Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 954: Cả đám đòi hỏi hàng fake




Dự kiến ngày 15 tháng 11 mới là buổi lễ tổng duyệt binh của Đế Chế.

Nhưng từ sớm rất sớm khách khứa của Đại Việt đã đến đầy Thăng Long.

Hoàng Đế Đại Tống đích thân đến … Triệu Hú đã 15 tuổi, cũng đủ lớn để tham gia các thịnh hội cỡ này.

Nói chung thời này Đế Vương ít khi tự thân đến quốc gia khác vì bất kể lẽ gì. Đơn giản vì an toàn cũng như mặt mũi.

Thời này làm quái gì có Toà Án Quốc Tế cũng không có cái gì Liên Hợp Quốc. Vớ vẩn Đế Quân đi qua quốc gia khác bị bắt giam hay làm thịt thì kêu ai?

Nhưng đó là nơi nào không phải nơi này Đông Á.

Tất cả các quốc gia đều thừa nhận Đế Quốc Đại Việt là an toàn nhất nếu các ngươi có ý định tới lui một quốc gia khác. Đế Quân ở quốc gia của bọn họ có thể bị ám sát nhưng nếu công du Đại Việt. Bước chân cảnh nội Đại Việt thì thậm chí còn an toàn hơn các ngươi ở quê nhà.

Cũng chẳng phải lần đầu Triệu Hú hắn đến Đại Việt. Hai năm trước Cô cô hắn là Đức An Công Chúa Tống có sanh đứa thứ hai. Đức An gởi thư mời hoàng gia Đại Tống qua ăn mừng lễ thôi nôi của Ngô Thần Kỷ con trai thứ hai của nàng.

Lúc này Đại Tống vừa được Tích ca giúp thu phục ½ Tây Hạ tiện thể oảnh luôn Thái Nguyên cho Gia Luật Tuấn đi gặp Cao Thiên của hắn.

Cho nên uy vọng của Tích Ca ở Tống mạnh không kép gì uy vọng của hắn ở Đại Việt.

Đức An mời Đại Tống nhà mẹ đẻ cho mặt mũi. Phái đoàn rầm rộ hơn trăm quan viên , tuỳ tùng 4 ngàn mang theo Đại Tống tiểu Đế Triệu Húc đến Thăng Long.

Dượng Tích nghe tin cháu vợ qua chơi cũng khá bất ngờ đồng thời thể hiện phong độ… Điều 1 Khu Trục Hạm hơi nước và 30 Hộ Vệ Hạm hơi nước đời cũ đến đón thằng cháu này.

Từ lúc chuyện Benjamin và Richard lộ ra thì sự đề phòng của Đại Việt đối với phương Tây rất mạnh. Hạm đội Nam Hải luôn thường trực 50 chiến hạm Hộ Vệ lớp composite thép- gỗ ở Mallaca. Bất kể lúc nào cũng sẵn sàng xuất kích đánh chặn quân thù trên biển Ấn Độ nếu có báo cáo xâm nhập của Phương Tây.

Nói chung lúc này các hạm đội Bắc Hải- Đông Hải sẽ được đầu tư sau. Hải Đoàn Thái Bình Dương vì khai thác Châu Mỹ nên cũng được quan tâm đến. Nhưng mọi đầu tư có thể lúc này Đại Việt dành cho Hạm Đội Nam Hải - Ấn Độ Dương. Đây là lá chắn đầu tiên cũng có thể là mũi kiếm đầu tiên ở tiền phương bảo vệ Đại Việt chống lại kẻ thù tiềm tàng phương Tây.

Cho nên Triệu Hú chỉ có thể nhận được đãi ngộ tàu chiến hạng hai của Đại Việt thôi. Nhưng ít ra cũng sẽ không mất mặt. Chứ giờ này mà cưỡi thuyền buồm mái chèo qua Thăng Long thì…

Tất nhiên Tống có không ít thuyền hơi nước Simple steam engine Đại Việt bán cho để chạy nội địa sông. Thứ này nếu đi men biên vẫn được tốt. Nhưng cưỡi bọn này đi Đại Việt cũng mất mặt. Cho nên Triệu Hú dược Dượng đón là tốt nhất mặt mũi.

Được cái người Tống Đông… ăn chơi xa hoa. Phái đoàn gần 5 ngàn người đi ăn thôi nôi một đứa bé.... thật đủ mặt mũi cho thằng Kỷ.

Thằng Hú cũng tuổi trẻ ngon ngọt được xuất ngoại nên quá sướng. Đừng tưởng làm con nhà đế vương là sướng, thời này con nhà Đế Vương muốn ra ngoài Hoàng Thành còn khó. Dĩ nhiên cái này trừ Đại Việt nha.

Học Viện Hoàng Gia nằm bên ngoài Hoàng thành, nơi này có nhiều lắm con em quan lại học. Cũng nhiều lắm con cháu cán bộ nhà có đủ điều kiện theo học , học phí nơi này siêu đắt.

Thằng Thuấn, Thằng Tuấn đều học ở đây.

Ngày ngày đều đi xe đạp phóng từ hoàng cung đi học. Tất nhiên cẩm y vệ ngầm bảo vệ tứ phía trên đường đi không phải Tuấn - Thuấn biết được.

Lại nói thằng Hú hai năm trước qua Đại Việt thì quen thăng Thuấn, chạc tuổi nhau dễ chơi chung, không lâu cũng thân. Dù sao tính ra là họ hàng. Thằng Hú qua Đại Việt thì 15 ngày đều ở nhà của Tích… hai đứa không quen nhau mới lạ lùng.

Ở Đại Việt nhất là ở Thăng Long không khí tự do rất nồng, thứ đó không thể có ở Đại Tống. Thằng Hú chỉ mười lăm ngày ở đây đã thích mê. Nói chung là Tích cũng nể nang nhà vợ, Cho thằng Thuấn nghỉ nhọc mấy ngày dẫn anh họ đi chơi, mà thích đi đâu cũng được , chơi gì cũng xong, vậy lại chẳng không sướng? Trẻ em ai chằng vậy, đế vương nhà hay thường dân như nhau.

Thích Kinh Khí Cầu , ở Hứa Xương chỉ có đẻ ngắm, Thái Hậu nào cho dùng, ở Thăng Long thích thì bay, bay tới bay lui chán thì thôi.

Ở Đại Tống ngươi có thể đến trườn học chơi đá banh? Hú là không thể, nhưng ở đây thằng Thuấn dẫn qua trường Hoàn Gia, đá banh, chơi cầu đã đời...lại còn hai ngày đi Biển Cát Bà chơi... tắm đến đen thui cả người...Hú thề đó là mười lăm ngày hạnh phúc nhất từ khi hắn sinh ra.

Cho nên lần này Đại Việt tổ chức diễu binh quy mô lớn , mời các thế lực bốn bể bát phương tham dự, thằng Hú nằng nặc đòi đi. Nói chung là vẫn nhớ thằng Thuấn và ham vui.

Thằng Thuấn cũng nhận lời mời của Hú mà qua Hứa Xương một lần, nhưng mà buồn quá , toàn xem hát.. xem múa.. xem ảo thuật quèn cái gì đâu, cả ngày trong cung.. ở được 7 ngày Thuấn chịu không được cáo từ chạy thẳng... Hú tổn thương ghê gớm.

Cho nên phái đoàn 5 ngàn người lại qua Đại Việt . Lần này lão Lý Hiến cũng qua...nói chung liên quan quân sự sẽ có mặt lão này. Sau vụ hỏa pháo thì uy danh của lão ở Đại Tống cũng rất thịnh. Có điều Lý Hiến già lắm rồi... lụ khà lụ khụ , đi phải có kiệu mới chịu được.

Lại nói Thằng Hú đòi qua sớm cả tháng có thể hiểu được.

Nhưng mà vì sai Cao Tuyên Nhân đồng ý?

BTR-DV92 chứ sao, mẫu xe bọc thép này được Ngô Khảo Ký vẽ mô hình thừ mấy tháng rồi thác ấn in báo, quảng cáo rầm dộ về tính năng, rồi sức chiến đấu, ròi ưu việt... toàn là nói láo kiểu mấy ông buôn vũ khí thời 21th . Tất niên Ký không có ý định buôn bán thứ này, đây là hàng fake có dùng được đâu. Hắn chế tạo để đi duyệt binh thôi. Thông số hắn bịa ra để củng cố tinh thần người dân Đế Chế Đại Việt là chính.

Bốn tháng quảng cáo PR lại chẳng không nổi như cồn, dân chúng toàn Đại Việt chỉ mong chờ đến ngày duyệt binh để được trông thấy thứ kia mà thôi.

Cho nên Cao Tuyên Nhân cho phái đoàn cùng Triệu Húc đi sớm là xem xem có dùng tình thân mà sơ múi được món vũ khí này đem về Đại Việt hay không.

Có ý nghĩ như Cao Tuyên nhân còn có Medang, Lavo, Khmer.. Pahang... Tây Di. Nhật Bản. Cao Ly.... và Bắc Nguyên.

Toàn nhân vật quan trọng mò qua...

Ngô Khảo Ký bắt buộc phải nói thật cùng Daksamavamca, giải thích đi giải thích lại là dùng không được, đây chỉ là hàng chưng bày.

Hết Daksamavamca thì đến to cao đen hôi Jayavirahvarman II xin xỏ, thằng tháu Nakom xứ Lavo cũng nhảy vào..

Hôm nay đến lượt Ngô Khảo Ký dẫn dàn con cùng dàn “mỹ nữ” phương Bắc ập vào Hoàng Thành tập kích Ngô Khảo Ký .

Cũng đã 4 năm từ ngày cuối hai anh em gặp nhau... hai đứa tay bắt mặt mừng một lúc là đến phiên Tước nằng nặc đòi anh trai đưa xe thiết giáp bộ binh cho hắn.

“ Đừng có đòi nữa.. anh có tiếc chú cái gì bao giờ đâu. Thứ này không cho là vì không dùng được, duyệt binh xong anh dã nó ra làm xe vận tải thôi” Ngô Khảo Ký mệt mỏi, câu này hắn nói mãi mấy ngày hôm nay rồi…

Chừa cái tội quảng cáo láo đi…

Ký bất đắc dĩ lắm, hắn có giải thích thì mọi phe cũng gật gù cho qua, nhưng ánh mắt họ không tin tưởng là Ký thấy rõ.

Ký thừa hiểu đám kia nghĩ gì.

Bọn hấn nghĩ Ký giữ bí mật quốc phòng vũ khí mới cho nên không có bán thôi. Tất nhiên bọn hắn không có phàn nàn gì. Vì ban đầu cả đám đều nghĩ khó mà Đại Việt đồng ý bán thứ cường đại đó.

Nhưng Tước khác, lời của Ký là hắn tin.

“ Vậy trên báo là nói nói láo rồi? Haizzz Đại Ca cần gì làm vậy chứ” Tước xìu mặt thất vọng.

Ký lại đành giải thích vấn đề Châu Âu – Tây Á…..

Nói đến Tây Á lại thấy mắt thằng Tước sáng lên, Ký thầm kêu không ổn..

“ Đại ca, khoan nói nữa , đệ muốn hỏi ngài mấy vấn đề” Tước hai mắt lập loè.. hừng hực khí thế… Ký càng thấy bất an…

Bốn năm qua thằng này hốt gọn Gia Luật Bối Đa- Gia Luật Tuấn hai cha con. Đại Liêu coi như cáo phó, lại ôm một nửa Tây Hạ đánh thuế con đường tơ lụa.

Vốn dĩ nghĩ nó nuốt nhiều thế sẽ phải có thời gian tiêu hoá , bớt gây sự. Nhưng giang sơn thay đổi bản tính khó rời…

“ Hỏi nhanh đi…” Ký bực mình với phần tử hiếu chiến này lắm.

“ Đại ca yên tâm , ta không đi Tây Á, ít nhất vào lúc này sẽ chưa đi… nội bộ Bắc Nguyên đang cải cách.. quá nhiều việc… Đại ca cho đệ hỏi, cái xe BTR kia có chạy được không hay chỉ nằm một chỗ?” Tước hau háu chờ câu trả lời.

“ Thắng này hỏi ngáo ngơ, xe không chạy được anh chế tạo làm chi? Không chạy được sao duyệt binh nổi, nhưng chỉ chạy địa hình bằng phẳng được thôi” Ký thành thật trả lời…

“ Vậy đại ca nói xem được bao xa… ?”

“ Tầm 70-80km phải bổ xung nước cho lò hơi…” Ký vẫn cố kiên nhẫn giải thích…

“ Pháo có bắn được không hay để chưng bày?”

“ Ngươi điên… không bắn được ta lắp làm chi?” bực dọc

“ Súng phun lửa?”

“ Cháy”

“ Trở nặng bao nhiêu”

“ Chưa tính kĩ.. tầm 2-3 tấn”

Đây là Ký ước tính vì hắn chưa tính đủ tải của xe…

Theo cách tính trung bình trên cạn thì 14-15 mã lực/ tấn là đủ chạy xe.

Mà xe BTR-DV92 có tới 300 mã lực cho nên nếu tính lý thuyết thì có thể kéo lề rề tầm 20 tấn tổng trọng lượng.

Xe đã chế xong 35 cái cho lễ duyệt binh, cân nặng 7,3 tấn một xe chưa tải. Nói chung nếu tải vào tầm 10-12 tấn thì vẫn di chuyển cới vận tốc rất nhanh tầm 40-50km/ giờ. Nhưng hệ thống phanh đảm bảo an toàn cùng hệ thống lái chưa tốt. Phóng vậy tương đương tai nạn đâm chết người.

Cho nên xe chỉ giới hạn đi 20-25km/ giờ thôi.

“ Đại ca.. tốc độ của xe là?” Tước vẫn hỏi đến...

“ Tầm 20-30km/ giờ là đi an toàn, đi nhanh hơn tai nạn chết” Ngô Khảo Ký buông nốt câu cuối cùng..

“ Vậy thì chính nó rồi... cần gì phải ghê gớm như lời giơi thiệu trong báo... thứ này đích thị là thứ Bắc Nguyên cần... Đại Ca... cho ta mười cái mang về Bắc Nguyên đi” Ngô Khảo Tước nhảy cẫng lên túm lấy Ngô Khảo Ký mè nheo...