Đại Việt binh tốt dưới sự chỉ huy của Phan Điền, tay nâng trường thương, không ngừng theo nhịp mà đâm về đằng trước.
Từng nhịp, từng nhịp đều tăm tắp.
Cứ mỗi lượt đâm tới rồi thu về là lại có một hàng người Ma Sa binh sĩ nằm xuống.
Ngự Long doanh không chỉ thân thủ tốt mà khả năng chấp hành hiệu lệnh cũng như phối hợp cùng nhau cũng vượt qua các binh chủng khác rất nhiều.
Sự khác biệt giữa tinh binh so với lính bình thường ngay lập tức hiện ra.
Để đạt được sự đồng bộ như vậy yêu cầu một cường độ huấn luyện cực cao.
Trả giá mồ hôi sẽ ít phải trả bằng máu đạo lý chính là như vậy.
Dù chỉ có mấy trăm gần ngàn lính nhưng khi xếp lại thành hàng lại tựa như thành đồng không thể công phá.
Ngưu Vệ đứng từ đằng sau ngoài miệng không ngừng thúc đám Ma Sa binh tiến lên nhưng bản thân lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Trình độ chênh lệch quá lớn!
Hắn cũng bất lực!
Người ta hay nói, nguyệt hắc phong cao, sát nhân dạ. Nhưng đêm trăng tròn, sáng vành vạch đồng dạng cũng có thể giết người.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, đám binh sĩ Đại Việt hiện ra trước mặt Ma Sa sĩ tốt hệt như một đám quái vật.
Đứng đằng xa Ngụy Bàng cũng nhìn thấy hết toàn bộ, thần sắc đăm chiêu, xong thì cưỡi ngựa chạy tiến lên phía trước, lần đầu tiên lên tiếng chỉ huy:
- Các anh em, hãy nhớ đến mảnh đất dưới chân của mình! Hãy nhớ đến gia đình của mình, nhớ đến những người huynh đệ của mình, nhớ đến chính bản thân của mình! Bọn hắn là muốn tới cướp đi tất cả những thứ đó! Hiện tại Hoàng Đế của bọn hắn là ở ngay kia! Các anh em, tiến lên, nói cho bọn hắn biết, Tây Bắc chư tộc vĩnh viễn không làm nô!
Đám Ma Sa binh vốn có chút chùn bước, nhưng khi nghe thấy Ngụy Bàng cao giọng nói ra những lời như này thì liền khựng người lại, cắn răng, tiến bước, liệu mạng xông lên.
Cả đám cùng nhau gào to:
- Chúng ta vĩnh viễn không làm nô!
- Vĩnh viễn không làm Đại Việt chó!
- Đây là nhà của chúng ta, các người cút đi!
- .....!
Các loại âm thanh hỗn tạp loạn xạ va đập vào nhau chuyền đến tai Đỗ Anh Vũ khiến hắn trong giây lát có chút sững người!
Ây da! Sao bỗng dưng phe mình trở thành kẻ phản diện rồi!
Cái cảm giác này.....
Thật là có chút kích thích!
.....
Trong chiến tranh, đạo nghĩa là một thứ rất quan trọng, trong tim có đạo nghĩa, liền biết việc mình làm đúng đắn, dù thân trong bóng tối nhưng không sợ lạc lối, lòng có niềm tin, hiểm nguy cũng không sờn.
Ma Sa binh tốt bọn hắn là có đạo nghĩa của mình cũng như là có thể chết vì đạo nghĩa của mình!
Kỳ thật bọn hắn không phải là không có một chút nào lợi thế.
Bọn hắn là có số đông!
Kẻ trước vừa gục ngã, người đằng sau liền tiến lên, bị trường thương ghim trúng, nếu là Đại Việt quân tốt trường thương không thể kịp thời rút về, liền sẽ bị những này quân tốt này một mực bắt lấy chuôi thương, trước khi chết cũng phải giúp người phía sau kéo cái trước đệm lưng.
Những tiếng hô đánh giết, những tiếng kim loại va chạm vào nhau, những tiếng binh khí xuyên vào da thịt vang khắp chiến trường, hệt như một bản giao hưởng chiến tranh vậy.
Một bên có chất lượng, một bên có số lượng, chiến đấu trong lúc nhất thời giằng co không xong.
Bên trong chiến lũy diện tích không lớn, Đại Việt binh sĩ dàn hàng đủ để che chắn hết đường tiến lên của Ma Sinh sĩ tốt, nhằm ngăn lấy tình trạng bị bao vây bọc đánh. Đám Ma Sinh binh tốt chỉ còn cách dùng sinh mạng tiêu hao Đại Việt binh sĩ thể lực, giết được tên nào thì tốt tên đó.
Chỉ cần có thể đục thủng bức tường này, bọn hắn liền có thể tóm được Hoàng Đế!
Phan Điền cũng dần cảm thấy áp lực của quân địch.
Đại Việt binh sĩ chinh chiến lâu ngày đã sớm mệt mỏi!
Kể cả cho dù là Ngự Long doanh tinh nhuệ cũng là người trần mắt thịt, cũng phải biết mệt mỏi.
Lão Phan ngẩng đầu nhìn Vũ Cát Đái, miệng không ngừng gào to:
- Lão Vũ, bọn hắn quá đông, chúng ta có chút không nhịn được, các người ở phía trên cẩn thận!
Long Dực Vệ của Vũ Cát Đái đều đứng trên mái nhà, số lượng so với các binh chủng khác thiếu lại càng thiếu.
Đám binh này ngày hôm trước vì chặn hậu cho Phan Điền giải cứu Nhân Tông mà tử thương thảm trọng, 10 chỉ còn 1.
Cắn chặn hàm răng, Vũ Cát Đái cùng hét trở về:
- Lão Phan, không cần lo cho ta! Kể cả hết sạch mũi tên, bọn ta vẫn là Long Dực Vệ!
Ngụy Bàng quan sát trên chiến trường từng bước biến đổi, nhìn thấy Ma Sa Binh không ngừng dùng mạng của mình đẩy lui Đại Việt binh lình về đằng sau thì khẽ gật đầu, hắn quay lại đằng sau, lạnh nhạt nói:
- Chuyền lệnh cho cung tiễn thủ tiến lên! Tách ra thành nhóm nhỏ để tránh máy bắn đá của địch công kích, hướng về đám cung thủ đang đứng trên mái nhà tiến hành xạ kích.
Nếu phải nói trong Ma Sa binh, quân chủng nào là tốt nhất thì không cần phải nghĩ nhiều, đáp án chính là cung nỏ binh.
Đám người này dựa vào cung nỏ binh mà có thể thủ được sơn ải, đẩy lui thế công mãnh liệt của Đại Việt quân đoàn không chỉ một lần.
Nay Ngụy Bàng lại muốn lôi loại sát khí binh chủng này của mình ra, nhân cơ hội sĩ khí vẫn còn, một lần đánh nát thế thủ của Đại Việt quân đoàn.
Phan Điền cùng Vũ Cát Đái cũng nhìn thấy bên đối phương chuyển trận, nhìn thấy từng hàng từng hàng cung tiễn thủ bắt đầu tách ra khỏi sự bao bọc của đám đao thuẫn binh, chia thành tốp nhỏ tiến về phía bọn hắn thì liền cau mày, thần sắc ngưng trọng.
Đang toan hô hoán đám binh sĩ của mình cần thận thì đã nghe thấy từ phía sau một tiếng non choẹt đang hò vang:
- Con mẹ nó! Cuối cùng thì cũng chịu đi ra! Làm ta sốt ruột chờ cả buổi à?
Phan Điền vừa quay lại thì thấy Đỗ tiểu tử chẳng hiểu từ đâu xách ra được một bộ cung tên, đầu mũi tên đã được điểm lửa, hướng về phía về hướng Nam giương cung xạ bắn.
Mũi tên hệt như sao băng vẽ một đường vòng cung lướt trên bầu trời, ngọn lửa lấp lóe trong đêm tối nhỏ bé yếu ớt vô cùng, chẳng mấy chốc liền bị chìm nghỉm giữa mênh mông thiên địa.
Nhưng sự tồn tại của nó chỉ cần như vậy là đủ!
Ở phía Nam đang có một nhóm người ngẩng đầu, nheo mắt nhìn về phía bầu trời, nhìn về phía ánh lửa le lói xoẹt qua màn đêm!
Đến rồi!
Bọn hắn đã chờ đợi hiệu lệnh này từ lâu.
Tóc ngắn thiếu nữ cưỡi trên lưng ngựa, quay lại nhìn đám kỵ binh đang ghìm cương, xếp hàng ở phía sau.
Từng con chiến mã hí dài như thể đã khát khao khó nhịn, muốn lên chiến trường lắm rồi.
Bàn tay nàng nắm chặt lấy một quân cờ - Quân Mã!
Khóe miệng cong lên, toàn thân hưng phấn!
Ta! Dương Đoan Hoa! Là đã chờ giây phút này cả đời rồi!
.....
Vào ngay chính cái lúc từng tốp nhỏ Ma Sa cung tiễn thủ tách đoàn tiến lên thì bỗng nhiên, Ma Sa cảnh nội phía mặt phía nam từng tiếng va đập dồn dập như những hồi trống trận vọng tới, mặt rung chuyển làm cát sỏi dưới mặt đất cũng phải rung lên bần bật.
Lộc...cộc....Lộc...cộc.....!
Lộc....cộc....Lôc....cộc....!
Cái âm thanh này càng lúc càng lớn!
Đám Ma Sa cung tiễn thủ cũng bị thu hút, từng cái quay đầu nhìn sang phía bên trái, rồi tiếp theo thì từng cái thần sắc hoảng hốt.
Con mẹ nó!
Cái này là.....
Nơi xa trong đêm tối còn không thấy bóng dáng, nhưng tiếng vó ngựa thanh thúy lại càng thêm không thể che giấu, dần dần tới gần.
Từ ngay phía bên trái bọn hắn, một đám đám bão bụi đang cao tốc lao đến.
Từ bên trong đám bụi mù, từng thân ảnh kị binh dần dần hiện ra, trên tay từng tên đều lăm lăm vũ khí, đao thương kiếm cung đều có đủ!
Cả đám như hung thần ác sát, nhìn thấy từng tốp nhỏ cung tiễn thủ vẫn đang bàng hoàng mộng bức như nhìn thấy con mồi.
- Giết! - Một tiếng hô vang lên.
Ngay lập tức đám kỵ binh phảng phất như đều sôi trào, tru lên những tiếng dị thường to lớn, nâng cao binh khí xông tới.
Ngựa dưới chân không ngừng vó, phi nước đại, kỵ binh cũng theo đó mà tung hoành ngang dọc.
Bọn hắn chiến mã tại quá trình gia bên trong tốc lao vùn vụt, không ngừng đụng bay hết đám Ma Sa Binh cản đường, một khi chạm vào nhau, đám kỵ sĩ rất nhanh liền vung xuống binh khí, tiến hành thảm sát đám cung tiễn thủ.
Máu như sương, lưỡi đao như gió, mũi thương như điện, nhân mạng như cỏ rác.
Những kẻ còn sống thì cũng bị đám vó ngựa lướt qua giày xéo, chà đạp, đem những tên xấu số tươi sống giẫm thành thịt nát, be bét một đoàn.
Đám kỵ binh trận thế như lưỡi liềm, gặt qua từng tốp nhỏ cung thủ như gặt lúa.
Thật kỳ thật nếu tiễn trận có thể tụ lại được với nhau, hẳn sẽ uy hiếp được kị bình, đáng tiếc Ma Sa Binh vì sợ máy ném đá trên núi cẩu đá tới nên phải tách thành nhóm nhỏ để tiến vào.
Vậy là liền trúng kế của Đỗ Anh Vũ, từng nhóm nhỏ cung tiễn thủ không có bộ binh bảo vệ chính là món mồi không thể nào ngon lành hơn cho mã kỵ xơi tái.
Toàn bộ chiến mã mà Quách Vân mang về chính là chờ giây phút này.
Tại toàn bộ khu Ma Sa Động này, địa hình có thể vận dụng được kị binh chỉ có hai nơi, đó là phía Tây quan đạo và ngay bên trong Ma Sa Động cảnh nội!
Trước Đỗ Anh Vũ cho người giấu ngựa tại con đường phía Tây, sau khi chiếm được Sơn Ải lập tức thúc ngựa giết tới.
Cổng Sơn Ải nằm ở phía Nam, Bệ Hạ cố thủ ở phía Tây Bắc, Ma Sa Binh là tấn công từ hướng Đông Nam.
Kỵ Binh từ phía Nam tiến lên chính là đánh cắt mặt, táng đầu đám Ma Sa binh tốt.
Ngụy Bàng nhìn tình cảnh trước mắt thì sắc mặt đanh lại.
Trước để Đại Việt sĩ tốt co cụm phòng ngự để dụ đám Ma Sa cung tiễn thủ tách đoàn tiến lên.
Bày ra máy bắn đá để bọn hắn phải chia nhỏ đội hình.
Sau dùng kỵ binh tập kích bất ngờ, tiến hành càn quét!
Lão Ngụy cũng không thể không thầm khen "tốt kế sách" một câu.
- Nhanh tiến lên cứu lấy cung tiễn thủ! - Hắn hướng về thiếu niên đầu trọc, giọng trầm xuống, ra lệnh:
Ma Sa quân bên trong cũng là có kỵ binh, hơn nữa quân đoàn kỵ binh này là át chủ bài của Ngụy Bàng, hắn là muốn dùng nó để tung một đòn quyết định, không thể sử dụng vào lúc này. Chỉ đành lấy đao thuẫn binh tiến lên bảo vệ cung tiễn thủ.
Thiếu niên đầu trọc gật đầu nhận lệnh, sau thì vung người nhảy lên ngựa, sách lên trường sóc, khẽ quát:
- Binh sĩ, theo ta xung phong!
Vừa nói dứt câu liền dẫn đám quân tốt xông về phía đám kỵ binh, ý là muốn bảo hộ đám cung tiễn thủ lui trở về.
Ngay lập tức loạn chiến cảnh tượng liền diễn ra.
Kỵ binh là tới lui nhanh như gió, nắm hoàn toàn thế chủ động, kể cả khu vực này tương đối hẹp nhưng cũng đủ để bọn hắn tung hoành.
Hai trăm kỵ binh này là Quách gia tư binh, xuất thân tướng môn, không phải loại tầm thường.
Đao Thuẫn Binh xông tới đa phần chỉ là để thủ thế, bảo hộ cung tiễn thủ là chính, nếu may mắn có thể chém được chân ngựa thì mới có thể lôi kị binh xuống để chém giết.
Thiếu niên đầu trọc cưỡi ngựa xông tới, thuận tay, vung lên thanh trường sóc, chém giết một gã kỵ binh trước mặt, đang định hướng về mục tiêu tiếp theo thì bỗng nhiên cảm thấy bên hông có sát khí.
Theo bản năng, hắn vung trường sóc quét ngang.
Quả nhiên là có một mũi thương đang nhanh như thiểm điện lao vút về phía hắn.
Thương, Sóc va chạm Oanh lên một tiếng.
Thiếu niên đầu trọc có chút không chịu được kình lực, cả người lẫn ngựa phải lảo đảo lui lại về sau vài bước mới lấy lại được thằng bằng.
Nỗi tâm hắn có chút kinh hãi, thầm nghĩ.
Thật mạnh!
Ngẩng đầu lên thì thấy một anh tư ngút trời tóc ngắn thiếu nữ đang nhìn hắn, ánh mắt của nàng như phảng phất phát hiện ra một việc kỳ thú, nàng hướng về thiếu niên đầu trọc gật gù tán thưởng, sau thì hời hợt nói:
- Khá lắm! Tiếp được một thương của ta không chết, ngươi là có tư cách đánh với ta, tiểu tử....báo tên đi!
Thiếu niên nghe vậy liền cười gằn lên, mặt mày trở nên hung ác tựa như một con dã thú, cầm sóc lao về phía Dương Đoan Hoa, vừa đi vừa quát lên:
- Kẻ giết ngươi gọi Ma Lang!
Dương Đoan Hoa nhìn kẻ địch xông tới nhưng nàng có chút không bận tậm, liếc sang thiếu niên mặt lạnh đang cưỡi ngựa cầm kiếm chém giết gần đó, lớn tiếng nói:
- Tự Minh, mọi chuyện ở đây giao lại cho ngươi!
Dương Tự Minh vung kiếm chặt xuống một tên Ma Sa sĩ tốt, cũng hời hợt đáp lại:
- Được!
...
Mà lúc này đứng ở phía trên trong chiến lũy, Đỗ Anh Vũ nhìn các phương riêng về phần mình loạn chiến, thần sắc tự nhiên như không, hắn nhìn về phía Nhân Tông, mở miệng nói:
- Bệ Hạ! Chúng ta cũng phải đi thôi.
Nhân Tông Bệ Hạ đăm chiêu trong chốc lát, rồi cắn răng gật đầu.
Đỗ Anh Vũ ngay lập tức hướng về Phan Điền phía trước, hét lên một tiếng:
- Phan tướng quân, chính là lúc này!
- Được! - Phan Điền cũng nhanh chóng cho đáp án, sau rồi kêu gọi Ngự Long doanh.
- Ngự Long! Mở đường!
Ngay lập tức, một đám giáp sĩ từ hậu quân xuất hiện, một tay cầm thiết thuẫn, một tay xách hoàn đao, xếp thành hai hàng đứng phía sau lưng lão Phan.
Phan Điền đi đầu, vung lên thanh đao, thét dài một tiếng, đám giáp sĩ cũng ngay lập tức theo sau, xông vào đám Ma Sa binh tốt, giết ra một con đường máu!
Ngụy Bàng nhìn thấy phía bên trong có dị động, híp mắt lại, giơ tay làm hiệu, miệng nói:
- Kỵ binh! Thời khắc đã đến! Theo ta đi săn Đế!
Ngụy Bàng hắn cuối cùng cũng tung ra át chủ bài của mình.
Ma Sa kỵ binh.
Xuất trận!