Con người luôn cảm thấy an toàn với những sự lựa chọn quen thuộc.
Ăn tại quán quen, trọ tại chốn quen.
Niềm nở khi gặp những khuôn mặt thân quen.
Cố thổ lại càng mang một ý nghĩa khác, thiên hạ nếu được lựa chọn, liệu có mấy ai là muốn rời đi quê hương của mình.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Cúi đầu nhớ cố hương.
Nay cố hương đang cháy....
Phải làm sao bây giờ?
Đó là tâm trạng của Nguỵ Quốc Bảo nói riêng cũng như toàn bộ Ma Sa động dân chúng nói chung vào lúc này.
Ngước mắt nhìn Ma Sa cảnh nội cháy hừng hực. Nhìn nhà của bọn hắn cũng theo đó mà chìm vào biển lửa, cả đám người ai cũng cố cắn chặt lấy hàm răng ngăn không cho bản thân vì buồn đau mà kêu lên thành tiếng.
Những tiếng thút thít, những cơn nấc cụt, những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Quê hương của bọn hắn...mất rồi!
Nhà của bọn hắn cũng mất luôn rồi!
Cái không khí bi thương ảm đạm tự như bóng đám bao chùm đám người.
Ngụy Quốc Bảo ngẩng đầu nhìn đám lửa, so với lúc trước còn lớn hơn, cháy triệt để hơn.
Dù trải qua một lần nhưng bản thân hắn vẫn đau đớn như thể lần đầu!
Khuôn mặt không lớn cảm xúc vì đã chết lặng từ lâu.
Một tên Ma Sa động binh sĩ tiến lên, khoé mắt đỏ hoe, thấp giọng nói:
- Thủ lĩnh, giờ chúng ta đi nơi nào?
Đi nơi nào sao?
Thiên hạ rộng lớn, có đất cho chúng ta nương thân sao?
Ngụy Quốc Bảo quay đầu nhìn lại đám người, chỗ này không chỉ có những chiến binh mà người già, phụ nữ, trẻ nhỏ đều có đủ. Bọn hắn là nhân chứng cho việc từng có một nơi gọi là Ma Sa động tồn tại.
Hắn lúc này là không được phép yếu đuối!
Quay đầu nhìn lại đám người, cả đám người cũng nhìn về phía hắn, trong ánh mắt đều đặt tất cả hi vọng về phía hắn.
Thoáng chốc Nguỵ Quốc Bảo thấy bản thân mình trách nhiệm đè nặng, hắn cố hạ lấy quyết tâm, mở miệng nói:
- Quê hương đã mất nhưng chỉ cần có người liền có thể dựng lại, nếu người cũng mất vậy thì coi như mất hết. Ta! Nguỵ Quốc Bảo ở nơi này thề sẽ có một ngày gây dựng lại nơi này, đón mọi người trở về nhà. Hiện tại...chúng ta phải đi thôi!
Nói xong, quyết không quay đầu nhìn lại, Nguỵ Quốc Bảo dẫn đầu đoàn người rời đi.
Cả đám người cũng cố ngăn nước mắt, lưu luyến nhìn thêm một chút nữa, rồi cũng xếp thành hàng, theo đoàn mà đi.
Bọn hắn là không có sự lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể đặt chọn niềm tin vào tân thủ lĩnh của mình.
Đi đến bờ sông phía Tây nam, nơi mà Nguỵ Bàng đã rời đi vài giờ trước.
Ở nơi đó Phạm Thiết Hổ cùng Đỗ Anh Hậu đã chờ sẵn. Phạm Thiết Hổ tương đối có thiện cảm với gã thanh niên Ma Sa động này, thấy người đến liền tiến lên cười nói:
- Đã quyết định rồi sao?
Ngụy Quốc Bảo gật đầu, mở miệng nói:
- Hi vọng Đỗ công tử giữ lời, không cho Ma Sa tộc nhân trở thành nô bộc!
Phạm Thiết Hổ cười cười, khẳng định đáp lại:
- Bọn hắn không phải nô bộc, mà là Tây Xưởng công nhân! Ở nơi đó làm công ăn lương, có chỗ ở đàng hoàng, bắt đầu lại một cuộc sống mới. Ngươi cứ yên tâm!
Được sự khẳng định của Phạm Thiết Hổ, Nguỵ Quốc Bảo nội tâm cũng có phần yên tâm đôi chút, hắn mở miệng nói:
- Vậy bây giờ chúng ta di chuyển bằng cách nào?
- Chờ một lát! - A Hổ thần bí cười một tiếng.
Chẳng mấy chốc, từ xa thấp thoáng bóng dáng của một đoàn thuyền xuất hiện.
Phía trên thuyền treo đủ thứ cờ hiệu, nhưng bắt mắt nhất vẫn là hai là cờ
Một lá ghi hai chữ Tây Xưởng!
Một là ghi một chữ Tô!
Từ xa xa đã nhìn thấy trung niên đẹp mã Tô Chính như dương liễu đón gió, mang theo nụ cười mà đến.
Thứ hắn mang theo chính là Cần Vương Khố quân lương đến muộn.
Ngoài ra còn thứ mà Đỗ công tử đặt thật nhiều kỳ vọng từ lâu:
Tây Xưởng Y Quán người cũng tới!
....
Lúc Đỗ Anh Vũ tỉnh lại đã là sáng sớm của ngày hôm sau.
Ngủ li bì 1 ngày 1 đêm, lúc tỉnh dậy đầu hắn đau như búa bổ, thân thể hư nhược, cổ họng khát khô, môi cũng vì thế mà nứt nẻ.
- Nước! Nước! - Đỗ Anh Vũ yếu ớt kêu lên.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân mình yếu đến mức độ này.
Mất máu quá nhiều cùng liên tục hành động không nghỉ như móc rỗng tâm thân nhỏ bé của hắn. Đứng ở bên cạnh một gã y sư nghe thấy liền vội hô hoán người, rồi tự thân rót xuống ly nước, nâng Đỗ tiểu công tử dậy, từ từ đổ vào miệng hắn.
Đỗ Anh Vũ thầm làm húp từng ngụm nước mà cảm tưởng như đang hụp mật ngọt, từ cổ họng đổ xuống dòng nước như cứu mạng hắn, khiến cơ thể dịu lại.
Khó khăn một lúc, Đỗ Anh Vũ cũng từ từ mở mắt, hắn nhìn thấy khuôn mặt vừa thân quen lại vừa xa lạ của tên y sư, hình như hắn đã từng nhìn thấy tên này ở đâu rồi, tạm thời nhớ không ra.
- Đỗ công tử! Ngài vừa mới tỉnh lại! Tạm thời đừng cử động mạnh sẽ ảnh hưởng đến vết thương, ta sẽ cho ngươi đến chăm sóc cho ngài. - Tên y sư vội vàng hướng Đỗ Anh Vũ dặn dò.
Đỗ Anh Vũ nheo mắt, có chút ngờ vực cất tiếng hỏi:
- Ngươi là ai? Nơi này là đâu?
Gã Y Sư không nhanh không chậm giải đáp:
- Đỗ công tử! Ta chính là người của Tây Xưởng Y Quán, người quên rồi sao? Nơi này là trong quân doanh.
Ách!
Là người mình!
Đến bây giờ Đỗ Anh Vũ mới nhớ ra tên này, nhưng hắn là nhân vật quá phụ, Đỗ tiểu công tử nhất thời nhớ không ra.
Đang muốn nói thêm thì Trần Kình từ bên ngoài xông tới, dáng vẻ vội vã nhưng vẫn cố cẩn thận bưng đến một chậu nước nhìn trong rất buồn cười.
Tưởng tượng lão Trần cosplay một bộ quần áo nha hoàng, một bộ ỏn ẻn bưng chậu nước tới, điệu đà nói:”công tử, người ta là đến phục vụ cho công tử đây!!”
Nghĩ đến đây Đỗ Anh Vũ bỗng dưng rùng mình, không dám nghĩ tiếp.
Quá cay con mắt!
Lão Trần không biết bản thân mình đang bị Đỗ Anh Vũ nội tâm khinh bỉ, vẫn một dạng thật thà ngô nghê, đặt chậu nước sạch tới, nhưng khăn rồi vắt khô, miệng cười nói:
- Công tử, để ta giúp công tử lau mặt.
Đỗ Anh Vũ do ảnh hưởng từ trước đó mà khi nghe thấy lời này toàn thân nổi da gà, vội vàng từ chối, luôn miệng nói:”Để ta...để ta!”
- Mọi người đâu rồi? - Đỗ Anh Vũ vừa lấy khăn ướt lau mặt, vừa cất tiếng hỏi.
Trần Kình cũng chắp tay, báo lại cho tiểu công tử hết mọi chuyện tử lúc hắn ngất đi.
Sau một hồi, Đỗ Anh Vũ cố gắng nâng bản thân mình đứng dậy, bước ra khỏi doanh trướng, mặc kệ gã y sư bên cạnh cần ngăn.
Buổi sáng tại Ma Sa động rất đẹp, không khí cũng tốt. Có lẽ do địa hình, cũng có thể là do thời tiết khiến cho thảm thực vật nơi này tương đối trù phú. Nơi này có núi, có rừng, cũng có cả sông nước.
Nhưng Đỗ Anh Vũ bản thân hiện tại không có thời gian quan tâm đến những thứ này, hắn đang muốn xem xét tình hình ôn dịch như thế nào.
Thông qua lời kể của Trần Kình, quả nhiên như Đỗ Anh Vũ dự đoán, dịch bệnh là có xuất hiện.
Nhưng do đã được cảnh báo cùng dịch bệnh mới bắt đầu phát sinh.
Đại Việt quân sĩ đã nhanh chóng rời khỏi chiến trường, tiến hành cách ly.
Toàn bộ xác chết đều được tiến hành thiêu hủy dọn dẹp.
Hôm qua Tô Chính cũng mang theo lương thảo cùng một đám Tây Xưởng Quân Y vừa kịp đi tới. Đây không phải là tình cờ, Đỗ Anh Vũ trước lúc rời đi đã từng dặn dò Tô Chính, ở lại quản lý Cần Vương Khố, sau đó đổi thành gạo để mang đến chiến trường.
Ngoài ra công mang theo Tây Xưởng Y Quán cùng theo.
Nói thật xuất thân là người đến từ thời hiện đại, không ai có thể coi trọng quân y trong quân đội hơn Đỗ tiểu tử.
Vốn dĩ chỉ dùng trong Tây Đạo Hộ Quân, nhưng khi đám Quân y này đến nơi thì đúng lúc dịch bệnh phát sinh.
Quân lương bổ sung cũng tới kịp cũng làm lòng người an tâm, Nhân Tông thở ra một hơi, thảm nghĩ trời cũng ủng hộ Đại Việt.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra vừa khít, tất cả đều nhờ vào yếu tố may mắn.
Nhưng không hiểu từ đâu truyền đến lời nói
“Đỗ công tử thần cơ diệu toán, tính toán không bỏ sót!”
Sau thì tiếp theo là các loại phiên bản huyễn Huyền kỳ huyễn, nào là nói Đỗ Anh Vũ trở tay thành mưa, dùng trời mưa mà đoạt quan ải, nào là nói Đỗ Anh Vũ hô hoán một câu, trên trời thiên thạch liền xuất hiện công phá quân địch. Thậm chí còn có kẻ nói Đỗ công tử có tấm thân bất tử, kiếm đâm xuyên tim vẫn có thể an nhiên nói cười...
Khi chuyện này truyền đến tai Đỗ Anh Vũ hắn cũng một mặt mộng bức!!!
Con mẹ nó, đây là ta?
Thần cơ diệu toán thì cũng thôi đi....
Nhưng cmn những cái tiên thần pháp thuật là kẻ nào nghĩ ra???
Lại còn bất tử chi thân là tên nào bịa đặt.
Lúc đầu chỉ là những câu trong đám Tây Đạo Hộ Lương Quân nói với nhau thôi, nhưng sau đó lời đồn càng lúc càng lan rộng trong quân.
Đỗ Anh Vũ lết thân thể đi trong quân doanh, lấy tay che mặt, tránh khỏi những ánh mắt tò mò cũng như ngưỡng mộ của đám binh sĩ. Đi được một lúc thì thấy một đám đang túm năm tụm ba, châu đầu nghe kể truyện.
Phía trên là hai gã dở hơi đang khoa chân múa tay kể
- Ta nói, khi Đỗ công tử sinh ra, trời liền sinh dị tượng, chuyện này ai ở Hồng Châu cũng đều biết, mọi người đều nói đây là Bạch Hổ Tinh Quân giáng lâm trần thế.... - Đỗ Anh Hậu miệng không ngừng phun nước bọt.
Phí Công Tín cũng gật gù tán đồng, sắc mặt không biến, mở miệng góp vui:
- Còn chuyện này không ai biết, ngày đó tại quân doanh, Đỗ công tử hắn một tay nhẩm tính đã biết hết đường đi nước bước của quân địch, ngay lập tức tương kế tựu kế, một bên bày mưu một bên chỉ đạo, chỉ trong 1 ngày liền phá địch....
Cả đám người dưới nghe mê mẩn, như si như say!
Đỗ Anh Vũ từ xa thì mặt đen như đít nồi!
Con mẹ nó!
Thì ra là hai tên này hại ta!!!
....
Chẳng mấy chốc, Đỗ Anh Vũ liền tiến tới soái trướng của Bệ Hạ.
Vừa nhìn thấy thân ảnh tiến vào, Nhân Tông cười một tiếng, trêu ghẹo nói:
- Ồ! Tưởng ai? Hoá ra là Bạch Hổ Tinh Quân tới! Thất lễ! Thất lễ!
Đỗ Anh Vũ sắc mặt u oán, yếu ớt nói:
- Bệ Hạ ngài còn trêu ghẹo ta, tất cả chỉ là lời kẻ ngu dại đồn đại, không thể coi là thật, Bệ Hạ, ngài mau cho người ngăn lại.
Nhân Tông Bệ Hạ lắc đầu, cười đáp:
- Ngươi nghĩ nếu không có sự cho phép của ta, lời đồn đấy được phép tồn tại trong quân?
Đỗ Anh Vũ há hốc mồm, hắn chính là sợ chuyện này đến tai Bệ Hạ thì hắn lại phải chịu một trận đòn oan, vội vàng đến gặp Bệ Hạ cũng là vì sớm ngăn lại chuyện này, nhưng có vẻ Nhân Tông là không quan tâm, ngược lại còn có phần hưởng ứng, Đỗ tiểu tử thật chẳng hiểu ra sao!
Nhân Tông nhìn Đỗ Anh Vũ mộng bức thật không nhịn được cười, lắc đầu nói:
- Chiến dịch lần này mặc dù chiến thắng, nhưng quân sĩ tử thương rất nhiều, lại gặp dịch bệnh, ai ai cũng hoang mang lo sợ. Lời đồn này truyền ra để cho bọn hắn có thêm niềm tin rằng trời không bỏ Đại Việt, phái một vị tinh quân xuống đây trợ giúp. Sĩ khí không mất, quân doanh không loạn, đến lúc đó mới có thể dễ dàng ngăn ngừa dịch bệnh.
Ách!
Lời này cũng có lý!
Nhưng sao lại là ta?
Đỗ Anh Vũ trong lòng gào thét, nhưng vẫn phải cúi chắp tay nhận lệnh.
Nhân Tông nhìn biểu lộ của hắn liền hiểu, mặc dù cảm thấy có chút nâng sát Đỗ tiểu tử, nhưng có Bệ Hạ hắn ở đây, không kẻ nào là có thể động được vào Đỗ Anh Vũ.
Nhân Tông bản thân là có lòng tin như vậy.
Hắn hời hợt nói:
- Ngươi an tâm, đợi dịch bệnh có thể kiểm soát xong xuôi, ta tự nhiên sẽ cho người dập đi lời đồn thổi, còn hiện tại, ngươi tốt nhất vẫn là trở về doanh trại, nhận người thờ cúng đi thôi ha ha..!!!
Nói đến những câu cuối lúc Nhân Tông không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.
Mặc kệ tiểu tử trước mặt mặt đỏ tía tai!
Không muốn làm trò cười cho thiên hạ, Đỗ Anh Vũ cũng nhanh chóng cáo lui, đi thẳng trở về lều trại của hắn.
Ngẩng đầu nhìn trời mây.
Bầu trời của Đại Việt vẫn vậy.
Chỉ là dưới mặt đất, chiến tranh cũng là kết thúc rồi!