Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 981: Văn minh & sự thật




Thăng Long Hoàng Thành, bầu không khí nhộm nhịp tưng bừng như lễ hội liên tục nhiều ngày, sự cổ vũ cho thể thao không bao giờ hạ nhiệt.

Nhất là những môn thể thao vua như bóng đá, bòng bầu dục càng vào vòng trong thì sự cổ vũ càng nhiệt tình.

Văn hóa cổ động, meeting được các nhân viên an ninh Đế Chế hướng dẫn, do đó các cổ động viên các quốc gia thậm chí còn được chia khu vực meeting cổ vũ đội nhà.

Các tờ báo Đế Chế làm tốt nhât chức năng của mình đó là bình luận một cách công bằng về các đội. Ngay cả đội chủ nhà thì báo cũng không tâng bốc và đội đối thủ cũng không hạ thấp. Thậm chí những pha phạm lỗi của đội nhà còn bị báo chí mổ sâu hơn đôi chút. Người Việt không thích lối thể thao méo mó, họ thua cũng được nhưng không thích vì thành tích mà chơi bẩn thỉu.

Sự dung túng của báo chí, dẫn đến sự dung túng của dư luận. Khi một cái sai được dung túng thì nó sẽ ngày một sai thêm và khi nó được chấp nhận thì Đại Việt sẽ quá méo mó.

Cho nên người dẫn đầu đó là Ngô Khảo Ký đã viết rõ trên báo giới. “ Trẫm cần Đội Bóng Bầu Dục Đại Việt có lối chơi công bằng, chơi kỹ thuật cùng tinh thần thể thao trong sáng. Trẫm không cần thành tích” .

Có điều này vì mấy trận trước khi khó khăn thì Đại Việt đội bóng bầu dục đã chơi xấu, phạm lỗi kín, kiến một cầu thủ của Đại Tống chấn thương nặng.

Cho nên tổ trọng tài ngày đó bị kỷ luật, kết quả bị huỷ bỏ, và một số cầu thủ của Đại Việt bị thẳng tay loại bỏ cấm thi đấu vì hành vi phi thể thao.

Có sai phải nhìn thẳng và sửa không chối quanh.

Trận tái đấu diễn ra.

Đại Việt thua Đại Tống , không tiến vài chung kết mà chỉ tranh thứ hạng 3-4.

Nhưng lúc này đội bóng Đại Việt lại không bị người dân cỏ chích vì chơi tệ, họ chỉ động viên các cầu thủ mùa sau cố gắng. Còn hành động của ban tổ chức giải thể thao của Đại Việt dành được sự tôn trọng tuyệt đối từ các quốc gia.

Báo giới Đại Việt những người vì công tâm mà vạch trần hành vi phi thể thao của một số cầu thủ người Việt khiến người khác nể trọng. Hoi đúng là muốn viết muốn nhận xét cái gì sẽ đi sâu tìm biểu, có băng chứng có hiểu biết nới dám nói. Mà đã nói là nói thẳng nói thật, không sợ mích lòng khán giả hay Liên Đoàn Bóng Bầu dục.

Dân chủ là vậy, đang len lỏi từng chút một vào đời sống.

Nhưng Ngô Khảo Ký rất khắt khe báo giới, Tổng Biên tập luôn là người công tâm nhất có trình độ học vấn được chọn lựa kĩ càng.

Bởi ngòi bút có thể giết người.

Một tên nhà báo nếu không tìm hiểu kỹ mà võng đoán nói láo , nói nhăng có thể hại mạng người. Ngô Khảo Ký dĩ nhiên không chấp nhận rồi. — QUẢNG CÁO —

Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe. Tức là người xưa đã dạy đó. Hiểu rộng ra đó là hãy hiểu rõ về một cái gì đó hãy nói hãy phát biểu. Lúc đó có khen chê chỉ là ý kiến cá nhân vì dù sao cũng đọc qua nhìn qua hiểu qua.

Lúc ấy nếu lỡ nhận xét sai thì người ta cũng dễ bỏ quá vì đôi khi thiếu trình độ có thể dẫn đến sai. Nhưng không đọc, không quan sát mà dám nói quàng thì ai mà bỏ qua được, vì dạng hành động đó đáng lên án và cấm tiệt. Nếu cả cộng đồng cùng làm vậy thử hỏi Đại Việt thành thứ gì?

Còn nếu hiểu kỹ vấn đề mà binh luận thì có trái chiều, hay sai, hay đúng sẽ có tranh biện rất văn minh, bởi lẽ cùng một hiện tượng sự vật nhưng mỗi người sẽ có cảm nhận khác nhau. Điều kiện tiên quyết là đã nắm vững và hiểu rõ sau đó đối thoại.

Khi chưa biết rõ vấn đề gì, chưa tường tận người ta thường dùng câu “ Tôi chưa tìm hiểu sâu lắm về vấn đề này cho nên theo suy đoán của tôi có thể là.... theo cảm nhận cá nhân tôi đó là” Đấy là Ký dạy mấy đứa con hắn như vậy. Còn khi đã khẳng định nhận xét một thứ gì đó phải biết rõ về nó, nằm lòng nó, thấu hiểu nó, mới có tư cách mà nhận xét nó.

Cho nên văn hoá ở Đại Việt đó là hiểu rõ, biết rõ thì nói, không biết thì lặng yên khiêm tốn và lắng nghe cùng nghiên cứu, đủ thông tin nói sau. Khá văn minh cho thời này rồi.

Ký cũng khổ lắm chứ, thời cổ có câu truyện “ Thày bói mù xem voi”, nó thể hiện cái cách tiếp nhận thông tin của người cổ có chút không được. Ở thời Ký thì văn minh lắm. Người Việt thẳng thắn trao đổi, sai sửa, hỏng xây lại. Không quanh co không lượn lẹo không kêu khóc đòi tình thương bố thí.

Ở đất nước ấy thanh niên thật tiến bộ, họ học tập chăm chỉ, tiếp nhận thông tin cẩn thận, kỹ càng mới đưa ra nhận xét của bản thân… không đoán mò này nọ.. Ký là mơ ước về Đại Việt sẽ được như vậy.

Khổ là thời hiện đại của Ký vẫn có thành phầm rất nhỏ “ Thày bói xem voi” nhưng nhỏ lắm. Ký dự định sẽ hướng Đại Việt tốt hơn cả thời hiện đại.

Lần này Đại Việt khá chật vật vượt qua Medang trong môn bóng đá nam để vào chung kết cùng Lavo với tỉ số sát sao 5-3. Lavo là một đối thủ đáng gờm hơn rất nhiều. Cho nên đội nhà các cổ động viên liên tục tổ chức meeting rộn ràng cả Thăng Long.

Lavo người cổ động đến Thăng Long tổn 7 ngàn… rất đông đảo và mạnh mẽ cổ vũ đội nhà, các cổ động viên hai bên chạm chán “nảy lửa”… thi múa lân.

Ông Medang thua rồi một nửa quay ra cổ võ Lavo, một nửa quay ra cổ vũ Đại Việt.

Đội bóng chưa đá bên ngoài đã thi đấu múa lân tưng bừng.

Còn về bóng đá nữ thì Đại Việt nhất bá. Trận nào cũng có Thánh Đế đi xem, duy nhất ở Đại Việt có bóng đá nữ chuyên nghiệp và …. Thường kín sân thi đấu khán giả.. lý do thế nào không hiểu nhưng nói chung là bóng đá nữ phát triển không thua bóng đá Nam.

Thậm chí năm ngoái câu lạc bộ bóng đá Nữ vô địch giải hạng Nhất dám thách đấu đội bóng đá nam giải Ngoại Hạng.

Tuy đấu rồi bị dập cho tơi tả nhưng không sợ, hẹn nam sau phục thù.

Chả biết thế nào sau trận đấu có mấy đội thành lập, cưới luôn… sau này đá thành gia đình choảng nhau rồi. (~ ̄▽ ̄ )~.

Tấp nhập là vậy , rộn ràng là vậy nhưng mọi người ít khi thấy Thần Đế xuất hiện. Có người biết thì đồn khảo nhau thô. Thần Đế ép mình trong cung, đã mấy tháng rồi cả ngày viết sách… viết đến quên ăn quên ngủ. Viết đến gầy rộc đi rồi. — QUẢNG CÁO —

Thương cảm …

Nhưng mọi người vẫn đón chờ, mong Hoàng đế viết nhanh xong sách để được đọc, vì nói thật những cuốn sách Thần Đế Viết ra đều rất bổ ích… cho nên họ mong chờ rất nhiều.

Ký viết gì mà mấy tháng mất ăn mất ngủ.

“ Anh ... vì sao lại vẽ đường hưu chạy vậy... anh viết cả luận cương của Fascism ra làm gì? thứ này anh cũng tường sao?” Huy một bên nhìn chồng mà lo lắng...

Phờ phạc tiều tụy... một thân thể cường tráng mà dộc người đi trông thấy, hai hố mắt đã hõm sâu và thâm đen.

Ký rấ muốn mở mồm mắng Lý Từ Huy , nhưng hắn không đành lòng.

Hướng dẫn cả thiên hạ lẽ đúng mà hướng dẫn vợ khó vậy sao? Chữ tình này thật mệt mỏi. Nếu là người khác thì Ngô Khảo Ký hẳn phải trừng phạt cực kỳ nặng nề.

Huy tạo ra một đối trọng để người Đại Việt cảnh tỉnh, không mơ màng, không ngủ quyên trân chiến thắng, có áp lực có nguy cơ mà tiếp tục phấn đấu. Đây là hành động đúng đắn, đáng hoan nghênh.

Nhưng như mọi khi, những vấn đề lớn, cốt lõi mang tầm vóc thời đại thì Huy luôn là phe phá team điển hình.

Ký mắng cả thiên hạ tại sao võ đoán, tại sao “Thày Bói Mù xem voi” , Tại sao chưa biết dám nhận xét bừa? Ký dạy con cái càng nghiêm khắc, nhưng vợ hắn lại đem tư tưởng võ đoán này gieo toàn thiên hạ, không những Đại Việt mà reo rắc khắp Đông Á và vẫn đang lan rộng hơn.

Fascism là gì nào ai biết? Ngay cả Huy cũng không biết rõ mà dám tuyên truyên chống Fascism rồi nói bậy bạ về Fascism là thế này thế kia.. rồi qua tai người này qua miệng người kia , giờ đây khi Ký về đến Đại Việt thì hấn nghe không hiểu người dân nói về Fascism là Fascism ở thế giới nào? Có Fascism ăn trẻ em? Có Fascism thích lột da người sống làm lá cờ… có Fascism biến tướng linh tinh như bây giờ người dân nhận định?

Kể cả hệ tư tưởng của kẻ thù muốn chống lại nó phả hiểu cực rõ nghiên cứu cực sâu mới biết ưu điểm của nó ở đâu và bất hợp lý của nó ở chỗ nào.

Đây chính là quay lại vấn đề đọc hiểu, nghiên cứu kỹ , đắm mình vào đó mới tìm ra cái hay cái dở sau đó mở miệng nhận xét chính xác về nó…

Nếu như Huy không biết Fascism là gì , nguy hại ở đâu, ưu điểm và hùng mạnh ở chỗ nào thì chỉ nên nói chung chung “ Ở Phương Tây có một nhóm thế lực hùng mạnh với cực đoan muốn chiến tranh đang tiến về phương đông và nguy hại đến chúng ta” . Đó là cách nói của người có trình độ và văn minh khi không nắm rõ tình hình cụ thể, chỉ nói những gì mình biết.

Còn khi Huy đã chỉ đích danh Fascism thì trước tiên phải hiểu về nó và nhận xét chính xác về nó, phải đọc và nghiên cứu sâu.

Nên nhớ ở thời của Ký, ở các quốc gia Tư Bản họ nghiên cứu rất kỹ về chủ nghĩa Cộng Sản, sau đó mới tìm những yếu điểm để công kích và bóp méo, muốn làm được điểm này trước tiên họ cực hiểu biết về cộng sản. Đây chính là văn minh và thông minh.

Cho nên các viện nghiên cứu cộng sản, hay các giáo sư nghiên cứu về cộng sảnh ở Tư Bản đâu phải là vẽ đường hưu chạy.

Tương tự ở các ngước Xã Hội Chủ Nghĩa Cộng Sản phải hiểu rõ bản chất của Tư Bản bản chất về bóc lột sức lao đông ra sao và cách vận hành của bộ máy ấy như thế nào để phòng ngự hay phản công. Thiếu gì các giáo sư nghiện cứu về Tư Bản, các viện nghiên cứu chiến lược Tư Bản ở các chế độ Cộng Sản. — QUẢNG CÁO —

Cuối cùng lại vẫn ở chỗ, hiểu biết chi tiết nới mở lời… đây chính là điểm chung cần chú ý.

Xét trên khía cạnh này Ký rất muốn mắng huy, nhưng nhìn bầu đã bảy tháng..

Phụ nữ có thái thường tâm sinh lý thay đổi, Ký vin vô đó tha cho Huy.

Hắn chỉ có thể sửa sai cho vợ.

Bằng tất cả những gì hắn biết về Fascism hắn phải rõ ràng công bằng thành thực viết ra.

Kể từ đó lập ra viện nghiên cứu về Fascism và tìm ra những yếu điểm , những hùng mạnh, những trái nhân đạo của nó để đính chính lại thông tin sai lầm trước dân.

Huy cũng phải xin lỗi nhân dân Đông Á.

Vì sao?

Bởi vì dân không ngu, lúc này dân trí cao lắm, một khi tiếp xúc với Fascism họ phát hiện trước đây đều là bịa đặt. Thì lúc đó cán cân tin tưởng của nhân dân sẽ sụp đổ. Lúc bấy giờ vạn lời xin lỗi cũng không lấy lại được niềm tin.

Cho nên Ký chạy đua thời gian, trước khi tư tưởng sai lầm võ đoán của Lý Từ Huy ăn sâu vào dân chúng. Ngô Khảo Ký phải hoàn thành luận cương Fascism và đính chính lại tất cả sự thật.

Hướng dẫn cả thiên hạ chẳng nhẽ không dạy nổi vợ sao….khó thay, khó thay.