người xuất hiện cắt ngang.
Rất nhanh, ba tên cảnh vệ quân chạy tới, cầm đầu chính là một gã tiểu thống lĩnh, cách từ thật xa liền đã cất cao giọng nói:
- Kinh sư trọng địa nghiêm cấm tư đấu, các ngươi là người nào mà tại đây làm càn?
Từ phục trang có thể nhận ra, đây là Thông Điện ty cảnh vệ, là lính của Dương Đoan Hoa. Tên thống lĩnh lúc bước tới cũng nhận được ra Đỗ Anh Vũ, lòng cười khổ “tên sát tinh này quay trở lại rồi sao?!”
Vuốt mặt nể mũi, Đỗ Anh Vũ có phần khách khí, cười cười hướng tên tiểu thống lĩnh nói:
- Cảnh vệ đại ca, chúng ta là đang trò chuyện thôi, nào có tư đấu gì đâu?!
Đỗ Anh Vũ lời nói nhẹ nhàng thành khẩn, nếu không phải lúc này hắn vẫn đang một tay túm tóc, một tay kề dao vào cổ tên đang quỳ, bọn hắn chính là thật tin.
Con mẹ nó! Chúng ta đâu có mù!!!
Một tên cảnh vệ sắc mặt tối sầm, mở miệng quát:
- Ngươi coi chúng ta là kẻ đần sao? Còn không mau thả người!
Nhưng đáp lại hắn không phải Đỗ Anh Vũ mà là tên tiểu thống lĩnh đi cùng.
Một bạt tai gõ “bộp” vào đầu làm gã cảnh vệ giật mình choáng váng, đau điếng người, vội vàng quay lại nhìn thì thấy thủ trưởng ánh mắt như muốn giết người đang âu yếm nhìn hắn, gằn giọng nói:
- Đây không phải là chuyện ngươi có thể quản, còn không mau lui lại, nếu lại còn sinh sự, đừng trách bản quan không nể tình.
Tên tiểu binh bộ dạng kinh ngạc, hiển nhiên là kẻ mới tới, mặc dù chẳng hiểu gì hết nhưng hắn vẫn là ngoan ngoãn chấp hành, lui lại một bước.
Gã thống lĩnh quét mắt liếc về đám người, sau thì dừng lại phía bên Đỗ Anh Vũ, nhìn tiểu tử trước mắt khuôn mặt cười ngây thơ vô hại, tay cầm đao vẫn kề cổ người ta, lòng thầm nghĩ “tiểu thái tuế vẫn là tiểu thái tuế.”
Sau thì hắn không nhanh không chậm nói:
- Vậy các vị công tử ở đây đã nói chuyện xong chưa? Nếu xong rồi thì mau mau giải tán đi thôi, đừng làm khó tiểu nhân.
Đỗ công tử cúi đầu nhìn Phan An, nở nụ cười khiến tên đang quỳ sởn cả tóc gáy, lấy chuỷ thủ gõ gõ mặt hắn, nhẹ giọng thì thầm:
- Hôm nay coi như ngươi gặp may.
Buông xong câu ngoan thoại, Đỗ Anh Vũ cũng buông hắn ra, thu lại chuỷ thủ, hướng tên thống lĩnh nói:
- Cảnh Vệ ca ca, chúng ta đã nói chuyện xong xuôi, vị huynh đài này là yêu thích cây chuỷ thủ của ta, muốn mua lại, nhưng giá hắn trả quá rẻ mạt, nay buôn bán không thành, coi như chia tay ở đây!
Gã thống lĩnh cười cười hỏi:
- Không biết chuỷ thủ của công tử giá bao nhiêu?
- 10 vạn quan! - Đỗ Anh Vũ không chớp mắt báo giá tiền.
Đám người nghe xong hít một hơi lạnh, thầm chửi bậy.
Ngươi hét giá đấy, người ta chê đắt, ngươi liền đánh người ta?
Cái này...thiên lý ở đâu? Công bằng ở đâu.
Bỗng nhiên cả đám người nhìn Phan An, ánh mắt thập thần thương hại.
Đỗ Anh Vũ mắt híp lại, khoé miệng cong lên, nhổ thêm một câu:
- Hàng của ta, dù chỉ là một con dao nhỏ cũng không phải thứ mà đám a miêu a cẩu có thể mơ tưởng đến, muốn thì phải trả giá!!
Nói xong liền ngạo nghễ dắt theo Hoa Nương rời đi.
Bỏ lại đám người đang nghệt mặt sững sờ ở phía sau.
Tên thống lĩnh nhìn thấp bóng dáng hai người biến mất, cũng nhanh chóng cho người giải tỏa đám đông tụ tập rồi cũng đi thẳng.
Đi được một đoạn, thấy không có ai, tên cảnh vệ tiểu binh lúc này mới dám dò hỏi:
- Thống lĩnh, tên tiểu tử đó là ai vậy? Thật quá kiêu ngạo!
Gã thống lĩnh liếc xéo hắn, miệng dặn dò:
- Cẩn thận cái mồm, Đỗ công tử không phải là người mà kẻ như ngươi, ta có thể bàn luận, ngươi chỉ cần phải nhớ một việc, tại kinh thành này nước rất sâu, có một số người không thể đụng vào, nghe rõ chưa?!
Gã cảnh vệ vội gật gù, nói đã biết.
Nguyễn Dương lúc này sắc mặt âm trầm, hắn không thể tin được, trước nay tiền hô hậu ủng, đứng ở nơi nào hắn cũng là nhân vật trung tâm.
Vậy mà hôm nay lại bị người coi nhẹ!!
Người ta chỉ liếc hắn một cái, còn lại mọi sự tập trung đều đổ dồn vào tên nhóc con kia.
Từ lúc nào Nguyễn Dương ta lại trở thành vật làm nền vậy?!
Gã họ Phan tựa như không biết Nguyễn công tử đang có nộ hỏa trong lòng, được đám gia nhân nâng đỡ đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi khẽ gầm:
- Tống Ngọc! Ta nhớ ngươi rồi! Đợi cha ta trở về tất cho ngươi đẹp mắt!!
Nguyễn Dương đứng đó nghe thấy được thì sắc mặt tối càng thêm tối.
Con mẹ nó! Con hàng này vẫn thật nghĩ tiểu tử kia gọi Tống Ngọc sao?
Đồng bọn quá ngu xuẩn chính là một kiện bi ai, Nguyễn Dương còn chẳng muốn thở ngắn than dài, hắn cảm thấy đứng ở đây, gần tên này thêm một lúc nữa thì thật mất mặt xấu hổ.
Hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu rời đi.
Phan An cũng vội vàng hấp tấp đuổi theo, miệng hô:
- Nguyễn công tử! Đợi ta!!
...
Trên đường trở lại, Hoa Nương thấy Đỗ Anh Vũ một mực không nói thì nhỏ giọng hỏi.
- Công tử! Đang nghĩ gì thế?
Đỗ tiểu tử liếc xéo nàng, bĩu môi đáp:
- Nghĩ là lần sau không mang ngươi đi dạo nữa, quá thu hút thù hận.
Thật vậy, kể cả không có một tên não tàn nào như Phan An nhảy ra, thì cái cảm giác có vô số người thỉnh thoảng liếc nhìn hắn cùng Hoa Nương cũng làm Đỗ Anh Vũ thấy không thoải mái.
Có kẻ sinh ra đã luôn ưa thích mình là tâm điểm, nhận hết sự chú ý của đám người.
Nhưng Đỗ Anh Vũ thì không phải...
Hoa Nương nghe xong thì chỉ che miệng cười khì khì, ánh mắt như muốn nói:
“Lão nương chính là mị lực quá lớn, không có cách nào!”
Mặc kệ thư kí Hoa yy tự sướng, Đỗ Anh Vũ lại trầm mặc.
Hắn từ lúc nãy đến giờ là suy nghĩ chuyện khác.
Nguyễn Dương cùng Phan An có quan hệ, vậy phải chăng Phan Điền cùng Nguyễn thị, hay thậm trí cả tập đoàn của Thành Chiêu Hầu cùng Nhị Hoàng Tử là có quan hệ?
Sự kiện ở Ma Sa Động, kẻ đứng sau lưng đẩy một tay phải chăng là Thành Chiêu Hầu?
Dù sao thì hai vị Hầu Gia này xưa nay luôn âm thầm đấu đá, Đại Hoàng Tử cùng Nhị Hoàng Tử cũng như nước với lửa, chuyện này là hoàn toàn có thể xảy ra.
Thành Khánh Hầu ngã xuống, Thành Chiêu Hầu cũng có thể từ đó hưởng lợi!
Thế nhưng còn Phan Điền?
Liệu trong sự kiện lần này có phần của hắn sao?
Nhớ đến thân ảnh của một uy mãnh Phan Tướng Quân, Đỗ Anh Vũ không thể tin được hắn nối giáo cho giặc, phản bội lại Bệ Hạ.
Tất nhiên mọi thứ chỉ là nghi vấn, nhưng nếu đây là sự thật thì điều này thật đáng sợ.
Thiên Tử Bát Vệ là lực lượng trực thuộc Nhân Tông Bệ Hạ. Có thể coi như là Bệ Hạ tư binh.
Nếu đến cả tư binh của mình cũng bị kẻ khác duỗi ra bàn tay, âm thầm nắm lấy thì an nguy của Bệ Hạ lúc nào cũng trong tình trạng báo động.
Nghĩ đến đây, Đỗ Anh Vũ bỗng cảm thấy có chút lo lắng.
Bất chợt, một suy nghĩ loé lên trong đầu, hắn vừa mới nhận ra là mình quên mất một chuyện.
Hắn cũng là Điện Tiền chỉ huy sứ, dù chỉ là Bệ Hạ ngoài miệng khẩu dụ, còn chưa chính thức có thánh chỉ sắc phong nhưng hắn vẫn là có thể sớm chuẩn bị một chút.
Vua không nói chơi...
Bệ Hạ hẳn là sẽ không lừa ta đi!
Khi trở lại Đỗ phủ thì trời cũng đã dần chuyển tối, nhẹ nhàng dùng điểm tâm xong, Hoa Nương cũng rời đi đến Di Hoa Lâu, bỏ lại Đỗ Anh Vũ một mình ở nhà.
Trong bóng tối, Công Đàm thân ảnh từ từ xuất hiện.
Đỗ Anh Vũ khẽ nhấp một ngụm trà, nhìn tên thuộc hạ đi tới liền nói
- Ta không phải là cho ngươi nghỉ phép mấy ngày rồi hay sao? Không cần sớm như thế quay lại chứ?
Công Đàm chỉ lắc đầu, không nói chuyện.
Cái bản mặt cương thi làm Đỗ tiểu công tử hết cách, bật cười, sau thì nói:
- Thôi vậy! Đã không muốn nghỉ ngơi thì làm việc thôi, ta có một chuyện muốn giao cho ngươi làm...
Hai chủ tớ thì thào to nhỏ một hồi, sau đó, Công Đàm nhận lệnh rời đi.
Nhìn theo bóng gã thuộc hạ biến mất trong màn đêm, Đỗ tiểu tử cảm thấy mấy chuyện lén lút này Công Đàm làm mặc dù tốt nhưng chỉ có một mình hắn thì hiệu xuất xa xa không đủ.
Hẳn là đến lúc nên lập một nhóm tính báo rồi!